Không li không rời
← Ch.011 | Ch.013 → |
Ta đứng ở cửa, khẽ cười: "Không biết chuyện gì lại phiền đến Hổ Vương phải quá bộ?"
Lúc mới đến núi Nữ Sàng, ta chưa từng bận tâm đến Hổ Yêu này, tuy rằng trên người hắn có lệ khí, nhưng ta tốt xấu gì cũng vạn năm tu vi, cùng hắn đánh nhau không hẳn là không có phần thắng. Nhưng từ khi biết được pháp lực của yêu ma phía sau núi, ta lại càng nhận thức rõ cái mạng nhỏ của mình hiện tại tùy thuộc tâm tình của kẻ khác. Không chỉ bản thân, mà còn cả bốn cái mạng trong hậu viện cũng thế.
Hôm nay đối với Hổ Yêu, ta lại càng phải nhũn nhặn.
Hổ yêu trông thấy ta tươi cười chào đón, trên mặt mặc dù chợt lóe lên kia kinh ngạc, nhưng vẫn mặt mày hớn hở, ánh mắt yêu thương trên dưới đánh giá ta, than thở: " Tiên tử hai trăm năm qua bế quan tu luyện, chưa từng ra khỏi phủ, thật khiến tại hạ thương nhớ khôn nguôi."
Bế quan tu luyện?
Ta bế quan đến độ suýt nữa hồn phách cũng mất. Nội tâm mặc dù thấy lời nói của hắn có chút thân thiết quá mức, nhưng cũng không phản bác, lập tức làm ra dáng bộ nịnh nọt, qua quít nói: " Pháp lực của tiểu tiên không quan trọng, cũng không biết hôm ấy sau núi đụng phải vị đại tiên nào? Những thỉnh Hổ Vương thay tiểu tiên nói tốt nhiều hơn vài câu." Mặc dù biết rõ sau núi là yêu ma, cũng rõ bản thân đang mở to mắt nói dối, ta hôm nay mới nhận thức được việc bản thân trước giờ tự cho là có chút cốt khí, thực ra lại rất tầm thường, bất quá những tiên thị đó mặc dù lời lẽ lạnh nhạt, cũng không thể lấy đi tính mạng ta.
Hổ Vương cũng rất khiêm tốn: " Tiên tử nói thế là thế nào? Việc của Tiên tử lại càng là việc của tại hạ. Chỉ là Áp Vương (1) trong núi hôm nay đã nhờ tại hạ đến đây chuyển lời, lão nhân gia người muốn gặp địa tiên núi Nữ Sàng, tại hạ rảnh rỗi liền đến thăm Tiên tử, thuận tiện chuyển lời."
(1) Áp Vương: Truyền thuyết nói rằng Áp Dữ vốn là thiên thần, thời Hoàng Đế, thiên thần "Nhị Phụ" thân rắn mặt người, dưới sự xúi dục của thiên thần "Ngụy", đi mưu sát Áp Dữ cũng là thân rắn mặt người. Hoàng Đế biết được liền xử tử Ngụy vì bị xúi giục Nhị Phụ giết Áp Dữ, phạt nặng Nhị Phụ. Hạ lệnh thiên thần dưới trướng đưa Áp Dữ đến núi Côn Lôn cho vài vị Vu sư dùng thuốc bất tử để cứu hắn, ai ngờ sau khi Áp Dữ sống lại thì thần trí mê loạn tiến vào dòng Nhược Thủy dưới chân núi Côn Lôn nên biến thành hình dạng giống bò, thân đỏ, mặt người, chân ngựa, tiếng kêu giống như tiếng thú dữ con kêu khóc. Sau mười ngày ngâm trong dòng nước thì lên bờ làm hại dân chúng, bị thần tiễn của Hậu Nghệ bắn chết. Về hình dáng áp dữ có khá nhiều loại, áp dữ trong truyện là đầu rắn mình rồng
Ta lần đầu tiên nghe nói đến tên tuổi của yêu ma đã chiếm cứ nơi này, nghĩ tới ngọn lửa dữ dội nướng chín người kia, liền xúc động muốn chạy trốn. Hắn muốn gặp ta, nhất định là vì việc hai hôm trước gởi tấu chương lên Thiên đình đã chọc giận hắn. Nếu như chỉ đơn giản là một mình ta, dụng thuật độn thổ, Địa tiên ta thể nào cũng là danh phù kỳ thực. Hắn muốn tại núi Nữ Sàng rộng mấy dặm này tìm được ta, cũng chẳng phải chuyện dễ dàng gì. Nhưng nhìn lại phía sau, bốn cái mạng trong hậu viện gần gũi với ta là thế, há có thể để ta tùy tiện làm xằng làm bậy?
Thấy Hổ yêu vẫn đang nhìn ta đầy mong đợi, đành phải đắn đo nặn ra một ý cười khéo léo: " Tiểu tiên lần đầu tiên chưởng quản núi Nữ Sàng, mọi sự còn chưa nắm rõ. Nếu Áp Vương đã muốn gặp tiểu tiên, chọn một ngày trời trong xanh không khí trong lành, tiểu tiên nhất định sẽ đến bái phỏng."
Hổ yêu lắp bắp, nửa ngày mới nói: " Áp Vương lão nhân gia ngài muốn hẹn đêm mai gặp thổ địa núi Nữ Sàng, không biết có thuận tiện cho tiên tử? "
Ta thoải mái đồng ý. Trong lòng dù cực kỳ căng thẳng, nhưng lại không thể để Hổ yêu coi thường, đành phải qua quít vài câu lấy lệ.
Hổ yêu dường như đối với sự việc lần trước canh cánh trong lòng, không câu nào không hỏi về thương thế của ta. Ta bị hắn phiền đến chết, lại không thể phát tác, cuối cùng đành nhận hai cây linh chi ngàn năm hắn tặng, mới đuổi hắn đi được.
Cả đám trong viện thấy hai người bọn ta đứng đây cứ kẻ này khiêm nhu qua kẻ kia khách khí lại, giống như người một nhà, đứa nào đứa nấy đều như nuốt phải con cóc bị ghẻ chốc, cực kỳ khó nuốt trôi. Lại thấy Hổ Vương đưa ta hai cây linh chi ngàn năm, ta thế nhưng lại không hề từ chối mà nhận lấy, thiên ân vạn tạ, càng lưu luyến tiễn Hổ Vương đến khi bóng dáng của hắn đã khuất khỏi tầm mắt, lúc ta quay lại, sắc mặt liền giống như cái bảng pha màu, màu nào cũng có.
Ta mặt ủ mày chau cầm nắm linh chi thảo vừa mới tiến vào cửa viện, Cửu Ly đã vọt tới, đem linh chi thảo quăng xuống đất, đạp mấy cái nát bươm.
Trước giờ nghe nói phụ mẫu ở nhân gian đối với con cái không nghe lời thường dùng gậy dạy dỗ. Ta lúc mới nghe kinh ngạc vô cùng, chẳng qua là một đứa nhỏ bướng bỉnh, nếu thực sự quá mức khó dạy, lấy dây thừng cột lại giống như niệm chú định thân, có gì khó khăn?
Hôm nay thấy Cửu Ly bộ dạng lỳ lợm ương bướng, không ngăn được lửa giận trong lòng, mặc dù niệm một cái chú định thân đương nhiên có thể chế trụ nó, nhưng lúc này muốn làm nhất lại là lấy cây đập nó một trận, phát tiết lửa giận trong lòng.
Ta trước nay tính tình không tốt, giờ tai vạ đến nơi, tâm tình liền có chút buồn bực, lại nuôi dạy đứa nhỏ này tính khí kích động như dầu đun sôi, cũng lười phải che đậy bằng cái gì thanh cái gì nhã, kiếm cái ghế gần nhất ngồi xuống, kéo Cửu Ly đặt trên đùi, bắt chước cảnh lão mổ heo đánh con mà ta thấy trước đây ở nhân gian, nhất y nhất dạng, trước đem áo ngoài của nó cởi ra, chỉ còn lại trung y, vung mạnh tay đánh xuống.
Cũng may sau khi bị thương thân thể hư nhược, mặc dù ta trước giờ chưa từng đem tên tiểu gia hỏa bốc đồng này đánh cho gào khóc thảm thiết, nhưng vẫn đánh cho đôi mắt đỏ thẫm kia ầng ậng nước. Lúc đầu chỉ là đong đầy hơi nước, kế đó liền từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống, không thể ngừng lại.
Trên người ta mặc Giao tiêu sa, không thấm nước, những giọt nước mắt kia cứ thế mà giọt này nối tiếp giọt kia rơi xuống đất.
Tử Hồ vội tiến lên nhỏ giọng khẩn cầu: " Đại tiên, với trẻ con không thể xuống tay."
Ta vốn dĩ cũng muốn dừng tay, nhưng tên tiểu tử này lại ngang bướng, thấy Tử Hồ ăn nói khép nép vì mình cầu tình, rõ ràng đau đến nước mắt lưng tròng, vẫn ngoan cố gân cổ lên rống: " Đệ không sai, chính là không sai." Chỉ chọc ta lửa giận lại phừng phừng nổi lên, vô thức khiến lực đạo bàn tay mạnh thêm ba phần.
Tử Hồ xin xỏ hết nửa ngày, thấy ta một chút cũng không nghe, ngược lại dáng vẻ càng nghiêm khắc nên cực kỳ thấp thỏm lo sợ.
Cửu Ly đứa nhỏ đáng chết này vẫn cứ ngoan cố kiểu hảo hán dỏm, giống như mấy gã hán tử ngốc nghếch đầu đầy trung nghĩa, đao kề cổ vẫn hô cao trung liệt lễ nghĩa, rõ ràng là tính mạng còn không bảo toàn nổi, lại nói cái gì mà lễ nghĩa trung liệt? Ta hễ trông thấy tình cảnh như vậy, chung quy nghĩ thế nhân ngu không ai bằng, hôm nay thấy bộ dáng nó như thế, chỉ nghĩ linh khí ngày xưa một chút cũng không có, lại chỉ toàn lỗ mãng, càng không nhịn được, đánh mạnh tay hơn.
Thỏ Yêu trước giờ chưa từng gặp qua tình cảnh này, sớm đã sợ đến run lẩy bẩy, ốc còn không mang nổi mình ốc.
Vẫn là Tử Hồ lớn gan kéo Cửu Ly ra khỏi lòng ta, lại nắm chặt tay ta, liên tục kinh hô: " Đại tiên, đại tiên đừng tức giận. Sau khi bị thương không thể nóng giận, đánh sau này cũng có thể đánh, tức giận hại thân thì phải làm thế nào? "
Ta ngẩng đầu lên nhìn, sương mù đen kịt dày đặc phía sau núi Đan Huyệt lại chuyển dời về phía trước vài phần, chưa tới mấy ngày, phía trước núi nhất định cũng sẽ bị chướng khí bao phủ. Ngực giống như bị một đôi bàn tay vô hình bóp chặt, không thể hô hấp. Chỉ có tên tiểu tử Cửu Ly không biết tốt xấu kia, vẫn như trước gân cổ nói: " Đệ không sai! Đệ không có sai! Chính là tỷ không nên nhận đồ của tên Hổ Yêu kia, bất quá chỉ là hai cây linh chi thảo, Thanh Khâu vẫn có thể cho được "
Ta cáu giận đến cực điểm, thời điểm nguy nan thế này, nếu vì hai cây linh chi thảo mà chọc giận Hổ Yêu, lại trêu chọc tới Áp Vương gì đấy, mấy cái mạng trong viện chẳng phải đều hôi phi yên diệt? Quan trọng là đứa nhỏ này lại vẫn cứ tùy hứng như thế, lòng ta vừa vội vừa đau, tức giận vô cùng, tựa hồ ngay cả thân thể đều run lên, rốt cuộc bất chấp ôn ngôn mềm giọng, oán hận nói: " Thế a, Thanh Khâu hiển nhiên có thể lấy được hai cây linh chi thảo, vẫn là thấy được mới tính đi? Đệ nếu có bản lĩnh có chí khí, bây giờ ngay lập tức đi Thanh Khâu tìm hai cây linh chi thảo trở về cho ta! "
Hắn từ dưới đất đứng lên, đưa tay quệt sạch nước mắt trên mặt, cũng hung hăng nói: " Nếu như đệ mang về hai cây linh chi thảo thì thế nào? "
Ta cười lạnh lùng: " Lấy về được mới tính đi? Bây giờ ngay cả bóng dáng linh chi thảo cũng không thấy, đệ đã lớn giọng khoác lác, không thấy nực cười sao? "
Cửu Ly gương mặt nhỏ nhắn tú lệ tràn đầy quật cường, nghểnh cổ bước ra cửa viện, một bước lại một bước chậm rãi mà đi.
Ta chối từ sự giúp đỡ của Tử Hồ, lại chỉ vào Thỏ yêu nói: " Hai người các ngươi đi theo phía sau Cửu Ly, bây giờ lập tức hộ tống nó về Thanh Khâu, không được mắc sai lầm. Nếu trên đường nó muốn trở về, liền chế phục nó, nhất định đưa nó an toàn đến Thanh Khâu, giữ nó lại đó một tháng, mặc kệ các ngươi dùng biện pháp gì, trong vòng một tháng không được để nó quay về."
Thỏ Yêu ngây ngô khờ dại, nhưng Tử Hồ khôn khéo, đã hiểu được nguyên nhân trong đó, cúi đầu đáp: " Tiểu yêu nhất định không phụ nhờ vả của đại tiên. Tiểu yêu cáo lui." Kéo Thỏ yêu, trong chớp mắt đã không thấy tăm hơi bóng dáng.
Cửu Ly bất quá chỉ mới một ngàn tuổi, Tử Hồ này cũng đã có tu vi hai ba ngàn năm, lại thêm Thỏ yêu, dư sức chế phục Cửu Ly.
Trong viện trống không, ta đột nhiên chỉ cảm thấy thể xác lẫn tinh thần đều trống rỗng, một hồi xung đột vừa rồi tuy rằng ngoài dự liệu của ta, nhưng kết quả này ta cực kỳ hài lòng.
Ghế đá trong viện cực lạnh, ta ngồi xuống, chỉ thấy cảm giác mát lạnh từ cuối xương sống một đường kéo lên, dần dần ngay cả tứ chi cũng ớn lạnh.
Lão hổ Nhạc Kha chậm rãi đi tới, hai mắt u tịch, trong nháy mắt, ta thế nhưng lại sinh ra một ý niệm cổ quái trong đầu, ánh mắt Bạch Hổ này dường như chứa vài phần thương hại đối với ta?
Ta vươn tay ra, nó đưa cái đầu to ấm áp nhẹ nhàng cọ cọ. Ta nhẹ kéo lỗ tai nó qua, nó tựa vào lòng ta, thấp giọng hừ hừ.
Ta sớm đã mệt mỏi, ôm cái đầu to của nó, nhẹ giọng nói: " Nhạc Kha, ngươi cũng biết, ta trước giờ chỉ có một mình, độc lai độc vãng? "
Bạch Hổ lại cọ cọ.
Ta chậm chậm trượt xuống đất, thay đổi tư thế thoải mái, ghé vào trên nửa người lão hổ, lẩm bẩm: " Cửu Ly ở cạnh ta tám trăm năm, ta cũng nên biết đủ, có phải hay không? Nếu ngươi muốn rời khỏi nơi này, thừa dịp lúc ta đang ngủ cũng mau rời đi đi."
Nói xong nhắm mắt lại, tựa vào bộ lông ấm áp thoang thoảng hương thơm của nó, dần dần ngủ.
Trong lúc mơ màng, hình như có nam tử nhích lại gần, gương mặt mơ hồ, vừa vặn mùi hương lại rất quen thuộc.
Đó là hương hoa thạch quỳnh.
Tối ngày thứ hai, ta thu thập một chút, vuốt đầu Bạch Hổ, nhỏ giọng dặn dò nó vài câu, bảo nó không được ra ngoài, phải ở trông chừng nhà cửa, không bao lâu Hổ Yêu đã đến đón, ta chỉ phải đi theo hắn.
Sáng nay lúc thức dậy, thấy Bạch Hổ cư nhiên không lo không nghĩ ngủ ở bên cạnh ta, ta lại nằm trên chiếc giường trong phòng mình. Cùng một con hổ đồng giường cộng chẩm, việc này tóm lại có chút kỳ quái. Chỉ là ta bây giờ lúc nào cũng có thể gặp phải tai họa bất ngờ, có thể cũng một con vật không li không rời, nội tâm cư nhiên cũng có chút mừng thầm.
Trong thời gian một ngày một đêm, chướng khí đen kịt phía trên núi Nữ Sàng kia tựa hồ đã áp sát phía trước núi, qua hai ba ngày, luồng khí yêu ma này đương nhiên có thể nhanh chóng bao trùm lên căn nhà tranh nho nhỏ của ta.
Vừa đi vừa len lén nhìn ngó quanh quất xung quanh bốn phía, trong chớp mắt đã tới phía trước kết giới mà ta bị đánh đến trọng thương ngày trước. Bên trong kết giới bây giờ mặc dù mây đen tràn ngập, không thấy ánh mặt trời, nhưng cũng không thấy bóng dáng của yêu tinh nào.
Hổ Yêu mang ta nhanh chóng tiến lên, vừa bước vào kết giới, một mùi tanh hôi dữ dội lập tức xộc vào mũi. Lòng ta bồn chồn, nhắm mắt theo đuôi, chỉ lần bước chân Hổ Yêu mà đi. Ngẫu nhiên hắn quay đầu bày ra khuôn mặt tươi cười, ta chỉ thấy nụ cười kia có thâm ý gì khác, có chút ý tứ hàm xúc nói không nên lời.
Ánh sáng trong kết giới cũng không rõ ràng, ước chừng qua một canh giờ, ta cũng không biết là đang lên hay là đang xuống núi, chỉ thấy cả người đều choáng váng, mới nhìn thấy hình ảnh động động phía trước, hình như có ngọn đèn.
Hổ Yêu vui vẻ nói: "Phía trước chính là nơi ở của Áp Vương."
Ta nghĩ muốn tìm cách tra ra nguyên thân của Áp Vương này từ miệng Hổ yêu, lại sợ ở khoảng cách gần bị hắn nghe được, rước lấy đại họa, chỉ phải gật gật đầu, theo hắn đi về phía trước. Trong lòng bàn tay, mồ hôi lạnh đã chảy ròng ròng, không biết làm thế nào, đành phải nắm chặt tay thành đấm.
Hổ Yêu đứng ở trước phòng, nhẹ giọng thông báo: "Đại vương, thuộc hạ dẫn theo Địa tiên núi Nữ Sàng tới thăm ngài!"
Ta tuy biết Hổ Yêu chính là có hảo ý, khiêm tốn một chút, tự nhiên mới có thể trước mặt Áp Vương thay ta tìm vài phần cơ hội sống sót. Nhưng hạ mình giả bộ nhỏ bé như vậy, lại khiến trong lòng ta có vài phần không thoải mái. Nhưng hiện tại trong viện bất quá chỉ là một con hổ bình thường, còn Áp Vương đã tiến sâu vào ma đạo, phàm là kẻ đi săn thì sẽ săn những kẻ có nội đan tinh nguyên, một con hổ phàm trần nho nhỏ, hắn chẳng cần bận tâm đến.
Ta nghĩ như vậy, ngược lại cảm thấy yên bình. Từ đầu tới cuối, ta chẳng qua là con chim loan cô độc trong giới, lông bông khắp bát hoang tứ hải, cùng hồn phi phách tán không khác nhau là mấy, không thể khiến người bên cạnh nhỏ vài giọt lệ xót thương, cho dù giờ phút này có bị người lấy đi tính mạng, thật sự cũng chẳng phải chuyện hệ trọng gì.
Thật lâu sau, trong phòng truyền đến một thanh âm trầm thấp khàn khàn: " Nếu đã đến, thì liền vào đi."
Hổ Yêu đưa tay mời, tay ta chạm vào ván cửa, đụng đến mộc kết bên trên gỗ thô, nghĩ tới Áp Vương này cũng giống ta, vụng về chặt cây xây phòng, không khỏi bật cười- tính mạng trong thời khắc mong manh này, ta lại thảnh thơi nhớ tới khoảng thời gian đó.
Cửa phòng không chút tiếng động chậm rãi tự động mở ra, ta nhấc bước tiến vào, lúc đó một cỗ mùi xộc vào mũi, trong đầu lại nảy sinh ra một ý niệm cổ quái: Cửu Ly sạch sẽ như vậy, nếu bảo nó đến, cái mùi này cũng khiến nó thối quá mà chết.
"Vì sao bật cười?"
" Nghĩ đến Áp Vương tắm rửa không kỹ, quý phủ thiếu tiểu yêu quét tước dọn dẹp... "
Trong phòng trống trải lập tức vang lên tiếng cười chói tai: " Tiên tử đúng là người chân thật nói lời thẳng thắn. Phủ đệ lão phu đúng thực thiếu vài tiểu yêu vẩy nước quét nhà, không bằng tiên tử hạ mình, ở lại tệ phủ đảm đương chức vụ nhỏ? "
Ta mỉm cười, từ chối cho ý kiến. Đánh bạo quan sát xung quanh, trong phòng tuy có một ngọn đèn thắp sáng, nhưng không rõ vì sao ngọn đèn này lại mờ mờ ảo ảo, so với ánh sáng khi đứng nhìn ngoài cửa cũng chẳng khác nhau là mấy. Bốn phía tối đen như mực, trong phòng không trông thấy bóng dáng bất kỳ ai, một mảng tối đen không có điểm cuối, thậm chí có chút giống với lúc ta ở trong Côn Lôn kính, vô biên vô tận.
" Con chim loan ngươi rất lớn mật! Cũng dám cự tuyệt lão phu, dựa vào thụy thú ngươi giấu phía sau? "
Ta quay đầu nhìn, phía sau trống rỗng, ngay cả hình dạng cánh cửa lúc đến cũng không thấy, nào có bóng dáng thụy thú? Nhẹ nhàng cười, nói " Áp Vương chẳng lẽ tuổi già hoa mắt? Phía sau tiểu tiên ngay cả nửa bóng hình cũng không thấy, thế nào lại có thụy thú?"
← Ch. 011 | Ch. 013 → |