Vay nóng Homecredit

Truyện:Mạnh Mẽ Chiếm Đoạt – Cô Gái Chớ Càn Rỡ - Chương 059

Mạnh Mẽ Chiếm Đoạt – Cô Gái Chớ Càn Rỡ
Trọn bộ 133 chương
Chương 059
Không cách nào tiếp nhận sự thật (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-133)

Siêu sale Shopee


" Hạ tiên sinh, xin hỏi ngài sau này có tính toán gì không?" Là chuẩn bị đợi thời trở lại, lần nữa nhặt lại sự nghiệp cũ đồng thời khai thác cục diện mới

" Hạ tiên sinh, ngài ra tù trước thời hạn thi hành án nguyên nhân là vì cái gì?"

" Nghe nói có mấy nhà máy xí nghiệp đã đến tìm ngài, hy vọng ngài có thể làm cố vấn cho xí nghiệp của bọn họ, xin hỏi ngài có đáp ứng không? "

" Nghe nói quyền sở hữu đất đai ở Chung-Hạ có cổ phần của ngài, xin hỏi là thật hay giả?"

"Nghe nói Chung thiếu và tập đoàn Mộ thị hợp tác với nhau hết thảy đều là công lao của ngài, xin hỏi ngài bây giờ đang làm việc cho người nào, đã từng Đại vương về quyền sở hữu đất đai, bây giờ kế hoạch tiếp theo của ngài là gì? Chúng tôi cũng rất mong đợi câu trả lời"

...............

Khu biệt thự ở lưng chừng núi, tia sáng của đèn huỳnh quang không ngừng lóe lên, Hạ Xương Nguyên nhìn chằm chằm đám người ở cửa, sắc mặt tái xanh dọa người. Đó là dấu hiệu của sự nổi giận, một bình trà vỡ nát trên sàn nhà

"Rốt cuộc người nào đem tin tức lộ ra ngoài "

Ông không ngừng ở trong phòng khách bước thong thả, ánh mắt sắc bén nhìn về phía hai mẹ con ngồi trên ghế salon

Một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi được bảo dưỡng rất tốt, nhìn qua cũng chỉ như người ba mươi lăm tuổi là cùng, dáng người vẫn như cũ, khiến người ta hứng thú. Bà ta đứng bên cạnh Hạ Xương Nguyên lấy tay giúp hắn vuốt vuốt bả vai " Ông phát lửa cái gì? Ra tù còn ẩn núp cất giấu, tôi vì ông không một ngày được yên "

Hạ Xương Nguyên hất cánh người phụ nữ đó ra, Lý Phân té xuống đất, bà ta chật vật ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ rống to " Ông, ông cư nhiên đánh tôi, tôi không phải là chỉ nói mấy câu sao thôi sao, tôi nói sai rồi sao, con gái cũng là tôi sinh ra cho ông, cũng hai mươi mấy năm tôi từ một thiên kim tiểu thư chờ tới bây giờ, ông lại làm vậy"

" Người phụ nữ này, cô thì biết cái gì, Lão Tử này ngày nào không có cô ở bên thì ngày đó vẫn sống tốt" Hạ Xương Nguyên gân xanh nổi lên, đầu óc vì Lý Phân náo loạn càng thêm phiền não

• Ba -- Mẹ -- các người cãi qua cãi lại được gì không? Vội vàng suy nghĩ biện pháp một chút đi " Hạ Minh Châu từ trên ghế salon đứng lên, xuyên thấu qua cửa sổ vô có thể thấy bên ngoài một đám người đang đứng đó. Buối sáng cô cùng Trình Lan gặp mặt, cô còn hỏi cô ta. Rõ ràng cô ta không biết chuyện ba ra tù, thế nào mới sau mấy giờ mọi người đều biết rồi hết rồi

Bên ngoài miễn cưỡng duy trì trật tự, một chiếc xe màu đậm khiêm tốn dừng lại sau lưng ký giả, qua cửa sổ xem một người đàn ông đeo kính che hết khuôn mặt nhưng trên môi lại có một nụ cười lạnh

Mộ Diễn nhẹ nhàng nâng khóe miệng "Tốt, hưởng thụ lễ vật tôi dành cho ông đi"

Trong phòng làm việc xa hoa, Chung Nham trầm mặt xem ti vi, phía trên ký giả đổ xô vây quanh biệt thự của Hạ Xương Nguyên

Anh ta cúi đầu trầm tư chốc lát, con ngươi tối lại không nhìn thấy ánh sáng, vốn định tắt ti vi, lại nghe MC nói đến một nội dung hấp dẫn

"Theo tin tức mới nhất ngày hôm nay, cảnh sát đã điều tra, Trịnh Nguyên Sơn thân là hội đồng quản trị bên Mộ thị bởi vì bị khả nghi trong việc giao dịch ma tuý, đã bị tạm giam. Mộ thị phát biểu thanh minh định đem toàn lực phối hợp với cảnh sát điều tra và lấy ý kiến của toàn nhân viên trong công ty, trong quá trình điều tra, Mộ thị hết sức phối hợp khiến cho vụ án tiến triển thuận lợi, đồng thời điều tra diệt trừ các thành phần tham ô. Mộ thị đã hoạt động trở lại, cũng xin dân chúng tin tưởng Mộ thị, bản án lần này không hề liên quan đến Mộ thị, hi vọng mọi người có thể mở rộng lòng mua cổ phiếu bên Mộ thị"

Chung Nham trầm ngâm chốc lát, khoé môi nâng lên. Được lắm Mộ Diễn, lợi dụng luật pháp diệt trừ cái gai trong mắt, Mộ thị đã lau đi vết nhơ, nay lại trở lại hoạt động bình thường

Chiêu này của ngươi khiến ta phải bội phục

Trên bàn điện thoại vang lên, Chung Nham đứng lên nhấn tắt TV, mọi hình ảnh trên màn hình tinh thể lỏng cũng biến mất chỉ còn lại một khoảng màu đen

Nhận điện thoại, Hạ Xương Nguyên mở miệng hỏi " Chung Nham, chuyện tôi bảo cậu điều tra thế nào rồi?"

"Không có tin tức gì, mấy năm không ai thấy Đỗ Hoành Hùng xuất hiện, nếu như hắn bị phát hiện cũng sẽ sớm xuất hiện, không chờ đến bây giờ " Chung Nham cầm lấy điếu thuốc, khói mù lượn lờ khiến anh nghĩ đến cô, dáng vẻ của cô, Đại tiểu thư Hạ gia. Cô có tư cách để kiêu ngạo, ở trong mắt người khác cao ngạo cũng được, thanh cao cũng tốt, giống như cô đang đối mặt với anh cười mềm mại vui vẻ.

"Tôi cho là hắn cuối cùng cũng sẽ tìm Tử Ca, lại không nghĩ rằng hắn không hề xuất hiện, lão hồ ly này" Hạ Xương Nguyên hận hận nói, ban đầu chỉ là bản án hối lộ nho nhỏ, còn chưa đủ khiến ông phải vào tù, chẳng qua khi nhận được một bức thư, khiến ông quý trọng tính mạng của mình, nên tương kế tựu kế quyết định ngồi tù bảo vệ tính mạng.

Chỉ cần ông vào tù, nếu như Đỗ Hoành Hùng có động tác gì, sẽ bị cảnh sát phát hiện, chỉ cần cảnh sát bắt được hắn, ông có thể sống vô tư

Hai năm qua, lúc Hạ Tử Ca khó khăn nhất hắn cũng không xuất hiện. Nhớ tới Hạ Tử Ca, trong lòng Chung Nham căng thẳng, anh thờ ơ lạnh nhạt với cuộc sống khốn khó của cô hai năm, nhìn cô bị cuộc sống mài dũa càng ngày càng bền bỉ nhưng cũng vì thế càng ngày càng cách xa mình

Đã từng muốn buông tay nhưng lại không thể buông

Đã có lúc cô làm nũng, nói những câu rất đúng, "Chung Nham, em mệt mỏi, anh cõng em đi" mỗi khi anh mệt mỏi cô luôn ở bên cạnh anh, cho dù anh im lặng bao lâu cô cũng sẽ đi theo anh

Gia tộc của anh cùng Hạ gia có giao ước, gia tộc giàu có không sung sướng gì, chính người thân trong gia đình đều sống toan tính với nhau, vì tranh đoạt tài sản mà thủ đoạn gì cũng dùng tới.

Thân phận của anh ở Chung gia rất khó khăn. Sau khi Chung gia sinh hạ một đứa con gái mọi người đếu hết mực yêu chiều nó, còn anh từ bé đã bị những lời nói dơ bẩn đè ở trên người, dần rồi cũng quen

Khi anh ở yến tiệc gặp cô, cô chỉ là thiếu nữ mười ba tuổi, cô đứng giữa đám đông mỉm cười, mặc dù anh thấy rõ nụ cười rất giả dối nhưng không thể không thừa nhận trong sự giả dối đó ẩn chứa tấm lòng chân thật, tối thiểu để cho mọi người hiểu rằng cô rất lễ phép.

Khi đó anh lại muốn đem mình ra ánh sáng cho mọi người nhìn thấy, anh có thói quen trốn ở góc phòng, anh mỗi ngày đều muốn thoát khỏi Chung gia, hoàn cảnh này khiến anh không thể nào thích ứng

"Này, anh là con trai của Chung thúc sao? Anh tên gì?"

Rõ ràng nha đầu này kém anh hai tuổi, vẫn đứng ở trước mặt anh ra vẻ đại nhân, anh cũng không muốn nói chuyện với cô, nói cũng không biết nói gì. Cô lại lên tiếng "Anh không thể ngẩng đầu lên sao? Anh như vậy thật xấu xí"

Sau đó anh ngẩng đầu hung hăng trợn mắt nhìn cô một cái, cô ngớ ngẩn lại đột nhiên cười " Anh xem, như vậy thật tốt, vui vẻ thì phải cười, mất hứng thì đừng làm bộ cao hứng "

Lời nói của cô khiến Chung Nham sửng sốt, anh không hiểu cô nương này đến tìm anh làm gì, chẳng lẽ chính là muốn cùng anh nói đạo lý sao?

"Tôi biết anh là con riêng của Chung thúc" Lời cô nói khiến Chung Nham thật muốn xé tan miệng của cô, nhưng sau đó anh lại ngây người "Con riêng thì sao? Tôi cùng muội muội cũng là con riêng, nhưng bọn ta vẫn sống tốt, mặc kệ mọi người nghĩ gì. Còn anh ngay cả bản thân mình cũng xem thường, thì dĩ nhiên người khác cũng sẽ coi thường anh"

Cô nói xong xoay người rời đi, dáng dấp đi bộ rất kiêu ngạo, cằm hơi nâng lên, khóe miệng mân thành một đường mang theo một chút kiêu căng. Một khắc kia, Chúng Nhấm cảm giác lòng mình được một luồng ánh sáng chiếu vào

Nhưng là anh lại tự tay che đi luống sáng đó, khi Hạ Xương Nguyên đem giao ước đến trước mặt anh, hết thảy mọi chuyện đều thay đổi

Anh cho là mình cứ như vậy không quan tâm cô nhưng khi thấy cô ở trong ngực người đàn ông khác đỏ mặt, anh ghen tỵ muốn phát nổi điên. Tử Ca, nếu như có cơ hội, tôi nhất định không buông tha cho em

Tử Ca ôm túi nước co rúc ở trong chăn, dạ dày trong vừa kéo đến một trận đau đớn, không được coi là đau thấu xương, nhưng lại làm cho cô mồ hôi lạnh dầm dề, cô biết là uống thuốc tránh thai là có vấn đề, Phạm Húc Diệc nói thật ra thì cũng không có gì đáng ngại, chính là muốn cô chịu đựng mà thôi

Đau như vậy cô vẫn chịu được nhưng cô không nghĩ ra, vì chuyện gì khiến cô khẩn trương như vậy, cô cảm thấy cuộc sống hai năm qua thật buồn cười, cô hối hận, bọn họ đã đem cô ra làm con khỉ diễn trò rồi đùa bỡn

Suy nghĩ hai năm qua sống vất vả, cô hối hận về tất cả những việc đã làm, hối hận tại sao mình lại uống say để nói ra mọi chuyện, hối hận tại sao lại tin tưởng người khác quá nhiều... hối hận cô hối hận

Khi ba cô vì những điều cô làm mà phải ra toà, cô hận không thể đào một cái hố chôn mình, nhưng cô dùng hết mọi biện pháp, bỏ ra tất cả sự cô gắng, cô chạy ngược chạy xuôi, tìm những người bạn cũ của ba xin giúp đỡ, không ngững vấp phải những khó khăn. Để cuối cùng cái cô nhận lại là gì?

Cô thậm chí, thậm chí không để ý đến liêm sỉ của bản thân, dùng thân thể của mình đổi lấy tự do cho ba. Nhưng nhìn đi, họ coi nó là cái gì? Là cái gì? Bọn họ giấu cô tất cả mọi chuyện, coi cô như "thằng hề" nhảy nhót mua vui

Tử Ca cắn một góc chăn, ngăn không cho nước mắt chảy ra nhưng trong đôi mắt không khống chế nổi lệ rơi ướt đẫm. Cô vừa gạt lệ vừa hận hận chửi mình: Hạ Tử Ca, ngươi khóc cái gì, không ai thương hại ngươi đâu, chẳng qua tự ngươi chuốc lấy đau khổ vào mình thôi

Mơ mơ màng màng ngủ mất, lần nữa tỉnh lại thì nghe được tiếp đạp cửa ầm ầm vang lên"Được rất tốt"

Tử Ca sợ hết hồn, cô mơ màng cố gắng mở đôi mắt đẫm lệ, sưng đỏ gượng đứng lên. Trời đã tối, trong phòng không có ánh sáng. Tử Ca bật đèn lên, thấp giọng hỏi thăm "Ai vậy?"

Nghe được giọng nói của cô, người đứng ở ngoài cửa dừng một chút, tiếp nghe được tiếng cắn răng nghiến lợi trầm thấp giọng "Mở cửa"

Tử Ca sửng sốt, cô nằm như con mèo ở đây khiến người đàn ông ngoài cửa đen mặt nhăn nhó


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-133)