Tuổi xuân đẹp nhất
← Ch.02 | Ch.04 → |
Điện thoại vang lên trong không gian yên ắng, trống trải càng làm nó trở nên chói tai. An Hạ Dao định mặc kệ, nhưng tiếng chuông ấy không ngừng réo, dường như nếu không có người nhấc máy thì nhất quyết không thôi. Hạ Dao đành lê thân hình mỏi mệt, bước ra phòng, nhấc máy lên. "Dao Dao, cậu vẫn chưa dậy à? Sao di động cũng tắt thế!" Tối qua Thất Hề không ngủ được, đầu nặng chịch, cô cứ nghĩ mãi về chuyện bỏ mặc An Hạ Dao cho Diệp Trí Viễn, để cho hai người trưởng thành ấy giải quyết vấn đề theo kiểu của mình, không biết như vậy là đúng hay là sai?
Nhưng, nghĩ suốt một đêm, Thất Hề vẫn không tìm ra được đáp án chính xác, nhịn suốt một đêm, cuối cùng không nén được cô đã gọi điện cho An Hạ Dao vào lúc 12 giờ, nhưng, di động tắt, vì vậy đành phải gọi máy bàn.
"Dậy rồi, di động hết pin!" An Hạ dao uể oải ngồi dựa vào đầu giường, trả lời không mấy chú tâm.
"Ồ, này, tối qua, cái người ấy, cậu với người ấy..." Thất Hề lắp bắp, không biết nên hỏi thế nào mới tiện.
An Hạ Dao lòng thắt lại, nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, cắn môi một hồi lâu không trả lời. Thực ra, cô hiểu ý bạn, mặc dù cô bạn ấp a ấp úng.
"Rút cuộc là cậu và Diệp Trí Viễn như thế nào?" Thất Hề hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh, cuối cùng cũng hỏi vào trọng tâm.
"Chẳng có gì cả!" An Hạ Dao cố gắng giữ giọng nói bình thường đáp với vẻ hời hợt, nhưng không có ý giấu bạn: "Cuộc tình một đêm, lên giường với nhau, sau đó ai đi đường nấy...".
"Sao?" Thất Hề sửng sốt, giọng nói bất giác cao hẳn lên: "Dao Dao, cậu không đùa đấy chứ?"
An Hạ Dao khẽ thở dài: "Thất Hề, cậu cảm thấy mình có giống như đang nói đùa không?"
Thất Hề do dự một lúc lâu: "Dao Dao, cậu thật sự đã quyết định là đường ai nấy đi à?"
An Hạ Dao nhếch môi cười tự chế giễu: "Sao lại không?". Thất Hề, cậu sẽ làm gì với một người, mà người ấy đã từng làm cậu rất... rất bị tổn thương?"
"Thế thì mình sẽ tránh thật xa, sẠkhông cho anh ta thêm bất cứ cơ hội nào để làm tổn thương mình nữa!" Thất Hề đáp không chút do dự: "Mình không có nhiều 10 năm để mà đánh, mất, để mà tự chữa lành vết thương, hơn nữa, vết thương ấy cũng có lành được đâu".
An Hạ Dao nhếch khóe môi một cách chua chát: "Vì thế, mình đã đưa ra sự lựa chọn giống như cậu!". Nói rằng cô nhu nhược cũng được, vô dụng cũng được, hay nói gì cũng được, nhưng An Hạ Dao thực sự là không có khả năng chống lại Diệp Trí Viễn, cô cũng rất sợ mình sẽ bị làm tổn thương, trừ phi tránh thật xa, còn hiện tại, cô không thể nào tìm được cách thích hợp hơn.
Thất Hề lập tức hiểu ngay nỗi khổ tâm của An Hạ Dao, bèn hỏi: "Thế còn Diệp Trí Viễn thì sao? Anh ta cũng nghĩ như vậy à?" Nhất định đừng có nói là đúng vậy, nếu không thì nhân vật chính của cuốn sách tới đây của Thất Hề sẽ là Diệp Trí Viễn, hơn nữa còn là hạng người tiểu nhân bỉ ổi, vô xỉ nhất mà ai ai cũng chửi rủa, khiến cho độc giả phỉ nhổ cho hắn cho đến chết.
"Anh ta nói là muốn chịu trách nhiệm!" An Hạ Dao nhếch môi với vẻ coi thường, rồi tự chế giễu với vẻ chua chát: "Nhưng, Thất Hề này, cậu có tin là gã đàn ông đó sẽ chịu trách nhiệm không? Sẽ chịu trách nhiệm với cô gái là bia đỡ đạn và từng bỏ rơi anh ta mười năm trước không?"
Thất Hề cầm điện thoại thở dài một tiếng, tuy trước đây cô chưa từng tiếp xúc với Diệp Trí Viễn, những điều biết về anh ta cũng chỉ là mấy lời kể lại của An Hạ Dao, nhưng Diệp Trí Viễn mà cô gặp tối hôm qua xem ra là một người đàn ông cao ngạo không chịu gò bó, hơn nữa là người mà chẳng bao giờ thiếu vắng những bóng hồng bên mình, cô thấy hối hận, lẽ ra tối hôm qua cô không nên để cho sự tức giận của Diệp Trí Viễn đe dọa, rồi nghĩ là An Hạ Dao gặp may và hy vọng rằng An Hạ Dao sẽ có một đêm không thể quên với anh ta, cùng cởi bỏ những vướng mắc trong lòng nhau, cùng nhau nhen lên ngọn lửa tình yêu một cách rất hợp logic. Lý thuyết thì vô cùng tuyệt vời, nhưng hiện thực thì lại rất gai góc.
Thất Hề cảm thấy tình hình lúc này đúng là mất chì lẫn chài, bất giác nói với vẻ áy náy: "Dao Dao, mình xin lỗi!"
"Không sao, không liên quan đến cậu!" An Hạ Dao an ủi Thất Hề.
"Nhưng..." Thất Hề tự trách.
"Chẳng có gì mà nhưng cả!" An Hạ Dao cắt ngang lời Thất Hề, sau một lúc im lặng, thở dài một tiếng và nói với vẻ coi thường: "Chuyện tối hôm qua hãy cho nó qua đi, hãy coi như chưa xảy ra chuyện gì."
"Liệu Diệp Trí Viễn có để để nó qua đi và coi như không có chuyện gì không?" Thất Hề hỏi với vẻ không mấy tin, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh của Diệp Trí Viễn, người đàn ông ngạo mạn ấy, e rằng không dễ đàng qua mặt như vậy và cũng không dễ xử lý như vậy. An Hạ Dao cắn môi: "Anh ta sẽ như vậy!" Do dự một lát, cô nói tiếp: "Anh ta kiêu ngạo, sĩ diện như vậy nên sẽ không để một cô gái từng bỏ rơi anh ta rồi lại từ chối anh ta chịu trách nhiệm mặt dày bám lấy đâu! Hơn nữa, Diệp Trí Viễn cũng không phải là loại người thích bám chằng lấy người khác!"
Môi của Thất Hề giật giật: "Dao Dao, cậu thực sự rất hiểu Diệp Trí Viễn!"
Nhưng, một người mà mười năm rồi không có liên lạc liệu có còn như xưa nữa không? Thất Hề nghi ngờ về điều đó.
Diệp Trí Viễn là mối tình đầu của An Hạ Dao, là điều kiêng kỵ ở trong lòng An Hạ Dao trong nhiều năm, liệu có thể đúng như lời của cô, đường ai nấy đi, coi như chưa có chuyện gì xảy ra không?
Câu hỏi này, e rằng đến chính An Hạ Dao cũng không dám nghĩ tới.
Mối tình đầu đến với An Hạ Dao khi cô mười bảy tuổi. Lúc đó, cô vừa mới bắt đầu vào học phổ thông trung học, hàm răng thì đang phải nắn lại cho thẳng, tóc buộc thành túm như đuôi ngựa, cười rất ngây ngô, và luôn ngây thơ coi việc học cho giỏi, mỗi ngày một tiến bộ làm đích phấn đấu, kết quả thi lần nào cũng đúng hàng thứ ba toàn trường, giữ vững ngôi vị học sinh ưu tú, cô gái ngoan ngoãn nhất lớp.
Cuộc sống của An Hạ Dao đơn giản và thuần khiết, tinh khôi như một trang giấy trắng.
Còn Diệp Trí Viễn thì chuyển từ trường khác tới, học cùng lớp với cô hơn nữa, ngay trong ngày anh đến lớp đầu tiên đã gây chấn động toàn trường, vì trong bài thi đánh giá chất lượng học sinh anh đã nộp giấy trắng.
Trong một tháng sau đó, Diệp Trí Viễn không đánh nhau thì hút thuốc, yêu đương, săn đón các hoa khôi trong lớp, gây ra hết chuyện này đến chuyện khác, khiến cho giáo viên chủ nhiệm quay như đèn cù, còn anh thì vẫn cứ tỉnh queo, quen với việc người khác phải giải quyết hậu quả cho mình. Giáo viên chủ nhiệm vì nể cha mẹ anh nên dù rất tức giận vẫn chẳng dám nói nặng, mà chỉ dùng cách nói xa xôi để dạy bảo anh, song cũng chẳng có tác dụng gì.
An Hạ Dao chỉ là một cô gái ngoan ngoãn, một học sinh ưu tú chứ không phải là cán bộ lớp, vì vậy mà cô hoàn toàn không quan tâm đến Diệp Trí Viễn - một học sinh cá biệt trong lớp, cũng không quan tâm đến kỷ luật của lớp. Có thể nói, cuộc sống của cô và Diệp Trí Viễn giống như hai đường thẳng song song, không bao giờ gặp nhau.
Hôm ấy, một ngày thời tiết rất đẹp, nắng vàng rực rỡ, kết quả bài thi đánh giá chất lượng cuối tháng vừa được giáo viên công bố, An Hạ Dao được điểm cao nhất như mọi khi và giữ vững ngôi vị đứng đầu lớp.
Giáo viên ngữ văn, cũng là giáo viên chủ nhiệm lớp trả lại bài cho học sinh từ điểm cao đến điểm thấp, cuối cùng nhìn thấy bài của Diệp Trí Viễn mà chỉ muốn khóc, đập bàn, nói: "Diệp Trí Viễn, em lên đây!"
Cả lớp, tất nhiên bao gồm cả An Hạ Dao, đều đổ dồn mắt nhìn Diệp Trí Viễn ngồi ở bàn cuối. Diệp Trí Viễn đang ngủ gật chảy cả nước miếng, không biết rằng giáo viên đang gọi mình, bạn cùng bàn đưa tay huých anh: "này này!
Tỉnh đậy đi!"
"Hết giờ rồi à? Đi chơi bóng đi!" Diệp Trí Viễn bị đánh thức cầm áo lên, định đi ra khỏi lớp học.
Động tác ấy rất nhanh nhẹn, dứt khoát, trông cứ như đang diễn kịch!
Không ít bạn học trong lớp không nín được cười ồ lên, An Hạ Dao cũng không nín được, đưa tay bịt cái miệng đang nắn lại răng, cười khúc ktứch.
"Diệp Trí Viễn, lên đây!" Giáo viên chủ nhiệm đập bàn, gầm lên, đưa mắt nhìn cả lớp đang cười ồn, nói: "Trật tự!"
Diệp Trí Viễn đứng lên, mặt vẫn thản nhiên như không: "Có em!" rồi từ từ đi lên bục giảng trước cái nhìn chăm chú của cả lớp khuôn mặt điển trai của chàng trai mới lớn đầy vẻ ngỗ ngược, coi thường.
"Diệp Trí Viễn, em có thể nói cho tôi biết vì sao bài thi của em toàn là những khoanh đỏ không?" Giáo viên chủ nhiệm thực sự vô cùng khổ sở vì Diệp Trí Viễn, khuôn mặt già nua đanh lại, bàn tay run run chỉ vào bài thi của Diệp Trí Viễn.
Diệp Trí Viễn đưa mắt liếc qua một cái, rồi thản nhiên đáp: "Vì điểm 0 ạ!"
"Vậy" vì sao em lại chỉ được điểm 0?" Giáo viên chủ nhiệm cao giọng.
"Làm sao em biết được? Em làm bài, thầy phê kém và thầy cho điểm 0!"
Diệp Trí Viễn hầu như cảm thấy điều đó chẳng có liên quan gì đến mình, kể từ sau khi nộp bài bằng tờ giấy trắng và nổi tiếng toàn trường rồi bị cha đánh cho một trận nhừ tử, cậu hứa với cha mẹ là sẽ không nộp giấy trắng nữa mà sẽ làm bài. Nhưng, cậu đã làm, đã điền mà vẫn bị điểm 0, điều này không thể trách cậu được.
Giáo viên chủ nhiệm bị cậu làm cho tức giận tới nghẹn cả cổ, mất bình tĩnh đấm mạnh xuống bàn, "Diệp Trí Viễn, người khác lên lớp học, em cũng lên lớp học, thế mà người ta nếu không được điểm tuyệt đổi thì ít nhất cũng được 145, còn em, em chỉ được điểm 0, em muốn gì hả?"
Diệp Trí Viễn nhún vai, đáp với vẻ coi thường: "Người ta thông minh, còn em thì dốt ạ!"
Giáo viên chủ nhiệm một lần nữa chỉ vào bài thi, gầm lên: "Diệp Trí Viễn, em đừng trêu tức tôi, IQ của em là trên l40!"
Lúc đầu, khi Diệp Trí Viễn mới chuyển về trường, giáo viên chủ nhiệm đã xem hồ sơ của cậu, chỉ số IQ trên l40, điểm lên lớp đứng ở hàng thứ ba toàn trường, vì thế, cả 5 giáo viên chủ nhiệm của toàn bộ 5 lớp trong khối 10 đều muốn cậu về lớp mình, kể cả ông. Ai ngờ, cậu học sinh này ngay từ hôm đầu tiên đến lớp đã nộp cho ông một tờ giấy trắng, khiến ông sốc tới mức suýt nữa bệnh tim tái phát. Giáo viên chủ nhệm biết hoàn cảnh của Diệp Trí Viễn, hơn nữa, cậu lại đang trong lứa tuổi nghịch, vì thế, ông đã không làm trái với cậu mà thận trọng nâng niu, dỗ dành, hy vọng cậu có thể hiểu mong muốn và sự che chở của ông đối với nhân tài!
Nhưng, ai ngờ, đã một tháng rồi mà cậu học sinh ấy không những không nghiêm túc nhìn nhận lại thái độ của mình, vẫn cứ đánh nhau, hút thuốc, yêu đương lăng nhăng, mang đến cho ông một lô chuyện phiền toái, hôm nay còn cố ý làm bài kém để được điểm 0! Làm sao mà ông không tức giận cho được!
Diệp Trí Viễn không nói gì.
"Diệp Trí Viễn, nhìn xem, em đã điền đề mục gì đây?" Thầy chủ nhiệm tức giận đưa tay chỉ vào một chỗ điền trống, đọc: "Quân bất kiến thanh hải đầu/ Thiếp tương tư hồng sàng trưởng! Em điền thuận quá nhỉ, gieo vần cũng hay đấy chứ".
Diệp Trí Viễn thè lưỡi cười, nhìn thầy giáo chủ nhiệm với vẻ mặt không thay đổi, đáp ra vẻ khiêm tốn: "Thường thôi ạ, thường thôi ạ!" Rất nhiều học sinh ngồi dưới bụm miệng cười, nhưng vì thấy thầy giáo vừa mới đập bàn nên cố nín.
"Cùng tắc độc thiện kỳ thân/ Phú tắc thê thiếp thanh quần" (Nghĩa là nghèo thì chỉ có một mình, giàu thì thê thiếp cả đống), thầy chủ nhiệm đọc xong câu đó thì cả lớp cũng cười ồ cả lên. An Hạ Dao cũng bịt miệng, cười bò cả ra bàn.
Vẻ mặt điển trai của Diệp Trí Viễn không hề tỏ ra chút lúng túng nào, nói với vẻ bình thản: "Đừng ồn, trật tự" Tiếp đó quay mặt lại nhìn về phía thầy chủ nhiệm với vẻ hớn hở: "Thầy đọc tiếp đi ạ! Có thể làm cho mọi người cười, em cảm thấy mình cũng rất thành công!"
Thầy chủ nhiệm lại đập xuống bàn lần nữa, vì dùng sức quá mạnh, nên bàn tay hơi đau, bất giác chau mày, vẩy tay, có thể thấy thầy đã rất tức giận, nên mất cả bình tĩnh: "Trí Viễn, em nói đi? Còn muốn học nữa hay không?"
Trí Viễn có vẻ bất lực, chớp chớp đôi mắt đẹp, láu lĩnh đáp: "Có chứ, sao lại không? Em muốn học ạ?"
"Vậy, em xem lại thái độ của mình có phải đang đi học không?" Thầy giáo chủ nhiệm tức giận đấm vào ngực mình: "Em nhìn đi, người khác được 145 điểm, thế mà em được 0 điểm, 0 điểm!" Rồi nhìn Diệp Trí Viễn với vẻ vô cùng đau khổ, khẽ kêu lên: "Chí ít thì em cũng phải được bằng số lẻ của người ta chứ!"
Diệp Trí Viễn nhìn vào bài thi chi chít những khoanh và gạch đỏ, gật đầu với thầy chủ nhiệm, tỏ ra đã tiếp thu lời thầy, rồi quay người, nói to về phía cả lớp: "Ai đã được 145 điểm?"
An Hạ Dao giơ tay theo phản xạ tự nhiên, rồi lập tức ngây người ra, nhìn khuôn mặt đẹp trai, lạnh như băng của Diệp Trí Viễn, đang nhìn cô bằng đôi mắt giận dữ: "Cậu không có việc gì hay sao mà thi giành điểm cao như thế làm gì?" Điệu bộ của Trí Viễn dữ tợn như thể muốn bóp chết An Hạ Dao.
An Hạ Dao chỉ muốn khóc mà không ra nước mắt, cô không biết phải nói gì với cậu ta.
"Diệp Trí Viễn!" Thầy chủ nhiệm nổi giận, đập mạnh xuống bàn, rồi lại lập tức vẩy tay mãi vì đau.
Diệp Trí Viễn vội quay người lại, cúi đầu xuống, với tư thế sẵn sàng tiếp nhận lời thầy, nghiêm túc hứa: "Thưa thầy, em hứa lần sau sẽ thi đạt điểm 0 cao nhất, thầy cứ yên tâm!"
"Em! Em! Em!" Thầy chủ nhiệm giận dữ mãi không nói ra lời. Học trò cứng đầu thầy đã gặp nhiều, nhưng kiểu như Diệp Trí Viễn thì đây mới là lần đầu. Kiểu học sinh như vậy, nếu giáo dục tốt thì sẽ trở thành nhân tài rường cột của đất nước, nhưng nếu giáo dục không tốt thì sẽ là hủy hoại nhân tài hiếm có.
Thầy chủ nhiệm cảm thấy rất rõ gánh nặng trách nhiệm, bất giác thở dài, chăm chú nhìn Trí Viễn, nói bằng giọng đầy ý tứ sâu xa: "Diệp Trí Viễn, em là một cậu bé thông minh, thành tích của em rất tốt, vì sao em lại tự sa ngã và ruồng bỏ mình như vậy?"
Trên khuôn mặt mới lớn của Diệp Trí Viễn thoáng hiện lên vẻ thiếu tự nhiên, cãi lại với vẻ không vui: "Em không tự sa ngã, không tự ruồng bỏ! Em không thông minh, em rất ngốc! Em là như thế đấy!"
Sau mấy lần hít sâu, lấy lại bình tĩnh, thầy chủ nhiệm nói theo ý của Diệp Trí Viễn: "Thôi được, em ngốc cũng không sao, chỉ cần em chăm chỉ, chịu khó học hành, thầy tin, em nhất định sẽ là chú rùa trong truyện Rùa chạy thi với thỏ."
"E rằng, em sẽ làm thầy thất vọng thôi". Diệp Trí Viễn khẽ đáp.
Thầy chủ nhiệm nhìn Diệp Trí Viễn, chỉ về phía An Hạ Dao: "Có thất vọng hay không thầy không biết, nhưng thầy sẽ xếp cho An Hạ Dao, người đạt điểm cao nhất ngồi cùng bàn, giúp em học bù".
"Sao cơ?" Diệp Trí Viễn trợn tròn mắt.
An Hạ Dao cũng trợn tròn mắt, hôm nay sao lại cứ bị liên lụy thế nhỉ?
Thầy chủ nhiệm nhét bài thi vào tay của Diệp Trí Viễn: "Hãy nhờ bạn cùng bàn giúp cho, hãy sửa lại bài thi này, ngày mai tôi sẽ kiểm tra!"
"Em không ngồi cùng với bạn ấy!" Diệp Trí Viễn từ chối thẳng thừng.
"Thưa thầy, em cũng không ngồi với bạn ấy đâu ạ!" An Hạ Dao giơ tay, đứng dậy.
Thầy chủ nhiệm nhìn Diệp Trí Viễn, rồi lại nhìn An Hạ Dao, nói dứt khoát: "Tôi đã quyết định rồi, nếu em có đề nghị khác thì hãy mời phụ huynh đến gặp tôi để nói!" Thầy chủ nhiệm không để ý gì đến vẻ bất mãn của An Hạ Dao, mà lập tức áp đảo Diệp Trí Viễn.
Nghe thầy chủ nhiệm nói như vậy, Diệp Trí Viễn đành nén nỗi ấm ức lại, đón lấy bài thi, đi về phía An Hạ Dao.
An Hạ Dao vẫn đứng, tức giận nhìn Trí Viễn đang đi về phía mình, bất mãn nói với thầy chủ nhiệm: "Thưa thầy, thầy không thể dùng chủ nghĩa cường quyền như vậy, vì sao em phải ngồi với một kẻ ngốc thi chỉ được điểm 0? Như vậy sẽ ảnh hưởng đến thành tích của em!"
Diệp Trí Viễn vừa nghe thấy những lời ấy, trong lòng rất không vui, thi được điểm 0 thì là kẻ ngu ngốc à? Nhìn An Hạ Dao trong bộ đồng phục học sinh màu nâu, chẳng khác gì "đống đất" hình thức không xinh xắn thì thôi, lại còn bịt răng nữa chứ, khi mở miệng ra nói, ánh đồng vàng của chiếc răng được bịt rất chói mắt. Con bé xấu xí này lại dám chê mình làm ảnh hưởng tới thành tích của nó, đúng là quá coi thường Diệp Trí Viễn ta rồi.
Thầy chủ nhiệm xoa dịu An Hạ Dao: "Thành tích của em tốt giữa bạn bè thì phải giúp nhau, đó là việc nên làm, vì vậy, thầy giao Diệp Trí Viễn, nhờ em giúp cậu ấy!"
"Thành tích của lớp trưởng cũng tốt, sạo lại không để bạn ấy ngồi với lớp trưởng?" Hạ Dao là một cô bé bướng bỉnh, cô không muốn ngồi với một thiếu niên có nhiều vấn đề như Diệp Trí Viễn. Lớp trưởng là một cô bé béo tròn, đang ngước mắt nhìn Diệp Trí Viễn với vẻ say mê, nghe An Hạ Dao nói vậy, bèn xung phong đứng dậy, nói: "Đúng đấy ạ, thưa thầy, hay là thầy để bạn Diệp Trí Viễn ngồi với em đi ạ!"
Diệp Trí Viễn quay lại nhìn, bất giác người sởn da gà, nếu bị một đứa si tình như thế bám lấy thì chi bằng ngồi với con bé xấu xí có thiên kiến với mình kia còn hơn, ít nhất thì cũng không bị ngập chìm trong nước dãi của đứa si tình kia, tai cũng được yên tĩnh hơn.
Thầy chủ nhiệm khẽ hắng giọng, dường như thầy đang cân nhắc.
Diệp Trí Viễn vội nhảy ra, lên tiếng: "Thưa thầy, em ngồi với bạn An Hạ Dao là được rồi, em sẽ cố gắng học tập".
"Thưa thầy, em không muốn!" An Hạ Dao cuống lên.
"Thưa thầy, lần thi kiểm tra chất lượng này, nếu kết quả của em cao hơn của An Hạ Dao, thì thầy có đồng ý để cho hai chúng em trở thành bạn cùng bàn không?" Diệp Trí Viễn nói với thầy giáo chủ nhiệm với vẻ nhẹ tênh, nhưng thực ra cậu đang rất giận, hậu quả vì thế sẽ rất nghiêm trọng! Con bé xấu xí, dám không nể mặt cậu, chê bai cậu, lại còn đẩy cậu sang với lớp trưởng si tình, đúng là ép người quá đáng!
Thầy chủ nhiệm vừa nghe nói vậy, thấy đúng như mong muốn, bèn hứa: "Được, Diệp Trí Viễn, em sẽ ngồi cùng bàn với An Hạ Dao". Ông dễ dàng thỏa mãn, không mong Diệp Trí Viễn phát huy khả năng thiên tài, mà chỉ cần cậu đừng để kết quả thi bị điểm 0 và kéo lùi thành tích của cả lớp.
"Thưa thầy, em không đồng ý..."
"An Hạ Dao, nếu em còn ý kiến khác, hãy mời phụ huynh đến để nói với thầy!" Thầy chủ nhiệm cắt ngang lời An Hạ Dao.
Chào thua rồi đấy, học sinh lớp 10 rồi chứ đâu còn là học sinh mầm non, mà không vừa lòng với bạn là mời cha mẹ đến trường, hơn nữa, với cái kiểu cách của thầy chủ nhiệm thì dù có mời cha mẹ đến thì thầy cũng không bỏ cách làm của mình, và yêu cầu cô ngồi cùng bàn với Diệp Trí Viễn bằng được.
Có ai đó gọi thầy chủ nhiệm ở ngoài cửa, ông ném lại một câu: "Hai em cứ xem trước bài thi đi, lát nữa thầy quay lại giải thích!" rồi vội vã đi ra.
An Hạ Dao ấm ức nén những giọt nước mắt lại, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, nỗi tức giận biến thành động lực, trừng đôi mắt đen láy lườm Diệp Trí Viễn mãi không thôi.
Nếu ánh mắt mà có thể giết người được, thì trên người Diệp Trí Viễn đã có đầy những "vết dao ánh mắt" và phải chết không bao nhiêu lần.
Diệp Trí Viễn cũng nắm chặt tay đành nắm đấm, bước nhanh đến bên cạnh An Hạ dao, đưa mắt lạnh lùng nhìn người bạn ngồi cùng bàn với cô, cô bạn ấy hiểu ý vội vàng thu dọn sách vở, rồi đứng sang bên.
Diệp Trí Viễn ngang nhiên ngồi xuống bàn, hai tay ôm ngực, giận dữ nhìn An Hạ Dao, nói với giọng khinh thường: "An Hạ Dao, con bé niềng răng kia, cậu coi thuờng tôi phải không? Đã thế, tôi cứ ngồi bên cạnh cậu cho xem!"
Hạ Dao giận dữ nhìn Trí Viễn, nỗi giận dữ lan khắp toàn thân, dám gọi cô là "con bé niềng răng", vì thế cô cũng không chịu thua, mà lập tức tặng cho Diệp Trí Viễn một biệt hiệu: "Đồ ngốc điểm 0! Cậu không nên mang cái tên Diệp Trí Viễn nữa, mà gọi ngay là Ngốc Điểm 0 đi, sao cậu không chết vì ngốc đi?"
"Tôi mà ngốc chết thì có lợi gì cho một đứa xấu xí như cậu?" Diệp Trí Viễn nhướn đôi mày đẹp, "Có phải sợ ngồi cùng bàn với tôi, là vì sợ sẽ thích tôi không?" Nói rồi, còn hất đầu một cách đắc ý, đầy tự mãn: "Tuy tôi đẹp trai, phong độ, người nhìn thấy phải yêu, hoa nhìn thấy phải nở, xe ô tô nhìn thấy phải nổ lốp, các cô gái xinh đẹp đua nhau ngã trước chân, nhưng với một cô gái xấu xí như cậu, à phải nói là con bé niềng răng mới phải thì quên đi, tôi không có hứng với cậu!"
"Đừng có mà tưởng bở, đồ không biết sĩ diện!"An Hạ Dao lập tức trừng mắt nhìn trả Diệp Trí Viễn.
"Những đứa có sĩ diện mới là mặt dà, còn những người không có sĩ diện thì chẳng thèm đến kiểu sĩ diện ấy!" Trí Viễn tưng tửng đáp lại, nhìn An Hạ Dao với vẻ khinh bỉ: "Giống như cậu ấy, sĩ diện hão, đồ niềng răng!"
"Cậu! cậu cậu" An Hạ Dao bị Diệp Trí Viễn làm cho tức điên lên, lần đầu tiên mới thấy thế nào là "miệng lưỡi độc địa."
"Này con bé niềng răng, xấu xí không phải là lỗi của cậu, nhưng mà lại lộ diện để làm người khác sợ, thì là cậu sai rồi!" Diệp Trí Viễn tiếp tục làm tổn thương An Hạ Dao không chút e dè: "Cậu nhìn đi, cầm gương ra mà soi bộ dạng mình bây giờ đi? Eo ôi, tôi sợ đến chết mất!"
"Diệp Trí Viễn!" An Hạ Dao bị Diệp Trí Viễn làm cho tức đến mất bình tĩnh, đấm mạnh tay xuống bàn, sống mũi cay sè, nước mắt vòng quanh, rồi cứ thế tuôn ra. Đổi với bất cứ cô gái nào thì những lời vừa rồi của Diệp Trí Viễn cũng là những lời làm tổn thương nghiêm trọng.
Diệp Trí Viễn thấy An Hạ Dao bị mình làm cho tức giận đến run cả người thì rất khoái trí, có điều, con gái thay đổi nhanh như trở bàn tay, cậu vẫn còn chưa hết khoái trí thì đã thấy An Hạ Dao khóc, từng giọt nước mắt như hạt ngọc lã chã rơi xuống.
Bất cứ người đàn ông nào khi nhìn thấy con gái khóc cũng đều cảm thấy không biết phải làm gì, nhất là cô gái ấy vừa mới rồi còn nhe nanh giơ vuốt, cùng lời qua tiếng lại và làm tổn thương lẫn nhau với mình, bây giờ thì lại khóc không chút để ý đến hình ảnh, nước mắt nước mũi chan chứa, nức nở không thành hơi.
Diệp Trí Viễn chợt thấy áy náy, bèn đưa tay lay cô: "Này, cô bé xấu xí, đừng khóc nữa, đừng làm như là tôi bắt nạt cậu nữa".
"Chính cậu đã bắt nạt tôi!" An Hạ Dao gạt mạnh tay Diệp Trí Viễn, càng khóc nức.
Tiếng hét đó làm cho Diệp Trí Viễn có tật giật mình, ngượng ngập nói: "Tôi không bắt nạt cậu, đừng khóc nữa!"
An Hạ Dao không thèm để ý đến Diệp Trí Viễn, gục mặt xuống bàn khóc rất đau lòng. Lòng rất ấm ức, tự nhiên lại phải ngồi cùng bàn với một kẻ có vấn đề, lại còn bị hắn coi thường như vậy, khinh bỉ như vậy, đau lòng quá.
"Chuyện gì thế?" Thầy chủ nhiệm đã quay trở lại, tiếng khóc của An Hạ Dao vẫn rất rõ, thầy quan tâm bước lại, nhìn Diệp Trí Viễn đang lúng túng, hỏi.
Diệp Trí Viễn cúi đầu, đáp một cách không rõ ràng: "Không có gì đâu ạ, con gái mà, vốn phiền phức như thế đấy! Bạn ấy muốn khóc thì để cho bạn ấy khóc thôi!"
"Diệp Trí Viễn, em bắt nạt An Hạ Dao phải không?" Thầy chủ nhiệm hỏi.
Diệp Trí Viễn biện bạch: "Em không bắt nạt bạn ấy!"
"Cậu đã bắt nạt tôi, cậu bảo tôi là đồ xấu xí, đồ niềng răng còn gì!" An Hạ Dao hít một hơi sâu, đôi mắt đỏ lên vì khóc vẫn còn ngân ngấn nước mắt, ngẩng đầu lên, nhìn vào Diệp Trí Viễn tố cáo.
Thầy chủ nhiệm ngước đôi mắt sâu, nhìn Diệp Trí Viễn, hỏi với giọng đầy áp lực: "Đúng thế không?
Trí Viễn gật đầu, bất lực thừa nhận: "Thôi được, em thừa nhận, em gọi bạn ấy là con bé xấu xí, con bé niềng răng, nhưng, em toàn nói sự thật đấy chứ!"
"" An Hạ Dao vừa nghe thấy thế, tức giận gục xuống bàn, lại khóc tướng có rất khổ tâm.
"Diệp Trí Viễn, xin lỗi An Hạ Dao ngay!" Thầy chủ nhiệm bạt vào đầu của Diệp Trí Viễn với vẻ giận dữ, "Thầy phạt em, lát nữa chạy mười vòng quanh sân vận động!"
Rất ít người dám bạt vào đầu Diệp Trí Viễn, nhưng lúc này cậu không có vẻ gì là nổi giận, có thể thấy, nước mắt của An Hạ Dao khiến cậu cảm thấy không giữ được vẻ bình thường nữa.
Diệp Trí Viễn huých vào người An Hạ Dao, nói một cách nghiêm túc: "Này, niềng răng, xin lỗi nhé..."
An Hạ Dao trừng đôi mắt rực lửa lườm Diệp Trí Viễn, bặm môi không nói gì.
Diệp Trí Viễn bị An Hạ Dao lườm cho phát cuống, vội đổi giọng, nói: "An Hạ Dao, thôi nhé, tôi nói xin lỗi rồi, bạn đừng có giận nữa, tôi còn bị phạt chạy mười vòng quanh sân vận động, tôi cũng đang muốn khóc đây."
Thầy chủ nhiệm vội xen vào: "An Hạ Dao, lát nữa em hãy giám sát Diệp Trí Viễn, xem có chạy đủ số vòng không rồi nói cho thầy biết, để ngày mai thầy kiểm tra, phạt cậu ta chạy hai mươi vòng."
"Thưa thầy, có thật thế không? Mười vòng là 8. 000 mét đấy!" Khuôn mặt điển trai của Diệp Trí Viễn lập tức nhăn nhó, đau khổ như quả mướp đắng.
An Hạ Dao đã khóc, đã được trút bỏ, vì thế trong lòng cũng thấy dễ chịu hơn, đón nhận bạn cùng bàn mới, hỉ mũi, ném một câu cho Diệp Trí Viễn: "Đáng đời!" sau đó quay người, vơ cuốn vở của mình lên xem.
Thầy chủ nhiệm thấy tình hình đã ổn, bèn nói một câu: "Các em xem bài đi, có vấn đề gì hãy cùng giúp nhau giải đáp. Lát nữa thầy sẽ tổng hợp để giảng lại." Nói xong, thầy ra khỏi lớp.
Diệp Trí Viễn thận trọng đưa mắt nhìn An Hạ Dao, nhưng không biết chắc rằng lúc này cô có còn giận hay không, bèn gọi thăm dò: "An Hạ Dao."
An Hạ Dao vung bím tóc, quay mặt lại, nhìn Diệp Trí Viễn, khẽ đáp bằng một tiếng với vẻ không vui: "Cái gì?"
Cô bé này khi giận, hai má phình lên trông lại càng muốn trêu, Diệp Trí Viễn hắng giọng, đẩy bài thi sang phía An Hạ Dao với thái độ nghiêm túc: "Thôi mà, thầy giáo bảo bạn sửa bài thi giúp tôi, những chỗ tôi không hiểu, bạn còn phải giảng lại cho tôi."
Mặc dù An Hạ Dao không muốn, nhưng sau khi "thưởng" cho Diệp Trí Viễn một cái nguýt, cô vẫn đón lấy bài thi của cậu, đôi mắt xinh đẹp nhíu lại nhìn vào những chỗ khoanh đỏ trong bài thi, ngoài hai câu mà thầy chủ nhiệm đọc, còn có rất nhiều câu khác cũng không kém gì. An Hạ Dao không nén được vẻ khinh miệt, đọc câu thứ ba: "Quân tử hữu thành nhân chi mỹ/ Tiểu nhân đoạt nhân thê chi ái." (nghĩa là: Quân tử có vẻ đẹp của người trưởng thành/ Tiể nhân đoạt tình yêu của vợ người khác). Đọc xong, nhìn Diệp Trí Viễn bằng đôi mắt đen, rồi làm tổn thương cậu bằng câu: "Ngốc điểm 0, đầu bạn không bình thường à?
Lại còn "đoạt nhân thê chi ái!" nữa"
Diệp Trí Viễn tròn mắt, con bé này, mình gọi nó là con bé xấu xí, là đồ niềng răng thì nó khóc rầm rĩ, thế mà nó lại đoàng hoàng gọi mình là "Ngốc điểm 0″, nhất là lại qua cái miệng có răng bịt đồng chói lóe nữa chứ, đúng là quá ảnh hưởng tới thị giác.
"Sàng tiền minh nguyệt quang/ Địa thượng hài lưỡng song!" (nghĩa là: ánh trăng sáng soi trước giường, trên nền nhà là hai đôi dép). Môi của An Hạ Dao càng giật mạnh, "Ngốc điểm 0, bạn cố ý à?"
Diệp Trí Viễn hít một hơi thật sâu, nhìn An Hạ Dao với vẻ bất mãn: "Vì sao bạn đặt biệt hiệu cho tôi được, mà tôi thì không được đặt biệt hiệu cho bạn?"
"Nếu bạn thấy không vừa lòng, có ý kiến gì thì có thể khóc mà!" An Hạ Dao nói câu này với vẻ rất nghiêm túc: "Con trai cũng được khóc, cứ khóc đi, đó không phải là tội!"
"Này, Bịt răng, cậu giỏi đấy!" Diệp Trí Viễn nghiến răng, buộc phải nhận biệt hiệu Ngốc điểm 0, tất nhiên cũng không chịu kém, đặt ngay cho An Hạ Dao biệt hiệu "Bịt răng" cho có đi có lại.
"À, đúng rồi, lát nữa chạy 10 vòng thì phải nhanh nhanh lên đấy, tôi còn phải đến Câu lạc bộ văn học." An Hạ Dao cúi đầu cầm bút, vừa chữa bài thì giúp cho Diệp Trí Viễn, vừa không quên nhắc.
Đây là trường nội trú, vì vậy trừ cuối tuần, ngày thường học sinh đều phải ăn ngủ tại trường.
Đường đường là thiếu gia nhà họ Diệp, thế mà lần đầu tiên Diệp Trí Viễn bị một con bé xấu xí ép dành cho một biệt hiệu Ngốc điểm 0 với vẻ mặt khoái trí vui trên nôi khổ của người khác, khinh khỉnh nhìn đồng hồ, giám sát cậu chạy hết 10 vòng quanh sân vận động, rồi còn văng ra một câu: "Người ta nói: đầu óc ngu si, tứ chi phát triển, nhưng tôi thấy không chỉ là đầu óc, mà tứ chi của bạn cũng chẳng phát triển gì cả. 10 vòng mà hết những 30 phút, đúng là quá lãng phí thời gian!" Nói xong, vơ lấy cặp sách, tung tăng ra về, bỏ mặc Diệp Trí Viễn mệt rã rời, đầm đìa mồ hôi nằm lăn trên bãi cỏ.
Nếu Diệp Trí Viễn không vì chạy tới mức mệt không thở ra hơi, miệng khô khát thì cậu đã nói với An Hạ Dao rằng, này con bé xấu xí, đứng một chỗ mà nói thì làm sao biết mệt, 8. 000 mét mà chỉ chạy mất 30 phút là trình độ của vận động viên nghiệp dư hạng một rồi đấy, biết không?
Nằm thở dốc trên bãi cỏ, mắt nhắm nghiền một lúc, thấy đỡ mệt hơn, Diệp Trí Viễn ngước lên nhìn bầu trời lúc hoàng hôn, nỗi ưu uất rất khó gọi thành tên trong lòng dường như đã bốc hơi cùng với mồ hôi, không còn cảm thấy nặng nề như trước nữa.
"Chỉ là chạy 8. 000 mét thôi mà, có đến nỗi giả chết lâu như vậy không?" Giọng nói trong trẻo của An Hạ Dao vang bên tai Diệp Trí Viễn.
Diệp Trí Viễn uể oải mở đôi mắt đen rất đẹp ra, nhìn An Hạ Dao một cái, thì thấy một chai nước khoáng màu trắng được ném về phía mình.
"Ôi!" Diệp Trí Viễn không đề phòng, hoặc nói cách khác, cậu cố ý không tránh để bị ném trúng, sau đó ôm chỗ ngực bị chai nước khoáng va vào, kêu to: "Ôi đau quá!" rồi cứ luôn miệng suýt xoa, làm ra vẻ rất đau.
"Này, bạn không sao đấy chứ?" An Hạ Dao không nhận ra Diệp Trí Viễn giả vờ, cô hỏi từ chỗ cách đó 2 -3 mét.
Diệp Trí Viễn chỉ ôm ngực, không ngớt kêu: "Bịt răng, tim tôi không tốt, thế mà bạn còn ném vào đó, có phải bạn cố tình để tôi chết không?" Nói rồi cố làm ra vẻ rất đau.
An Hạ Dao nghe Diệp Trí Viễn nói với vẻ nghiêm chỉnh như vậy, vội bước nhanh tới, ngồi xuống, đỡ cậu đậy, lo lắng hỏi: "Vậy, bạn không sao chứ? Có cần gọi xe cứu thương không?" Vì lo lắng, An Hạ Dao quên mất rằng, Diệp Trí Viễn có thể chạy hết 8. 000 mét mà mặt không biến sắc, thì làm sao có chuyện tim không tốt? Hơn nữa, cho dù tim không tốt thì cũng không thể có chuyện xảy ra vấn đề khi bị chai nước ném vào.
"Ôi, đau!" Đôi mày của Diệp Trí Viễn nhíu chặt lại, tay túm lấy bàn tay bé nhỏ của An Hạ Dao, nó mềm mại, mượt mà, cảm giác ấy khiến Diệp Trí Viễn bất giác ôm chặt lấy ngực, "Đau quá thật mà!"
An Hạ Dao xoa ngực cho Trí Viễn với vẻ áy náy và dịu dàng, cuống quýt tới mức sắp phát khóc: "Diệp Trí Viễn, xin lỗi nhé, tôi không cố ý... Tôi gọi 120 nhé!" Nói rồi buông tay, tìm điện thoại di động trong túi.
Diệp Trí Viễn thấy An Hạ Dao cuống lên thật, vội giữ lấy tay cô, cười nhăn nhở: "Đánh lừa đấy, Bịt răng ạ." Nói rồi cười ha hả, "Bị một người thi được điểm 0 lừa đến nỗi suýt rơi nước mắt. Bịt răng, xem ra IQ của bạn còn thấp hơn cả tôi!"
An Hạ Dao vốn lương thiện, luôn đối xử tốt với tất cả mọi người. Vì bất mãn với chuyện phải ngồi cùng bàn với Diệp Trí Viễn, An Hạ Dao mới nói ra mấy lời khe khắt, ai ngờ bị Diệp Trí Viễn làm cho tổn thương như vậy, nên mới nổi giận, nhưng là người thuần khiết, ngây thơ, giận cũng nhanh mà hết giận cũng nhanh. Khóc và trút giận xong, cô đã chấp nhận Diệp Trí Viễn là bạn, có điều cảm thấy chướng mắt trước vẻ nhởn nhơ, phất phơ của cậu, nên mới nghiêm túc giám sát cuộc chạy phạt của cậu, nhưng khi thấy cậu mệt vì phải chạy thật, cô không đến Câu lạc bộ văn học nữa, đi được nửa đường, rẽ vào căng tin, mua chai nước khoáng rồi mang tới tận nơi cho cậu. Ai ngờ, Diệp Trí Viễn đã lừa cô, cô nổi giận cầm chai nước khoáng bị Diệp Trí Viễn ném trên đất đập liên tiếp lên người Diệp Trí Viễn, "Đồ khốn, dám lừa tôi à!"
Diệp Trí Viễn không đề phòng trước việc An Hạ Dao giận dữ chẳng khác gì một con sư tử điên khùng, nhưng cậu lại không thể ra tay đánh bạn gái, nên chỉ còn biết che khuôn mặt điển trai để tránh, miệng thì van xin: "Bịt răng, xin lỗi, tôi sai rồi, ôi, đừng đánh nữa... đừng đánh vào mặt tôi!"
An Hạ Dao cũng mặc kệ, cứ đánh bừa vào người của Diệp Trí Viễn, cho tới khi thấy hả mới dừng và ném chai nước khoáng, giận dữ quay người bỏ đi!
Diệp Trí Viễn nhìn theo bóng giận dữ của An Hạ Dao, khẽ nhoẻn cười đắc ý, nhặt chai nước khoáng dưới đất lên, dốc vào miệng, cổ họng khô khát được dòng nước tinh khiết làm cho dịu hẳn, và dễ chịu vô cùng.
Em gái niềng răng, tuy cậu không lấy gì làm xinh, nhưng hình như cũng rất dễ chơi.
Giờ học ngày hôm sau, An Hạ Dao không thèm nhìn Diệp Trí Viễn lấy một cái, như thể cậu là người vô hình vậy.
Diệp Trí Viễn thấy mặt An Hạ Dao sầm xì cứ như người lạ, mở miệng, nở nụ cười rạng rỡ nhất, chủ động chào: "Hi, Em gái niềng răng, chào buổi sáng!"
An Hạ Dao vẫn chẳng thèm nhìn liếc cậu một cái.
Diệp Trí Viễn chưa bao giờ bị cô gái nào đổi xử như vậy, không khỏi thấy trạnh lòng: "Em gái niềng răng, vẫn còn giận vì chuyện hôm qua à? Tôi không cố ý chọc bạn, tôi xin lỗi, được chưa?"
Mặc dù đã khiến cho một người cao ngạo như Diệp Trí Viễn phải mở miệng xin lỗi, nhưng cô gái xấu xí ấy vẫn chẳng thèm để ý đến cậu.
"Em gái niềng răng, đừng giận nữa, nói với tôi câu gì đi, được không?" Diệp Trí Viễn tuôn một hồi như vậy với An Hạ Dao, cô vẫn không nói năng gì, dường như quyết tâm giải quyết vụ việc bằng biện pháp lạnh, điều này càng khiến cho cảm giác thất bại của Diệp Trí Viễn tăng lên. Diệp thiếu gia này đã phải nịnh một cô gái xấu xí như cô, thế mà cô vẫn không thèm nể mặt, lòng tự trọng và sĩ diện của cậu bị tổn thương rất lớn, thế là cậu gục xuống bàn ngủ...
An Hạ Dao đưa mắt liếc sang, thấy Diệp Trí Viễn gục xuống bàn, ngủ ngon lành, lòng bỗng coi thường. Gã này thi được điểm 0, thế mà chẳng chịu vươn lên, trong giờ học mà còn ngủ gật, đúng là hết thuốc chữa rồi!
An Hạ Dao càng ghét, càng coi khinh người ấy thì cô lại càng chủ động xa cách, cố coi như không nhìn thấy, không nhìn thấy càng đỡ chướng mắt, khỏi phải thấy buồn nôn và mất vui.
Liền một tuần, Diệp Trí Viễn đều nở nụ cười rạng rỡ nhất chào An Hạ Dao, chủ động tỏ thiện chí. Nhưng, Hạ Dao vẫn cứ coi chàng điển trai ai gặp cũng yêu ấy như người vô hình, không thèm đếm xỉa gì đến.
Diệp Trí Viễn vốn là người tính tình không lấy gì làm tốt, suốt tuần đó cậu đã phải thấp giọng hạ tiếng, lúc nào cũng phải cố cười thậm chí, cậu cảm thấy mình đang phả hạ mình, lấy lòng con bé xấu xí ấy! Nhưng An Hạ Dao thì vẫn cứ không thèm để ý gì đến điều đó, đúng là không thể đùa và dễ chơi chút nào.
Diệp Trí Viễn thấy mất hứng nên không còn chú ý chào hỏi và mỉm cười với An Hạ Dao nữa. Giờ lên lớp cậu lại ngủ, hết giờ học thì đánh nhau, hoặc ve vãn các em, cuộc sống lại trở về giống như trước đây, dường như cậu có đổi chỗ ngồi hay không, ngồi cùng bàn với ai thì cũng chẳng có quan hệ gì.
An Hạ Dao vẫn là một đứa bé ngoan chỉ biết chúi đầu vào học, ngoài việc sau khi đổi chỗ, bên cạnh cô có một thần ngủ. Ngoài việc ngáy khò khò trong giờ lên lớp, Diệp Trí Viễn không làm bất cứ điều gì ảnh hưởng đến An Hạ Dao, tất nhiên, ngoài việc một số cô gái đến lấy lòng, theo đuổi, tặng quà, hay đưa thư tình cho Diệp Trí Viễn thỉnh thoảng lại nhét bừa vào ngăn bàn của An Hạ Dao khiến cô cảm thấy hơi bất mãn và khó chịu ra, thì Diệp Trí Viễn cũng là người cùng bàn có thể chấp nhận được.
Loáng một cái đã một tháng trôi qua, lại đến kỳ kiểm tra chất lượng.
Diệp Trí Viễn kéo An Hạ Dao, hỏi một cách nghiêm chỉnh: "Bịt răng, nói thật lòng xem, cậu định thi bao nhiêu?"
An Hạ Dao gạt tay Diệp Trí Viễn với vẻ lạnh nhạt, không có ý muốn nói chuyện với cậu.
Diệp Trí Viễn lại đưa tay ra kéo cô, rồi ôm cô vào lòng, trước khi cô kêu thất thanh lên thì đã ghé sát vào tai cô, nói: "Tôi không muốn cao hơn bạn nhiều, chỉ cần 5 điểm là được, kẻo bạn lại mất mặt quá!" Nói xong, buông An Hạ Dao ra, cười một cách tinh quái.
Ánh mặt trời xuyên qua kính cửa sổ chiếu lên khuôn mặt điển trai có làn da trắng nõn của Diệp Trí Viễn, đôi mắt to của cậu ánh lên vẻ rất khó lường, khóe môi nhếch nụ cười đầy tự tin, khiến cho An Hạ Dao bất giác cảm thấy mình như bị hoa mắt. An Hạ Dao phải thừa nhận, Diệp Trí Viễn rất đẹp trai, khí chất toát ra từ con người cậu thuần khiết như thiên sứ, song đồng thời cậu cũng có những thói xấu của ác quỷ, nhưng cũng chính những thói xấu ấy đã khiến cậu trở thành đổi tượng theo đuổi của rất nhiều nữ sinh.
Đúng vậy, đàn ông không hư, phụ nữ không yêu. Đàn ông không lôi kéo, phụ nữ không ngả về?
Ngồi cùng bàn trong một tháng, trừ mấy ngày đầu, An Hạ Dao cố tình không thèm để ý, lạnh lùng với Diệp Trí Viễn, sau đó thì cô đổi xử giống như những bạn học khác, thỉnh thoảng nói vài câu, mượn thứ gì đó.
Là một đứa bé ngoan, An Hạ Dao ghét Diệp Trí Viễn không chịu tiến bộ, ghét một Diệp Trí Viễn hay đánh nhau, hút thuốc và có nhiều vấn đề, nhưng đôi mắt của cô lại không thể dừng được việc dõi theo cậu, thỉnh thoảng lại nhìn cậu hút thuốc, thậm chí những khi ấy cô còn cảm thấy hình ảnh ấy rất có sức hấp dẫn.
Chính An Hạ Dao cũng không biết, bắt đầu từ khi nào, cô lặng lẽ ngắm nhìn Diệp Trí Viễn trong giấc ngủ say giữa giờ học với một nhịp đập trái tim khác thường, đôi mắt cô không kìm được ý muốn dõi theo cậu, và khi Diệp Trí Viễn nhìn lại, thì cô lại lúng túng nhìn tránh sang chỗ khác, làm như sau đó không nhìn cậu nữa. Thế nhưng, cô lại vẫn cứ đưa mắt dõi theo để rồi thấy cậu đem hàng tập thư tình của các cô gái gửi cho ném vào thùng rác, nhìn thấy cậu đem những món quà mà các cô gái tặng chia cho các bạn gái trong lớp, hoặc là bảo bạn thân đi dỗ dành các cô bạn gái nhỏ của mình, còn cậu thì vẫn giữ khuôn mặt với nụ cười lạnh lùng, coi thường, và cũng không hề đánh mắt với bất cứ nữ sinh nào, hoặc nói cách khác là có bất cứ hành động ám thị nào, nhưng trong trường thì không ngừng lan truyền lời đồn rằng cậu đang yêu XX, rằng cậu đã nắm tay XX, và đã hôn nhau với XX...
Đó là một cảm giác từ trước đến nay An Hạ Dao chưa bao giờ có, rõ ràng là rất ghét, mà lại vẫn thấy một sự tò mò muốn biết mơ hồ. Có lúc cô còn thấy rất không vui khi nghĩ về một Diệp Trí Viễn trong những lời đồn ấy, nên không muốn nghe, không muốn biết nữa. Song, dù cô quay người đi thì cái tai vẫn cứ dỏng lên, nghe từng li từng tí một về người ấy với một trái tim chua chát. Nếu lúc đó An Hạ Dao đã quen với Thất Hề, thì chắc chắn Thất Hề sẽ gí vào trán cô mà nói rất nghiêm chỉnh rằng: "Chúc mừng cậu, An Hạ Dao, tình đầu đã nở, cậu đang yêu thầm người ấy rồi!"
An Hạ Dao đã chấp nhận tình cảm chưa chín chắn của mình đổi với Diệp Trí Viễn với một tâm thế rất bình thản, ít ra thì bề ngoài cũng tỏ ra không có thay đổi gì, nhưng thực ra trong lòng thì lại rất dào dạt, mãnh liệt, bởi vì, đây là rung động đầu tiên trong đời cô.
Diệp Trí Viễn được rất nhiều cô gái yêu, thể hiện ra cũng có, yêu thầm cũng có, nhưng có lẽ chẳng bao giờ cậu để mắt đến một cô bé bịt răng như An Hạ Dao, vì vậy cô đã giữ những tâm sự của mình rất kín. Việc yêu thầm, nhớ trộm của các chàng trai cô gái tuổi mới lớn là chuyện hết sức bình thường, có người thì bày tỏ, có người thì lựa chọn giấu kín, thậm chí là suốt đời, chôn sâu nó vào đáy lòng.
Nếu không phải là Diệp Trí Viễn chủ động, thì An Hạ Dao nghĩ, cô sẽ lặng lẽ giấu kín tình yêu thầm kín đối với Diệp Trí Viễn mãi mãi.
Diệp Trí Viễn hé miệng, để lộ hàng răng trắng đều, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của An Hạ Dao đang đỏ bừng lên vì hành động vừa rồi của cậu, thậm chí đỏ đến tận cổ, bất giác cười ha hả: "An Hạ Dao, bạn đang xấu hổ đấy à?" Tiếp đó, cố tình áp thân hình cao lớn của mình đến gần An Hạ Dao hơn, định trêu cô. An Hạ Dao thảng thốt lùi về sau một bước, không ngờ trượt chân, cả người nhào về phía sau, Diệp Trí Viễn nhanh tay đỡ lấy cô, kéo cả người cô vào lòng. Mái tóc của An Hạ Dao tỏa ra mùi thơm tinh khiết của hoa nhài, phảng phất, đi vào lòng người. Diệp Trí Viễn bất giác ôm chặt lấy cô, hít hà mấy cái vẻ tham lam.
Bị Diệp Trí Viễn bất ngờ ôm vào lòng, An Hạ Dao nghe rõ nhịp đập mạnh mẽ của trái tim cậu, từ trước đến giờ, cô chưa bao giờ có bất cứ sự tiếp xúc thân mật với bất cứ bạn trai nào, càng không nói là trong tư thế thân mật như vậy với đổi tượng mà cô thầm yêu, vì thế trái tim của cô đập loạn xạ như con hươu nhỏ chạy tứ tung, còn hai gò má thì đỏ rực lên như trái táo chín.
Diệp Trí Viễn cúi đầu, nhìn An Hạ Dao đang đỏ bừng mặt vì xấu hổ, không nén được khẽ cười: "Bịt răng, có phải bạn đang yêu thầm tôi đúng không? Mặt đỏ lên như đít khỉ rồi này."
"Ai yêu thầm bạn? Đồ dơ!" Bị Diệp Trí Viễn đọc đúng tâm sự, An Hạ Dao xấu hổ và giận dữ đẩy cậu ra, "Suy nghĩ lung tung như vậy, sao không dành thời gian để mà học thêm, kẻo đến khi thi lại bị điểm 0, Ngốc điểm 0!"
"Bịt răng này, nói cho mà biết, lần này nhất định tôi sẽ đạt điểm cao hơn bạn, " Diệp Trí Viễn nhìn An Hạ Dao với vẻ đầy tự tin, rồi đùa: "Đến lúc đó thì bạn đừng có khóc đấy!"
"Trong số những kẻ mặt dày mà tôi đã gặp, không có ai mặt dày như bạn, nếu cậu đạt điểm cao hơn tôi, thì sau này hàng ngày tôi sẽ chép bài cho bạn, làm bài tập cho bạn!" An Hạ Dao hoàn toàn không tin là Diệp Trí Viễn sẽ đạt điểm thì cao hơn mình, vì thế cô bổ sung một câu rất hùng hồn: "Ngoài ra, sẽ viết thư tình giúp bạn nữa!"
Diệp Trí Viễn nhướn đôi lông mày xếch rất đẹp, nhìn An Hạ Dao, đáp với vẻ coi thường: "Nếu lần này mà tôi thi đạt điểm thấp hơn bạn thì tôi hứa, từ sau sẽ không hút thuốc, không đánh nhau, không yêu lăng nhăng, chăm chỉ học hành, ngày ngày tiến bộ!"
An Hạ Dao nhìn Diệp Trí Viễn với vẻ mặt nghiêm túc, hỏi với vẻ không chắc tin lắm: "Thật không?"
Diệp Trí Viễn nhìn đôi mắt đen láy của An Hạ Dao, đôi mắt ấy rất sáng, bất giác khẽ mỉm cười, gật đầu: "Đại trượng phu nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy"1.
"Nhưng bạn là học sinh, tôi e rằng bạn sẽ không thực hiện. Không được, chúng ta phải ngoắc tay!" An Hạ Dao chìa tay ra với vẻ mặt rất ngây thơ.
Mặc dù Diệp Trí Viễn cảm thấy rất ấu trĩ, nhưng vẫn không do dự đưa ngón út ra ngoắc tay với An Hạ Dao.
"Đã ngoắc tay rồi, dù một trăm năm cũng không được thay đổi!" An Hạ Dao giao hẹn với Diệp Trí Viễn, sau đó cười khúc khích, nói: "Lát nữa hãy phát huy. Cố gắng thi vượt tôi nhé!" Nói xong lại cười giòn tan.
Diệp Trí Viễn không giận, tươi cười nhìn An Hạ Dao, nói: "Bịt răng, bây giờ, nhân lúc còn cười được thì hãy cố mà cười nhiều đi, lát nữa thi xong rồi, biết mình thi kém điểm tôi, bạn sẽ phải khóc đấy." An Hạ Dao lườm cậu một cái, quay người bỏ đi: "Tàu hỏa không phải đẩy mà được, da bò không phải thối là căng, đừng có mà nổ sớm, hãy ngoan ngoãn chuẩn bị học cho tốt đi, cố gắng lên nhé! Tôi cũng sẽ không làm khó cho bạn và coi thường bạn nữa!"
Thấy An Hạ Dao coi thường mình và hống hách, tự đắc như vậy, Diệp Trí Viễn không giữ vẻ điềm tĩnh như trước, mà lớn tiếng: "Bịt răng, nếu lần thi này không đạt điểm cao như bạn, thì tôi sẽ theo đuổi bạn!"
Cả lớp đang ồn ào tranh luận, bỗng dưng im bặt, tất cả đưa mắt ngạc nhiên nhìn về phía Diệp Trí Viễn.
Diệp Trí Viễn vẫn giữ vẻ thản nhiên trên khuôn mặt điển trai, nói: "Nhìn cái gì mà nhìn? Không tin tôi đây sẽ thi vượt qua Bịt răng à? Thế thì cứ chờ mà xem nhé."
Chú thích: 1 Đàn ông đại trượng phu, một khi đã nói ra thì sẽ không thu hồi được câu nói đó/ sẽ phải làm.
← Ch. 02 | Ch. 04 → |