Vay nóng Homecredit

Truyện:Liễu Lăng Loạn – Độc Phi Khuynh Thành - Chương 095

Liễu Lăng Loạn – Độc Phi Khuynh Thành
Trọn bộ 119 chương
Chương 095
Là ai sai
0.00
(0 votes)


Chương (1-119)

Siêu sale Shopee


"Liễu Lăng..." có lẽ là thấy ta không nói gì, hắn lại một lần nữa lên tiếng gọi.

Ta không khỏi thu hồi suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn hắn.

Hắn vươn tay muốn chạm vào hai má của ta, ta cũng là không tự chủ được lui về phía sau mấy bước, tay hắn ở giữa không trung dừng lại một lúc lâu, cuối cùng chán nản hạ xuống.

Trên mặt mang theo một chút cười khổ, một thân áo dài Nguyệt Nha trắng ở trong gió lạnh quay cuồng, cả người hắn đều tản ra một loại đau thương nồng đậm.

Đột nhiên trong lúc đó liền không nói lời nào, chính là lẳng lặng đứng, tùy ý một loại cảm xúc khác thường giữa hai người lan tràn ra.

Trong đầu lại xẹt qua tình cảnh của ngày đó.

Trong tay hắn cầm chính là thanh kiếm nhiễm đỏ máu, y phục của hắn dính đầy máu tươi, trên mặt lại vẫn như cũ là nụ cười cao nhã bình tĩnh như ngày thường, có vài phần quỷ dị khác thường.

Hắn giết phụ vương mẫu hậu, hai người mà ta yêu nhất.

Hắn giết bọn họ.

Trong đầu không ngừng mà lặp lại hai câu nói này, tâm của ta cũng càng nặng nề, nhìn hắn lên tiếng chất vấn "Vì cái gì?".

Mà hắn làm như không có nghe thấy ta hỏi, sâu kín nói: "Liễu Lăng, nửa năm đó là khoảng thời gian ta vui vẻ nhất. Nếu chúng ta chỉ là những người bình thường, chúng ta có thể sẽ vĩnh viễn vui vẻ như vậy hay không?".

Ánh mắt của hắn mờ ảo, làm như là đang nhớ lại hồi ức vậy "Nếu thật sự có thể sống theo ý mình, có phải tốt hơn không?"

"Vân Tế Du, vì cái gì?"... Ta không nghĩ lại tiếp tục bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của hắn, lớn tiếng hỏi.

Từ lúc trước đến bây giờ, ta thủy chung muốn biết là vì cái gì, vì cái gì mà hắn muốn phá hoại tất cả?

Hắn thu hồi mê mang, nhìn ta nói: "Liễu Lăng, ở trong mắt nàng, cha mẹ của nàng là người tốt nhất, yêu thương nàng nhất. Nhưng là ở trong mắt của ta, toàn bộ người Thu gia đều đáng chết." Hắn dừng một chút, lại cười khổ nói: "Nàng là ngoài ý muốn, vốn là nàng cũng là đáng chết."

"Thu gia chúng ta rốt cuộc đã đắc tội gì với ngươi?" thanh âm của ta không khỏi lớn hơn vài phần, mỗi khi nghĩ đến tình cảnh máu nhiễm đỏ ngày ấy, tâm của ta liền không thể khống chế được kích động.

"Liễu Lăng, cừu hận trong lúc đó, không thể biết được ai đúng ai sai, có một số việc nàng biết rõ là sai, nhưng là ở vị trí khác lại không thể không làm.". Hắn ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời, thanh âm réo rắt thản nhiên vang vọng, giống như thanh âm dây cung phá không "Đúng vậy, ở trong mắt người ngoài, những người đó có lẽ là tội ác chồng chất, cha mẹ của nàng phái người đến trừ sạch bọn họ cũng là vì dân trừ hại, nhưng là chính những ác nhân đó đã cứu mạng ta, thậm chí chiếu cố ta rất cẩn thận, bọn họ xác thật rất xấu, nhưng là đứng ở trên vị trí của ta, ta không thể trách cứ bọn họ dù chỉ một chữ. Ở trong mắt của ta, bọn họ chính là thân nhân. Cho nên mặc dù thân nhân có phạm phải sai lầm đến mức nào, huyết hải thâm thù kia ta nhất định phải báo, chuyện này không quan hệ đến đúng hay sai, mà chỉ là một loại đạo nghĩa."

Ta đã không nhớ nổi nhóm ác nhân mà hắn nói rốc cuộc là ai, xác thật phụ vương, mẫu hậu đã giết rất nhiều người xấu, nhưng là bọn hắn đáng chết. Nhưng nếu như theo lời Vân Tế Du nói, mặc dù là người xấu, cũng có thân nhân, cho nên mặc dù là đến báo thù, chúng ta cũng không thể trốn tránh. Nói cho cùng là chúng ta đã giết thân nhân của hắn trước.

Mà hiện nay, mặc dù ta không nghĩ hận Vân Tế Du, nhưng là hắn giết hai người thân yêu nhất của ta, ta liền không thể không hận hắn được.

Sự ngăn cách giữa chúng ta chính là huyết hải thâm thù, cũng theo như lời hắn nói, đứng ở vào vị trí này không thể không làm như vậy.

"Vì sao phải nhẫn tâm như vậy?" Nếu biết rõ phụ mẫu ta làm đúng, thì người Thu gia cũng không làm sai, vì sao phải đuổi cùng giết tuyệt.

Hắn lại đột nhiên nhẹ nhàng mà nở nụ cười "Liễu Lăng, ta vốn là người vô tình. Nàng là công chúa cao cao tại thượng, ta là dân đen sống cùng ác nhân, chúng ta giống như khác nhau một trời một vực. Nàng biết không? Ta từng rất chán ghét nàng, rất chán ghét nụ cười chân thành của nàng ngày đó, cũng rất chán ghét nàng đi theo sau gọi ta là Dục ca ca. Ở trong mắt của ta, người Thu gia chính là đáng chết. Nàng cũng vậy.".

Thì ra hắn từng nghĩ như vậy, trách không được hắn từng đối với ta như vậy, thì ra là thế sao?

Nếu là như vậy, lại vì sao sẽ yêu ta?

Hắn giống như biết ta đang nghĩ gì, tiếp tục nói: "Sau đó, ta đã nghĩ thông suốt, nàng nếu đã thích ta, ta đây vì sao lại không thể lợi dụng nàng. Cho nên ta sủng nàng, dung túng nàng. Cho nên ta cực lực làm nhưu vậy để cho bọn họ xem trọng ta. Ta vốn là tính cưới nàng, ta vốn là tính đem toàn bộ Thu gia dẫm nát ở dưới chân, nhưng là tâm ý của ta lại ở trong lúc bất tri bất giác thay đổi, ngay cả bản thân ta đều không thể khống chế nổi. Mà cha mẹ của nàng tựa hồ cũng không ngốc như vậy, cho nên lúc nàng rời đi, cha mẹ của nàng muốn mượn cơ hội diệt trừ ta, mà ta cũng muốn giết bọn họ. Kết quả là ta thắng."

"Vì sao? Vì sao ngay cả người vô tội cũng không buông tha?" thì ra lúc trước hắn lại là người đáng sợ như vậy sao?

Hé ra khuôn mặt sủng nịch đó thì ra chỉ là để che giấu dã tâm sao?

"Giết bọn họ, ta thế nhưng lại không cảm thấy áy náy, khi đó ta cũng không muốn thừa nhận mình có tâm ý với nàng, mà người Thu gia cũng tham dự vào mưu kế kia, nguyên tắc của ta từ trước đến nay đều là diệt cỏ diệt tận gốc, vĩnh viễn không để lại hậu hoạn...." vẻ mặt hắn có chút chua xót, ngẩng đầu nhìn ta liếc mắt một cái "Nhưng đúng là vẫn còn để lại mối hậu họa lớn nhất là nàng.".

"Ngươi hối hận sao? Hối hận không có giết ta sao?". Ta không khỏi hỏi.

Hắn vươn tay, không khỏi xoa hai má của ta, hơi lạnh từ đầu ngón tay hắn mềm nhẹ lau đi nước mắt trên mặt ta, giờ phút này ta mới phát giác ra mình sớm đã lệ rơi đầy mặt.

"Liễu Lăng, chúng ta quyết chiến sinh tử đi, chỉ có ta và nàng.". Hắn tươi cười như trước mang theo vài phần sủng nịch, ôn nhu nói: "Đã đi đến bước này, chúng ta ai cũng không thể thay đổi được điều gì. Có lẽ chúng ta đều sai lầm rồi."

"Nếu ta không thể giết ngươi thì sao? Ngươi sẽ giết ta sao?" Vì sao đến thời khắc này, ta vẫn như cũ cảm thấy có một loại cảm giác không chân thật.

Vì sao hắn có thể khinh địch nói quyết chiến sinh tử như vậy? Quả nhiên là không cần sao?

"Sẽ." Đầu ngón tay như trước nhẹ nhàng mà lau đi từng giọt lệ rơi trên má ta, hắn thản nhiên nói: "Liễu Lăng, cả hai chúng ta đều hiểu, không phải sao? Tất cả đều đã không thể trở lại như trước kia được nữa. Nếu giữa chúng ta một người không chết đi, cừu hận này vĩnh viễn không có kết thúc."

Ta lui về phía sau mấy bước, kinh ngạc nhìn nam tử trước mắt, lại cảm thấy nhìn như thế nào cũng không nhìn thấu hắn, thậm chí ngay cả diện mạo kia đều bắt đầu trở nên mơ hồ.

Hắn từ bên trong ống tay áo lấy ra một chủy thủ, đặt vào lòng bàn tay ta "Ta chết hay là nàng chết?" Hắn vẫn cười như cũ, nhưng là lại tàn nhẫn bức ta hạ quyết định. Cảm giác mát lạnh từ chủy thủ ở lòng bàn tay của ta chậm rãi lan tràn, chậm rãi thẩm thấu vào sâu trong nội tâm. Đáy lòng có một giọng nói đang gào thét, giết hắn, giết hắn như vậy tất cả đều được giải quyết, nhưng là vì sao ta lại không hạ thủ được.

"Liễu Lăng, ở trên chiến trường là không cho phép nàng nhân từ." lời nói mờ ảo còn chưa dứt, Vân Tế Du liền thẳng đâm về phía ta.

Ta mờ mịt nhìn hắn, thậm chí ngay cả phản kháng cơ bản đều đã quên, tràn ngập trong đầu đều chỉ là nghĩ, hắn muốn giết ta.

Một khắc khi chủy thủy sắp đâm vào bả vai ta, một mũi tên xẹt qua má ta thẳng tắp đâm vào thân thể Vân Tế Du, cùng thời khắc đó, một tiếng thét chói tai vang lên "Không được, Dục ca ca."

Ta gian nan nghiêng đầu, lại phát hiện người bên cạnh đang chậm rãi trượt xuống, ánh mắt hơi hơi khó tin, bên khóe môi nhưng lại mang theo một chút mỉm cười thỏa mãn.

Hắn cũng không phải thật sự là muốn giết ta sao?

Bằng không với thân thủ của hắn, ta căn bản là tránh không khỏi.

Giật mình trong lúc đó, ta dường như đã hiểu rõ tất cả.

"Dục... Ca ca..." cổ họng trúc trắc, gian nan thốt ra vài từ, ta không khỏi xoay người đỡ lấy hắn.

Con ngươi hắn hơi hơi mở, bên trong mờ mịt là một loại cảm xúc vô cùng lạnh nhạt, giống như một bức tranh sơn thủy nhiễm màu mực, rõ ràng là một người ôn hòa như thế này, nhưng là hắn lại nói cho ta biết hắn là người vô tình nhất.

Ta không tin, cái gì cũng không muốn tin.

"Liễu Lăng... Ta tựa hồ đã quên...... Nàng không bao giờ nữa là ta... Một người ... Liễu Lăng ... Ta không có quyền quyết định sinh tử... của nàng." Hắn suy yếu nói, mang theo vài phần chua xót, cũng vài phần bất đắc dĩ.

Ta quay đầu lại, thấy Cơ Lưu Tiêu tay cầm cung, một mũi tên đó là hắn đâm xuyên qua Vân Tế Du, vì cứu ta.

"Vì cái gì?" Ta biết hắn là cố ý, cố ý làm ra động tác dẫn người mơ màng như vậy.

"Không vì cái gì, chính là mệt mỏi." Hắn nhắm mắt lại, không hề nhìn ta "Ta... Rất ích kỷ... Cho nên giữ lại nàng một mình trên đời này... Biết không? Giữ lại ... Mới là người thống khổ nhất."

Một tiếng thở dài vang lên, quanh quẩn ở bên tai của ta "Liễu Lăng, ta chính là... người ích kỷ như vậy..."

"Dục ca ca..." Mật Nhi đột nhiên chạy tới, một phen đẩy ta ra, vươn tay ôm chầm lấy Vân Tế Du "Dục ca ca, chàng như thế nào lại có thể như vậy? Năm năm trước, chàng vì nữ nhân này bỏ ta, vì sao lúc này đây còn muốn như vậy? Chàng rõ ràng nói sẽ đánh bại nàng, chàng rõ ràng nói muốn ở lại bên cạnh ta. Dục ca ca, chàng như thế nào lại có thể như vậy..." Đến cuối cùng, Mật Nhi đã là khóc không thành tiếng.

Ta ngã ngồi ở dưới mặt đất, lẳng lặng nhìn bọn họ, như vừa bừng tỉnh cơn mộng.

"Vì cái gì?" Ta gần như nỉ non hỏi: "Vì cái gì lại làm như vậy? Ta đều hiểu được."

Vân Tế Du rất hiểu ta, mà ta còn chưa có nhìn thấu hắn, hắn luôn đem chính mình bao vây ở bên trong ngụy trang.

Hắn mở mắt, nhìn ta bên này "Liễu Lăng. Nàng nghĩ sai rồi."

Hắn quả là rất hiểu ta, ngay cả ta hỏi là cái gì, hắn đều hiểu ta đang hỏi gì.

"Vân Tế Du, ngươi nếu đến giờ phút này cũng không nói thật cho ta biết, ta đời này cũng sẽ không tha thứ cho ngươi, ta sẽ hận ngươi đời đời kiếp kiếp." Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, muốn nhìn thấu mạt sâu thẳm kia, nhưng là hắn lại nhắm mắt lại, thản nhiên cười nói: "Có lẽ như vậy cũng tốt. Ít nhất...... Nàng vĩnh viễn đều sẽ không quên ta."

"Dục ca ca, ta không cho chàng chết." Mật Nhi nâng Vân Tế Du dậy, "Ta dẫn chàng đi tìm đại phu.".

Vân Tế Du rốt cục nhìn Mật Nhi, trong ánh mắt vẫn như cũ là biểu tình yêu thương như lúc trước, tay hắn nhẹ nhàng mà xoa hai má Mật Nhi, cố hết sức nói: "Mật Nhi, vô dụng, tà vương ... Làm sao có khả năng thất thủ đây? Đây là... Chúng ta nợ Liễu Lăng, ta cùng ngươi... cả đời không trả nổi."

"Dục ca ca..." Mật Nhi kinh ngạc nhìn hắn.

Hắn lại chính là ôn nhu cười nói: "Mật Nhi, ngươi vĩnh viễn là... muội muội của ta...... Nếu ngươi làm chuyện sai lầm... Dục ca ca liền giúp ngươi sửa chữa... Chính là, ngươi phải đáp ứng... Dục ca ca... Vĩnh viễn cũng không tiếp tục làm tổn thương... Liễu Lăng, nói cách khác Dục ca ca sẽ không tiếp tục tha thứ cho ngươi..."

Mật Nhi làm cái gì, thông minh như Vân Tế Du sao lại có thể không biết được đây.

Nhưng là bọn họ thật là huynh muội sao?

"Ta không phải, ta không phải muội muội của chàng." Mật Nhi không ngừng mà lắc đầu noi: "Dục ca ca, ta thích chàng."

"Mật Nhi... Ngươi chính là... muội muội của ta." Vân Tế Du nhíu mày.

Mật Nhi cũng là than thở khóc lóc "Dục ca ca, ta không cần, đều là do nữ nhân kia, nếu không phải là nàng, chàng cũng sẽ không ném Mật Nhi đi, chàng cũng sẽ không rời Vu Y tộc, chúng ta vẫn sẽ sống rất hạnh phúc. Đều là nàng, đều là nàng. Dục ca ca, Thiên Ngự cũng đã nói cho ta biết hết rồi, chàng vì sao phải làm như vậy? Vì nàng, quả nhiên là ngay cả mạng chàng cũng từ bỏ sao?"

Ánh mắt sắc bén của Mật Nhi hung hăng bắn về phía ta, bên trong tràn đầy oán hận "Dục ca ca, nếu chàng chết, ta sống cũng không còn ý nghĩa gì nữa, không bằng chúng ta cùng nhau chết."

Nàng đột nhiên đặt Vân Tế Du xuống, cầm lấy chủy thủ ở một bên đâm thẳng về phía ta, mà ta lại chính là ngơ ngác ngồi, trong đầu không ngừng mà hồi tưởng lại những lời nàng vừa nói.

Nàng nói Vân Tế Du vì ta ngay cả mạng sống đều từ bỏ, quả thật đúng như ta đã suy nghĩ sao?

Chủy thủ chung quy là không có đâm vào ngực ta, Cơ Lưu Tiêu không biết khi nào đã xuất hiện tại phía sau ta, đúng lúc bắt được cổ tay Mật Nhi, đem nàng đẩy ra bên ngoài, mà một bóng đen khác lại ở cùng thời khắc đó tiếp được Mật Nhi.

"Liễu Lăng, nàng không sao chứ." Cơ Lưu Tiêu đỡ ta.

Ta có chút mờ mịt ngẩng đầu lên, nhưng là giờ phút này ai ta cũng không nhìn thấy, chính là nơm nớp lo sợ đi đến bên cạnh Vân Tế Du "Ta biết rồi, ngươi là cố ý đúng không? Ngươi là cố ý bại bởi dưới tay của ta có phải hay không?"

Vân Tế Du không có trả lời, mà một giọng nam trầm thấp lại kiên định có lực khác nói: "Đúng."

"Thiên Ngự." Vân Tế Du nhíu mày, ngước mắt nhìn nam tử kia, ta cũng theo tầm mắt hắn nhìn lại, sau đó thấy được hắn, chính là người đã từng giả trang là Vân Tế Du.

Hắn giờ phút này đang gắt gao ôm lấy Mật Nhi, thì ra hắn là thật sự thích Mật Nhi.

Cho nên ánh mắt hắn nhìn Mật Nhi mới thật như vậy, không mang theo bất kỳ sự giả dối nào, có lẽ ánh mắt cùng tên của hắn đã làm cho ta lúc trước không phát hiện ra hắn là thật hay giả.

Cũng có lẽ khi đó, tâm của ta tràn đầy oán hận, cho nên nhìn cái gì cũng đều thấy không rõ.

Thiên Ngự cũng là thẳng tắp quỳ gối xuống trước mặt Vân Tế Du "Thật xin lỗi, chủ nhân. Mật Nhi tiểu thư, nàng..."

"Được rồi, ngươi... Nếu còn coi ta là chủ nhân, bây giờ lập... mang Mật Nhi đi, quay lại Vu Y tộc, vĩnh viễn... Cũng không rời khỏi đó." sắc mặt của Vân Tế Du càng ngày càng tái nhợt "Đây là... một mệnh lệnh .... cuối cùng...."

Thiên Ngự nhìn hắn một lúc lâu, sau đó ôm Mật Nhi đang hôn mê xoay người rời đi.

Ta không khỏi nâng Vân Tế Du dậy, để cho hắn tựa vào trên đùi của ta, đáy lòng một mảnh lo lắng, nước mắt liền như vậy không tự chủ được từng giọt lại rơi xuống "Ngươi gạt ta... Ngươi luôn luôn gạt ta..."

"Liễu Lăng." Hắn nhìn ta, suy nghĩ sâu xa có chút hoảng hốt "Ông trời chung quy... Vẫn là không thương xót ta đúng không?".

Ta lại khóc không thành tiếng, không biết phải nói cái gì.

" Liễu Lăng của ta thiên chân khả ái... Nhịn không được làm cho người ta sủng nịch... Nhưng là chính tay ta lại bóp chết nàng như vậy... toàn bộ Nam Mạch quốc vốn là của nàng... Ta chẳng qua chỉ là trả lại toàn bộ cho nàng." Hắn liền vẫn như vậy nhìn ta, tựa hồ muốn đem ta khắc sâu vào trong ký ức "Nếu là Liễu Lăng của ta vẫn kiêu ngạo như xưa... Nhất định sẽ không chịu nhận ta trả lại... Cho nên quang minh chính đại đoạt lại như vậy, không tốt hơn sao?"

"Cho nên ngươi cố ý làm như vậy đúng không? Như vậy có gì khác với bố thí đây?" máu của hắn chảy nhiễm đỏ một thân chiến giáp của ta, cũng giống như đang nhuộm dần trái tim của ta, một loại đau đớn từ trong lòng bắt đầu lan tràn, cái loại vô lực này thổi quét toàn bộ cơ thể.

Ta trơ mắt nhìn sinh mệnh hắn đang trôi đi, lại bất lực.

" Liễu Lăng của ta sẽ không khóc..." Tay hắn cố hết sức nâng lên, muốn lau đi lệ trên mặt của ta.

"Ta không phải là Liễu Lăng của ngươi, không phải..." Cho nên ta không thể ngừng rơi nước mắt, tựa hồ muốn khóc cạn hết nước mắt của đời này.

Ánh mắt hắn dần ảm đảm "Thì ra nàng vẫn không thể tha thứ cho ta sao? Chúng ta đến chết... Vẫn là địch nhân sao?"

Ta không ngừng lắc đầu, nhưng là không có cách nào đem ý tứ trong lòng biểu đạt rõ ràng "Không phải, Dục ca ca, ta tha thứ cho ngươi, ta cái gì cũng đều tha thứ cho ngươi."

Có lẽ, ta chưa bao giờ hận hắn, thật sự không có.

Giờ phút này, trong đầu trống rỗng, chỉ có nam tử trước mắt này.

Tất cả những chuyện ngày xưa không ngừng mà hiện lên ở trong đầu, mặc kệ là vui vẻ hay bi thương cũng thế, thời khắc này đều là chân quý.

Hắn kéo tay của ta, làm cho ta nắm lấy mũi tên cắm trên ngực hắn, "Giúp ta rút ra được không?"

Ta lắc đầu, nghĩ muốn rút tay về, bởi vì ta biết nếu là rút tên ra, hắn sẽ không còn đường sống.

"Liễu Lăng, ngoan, giúp Dục ca ca rút ra được không? Dục ca ca rất đau.". Hắn như vậy nhìn ta, vốn là con ngươi sâu thẳm giờ phút này cũng là trong sáng "Được không?".

Giờ phút này ta cũng là ngừng khóc, kiên định gật đầu."Được.".

Ta nhắm mắt lại, sau đó dùng hết sức lực rút mũi tên ra, rõ ràng chỉ là một mũi tên mỏng manh, lại giống như phải dùng hết khí lực toàn thân.

"Liễu Lăng của ta... Vẫn rất dũng cảm." thanh âm réo rắt có hơi chút khàn khàn ở bên tai của ta sâu kín vang lên "Liễu Lăng, ta thật sự...... Rất thích loại cuộc sống này..."

Ta ôm chặt hắn, ôn nhu nói: "Ừm, Dục ca ca nếu là thích, Liễu Lăng liền phụng bồi ngươi."

"Phụng bồi sao? Không hề... vứt bỏ ta đi sao?" Hắn cười khẽ, rất nhạt, rất nhạt, tựa hồ ngay sau đó sẽ biến mất không còn nữa.

"Ừm, vẫn." Giờ phút này, bi thương, đau lòng, hoàn toàn được tháo bỏ hết, đáy lòng nhưng lại chỉ còn một loại yên tĩnh gần như quỷ dị.

Tựa hồ thật sự sẽ vẫn như lúc trước, trong phút chốc đó là vĩnh viễn sánh cùng thiên địa.

Hắn nói đúng, có một số việc chúng ta không thể không làm, mà có con đường cũng không thể không đi, người sống ở này trên đời, chính là có nhiều trách nhiệm như vậy, ai có thể chân chính tùy theo ý mình đây?

Ít nhất là giờ phút này, trong tâm chúng ta so với bất kỳ thời điểm nào đều phải gần nhau.

Mặc kệ chúng ta lựa chọn như thế nào, có vài thứ tồn tại vẫn phải tồn tại, vĩnh viễn đều không thể xóa bỏ.

Tay nhẹ nhàng xoa hai má hắn, ta cười yếu ớt thản nhiên "Dục ca ca, ta không có hối hận đã gặp gỡ ngươi." Mặc dù cả hai cùng bị thương tổn sâu như vậy, nhưng là ta thật sự không có hối hận.

"Ừm, ta... Cũng không có hối hận... Nếu ta được lựa chọn một lần nữa... Ta vẫn sẽ... Lựa chọn báo thù... Nhưng cũng vẫn là sẽ... Lựa chọn quen biết nàng ... Yêu nàng..." thanh âm của hắn càng ngày càng nhẹ, nhẹ đến nỗi ta cúi đầu mới có thể nghe thấy.

Cái loại cảm giác đau đớn này từ trong tim bắt đầu lan tràn, đau đến vô lực...

Cũng có lẽ sớm đã chết lặng, không còn phân biệt được rốt cuộc là đau là cái gì, sợ hãi là cái gì.

Hắn dùng lực ngẩng đầu, ở bên tai ta để lại cho ta một câu cuối cùng, một câu cuối cùng khi hắn hấp hối ở cái thế giới này. Sau đó tay chậm rãi từ vạt áo của ta hạ xuống, đôi mắt cũng nhẹ nhàng mà đóng lại, hoàn toàn rời bỏ thế gian này.

Nhưng là ta lại bởi vì một câu nói cuối cùng kia mà bàng hoàng, ta không rõ hắn vì sao lại để lại một câu nói cuối cùng đó cho ta.

"Dục ca ca, đây là hy vọng của ngươi sao?". Ta gần như nỉ non hỏi.

Chính là người trong lòng cũng rốt cuộc không thể trả lời ta.

Cúi đầu, nhìn người nằm trong lòng, sắc mặt hắn có vẻ tái nhợt, nhưng là vẻ mặt cũng rất là bình thản, rõ ràng rất giống như là đang ngủ say, như thế nào lại có khả năng liền rời bỏ đi như vậy?

Như thế nào lại có khả năng sau khi để lại một câu nói như vậy mà rời bỏ đi như thế?

"Dục ca ca, ngươi trả lời ta được không?" Đầu ngón tay điểm nhẹ mi tâm hắn, ta khẽ hỏi.

Rõ ràng vừa mới gặp nhau, lại ở trong phút chốc thành sinh ly tử biệt, ta thậm chí còn có chút không thể tin nổi.

Gió lạnh lùng thổi qua, thổi tung mái tóc đen của hắn ở trên đùi ta, cũng thổi phần phật y phục Nguyệt Nha trắng của hắn, bốn phía thật yên lặng, yên lặng đến nỗi chỉ nghe thấy tiếng gió gào thét bên tai cùng tiếng thì thào của ta.

Cũng có lẽ là ta không nghe thấy thanh âm gì ở bên ngoài.

Dục ca ca, ngươi đã nói, thích nhất ta tươi cười phải không?

Ta đây sẽ cười cho ngươi xem, ngươi nhìn thấy không?

Dục ca ca, ngươi nếu không đứng dậy, ta liền sẽ không bao giờ để ý đến ngươi nữa.

Dục ca ca, ngươi thật sự muốn ta không để ý tới ngươi sao?

Ngươi nếu không đứng dậy, ta liền không bao giờ cười cho ngươi xem nữa, không bao giờ để ý đến ngươi nữa...

Ta cực lực mỉm cười, nhưng là mặc kệ ta cười như thế nào, người kia cũng không tiếp tục mở mắt ra được nữa, mặc kệ ta không tin sự thật là như thế đi chăng nữa, nhưng là lại không thể không tin tưởng, hắn đã chết, thật sự đã chết...

Liền như vậy chết ở trước mặt của ta, liền như vậy mang tất cả đi, yêu hay hận cũng thế, quả nhiên là mang đi hoàn toàn.

Dục ca ca, có lẽ ngươi nói rất đúng, người sống sót vĩnh viễn là người thống khổ nhất, như vậy ngươi nhất định phải thật vui vẻ. Mặc kệ ở nơi nào cũng đều phải thật vui vẻ.

Thân mình bị người ôm lấy, vẫn như cũ là độ ấm quen thuộc kia, nhưng là ta lại vẫn như cũ ức chế không được toàn thân lạnh run, vì cái gì sẽ như vậy?

"Liễu Lăng, nàng đừng làm ta sợ." thanh âm của Cơ Lưu Tiêu vang lên ở bên tai của ta, mang theo lo lắng.

Ta quay đầu lại, bình tĩnh nhìn hắn "Tiêu, ta không sao."

"Liễu Lăng, nàng..." Hắn kinh ngạc nhìn ta, trong ánh mắt lo lắng càng sâu, hắn tựa hồ không tin ta thật sự không sao.

"Tiêu, ta thật sự không sao." Ta buông nam tử trong lòng ra, đi bước một tới cửa thành Mạch Vũ thành, đối với trên tường thành nói: "Xuống dưới nghe thánh chỉ."

Nếu là Dục ca ca, như vậy hắn nhất định đã an bài tốt mọi chuyện.

Quả nhiên những người đó lập tức mở cổng thành, toàn bộ quỳ gối trước mặt ta, không ai lại tiếp tục phản kháng nữa.

Gió thổi rất lớn, thổi trúng làm đau đôi mắt của ta, ta chỉ nghe thấy chính mình bình tĩnh nói, quốc công vì việc nước lao công khổ tứ, bất hạnh chết bệnh, truy phong làm hiếu đức công, bắt đầu từ hôm nay, bổn vương tự mình chấp chính.

Phụ vương, mẫu hậu, hai người nhất định hiểu và bỏ qua cho con, đúng không?

Hai người hiểu rõ Nguyệt Nhi nhất, cho nên nhất định sẽ không trách Nguyệt Nhi, đúng không?

Dục ca ca, ngươi đã nói Liễu Lăng của ngươi rất dũng cảm, cho nên ta nhất định sẽ trở thành người thật dũng cảm.

Một khắc kia, ta nghiễm nhiên nghe không được thanh âm bốn phía, lại chính là lẳng lặng đứng ở một bên, tùy ý gió lạnh điên cuồng thổi quấn lấy ta, có lẽ ở trong mắt người khác, ta nhất định là một người bình tĩnh đến mức đáng sợ.

Nhưng là ai có thể chân chính hiểu được tâm tình giờ phút này của ta.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-119)