Không được gọi
← Ch.065 | Ch.067 → |
Tâm bị nhéo một cái, cô không cách nào phán đoán được trong lời nói cúa anh có ý gì, cô chỉ muốn khi ở cạnh nhau thì giúp đỡ lẫn nhau, thứ khoảng cách kia cũng dần tiêu tan "Anh không tin tôi đúng không?"
Điều cô quan tâm chính là anh có tin cô hay không?
Ánh mắt của anh nhìn thẳng tắp vào mắt cô, buông cánh tay đang chế trụ ở gáy của cô ra "Cô đáng giá để tôi tin sao? Hạ Hạ đừng nói cho tôi biết, chỉ vì yêu tôi nên mới đến gần tôi, chúng ta chẳng qua chỉ thoả mãn nhu cầu của nhau"
Tử Ca rũ mắt xuống, cứng rắn nặn ra một nụ cười, rồi lại vô lực biến mất. Lời nói của anh thẳng thắn đem quan hệ của hai người bại lộ dưới ánh mặt trời
Giữa bọn họ chẳng qua là thở ơ tín nhiệm mà thôi
Anh muốn thân thể của cô, mà điều cô muốn chính là quyền lực của anh có thể giúp ba cô ra tù
Vậy mà, chuyện cô muốn làm cũng đã làm xong, anh lại không chịu buông tha cho cô, mà chính cô cũng không thể ra khỏi phạm vi quy định
Nhếch môi, Tử Ca không hề nữa nói chuyện, chẳng qua tất cả tâm tình đã được cô thu lại, nét mặt của cô rất nhạt, nhạt đến nỗi khiến cho người khác không hiểu cô đang nghĩ gì. Mộ Diễn cảm giác mình lại thấy cái dáng vẻ chán ghét kia của cô, thờ ơ lạnh nhạt, giống như tất cả mọi chuyện không liên quan đến cô
Mắt lạnh hơi nheo lại, thú tính trong lòng lại muốn động, mỗi lần thấy bộ dạng này của cô, anh đều muốn xé tan nó ra, xé đi chiếc mặt nạ đang treo trên mặt cô
Phạm Húc Diệc tới đây kiểm tra như thường lệ, Tử Ca quay đầu bỏ qua một bên mắt, cô định đến ghế salon ngồi, vết thương ở lòng bàn chân cũng không lớn nhưng cũng cần chăm sóc
Chẳng qua mắt cá chân lại sưng to, ngay cả chạm nhẹ trên mặt đất cũng cảm thấy đau đớn
" Đồ lang băm, muốn chết sao?" Hạ Tử Ca sửng sốt nghe tiếng gào thét, cô ngẩng đầu, chỉ thấy Phạm Húc Diệc hung hăng đâm lấy một ngón tay đâm vào vết thương của Mộ Diễn, trán anh mồ hôi nhỏ giọt, khuôn mặt tức giận doạ người
Tử Ca mặc niệm ba giây đồng hồ, nhất định là rất đau
" Nhục mạ thầy thuốc, tội nặng thêm một bậc " Xé miếng băng ra, miệng vết thương cơ hồ rỉ máu, Mộ Diễn đau đến nỗi nhăn mày, ánh mắt phun ra lửa nhìn Phạm Húc Diệc
"Năng lực của cậu khá mạnh, đáng để ăn mừng" Cẩn thận kiểm tra vết sẹo cho Mộ Diễn, xác nhận không có vấn đề gì Phạm Húc Diệc cầm bột thuốc thoa lên, tay có chút thô lỗ, Tử Ca nhìn Mộ Diễn gân xanh trên trán nổi lên, mỗi một lần bôi thuốc lại thấy anh căng thẳng
Không nhịn được, cô đứng lên đi về phía giường bệnh, cung kính hỏi thăm "Bác sĩ Phạm, nếu được tôi có thể giúp anh ta băng bó, ngài nghỉ ngơi một chút"
Chẳng qua nhàn nhạt nhìn Tử Ca một cái, Phạm Húc Diệc động tác trên tay cũng không ngừng nghỉ "Mộ Diễn liền thích ứng được với động tác này của tôi, quá nhẹ hay quá nặng cậu ấy không thích ứng được đâu"
"Cút" Mộ Diễn hô lên có điều thanh âm còn chưa lan toả ra ngoài liền bị anh nuốt vào, Mộ Diễn một tay bắt được tay Phạm Húc Diệc, không để ý tới vết thương bởi vì dùng sức mà rỉ máu, gân xanh nổi lên "Có lời để lại, đừng để cho tôi ở đây hành động quỷ quái"
"Đây chính là anh nói đó nha " Phạm Húc Diệc trên mặt hiện lên nụ cười quỷ dị " Này Lão Tử, ban đêm khuya khoắt vì bữa ăn của cô ta liều mạng suýt chết, thiên kim tiểu thư gì đó tôi không cần, chỉ cần anh nghĩ cách khiến tôi rút lui, tránh cho tai của tôi không được thanh tĩnh"
"Đồng ý" hận hận khạc ra hai chữ, Mộ Diễn suy sụp nằm xuống. Phạm Húc Diệc cũng lưu loát thu tay, Tử Ca thấy thế sắc mặt tái nhợt, cô nhìn Phạm Húc Diệc, ánh mắt kiên định "Bác sĩ Phạm, để tôi đến đi"
Nhún nhún vai, Phạm Húc Diệc đem đống băng thả vào trong tay Tử Ca trêu đùa nói "Đau lòng"
Lời này của anh ta khiến Tử Ca dừng một chút, cô không trả lời, chẳng qua chỉ lưu loát đem băng quấn quanh vết thương của Mộ Diễn. Tóc của cô rũ xuống theo động tác của mình, Mộ Diễn cảm thấy trong lòng anh có chút mềm mại
Không khí yên lặng mà ấm áp, có một loại cảm giác lưu thông giữa hai người, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào, làm cho người ta cũng nhu hoà theo
Thật có không khí, Phạm Húc Diệc nghĩ thầm, trong đôi mắt thoáng qua một tia khó hiểu
Ở chỗ này mấy ngày, Mộ Diễn không đồng ý để cô đi ra ngoài, cô cũng chỉ có thể ở bên cạnh anh. Anh phục hồi rất nhanh, tĩnh dưỡng mấy ngày tinh thần đã tốt hơn nhiều, xem xét lại cô, cô thấy chân mình vẫn còn đau dữ dội (MiuDiendanLeQuyDon)
Chẳng qua cô cứng rắn chống đỡ, người khác nhìn vào sẽ không nhận ra
Trong vườn hoa, Tử Ca khoác một chiếc áo khoác mỏng ngồi trên chiếc ghế dài, mặt hơi nâng lên, mây cuốn mây tan làm cho cô cảm thấy thoải mái nhưng tại sao trong lòng cô lại cảm thấy phiền não vô cùng
Mộ Diễn cùng Lữ Phương ở trong thư phòng không biết nói chuyện gì, cô cũng không muốn biết, một chút chuyện cũng có thể khiến cô phiền lòng, thà không biết còn hơn
Mộ Diễn ra ngoài nhìn thấy cảnh tượng này, cô ngồi ở chỗ đó, nhìn cô rất xinh đẹp, tóc xoăn thả xuống nhìn mị hoặc, chẳng qua trong đáy mắt xoá sạch sự tinh khiết của cô chỉ còn sự cô đơn bao trùm
Anh một tay để ở trong túi, đứng một bên lẳng lặng nhìn một lát, cô lại không phát hiện ra vẫn ngồi đó im lặng mà cô đơn
Có một cái bóng đi tới, che khuất cả bầu trời. Tử Ca thu hồi tầm mắt, ánh mắt có chút hư vô chăm chú nhìn Mộ Diễn, hồi lâu mới phản ứng được, cô vội vàng ngồi thẳng lên
Mộ Diễn hai tay đặt lên người cô, anh cúi đầu, con ngươi lạnh nhạt tiến thẳng vào trong đôi mắt cô "Muốn cái gì?"
Anh hỏi, thanh âm trầm thấp, trên người còn mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt. Tử Ca tránh né tầm mắt của anh, anh nhìn thẳng vào mắt cô để cho nàng cảm thấy khó thở, ngay cả một chỗ ẩn nấp để sống cũng không có "Làm thế nào anh mới cho tôi về nhà"
"Về nhà" Ngón tay nâng cằm cô lên, Mộ Diễn không cho phép cô trốn tránh nhìn thẳng vào mắt anh "Hạ Hạ, cô còn có nhà để về sao?"
Tử Ca mặt liền biến sắc, người đàn ông này, nhất định phải đâm vào vết thương của người khác sao?
Ngón tay của anh mang theo sự ấm áp chậm rãi di chuyển đến gò má của cô, Tử Ca nghiêng đầu nhưng không né tránh, anh đụng vào khuôn mặt mịn màng của cô, trên người cô có cái gì đó quen thuộc. Mỗi sáng ngắm cô thức dậy, cuộc sống nhàn hạ không lo âu khiến anh thật sự ham muốn có được nó mỗi ngày
"Hạ Hạ" thanh âm nỉ non bên tai Tử Ca, trầm thấp mà nhẹ nhàng. Nhưng trong lòng cô căng thẳng, đứng lên chuẩn bị né tránh "Tôi đi vào trước"
Cánh tay bị anh bắt được, kéo cô vào trong ngực, cô lảo đảo ngã vào ngực của anh, bàn tay đặt trên hông của cô, lòng bàn tay mang theo nhiệt ấm, anh đè ép thân thể của cô khiến cô dính vào trên người anh, môi dán lên tai của cô "Hạ Hạ, tôi muốn em như thế nào cũng không đủ"
Giọng nói trầm thấp, bàn tay có lực đặt trên người cô, thân thể của cô dán chặt vào lồng ngực của anh, tim của anh cật lực đánh trống, một tay dọc theo áo khoác của cô dò vào vạt áo, Tử Ca cảm giác lỗ tai mình đều bị thiêu cháy, cô đẩy anh ra, hơi thở có chút rối loạn "Anh"
Nơi này, nơi này là ở bên ngoài
"Tôi không nhịn được hiện tại liền muốn em"
Tử Ca trong lòng thét chói tai, Mộ Diễn anh khốn kiếp, nơi này là bên ngoài, ban ngày ban mặt "Không, anh không thể " (MiuDiendanLeQuyDon)
Lời nói kháng cự còn chưa hoàn toàn khạc ra, đã bị anh nuốt vào, nụ hôn của anh cuồng nhiệt, Tử Ca cảm thấy không khí trong lồng ngực đều bị anh rút hết, cô chỉ có thể nắm lấy vạt áo của anh chống đỡ thân thể yếu mềm của mình
Bàn tay của anh làm loạn bên trong quần áo của cô, ngón tay đẩy áo khoác của cô ra, ngón tay mang theo ma lực đặt chỗ mềm mại nhất của cô, thân thể nhạy cảm hoàn toàn xụi lơ, sắc mặt của cô đỏ lên, hai chân mềm nhũn, cánh tay níu lấy tay của anh chống đỡ thân thể mình. Thanh âm mềm mại nhẵn nhụi từ trong cổ họng tràn ra, thanh âm động tình khiến anh càng không thể buông tha, càng ngắm càng mê
"Tôi dựa vào...." Lữ Phương trở lại cầm theo một đống văn kiện, liền thấy như thế, anh ta nuốt nước bọt nói không thành lời
Bị cắt đứt Mộ Diễn ngẩng đầu lên ánh mắt hung tợn nhìn Lữ Phương một cái, thanh âm của anh trầm thấp, trong đôi mắt vì bị quấy rầy nên không vui, cũng không che giấu thể hiện ra bên ngoài "Trở lại làm cái gì?"
Tử Ca mắc cỡ không đứng lên, cô giùng giằng muốn rời khỏi, lại bị Mộ Diễn ghim ở trong ngực, cô không dám giãy giụa sợ vết thương của anh nứt ra, chỉ có thể cúi thấp đầu đem mặt vùi vào trong lồng ngực của anh, mặt đỏ muốn rỉ máu, ngay cả hai bên tai cũng như bị lửa đốt
Tay của anh vẫn để trong váy của cô không có lấy ra, cô không dám động, chỉ có thể mặc cho anh ôm lấy
"Tôi mang văn kiện đến cho cậu, đồng thời muốn nói, tối mai có yến hội nhớ đến sớm" Nói xong, Lữ Phương vội vàng rời đi, đồng thời trong đầu hiện ra dáng vẻ nhu mỳ của Chương Tiểu Hiền, thật không có nhân đạo, anh đã một tuần không được ôm bà xã
Người vừa đi, Tử Ca đẩy Mộ Diễn ra xoay người rời đi, trên mặt vẫn đang còn đỏ. Mộ Diễn không thuận theo ý của cô kéo tay cô "Trở về phòng"
"Trở về cái đầu nhà anh" Tử Ca trên mặt cơ hồ rỉ máu, cô giận trợn mắt nhìn Mộ Diễn một cái, hất cánh tay của anh ra, lấy khoảng cách an toàn. Ánh mắt Mộ Diễn nguy hiểm nheo lại "Không trở về phòng, vậy thì ở chỗ này"
Người đàn ông này có cần cố chấp như một đứa bé vậy không? Tử Ca cảm giác mình muốn điên rồi
Cô đẩy tay anh ra "Ca ca, bình tĩnh đã, anh không biết xấu hổ sao?"
"Nói, mới vừa nặn câu gì ra khỏi miệng" Mộ Diễn sắc mặt trầm xuống "Lặp lại lần nữa"
Tử Ca mím môi thật chặt, cô xoay người muốn thoát đi, lại bị anh bắt lấy, thanh âm của anh chìm lãnh "Cô kêu tôi là cái gì"
"Tôi gọi anh là cái gì?" Chưa kịp nói tay của anh đã bóp cổ cô, không như lần trước cả người anh tản ra sự nguy hiểm. Tử Ca kinh hoảng rống to, trong đầu nghĩ lại xem mình vừa nói cái gì
Ca ca, Ca ca....... .
"Đây chẳng qua là tiếng mở đầu"
Hô hấp lâm vào đường cùng, Tử Ca một tay bắt lấy cánh tay anh, kinh hoảng giải thích, lực đạo mất khốg chế cơ hồ muốn cướp đi sinh mạng của cô
"Ca ca? Cô cũng xứng?"
← Ch. 065 | Ch. 067 → |