Hạ độc
← Ch.002 | Ch.004 → |
"Liêm sỉ? Ngươi muốn anh hùng cứu mỹ nhân phải không?"
Vốn cho là một hán tử thô kệch có chút võ xuất hiện làm hư việc, quay lại mới phát hiện lại là một tiểu bạch kiểm so với tiểu thư kia còn đẹp hơn rất nhiều, nhất thời nổi lên tâm tư ác độc, từng bước tiến lên, xắn tay áo, tự cho là mình tài giỏi, định bụng đánh một trận, hung hăng giáo huấn "nàng" một phen.
Chờ hắn đem xú tiểu tử không biết tốt xấu này đánh ngã, đem bản mặt thâm tím của hắn cho mấy tiểu cô nương nhìn, xem hắn còn dám thương hương tiếc ngọc hay không!
"Dám trêu Lí Lãng Tương công tử, tiểu tử ngươi chán sống rồi! Xem đây!"
Tựa hồ sợ Liễu Lâm Ba không sợ, tùy tùng phía sau nam tử kia đều tiến lên "báo danh".
Mấy nữ tử kia bị dọa sợ, cư nhiên quên cả chạy. Một đám người xem trò vui ở bốn phía dồn dập hít vào một ngụm khí lạnh, người này thật đúng là không phải dễ trêu chọc.
Một người tùy tùng trong đó vung quyền đánh tới, một kẻ khác cũng không nhàn rỗi, từ phía bên kia công kích lại.
"Cửu gia, nam tử này nhìn lạ mặt, nghe giọng nói hình như là người địa phương"
Trên lầu các, nam tử đứng chắp tay, không nghĩ tới thập muội sẽ lén lút trốn ra khỏi cung, vừa định phi thân xuống xuất thủ lại thấy một bạch y thiếu niên ra tay trước, Lương Kiêu nhìn chằm chằm bạch y thiếu niên trên đường cái, tự nhiên sinh ra một cảm giác quen thuộc.
"Có chút ý tứ."
Vốn định một chiêu trí mạng, lại sợ làm quá mức sẽ lôi kéo sự chú ý của người khác, vạn nhất bị nghi ngờ vạch trần thân phận thì không tốt, Liễu Lâm Ba dùng mấy chiêu thức liền đánh cho mấy nam tử gây sự kia không đứng dậy nổi, nằm trên mặt đất hừ hừ kêu đau.
"Công tử nhà ta mở ra một con đường, còn không mau cút đi! Sau còn dám làm chuyện xấu, cẩn thận công tử nhà ta gặp một lần đánh một lần!"
Mấy người kia nào có biết một Liễu Lâm Ba gầy yếu lại lợi hại như vậy, bị Tiểu Thúy nói như vậy, liên tục lăn lộn, đến đầu cũng không dám ngẩng vội vàng đỡ lấy nhau một đường chạy chối chết.
"Mấy vị không sao chứ" Liễu Lâm Ba sửa sang lại một chút ống tay áo, đứng tại chỗ nhìn mấy nữ tử kia.
Nắng vàng rực rỡ, ánh mắt vị tiểu thư quần áo hoa lệ có chút mờ mịt xen lẫn xấu hổ, hơi cúi đầu nhìn lén vị công tử phấn điêu ngọc mài tuấn mỹ, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện.
Liễu Lâm Ba mỉm cười đi tới, nụ cười này, làm cho bóng ma trong lòng nàng biến mất vô tung vô ảnh.
Vị thiếu niên khí phái bừng bừng, môi hồng răng trắng, cả người toả ra một luồng quý khí không thể xâm phạm cùng khí phách hào hùng, cẩm y hoa phục, bên hông là một khối ngọc bội thượng thừa, nghĩ đến, không giàu sang thì cũng cao quý!
Tướng mạo này, so với nam nhân càng thêm tuấn mỹ, so với nữ nhân càng càng xinh đẹp tuyệt luân, làm cho nàng là nữ tử cũng mặc cảm không bằng, thoạt nhìn còn tưởng là nữ phẫn nam trang, cẩn thận nghĩ lại, nữ tử nào có thể có công phu tốt như vậy? Nữ tử, không thể có cái khí phách cùng uy nghiêm kia.
Nghĩ đến đây, không khỏi đỏ mặt, xấu hổ dịu dàng cúi đầu, "Tiểu nữ tử đã không còn gì đáng ngại, làm phiền công tử quan tâm, vừa rồi đa tạ công tử xuất thủ cứu giúp."
"Chỉ là việc nhỏ, không đáng nhắc tới, tại hạ cáo từ"
"Công tử, xin chờ một chút!" Tiểu thư kia thấy Liễu Lâm Ba xoay người đi, vội vàng dẫn một nhóm nha hoàn đuổi theo, bước chân nhẹ nhàng, theo sát sau lưng nàng.
"Xin hỏi tôn tính đại danh của công tử?" Tiểu thư kia sắc mặt đỏ bừng, xấu hổ hỏi.
Liễu Lâm Ba sững sờ, đây là cái tiết tấu gì vậy?
Sẽ không lấy thân báo đáp chứ, sẽ không đi!
"Hạng người bình thường không đáng nhắc tới, cô nương vẫn là mau mau về nhà đi, chú ý an toàn."
"Hi vọng chúng ta còn có thể gặp lại" tiểu thư kia nhét một vật vào trong tay Liễu Lâm Ba, xấu hổ xoay người mang theo nha hoàn lên một cỗ kiệu phía sau.
Liễu Lâm Ba mở bàn tay ra nhìn, một khối ngọc nạm vàng vô cùng tinh xảo bất ngờ đập vào mắt, mặt trên rõ ràng điêu khắc một chữ, 'lương'.
Lương, chính là quốc họ!
"Tiểu Thúy, chúng ta đi thôi"
"Vâng, công tử"
Liễu Lâm Ba suy nghĩ đem ngọc bài cất cẩn thận, ở trên đường chọn mua một ít dược liệu cùng đồ ăn rồi hồi phủ thì đã tới gần buổi chiều.
"Tiểu thư ngài rốt cuộc cũng đã trở lại, nghe nói Cửu vương gia chiến thắng trở về, hoàng thượng đặc biệt ở trong cung bố trí yến hội, hết thảy vương công quý tộc chúng đại thần cùng gia quyết đều được mời đến dự."
"Lúc nào?" Liễu Lâm Ba từ trong bình phong chậm rãi đi ra, đổi một thân xiêm y thập phần sắc bén, đỏ tía, váy hoa xanh biếc theo chuyển động của phần eo mà lay động, nửa bên mặt đen sì sì, từ ăn mày đến trẻ con đều có thể lập tức nhận ra nàng, thực sự là rất rất khác biệt!
Chỉ là tư thái cử chỉ kia vẫn không che giấu được quý khí trời sinh, một đôi con ngươi tĩnh lặng như nước toát ra sự bình tĩnh đặc biệt và không chút sợ hãi.
"Ngày mai"
Sáng sớm hôm sau, Liễu Lâm Ba bị một trận tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức.
Nhị phu nhân tới, phía sau là Liễu Mộc Nhiên một thân trang phục lộng lẫy cùng hai thiếp thân nha hoàn tiêu sái tiến vào, tuy nói nữ tử gặp được sự kiện lớn như vậy hẳn là phải chọn lựa trang phục, tốn rất nhiều thời gian, nhưng là ngày hôm nay các nàng tựa hồ dậy rất sớm, dáng dấp yểu điệu đặc biệt ân cần.
"Lâm Ba, đến đến đến, nhanh uống cái này" nhị phu nhân vô cùng quyến rũ từ trong tay nha hoàn cầm lấy một bát cháo tổ yến đưa đến trước mặt Liễu Lâm Ba, hơi nóng từ trong bát sứ trắng bốc ra, Liễu Lâm Ba vừa ngửi, khóe miệng gợi lên một chút ý cười.
"Oa, thơm quá a!" Liễu Lâm Ba lắc mái tóc rối tung có thể so với tổ quạ mạnh mẽ hít hà, thỏa mãn nhắm mắt lại, nhị phu nhân nhìn dáng dấp của nàng trong lòng không khỏi cười nhạo, kẻ ngu si chính là kẻ ngu si, thật tốt lừa gạt, ăn chết ngươi!
Nhị phu nhân nghĩ tới nghĩ lui đến ngủ không yên, coi như nữ nhi nhà mình không làm vương phi, cũng không thể tiện nghi cho kẻ ngu si này! Ngày thứ hai vừa rạng sáng liền phái người đi mua thuốc xổ, không chết người, cũng sẽ không khiến người hoài nghi, còn có thể hảo hảo sửa trị nó một trận, thực sự là si tâm vọng tưởng, bộ dạng lớn lên như vậy còn muốn yết kiến hoàng gia, quả thực cười đến rụng răng! Thực là khiến người trong phủ mất mặt.
"Vậy thì nhanh ăn đi, ăn xong chúng ta cùng tiến cung."
"Được!" Liễu Lâm Ba không nói hai lời tiếp nhận bát, tròng mắt đột nhiên xoay một cái, lại không đưa vào miệng.
"Không bằng, chúng ta cùng ăn đi"
"Không không không, Nhị nương cùng muội muội ăn rồi, ngươi ăn đi ngươi ăn đi, đặc biệt làm cho ngươi ăn" nhị phu nhân nhếch đôi môi đỏ kinh hoảng càng đẩy bát về phía nàng, ai cũng không nhìn thấy vẻ chán ghét trong mắt Liễu Lâm Ba.
Nàng xấu? Có mấy người mới chân chính làm cho nàng không còn khẩu vị!
Liễu Lâm Ba lúc này múc cháo đưa vào trong miệng, một thìa lại một thìa, ăn đến bát sạch bóng không còn chút gì, ý cười trên mặt nhị phu nhân càng đậm, lúc này mới mang theo một đoàn người rời khỏi phòng nàng.
"Tiểu thư, nhìn dáng vẻ nhị phu nhân, sẽ không phải hạ độc cái gì chứ?" Tiểu Thúy bưng khay hoảng hốt từ cửa bên chạy vào, nhất cử nhất động vừa nãy liếc qua liền hiểu.
"Thông minh! Đoán đúng." Liễu Lâm Ba tinh thần thoải mái đi rửa tay, không có chút dáng vẻ không khỏe nào.
Tiểu Thúy sợ đến khay trong tay rơi xuống đất, sững sờ dùng tay che miệng.
Ngoài cửa phủ Đại tướng quân, hai chiếc xe ngựa hoa lệ đang đứng chờ, Chiến Thần vương gia tuy có đoạn tay áo, nhưng cũng là thần tượng của nàng, Liễu Mộc Nhiên hứng thú bừng bừng lên xe ngựa, muốn sớm một chút tiến cung nhìn thấy thái tử, cũng muốn diện kiến mỹ mạo Chiến thần Đại tướng quân.
Nhưng vào lúc này...
← Ch. 002 | Ch. 004 → |