Thương lang
← Ch.092 | Ch.094 → |
"Cô không sao chứ? Chuyện gì khiến cô thương tâm như vậy?" Một khối khăn tay đưa tới..
Mí mắt ngay cả nâng lên cũng không nâng nổi, nước mắt chảy xuống dính vào miếng bánh kem, cô từng miếng từng miếng bỏ vào miệng, lại nếm không ra tư vị trong đó.
"Mắt mù sao? Không nhìn thấy tôi khóc sao? Không thương tâm tôi có thể khóc sao? Tôi cũng không phải người có bệnh!" Tử Ca đứng lên, trên mặt đằng đằng sát khí, phảng phất tất cả oán hận vào giờ khắc này đều phát tiết ra ngoài.
"Đại tỷ, thương tâm đến nỗi như vậy sao?" Khăn tay thu hồi lại, trong giọng nói của người đàn ông có chút hài hước vui vẻ.
"Thử hô một tiếng đại tỷ lần nữa xem!" Thanh âm của Tử Ca có chút lạnh, cô ngẩng đầu lên, lệ trên mặt vẫn đang còn lưu lại, thân hình mảnh mai lộ ra khí phách, làm cho người ta không nhịn được sửng sốt
"Nhìn ra được? Thương Lang, chừng nào thì anh biến thành con ruồi?" Hết lần này tới lần khác ở thời điểm cô hồn siêu phách lạc liền xuất hiện, còn học con ruồi ở trước mắt cô kêu không ngừng.
Một cô gái thất lạc trong cuộc đời hắn đã lâu, giờ phút này hắn đang đứng trước mặt cô, nhìn cô. Nhưng sự xuất hiện của hắn lúc nào cũng kèm theo máu tanh, để cho cô khi nhìn thấy hắn không khỏi lo lắng.
Tử Ca ngẩng đầu nhìn Thương Lang, trong lòng bất an, lần đầu tiên gặp mặt anh ta ở CK, khi đó cô trải qua cuộc sống căng thẳng, lúc đó điều may mắn nhất cô làm được là cứu được một người đàn ông tên Thương Lang
Trong bóng đêm, anh ta kéo thân thể bị thương liều chết đánh một trận, cũng đang ở thời điểm mấu chốt, cô gái trong đêm tối lộ ra ánh mắt sáng quắc, đêm đó, anh ta chỉ nghe cô nói một câu nói, "Muốn sống, liền chống."
Một khắc kia, Thương Lang biết, cô gái này, đáng giá để mình dùng sinh mệnh giữ gìn.
"Thương Lang, một năm kia, anh té ở trước mặt của tôi, là có ý gì?"
Hai năm trước, anh nhận được mệnh lệnh lẻn vào nơi này chỉ vì bảo vệ một người tên là Hạ Tử Ca. Hắn tình nguyện tin tưởng đó là do trời cao an bài, khi hắn nhất thời khinh địch ngã xuống một cái, hắn biết sinh mạng của mình sắp bị lấy mất, giết hoặc bị giết, hắn biết kết cục chỉ có một.
Hắn không có tư cách đi yêu một cô gái, sát thủ tồn tại chẳng qua là giết hoặc bị giết.
Đều nói sát thủ vô tình.
"Thế nào, muốn tôi giết anh sao?" Thanh âm bình thản, lời nói này nói ra ngoài giống như là chuyện hiển nhiên
"Biết cô sẽ không chịu." Một chiếc dao sắc bén trong lòng bàn tay đang được hắn xoay tròn, rồi sau đó vèo một cái bị hắn thu hồi lại, "Tử Ca, trong khoảng thời gian này sao không đi tìm tôi? Tôi cho là cô sống rất tốt ai ngờ lại chật vật như vậy."
Một khối bánh cake vỗ vào trên mặt anh ta, che hết gương mặt của anh ta.
Hơi thở của người đàn ông chìm lặng, trên mặt bơ dính loang lổ, không hề phù hợp, trong ánh mắt hắn mang theo sự dung túng.
"Thương Lang, cha tôi, Hạ Xương Nguyên đến tột cùng đã làm cái gì? Tại sao muốn giết ông ấy?"
Nhưng là, kể từ khi ở yến hội, Thương Lang cầm súng chĩa vào người Hạ Xương Nguyên, một khắc kia, trong lòng cô cười khổ vận mệnh đang trêu đùa mình sao
Hắn không trả lời nhìn chằm chằm cô
Đột nhiên ngừng lại, thanh âm Tử Ca lộ ra một cỗ mệt mỏi hư vô, cô hỏi thăm chứ không gây sự, hắn ta trả lời hay không trả lời, Tử Ca cũng cảm giác mình đã vô lực rồi.
"Cô chỉ cần biết rằng, tôi vĩnh viễn sẽ không xuất thủ đối với cô"
Thanh âm của hắn vững vàng vô cùng, kiên nghị nhưng Tử Ca nghe được trong lời nói của hắn có chút phân tâm. Chẳng qua lời cam kết này cô chịu không nổi, cũng không dám nhận.
Nhưng trên người hắn có hơi thở khiến cô hết sức...... Muốn lệ thuộc vào, không có lý do, chẳng qua là tin tưởng, người đàn ông này vĩnh sẽ không hại cô.
Chán nản ngồi xuống, nhớ tới những lời nói của Mộ Diễn, trong lòng Tử Ca bị người khác đào một cái hố, lại đau, khó chịu không biết phải hình dung như thế nào, nhẹ nhàng lau khóe mắt ướt át, Tử Ca hai tay thoa lên trên mặt, trong thanh âm dính vào chút nghẹn ngào, "Thương Lang, sinh nhật hôm nay của tôi thật khó quên."
Cầm lên ly rượu đỏ trên bàn, Tử Ca uống một hơi cạn sạch, trên mặt tái nhợt lộ ra nụ cười xinh đẹp khiến người khác lay động "Tôi vô lực đi sai đường, Thương Lang, anh có biết hay không, tôi thật mệt quá."
Xoảng!
Tay đè lại bụng, dạ dày bắt đầu cảm thấy không thoải mái, Tử Ca cười khổ, hiện tại ngay cả một giọt rượu cô cũng không thể uống sao? Cái trán đã rỉ ra tầng tầng lớp lớp mồ hôi mỏng, cô cảm thấy hoa mắt, trời đất đều xoay chuyển.
"Tử Ca, Tử Ca, cô sao vậy?" Một đôi bàn tay có lực vịn đỡ thân thể cô lên. Tử Ca dùng sức lặng lẽ mở mắt, lại phát hiện mình đã hữu tâm vô lực, đôi môi nâng lên, "Đầu tôi đau......"
Ngất xỉu trong nháy mắt đánh tới, nhanh đến nỗi cô không có thời gian đi khống chế thân thể của mình.
Bóng tối bao trùm, một khắc té xỉu, cô nhìn thấy Thương Lang, từ trước đến nay hắn vốn cứng rắn vào giờ khắc này lại lộ ra vẻ lo lắng.
"Tử Ca...... Đừng dọa tôi...." Thanh âm hốt hoảng bán đứng bản thân, Thương Lang ôm lấy cô không để ý tới những người khác liền chạy vội đi ra ngoài.
Từ trên nhìn xuống, ánh mắt sắc bén của người đàn ông nhìn hai người biến mất, trên người toả ra khí độc.
Hạ Hạ, tôi không thể đứng nhìn được rồi, chuyến đi này không tệ.
← Ch. 092 | Ch. 094 → |