Tôi muốn công việc này (1)
← Ch.010 | Ch.012 → |
"Đợi chút!"
Không để ý tới ánh mắt mọi người nhìn cô, Hạ Tử Ca cuống quít đứng lên ra bên ngoài đuổi theo. Câu nó đó của anh là quyền tối cao, nếu như anh nói không thích hợp, cô một chút cơ hội cũng không có.
Cửa thang máy đóng lại, cũng như ánh mắt hờ hững không thèm nhìn cô
Ánh mắt đó, côi cô như là không khí, không một chút hứng thú
"Ai da, không biết thương hoa tiếc ngọc là gì."
Cửa thang máy hoàn toàn khép lại, Chương Tiểu Hiền liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, toả ra khí chất đầy mê hoặc, nếu như không phải hiểu quá rõ về anh, thì Chương Tiểu Hiền cũng quỳ gối dưới chân anh lâu rồi
"Thương hương tiếc ngọc?" Mộ Diễn cười lạnh một tiếng, cúi đầu liếc một cái, "Cô cho rằng tôi là Lữ Phương sao, chỉ cần là con gái ai cũng đều có thể thương tiếc?"
"Anh.... ."
"Phụ nữ xinh đẹp còn nhiều mà, chẳng qua là bước chân vào cái thùng nhuộm, còn muốn mình trong sạch, không khỏi buồn cười." Khạc ra lời nói lạnh nhạt, Chương Tiểu Hiền liền im lặng.
Không biết đúng hay sai, chẳng qua là bất đồng quan điểm, như thế mà thôi.
Đứng ở thang máy bên ngoài, Tử Ca lo lắng nhìn con số không ngừng kéo lên, muốn xác nhận xem sẽ dừng ở tầng nào, chung quanh xì xào bàn tán cũng không lọt vào lỗ tai của cô, cô đang nóng lòng, thì một giọng trầm ấm vang lên.
"Hạ tiểu thư, tầng 15."
Tử Ca nghiêng người, liền thấy quản lý Liêu Tuấn Vĩnh mỉm cười nhìn Cô. Tử Ca sửng sốt một chút, mặc dù không hiểu anh tại sao lại báo cho mình, nhưng là tin tức này đối với cô mà nói, thật rất cần.
"Cám ơn." Nói xong, Tử Ca xoay người bước nhanh về phía cầu thang.
Liêu Tuấn Vĩnh thật muốn xem chuyện vui
"Mộ tổng đã nói, Cô không thích hợp." Đột nhiên một giọng nói cất lên, Liêu Tuấn Vĩnh trên mặt tươi cười từ từ trở nên khinh thường.
"Thường quản lý, vẫn chưa có ý kiến chính xác, cô cho rằng nói gì cũng được sao?" Nói xong, Liêu tuấn vĩnh xoay người tránh ra.
Để lại Thường Minh Tụ tức giận ngút trời, dáng vẻ như đang ghen tỵ.
Đáng chết, coi như cô có được trúng tuyển, tôi cũng sẽ không để cho cô có ngày nào được yên!
← Ch. 010 | Ch. 012 → |