Khói che mây lấp
← Ch.013 | Ch.015 → |
Ta trước giờ vẫn là đứa lãnh tâm lãnh phế, hôm nay lại nổi sát tâm, chỉ muốn ngay lập tức giải quyết Hổ Yêu, trở thành cánh tay đắc lực cho Nhạc Kha. Chỉ là Hổ Yêu này cũng có chút bản lĩnh, cùng ta giao đấu hết nửa chung trà mà vẫn chưa có dấu hiệu suy yếu.
Sắc mặt hắn phức tạp, gầm một tiếng, năm ngón tay gom gió đánh về phía ta, dường như có chút mâu thuẫn do dự, còn khổ công khuyên bảo: "Tiên tử hà tất gì cứ phải khăng khăng cố chấp như thế? Cái gì là tiên đạo, cái gì là ma đạo? Theo suy nghĩ nông cạn của tại hạ, chỉ cần có thể gia tăng tu vi, không bị người khác khi dễ, tiên hay ma có gì khác biệt?"
Trong lòng ta hết sức nôn nóng, sao có thể có tâm tình mà nghe hắn, lớn tiếng quát: "Một yêu tinh nho nhỏ cũng dám lớn tiếng bàn về đạo lý. Chi bằng đỡ một kiếm của ta rồi nói." Ngũ Sắc Thanh Linh hóa thành mũi kiếm ngũ sắc lạnh như băng, bay dày đặc về phía hắn, khiến hắn tay chân luống cuống, không rảnh mà nói nữa.
Ta trước giờ vẫn coi Hổ Yêu là yêu tinh nhanh nhẹn, thân thể cường tráng, cũng có vài phần hợp nhãn, hôm nay nhìn lại, lại thấy hắn nhiều chuyện lắm điều, quả thực giống mấy lão già lẩm cẩm ở trần gian, trong đầu toàn là hồ dán.
Bỗng nhiên nghe thấy giọng nói lạnh lùng băng giá của Áp Vương: "Hổ Yêu, ngươi tạm thời lui xuống"
Hổ Yêu nghe vậy, ánh mắt pha chút thương xót nhìn ta một cái, trong chớp mắt biến mất trong bóng tối.
Xung quanh lần nữa lại trống không, ta nắm chặt kiếm, nháy mắt đứng bên cạnh Nhạc Kha. Trên người hắn loang lổ vết máu, vẻ mặt buồn bực nói: "Còn không mau đi, chẳng lẽ chờ hồn bay phách tán?"
Khi đó, ta cũng giận dữ như thế mà trách mắng, đuổi Cửu Ly đi.
Không biết sao, trong mắt chợt ngập tràn sương mù cơ hồ gần như không nhìn thấy gì nữa, thế nhưng vẫn làm ra dáng vẻ vô lại khi xưa, hì hì cười: "Sao lại phải đi? Tứ hoang bát hải này có được mấy áp dữ thế này? Ngươi với ta hợp lực đấu một trận, chắc cũng sẽ nổi danh!"
Áp dữ thấy thú vị, pháp khí trong tay mạnh mẽ tấn công tới, ta chưa kịp đánh giá pháp khí của hắn, đã thấy áp lực xung quanh tăng vọt, làm ta gần như không thở nổi, trong lòng chợt dâng lên một nỗi bi thương oán hận tuyệt vọng vô cùng, ta chẳng qua chỉ là một tán tiên không ai thèm để tâm lo lắng trong giới, vậy mà cũng bày mưu tính kế lấy mạng ta, nếu ngay đến người dì ruột thân thiết nhất cũng muốn ta sớm hồn phi phách tán, ta càng không thể để bọn họ được như ý, nơi đan điền chợt xuất hiện một nguồn nhiệt lượng nóng bỏng phun trào, như thể có một luồng khí lợi hại tiềm ẩn trong người đang sống lại, Ngũ Sắc Thanh Linh cũng tỏa ra ánh sáng rực rỡ đẹp mắt nhất từ trước đến giờ, hướng về phía áp dữ mà đánh tới, chỉ nghe một tiếng kêu thảm thiết dường như không thể tin nổi, Thanh Linh đâm trúng trước ngực hắn, hắn phẫn nộ quát: "Yêu nghiệt ngươi từ đâu tới?"
Ta ngơ ngơ ngác ngác không hiểu vì sao, tu vi của bản thân có mấy cân mấy lượng, trong lòng ta đương nhiên hiểu rõ. Chẳng qua là sau đòn vừa rồi, nguồn tiên lực lớn lao kia lại như đá chìm đáy biển. Rốt cuộc khó tìm.
Sắc mặt Nhạc Kha phức tạp, đưa tay nắm lấy tay ta: "Đi-" Lời còn chưa dứt, đã nhanh chóng bay ra khỏi đó, bên ngoài phòng vẫn tối đen như mực, thị lực của hắn thật tốt, chỉ trong khoảnh khắc đã mang ta ra khỏi kết giới của áp dữ.
Bên ngoài kết giới, trăng sáng sao thưa, thì ra đã quá nửa đêm.
Về tới nhà tranh, ta đảo quanh khắp viện, tuy rằng trận huyết chiến này khiến người sợ hãi, nhưng ta vẫn không quên trong nhà còn một Bạch Hổ chưa từng rời đi. Chỉ là trước mặt Nhạc Kha, ta rốt cuộc sao có thể mở miệng gọi lão hổ này là Nhạc Kha?
Nhạc Kha thấy ta lo lắng như vậy, tìm kiếm khắp trong phòng ngoài phòng, cuối cùng nhịn không được mở miệng hỏi: "Thanh nhi, nàng đang tìm cái gì?"
Ta khó xử liếc mắt một cái, Bạch Hổ hư đốn này, cũng không biết trốn đi đâu rồi? Chần chừ một hồi, cuối cùng mở miệng khoa tay múa chân: "Trong nhà ta nuôi một con Bạch hổ..." thất vọng nhìn xung quanh một lúc, cực kỳ ủ rũ: "Không thấy nó."
Nhạc Kha thương tích đầy mình, giờ phút này đang ngồi trên ghế đá trong viện để trị thương, đau đến ngũ quan vặn vẹo, thế nhưng vẫn hàm chứa ý cười: "Chẳng qua chỉ là con hổ, không thấy thì thôi."
Ta lắc đầu, vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Con hổ này là Bạch hổ cực kỳ hiếm lạ, lại là thú cưng của Ly Quang, ta nuôi giùm hắn, nhưng lại không thấy..."
Ý cười trên mặt hắn nhạt đi, vẻ mặt cứng ngắc, cắn răng nói: "Nàng đối với Ly Quang tốt thật đấy!"
Ta thấy trên người hắn loang lổ vết máu, có chút áy náy nói: "Ta biết ngươi vô cùng đau đớn, nhưng cũng không được cắn răng a, nếu cắn bị thương đầu lưỡi, ngay cả thuốc cũng nuốt không được, làm sao khỏe?"
Hắn cúi đầu rầu rĩ, hình như có vài phần hận ý: "Một con hổ của Ly Quang lại quan trọng với nàng như vậy?"
Ta bưng chậu nước đi tới, xắn tay áo chuẩn rửa sạch vết thương cho hắn, tiện miệng nói: "Điều đó là đương nhiên. Nếu không xét đến giới tính của ta, ba người, ngươi, ta và Ly Quang, cũng coi như là hổ bằng cẩu hữu. Chỉ là ngươi thật không có nghĩa khí, bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt cũng được đi, thế nhưng ngay đến Ly Quang ngươi cũng muốn nhúng chàm, ta sao có thể đồng ý...Hắn ôn nhã như thế, nếu như ngươi lại cậy mạnh, e là có muốn chống cự cũng chẳng nổi."
Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ sậm, thoạt nhìn có vẻ giống như muốn khóc, nhìn kỹ lại giống như tức giận: "Ta chưa từng có tà niệm với Ly Quang?"
Ta ở thế gian lêu lổng nhiều năm học được một câu: Thẹn quá hóa giận. Dùng để chỉ cho phản ứng của những người khi bị người ta nói trúng chỗ đau hoặc là vạch ra vết sẹo, câu này tuyệt không bao giờ sai. Ta mơ hồ cảm thấy biểu tình của Nhạc Kha lúc này chính là ứng với câu đó, trong lòng hiểu rõ, vừa xắn tay áo rửa vết thương trên cánh tay hắn, vừa trấn an: "Ta cũng từng nghe qua thế gian có một từ gọi là đoạn tụ, rất giống với tình cảm ngươi dành cho Ly Quang. Chẳng qua, ta nghe nói Giao tộc chỉ có một vị điện hạ là Ly Quang, nếu như hắn đoạn tụ, sợ là thủ lĩnh Giao tộc sẽ xông tới thủy tinh cung của Đông Hải đại náo vài lần, đến lúc đó mọi người cũng sống không yên ổn, phụ vương và mẫu phi của ngươi cũng sẽ không tha cho ngươi đâu, tội gì phải thế?" Ta tự nhủ thầm, phen này tận tình khuyên khuyên bảo bảo, nếu có thể khiến Nhạc Kha từ bỏ tình cảm đối với Ly Quang, thứ nhất giữ được tình nghĩa huynh đệ, thứ hai cũng tránh được việc ta sau này lại nổi giận, đánh nhau với hắn.
Nhạc Kha lại cực không cảm kích, giật mạnh cánh tay ra khỏi tay ta, không để ý vết máu đầm đìa trên mặt, giận dữ nói: "Nàng nghe từ đâu chuyện ta với Ly Quang có tư tình không rõ ràng hả?"
"Máu, máu!" Ta cực kỳ cẩn thận kéo hắn lại, cầm khăn lau nhẹ, thành thành thực thực nói: "Ngươi kích động như vậy làm gì? Nếu như không phải ta tận mắt nhìn thấy ngươi muốn cúi xuống làm chuyện thân mật với Ly Quang, lẽ nào ta lại vô duyên vô cớ cho ngươi mấy đấm?"
Hắn nhất thời quên giãy dụa, vẻ mặt bày ra sắc thái kinh ngạc. Mơ hồ giống như biểu tình khi bị người ta phơi bày chuyện bí mật, lại pha chút lúng túng nữa.
Ta cùng với hắn tương giao mấy ngàn năm, thần sắc này đúng là lần đầu nhìn thấy, không khỏi cảm thấy thú vị đôi chút. Lại nhớ con rồng này có tật xấu, lúc nào cũng hay quên, liền hảo tâm nhắc nhở hắn một chút.
"Lần trước ở Quân Tử quốc, vì muốn xem huân hoa thảo trong truyền thuyết, ta kiên quyết kéo ngươi với Ly Quang đợi hết một ngày, kết quả là sắc trời quá muộn, không tiện đáp mây bay về, ba người chúng ta liền tìm một chỗ trên ngọn cây đại thụ nghỉ ngơi một đêm."
Hắn mờ mịt gật gật đầu, nói theo: "Người ở đó điều khiển hổ gấm, nàng thấy thú vị, đúng là đã ngủ một đêm trên ngọn cây."
Ta trước giờ vẫn cho rằng bản thân da mặt dày, bị người vạch trần cũng làm bộ như không nghe thấy, nhưng hôm nay ngẫm lại, hoàn toàn không có chuyện như vậy. Nếu so về trình độ da dày với con rồng này, ta còn phải bái hắn làm sư phụ.
Ta chọc chọc vào miệng vết thương đang chảy máu trên người hắn, kinh ngạc nói: "Da cũng không dày lắm, sao lại có thể quên sạch sành sanh?"
Hắn bỗng nổi giận, lại đem cánh tay rút trở về, giận dữ nói: "Thanh Loan, nàng không cần ỷ vào việc ta đối với nàng có một hai phần tình nghĩa liền muốn làm gì thì làm, hoàn toàn không đem người khác để ở trong lòng, muốn phỉ báng liền phỉ báng, muốn động thủ liền động thủ."
Ta lúng túng rút tay về, âm thầm cảm thán: Tức giận như thế, không phải là thẹn quá hóa giận sao? Cố tình muốn thay hắn giấu giếm một chút, giờ cũng đành chịu. Nếu mọi người đều đã nói trắng ra, không ngại nói cho rõ ràng, cũng sẽ hiểu nhau kỹ càng, về sau đỡ phải vướng bận khúc mắc.
Nghĩ tới đó, ta cũng có ba phần buồn bực, chỉ vào hắn: "Nhạc Kha, ngươi là tam điện hạ cao quý của Đông Hải, trêu chọc các tiên nữ khắp bát hoang tứ hải cũng thôi đi, dù gì cũng chưa kết hôn, lại không có ai quản thúc, nhưng ngươi trêu chọc nam tử lại là chuyện không thể, cái này gọi là nổi lòng dâm tà, vi phạm tiên đạo."
Hắn mặt mày xanh mét, gằn từng chữ một: "Hôm nay nếu nàng không nói rõ ràng, cũng đừng trách ta không khách khí."
Cớ gì ta lại sợ hắn? Nói về đánh nhau thì ta cũng là một tay đánh đấm giỏi. Lập tức xăn tay áo, chỉ vào hắn nói: "Không sai, hôm đó ở Quân Tử quốc, chúng ta ngủ lại một đêm. Ngươi chỉ nhớ rõ ban đêm cũng không nhớ rõ ban ngày. Sáng sớm ngày thứ hai ta thức dậy, khi đi vào rừng hái ít quả dại về, đang đáp mây bay lên ngọn cây liền nhìn thấy ngươi đem Ly Quang đặt dưới thân, Ly Quang từ chối vài lần, nào ngờ ngươi lại ôm eo người ta, uy hiếp hắn "Nếu còn động đậy, ta sẽ ném xuống...Tưởng ta không nghe không thấy sao?"
Hắn nghiêng đầu cẩn thận suy nghĩ một hồi, bên môi dần dần lan ra ý cười nhè nhẹ "Thế nên, nàng mới đánh ta một trận?"
Ta thấy hắn vô sỉ như vậy, quả thực bực mình nói không nên lời: "Coi như ta trước giờ bị mù, xem trọng ngươi. Vì ngươi bị đả thương, lão long vương nổi giận đùng đùng, báo lên thiên đình, ta mới bị biếm hạ làm địa tiên núi Nữ Sàng, ta tu thành tán tiên bộ dễ lắm sao? Ngươi đã có phụ thân mẫu thân thay mình làm chủ, lại thêm một đám huynh đệ nhiều năm làm chỗ dựa, trừng trị một con chim cô độc như ta có gì khó khăn? Khi nào đến tính sổ món nợ bị bóc vẩy, ta chờ!"
Hắn tựa như có chút xấu hổ: "Khi ấy bị thương, mọi chuyện hỗn loạn, thực tình không biết phụ vương sẽ lên thiên đình cáo trạng, điểm này cũng là do ta sơ sẩy. Chính là –" Lại trầm ngâm nói: "Ta khi nào muốn thanh toán thù cũ với nàng?"
Ta nghĩ đến việc lần này hắn liều mình cứu giúp, trong lòng lại dâng lên một tia xấu hổ, mềm giọng nói: "Ngươi là Đông Hải Tam điện hạ cao quý, đương nhiên nói lời giữ lời. Nhưng tình cảm ngươi đối với Ly Quang – điều này vạn vạn lần không thể." Thấy sắc mặt hắn càng lúc càng âm trầm, nên tận dụng thời cơ, lại vội vàng khuyên nhủ: "Không sai, Ly Quang sinh ra đã mỹ mạo, dáng vẻ xinh đẹp thế này của Giao nhân vốn dĩ là từ trước tới giờ. Nhưng nếu nói đến mỹ mạo, ngoại trừ nữ tử Giao tộc, ta còn nghe nói nữ tử Atula cũng cực kỳ xinh đẹp, chi bằng lúc nào đấy ta với ngươi cùng đi thành Quang Minh núi Tu Di tìm vài nàng Atula cho ngươi?"
Chỉ nghe "Ầm" một tiếng, bàn đá trong viện rơi mất một góc, Nhạc Kha đột nhiên đứng dậy, vươn hai tay tới, khiến ta sợ tới mức "A" một tiếng, né tránh không kịp, bị hắn ôm chặt vào trong lòng.
Ta nhắm chặt hai mắt, sợ ngay sau đấy hắn sẽ tiện tay nhổ sạch lông của mình, biến ta thành một con chim loan trụi lông, chuyện đó, thật có chút không tốt nha. Bên tai, người nọ nghiến răng nghiến lợi thật mạnh, đem cằm để ở trên đầu ta, ta chỉ thấy đầu hơi hơi đau một chút, hắn đã thở dài: "Trong lòng nàng, ta quả thực háo...háo sắc như vậy?"
Mặc dù ta thấy tư thế này có chút quái dị, dùng sức giãy giụa hai lần, thế nhưng cánh tay hắn lại siết chặt hơn một chút. Nhưng khó có dịp thấy hắn thổ lộ, vội vàng gật đầu: "Không phải sao? Ở thế gian có một từ dùng để hình dung rất hay, ngươi thấy tiên tử dung mạo xinh đẹp liền nhào đến, có thể nói là hoa trung sắc quỷ. Cũng có một câu thơ, đọc là: "Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu." Sợ hắn nghe nhầm, lại giải thích thêm: "Mẫu đơn kia cũng không phải là hoa mẫu đơn trong hoa viên thiên giới đâu nha, chính là hình dung những tiên nữ có dung mạo xinh đẹp như mẫu đơn tiên tử ấy."
Thân thể đang ôm chặt ta phút chốc bỗng cứng ngắc, chỉ vì cằm hắn đặt trên đỉnh đầu ta, ngay cả giọng nói cũng rầu rĩ, tựa như bị ngăn bởi một tầng da trống, ở cách vách mà nói chuyện: "Ta chưa từng thấy tiên tử xinh đẹp liền nhào đến?"
Ta là người cởi mở, chỉ cảm thấy sở thích này của hắn có chút không được, bây giờ sớm đã thu lại những suy nghĩ tốt đẹp đối với hắn, cũng có thể hiểu rõ về sở thích của hắn. Giống như khi ta thấy mấy con tiểu thú tiểu yêu đặc biệt xinh đẹp, cũng khó lòng cưỡng lại tâm tư yêu thích cái đẹp. Thế gian ai ai cũng thích cái đẹp, huống chi là tiên nhân? Thở dài một hơi, nói: "Câu thơ kia tuy rằng đọc rất hay, cũng là để nói người phàm. Ngươi là thần tiên một giới, đương nhiên sẽ không thành quỷ. Thích tiên nữ xinh đẹp, lại độc thân chưa vợ, cũng không có gì để mà chỉ trích, nhưng là Ly Quang, xin ngươi buông tha cho hắn."
Ta tận tình khuyên giải như vậy, một lúc lâu sau mới đổi được lấy một câu: "Ngày đó ta ngủ tới nửa mê nửa tỉnh, thấy Ly Quang giống như sắp rơi xuống, mới kéo hắn."
Ta ngốc nghếch đáp một tiếng, nhưng vẫn chưa hiểu.
Hắn lại cúi đầu nói: "Nhưng Ly Quang ngủ mê man, lại xoay người trên thân cây, ta mới nhào lên túm được hắn...Thế nhưng lại đụng phải cằm của hắn."
Ta nhìn từ sau lưng, đương nhiên tưởng hắn hung hăng nhào tới, hôn Ly Quang.
Ly Quang là người ôn nhuận như ngọc, kỳ thật cũng có rất nhiều khuyết điểm. Đầu tiên, đó là Giao nhân không biết tiên thuật, mà chỉ biết ảo thuật. Ngày thường sẽ không đằng vân giá vũ, nếu xuất môn du ngoạn, đương nhiên phải nhờ đến ta hoặc Nhạc Kha đỡ hắn đáp lên mây. Hắn lại cực kỳ thích đằng vân giá vũ. Lại có một tật xấu, đó là tướng ngủ không đẹp cho lắm, cùng chúng ta xuất môn du ngoạn, số lần đang ngủ trên mây rồi rơi xuống đất cũng không phải ít.
Cứ theo vết xe đổ này, có thể từ trên cây rơi xuống, quả thực cũng là điều bình thường.
Ta lúc ấy không hỏi xanh đỏ đen trắng, tiến lên cho hắn một đấm choáng váng, mặc dù hắn không rõ vì sao, cũng chỉ không ngừng né tránh, chưa từng đánh trả. Chỉ có ta do quá tức giận, bứt vảy rồng của hắn, cuối cùng là Ly Quang cản ta lại. Ta khi ấy đang bực mình Ly Quang chưa từng dùng sức phản kháng, liền hóa thành chân thân chim loan, bay về núi Đan Huyệt, cũng không thèm để ý đến hai người bọn hắn.
Tỉ mỉ nhớ lại một phen, hắn nói cũng có lý. Tảng đá trong lòng lập tức được khai thông, ta mừng rỡ, dùng sức thoát khỏi lồng ngực hắn, đưa tay vỗ vai hắn vài cái: "Ngươi với ta là huynh đệ, nếu do ta lỗ mãng, trách lầm người tốt, vậy xin điện hạ nhận một lạy của ta! Thành thật xin lỗi!"
Trên mặt hắn không chút vui mừng sau khi được minh oan, chỉ gắt gao nhìn ta chằm chằm, nói: "Thanh nhi không còn điều gì muốn hỏi ta?"
Ta vò đầu ngẫm lại: "Tu vi của ta kém ngươi vạn năm, lúc ta hành hung, ngươi thế nhưng lại chưa từng đánh trả? – Lúc bị bứt vảy rồng, chắc là đau lắm hả?"
Gương mặt hắn sáng bừng, tiếp lời nói: "Thanh nhi sao không thử nghĩ, ta vì sao không chịu đánh trả? Sẵn tiện cũng nghĩ xem, lấy gì để bồi thường cho ta?"
Ta nhìn lại nhìn quanh người mình, ưỡn ngực, dám làm dám chịu: "Vảy rồng ta một mảnh cũng không có, cùng lắm cho ngươi vặt vài cọng lông của ta, cũng đánh ta một trận!"
Hắn cực kỳ thất vọng thở dài, ngồi xuống.
← Ch. 013 | Ch. 015 → |