Sát thủ không rõ
← Ch.071 | Ch.073 → |
Xe ngựa lọc cọc, ta tựa vào nhuyễn tháp, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chuyện một ngày kia, ta cùng Cơ Lưu Hiên đều ăn ý không nhắc lại nữa, có những chuyện chỉ nói qua một lần là đủ, trong lòng hiểu lẫn nhau là được, nói thêm nữa cũng chỉ vô ích.
Coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, ta vẫn là ta, không muốn bị hắn khi dễ, có cơ hội sẽ tìm cách đá rơi hắn, hắn vẫn là hắn, mặt dày mày dạn nói phải bảo vệ ta, nhưng mỗi lần lại đều tìm cách khi dễ ta.
Cho dù ta biết hắn làm như thế là vì muốn giúp ta quên đi vài chuyện trong lòng, nhưng có đôi khi ta lại không khỏi hoài nghi có phải hắn đang tìm một cái cớ, sau đó quang minh chính đại khi dễ ta hay không.
Chỉ là, mặc kệ là nguyên nhân thế nào, ta cũng không muốn bị hắn khi dễ, đương nhiên muốn ngăn cản hắn tới gần.
Vì thế ta trốn hắn truy, một đường mưa gió, mỗi lần tới nơi nào, tựa hồ đều sẽ gây một phen kinh thiên động địa.
Mà thời gian thế nhưng trôi qua thực nhanh, cách ngày ta giải tán Kính Nguyệt cung đã nửa năm, từ ngày xuân lại lần nữa đi vào ngày mùa thu, trong nháy mắt, lại gần một năm.
Trên giang hồ tự nhiên là đồn đại ầm ĩ, cho dù là lời đồn loại nào, cũng đều cố tình thiên vị hắn, rõ ràng là ta trốn, hắn đuổi, nhưng tất cả những kẻ đó đều cố tình hiểu thành hắn là người bị hại, thậm chí còn có người giải thích là ta quyến rũ hắn xong liền bội tình bạc nghĩa, cho nên hắn chính là đuổi theo muốn ta phụ trách mà thôi.
Thế gian này có phải quá rối loạn hay không?
Từ bao giờ lại đến phiên nữ tử bội tình bạc nghĩa? Hay là trong đáy mắt bọn họ, ta chính là một kẻ yêu nghiệt, không cần theo nguyên tắc thế gian.
Bất quá ta mặc kệ người ta nói như thế nào, ta vẫn sống cuộc sống tiêu dao giang hồ như trước, ngẫu nhiên sẽ nghe tới chuyện Danh Kiếm sơn trang truy tìm Băng Ngưng kiếm, khi rảnh rỗi sẽ nghe nói tới Cơ Lưu Tiêu chiếu cáo thiên hạ, nếu kẻ nào có thể giải được độc Sống Mơ Màng, chuyện gì hắn cũng có thể đáp ứng.
Cuối cùng hắn cũng đã cướp được Phượng Loan về sao?
Vì nàng ta, lại có thể không cần bất cứ thứ gì sao?
Chỉ là, kẻ nào có thể giải được Sống Mơ Màng?
Không biết vì sao, ta lại có vài phần vui sướng khi người gặp họa.
Đối với Phượng Loan, ta thừa nhận ta thật sự không có nhiều hảo cảm lắm, mặc dù nàng ta chưa bao giờ trêu chọc ta, ta lại vì nàng ta mà gặp phải nhiều chuyện lắm rồi.
Về phần chuyện Danh Kiếm sơn trang, ta không rảnh quan tâm tới, Băng Ngưng kiếm căn bản là một thanh kiếm không thể sử dụng, mang theo bên người cũng chỉ mang tới phiền phức, cho nên trước mặt Cơ Lưu Hiên, ta đã chôn nó ở hậu viện Kính Nguyệt cung.
Về sau, nếu hắn muốn lấy lại, cũng không cần phải hỏi ta, tự mình động thủ là được rồi.
"Liễu Lăng, nàng thật khiến ta thương tâm." Một đạo thanh âm trêu tức vang lên, ta mạnh mẽ ngồi dậy, vén mành cửa sổ lên, đối diện chính là cặp mắt tràn ngập ý cười kia.
Thế nhưng lại một lần nữa bị hắn đuổi theo.
Lúc trước rõ ràng ta đã bảo Truy Phong dẫn dụ hắn rời đi, sau đó kêu Tu La đánh một chiếc xe khác đi về hướng ngược lại, nửa tháng, ta còn tưởng rằng đã thành công, nhưng vì sao lại một lần nữa bị hắn tìm được.
Ta trừng mắt liếc nhìn hắn, sau đó buông mành không để ý đến hắn nữa, đổi lại chỉ là từng tiếng cười khẽ của hắn.
"Liễu Lăng, lần sau nàng có lẽ nên để Tu La đánh xe thì tốt hơn." Tiếng cười từ bên ngoài xe truyền đến "Truy Phong là một kẻ huyên náo như vậy, nếu nàng thực sự ở trong xe, hắn làm sao có thể nhịn được không mở miệng?"
Hắn nói vậy, ta mới giật mình hiểu rõ.
Nếu là Tu La, không mở miệng cũng bình thường, Truy Phong nếu không mở miệng xác thực có chút quái dị.
Nam nhân này, quả nhiên là thật sự khôn khéo.
"Lần tới còn dùng cách này, ta chính là kẻ ngu ngốc." Ta rầu rĩ nói, mà người bên ngoài xe lại càng cười lớn tiếng, "Liễu Lăng, kỳ thật ngươi vốn dĩ không đủ thông minh."
Ta không để ý tới hắn, coi như là không nghe thấy, nhưng đáy lòng lại hung hăng mắng thầm hắn một phen.
Hắn tựa hồ luôn có thể có biện pháp uy hiếp ta, ta luôn luôn có một loại ảo giác như vậy, thật giống như chúng ta đã biết nhau từ rất lâu rồi vậy.
Thật sự có khả năng sao?
Chúng ta giống nhau là đều mất trí nhớ vào ba năm trước đây, thật là một chuyện trùng hợp cỡ nào, nhưng mà Tô nương cũng nói hắn không có khả năng biết ta.
Chỉ là ta cũng không muốn nghĩ nhiều, lắc đầu, gác tất cả mọi suy nghĩ lại.
Người bên ngoài xe vẫn lải nhải như cũ, không ngừng quấy rầy ta, chính là không cho ta an bình.
"Câm miệng, câm miệng." Ta vén rèm lên, hướng về phía hắn quát.
Mà hắn lại vươn tay về phía ta, giống như một lần kia, hắn nói, lại đây ta liền câm miệng.
"Mơ tưởng." Ta trừng mắt, ai dám ngồi cùng một con ngựa với hắn, không chừng lại là một cái bẫy.
Chỉ là ta còn chưa dứt lời, hắn liền vươn tay kéo ta, ta ngẩn ra. Nhưng mà ngay sau đó, xe ngựa tứ phân ngũ liệt, thân thể ta cũng đã lập tức ở trong lòng hắn, mà chỗ ta vốn ngồi, rõ ràng cắm mấy mũi tên.
Có người muốn giết ta?
Ta không khỏi quay đầu nhìn lại, đã thấy một đám hắc y nhân xuất hiện trên đường, trên tay đều cầm cung tên.
Ngay cả thanh âm xa như vậy, hắn cũng có thể cảm nhận được, mà ta lại quá thả lỏng, một chút cảnh giác cũng không có.
Hắn ôm ta trong lòng, ái muội nói: "Thế nào? Ta nói rồi, ta sẽ bảo vệ nàng."
Tu La đã xuống ngựa, đứng chắn trước người chúng ta, mà đám Hắc y nhân kia đã vây lại, hiển nhiên là muốn một lưới bắt hết chúng ta.
Là ai?
Ta gần đây hình như không chọc tới ai đi.
Chẳng lẽ là người phía sau kia? Nhưng mà nếu là hắn chọc họa, tìm ta phiền toái làm chi?
"Ngươi gặp phải?" Ta không khỏi lên tiếng hỏi.
Hắn xua tay, dáng vẻ vô tội, "Ta truy nàng còn không kịp, làm sao có thời gian đi trêu người khác."
Không phải hắn, cũng không phải ta, không lẽ là mấy hắc y đại ca này nhận sai người?
"Các vị, có phải nhận sai người hay không?" Ta cười hỏi.
Nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, ta lười chém giết cùng bọn họ.
"Giao Băng Ngưng kiếm ra liền tha các ngươi khỏi chết." Hắc y nhân cầm đầu nói.
Thì ra lại là vì Băng Ngưng kiếm, nói lại, còn không phải tên đằng sau chọc họa sao, ta không khỏi xoay mặt trừng mắt nhìn hắn một cái, lại đổi lấy vẻ mặt cười vô tội của hắn.
"Băng Ngưng kiếm không ở trong tay chúng ta, các vị nghĩ sai rồi." Ta vẫn cười đầy mặt như trước, nhưng bàn tay cũng đã hơi hơi giương lên, Nhuyễn Cốt tán đã hạ vào người bọn họ.
Ta không thích giết người, chỉ là có người ngăn đường ta, ta cũng sẽ không khách khí, bất quá lúc này thả bọn họ một phen, nếu lại có lần tiếp theo, ta cũng liền không khách khí.
"Tu La, dẹp đường hồi phủ." Ta hoàn toàn không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của đám hắc y nhân kia, cười nói với Tu La.
Tu La tất nhiên là hiểu được ý ta, lập tức trở lại.
Đám hắc y nhân muốn ra tay, nhưng toàn bộ cung tên trên tay đều rơi xuống, không thể cầm nổi.
Aiz, cũng không ngẫm lại Liễu Lăng ta nhiều năm hoành hành giang hồ như vậy là vì cái gì.
Tốt xấu gì công phu dụng độc này, ta không dám nhận thứ nhất thứ hai, nhưng cũng rất khó có kẻ địch nổi, trừ phi hắn có thể nhìn thấu động tác của ta, bắt lấy ta trước khi ta hạ độc.
Mặc kệ đám hắc y nhân ngã dưới đất, chúng ta nghênh ngang mà đi.
Vốn tưởng rằng đã giải quyết xong, nhưng không nghĩ tới vừa đi không xa, lại một đám hắc y nhân xông tới, so với đám vừa rồi còn nhiều hơn, quả thực là không bắt được chúng ta thì không bỏ qua sao?
Lúc này bọn họ tựa hồ đã khôn hơn, đứng ở chỗ rất xa, làm cho ta không thể động thủ, nhưng mấy trăm mũi tên kia lại chính xác ngắm vào chúng ta.
Xem ra, trong đám người vừa rồi đã có kẻ truyền tin lại cho bọn họ, cũng có thể có kẻ đứng ở nơi nào đó quan sát được tất cả.
"Không có việc gì, ta sẽ bảo vệ nàng." Cơ Lưu Hiên cúi đầu nói bên tai ta.
Ta biết võ công hắn rất cao, nhưng mà những người đó người đông thế mạnh, bốn phía đều là tên, nếu cùng lúc bắn ra, phải ngăn thế nào.
Ta quay đầu nhìn hắn, hắn lại cho ta một ánh mắt an tâm.
Không có nghi ngờ, ta tin tưởng hắn, tin tưởng hắn có thể làm được.
"Tu La, ngươi bảo hộ chính mình là tốt rồi, đừng bị thương." Ta nói với Tu La ở bên cạnh.
Hắn xua tay tỏ vẻ không đồng ý, ta lại nói: "Đây là mệnh lệnh. Tu La, ta không có việc gì."
"Ta sẽ bảo hộ cung chủ các ngươi." Cơ Lưu Hiên cũng mở miệng nói.
Giờ phút này, Tu La mới hơi hơi vuốt cằm.
"Giao Băng Ngưng kiếm ra, tha các ngươi một con đường sống." Hắc y nhân lại một lần nữa nói ra mục đích của mình.
Những người này thoạt nhìn không phải là người của Danh Kiếm sơn trang, ngược lại có chút giống người của triều đình.
Người trong giang hồ chưa bao giờ dùng cung tên mà sử dụng đao kiếm.
Chẳng qua nếu là người của triều đình, vì sao lại có hứng thú với Băng Ngưng kiếm? Làm sao lại biết nó nằm trong tay chúng ta?
"Đường của bổn đại gia, các ngươi cũng có thể ngăn sao?" Cơ Lưu Hiên khinh thường hừ nhẹ.
"Nếu không giao Băng Ngưng kiếm ra, cũng đừng hy vọng sống đi ra." Hắc y nhân lại mở miệng nói.
"Vậy thử xem đi." Cơ Lưu Hiên cười to.
Vừa dứt lời, mấy trăm mũi tên nhất tề bắn lại. Cơ Lưu Hiên giao dây cương trong tay cho ta, chính mình lại phi thân đi chặn đứng những mũi tên đang phóng tới kia, ngay cả một mũi cũng không bỏ qua.
"Lao ra đi." Hắn quay đầu, nhẹ giọng nói bên tai ta.
Ta tự nhiên hiểu được, thừa dịp những người đó lại một lần nữa chuẩn bị bắn tên, kẹp chặt bụng ngựa nhằm về một bên, thuận tay tung độc, làm cho một đám người ngã xuống, mà Cơ Lưu Hiên đã rơi xuống ngay sau lưng, chúng ta thúc ngựa chạy đi.
Ta biết nếu không có ta, Tu La đủ sức đối phó với những người kia, cho nên ta cũng không lo lắng nhiều, hơn nữa mục tiêu của đám hắc y nhân này hiển nhiên là chúng ta, vừa thấy chúng ta phá tan vòng vây, liền gắt gao đuổi theo.
Phía sau vang lên tiếng gào thét, mà ta lại hết sức cố gắng để ngựa chạy nhanh hơn một chút.
Ta biết người phía sau có thể ứng phó, vẫn là sự tin tưởng không biết từ đâu tới.
Mà giờ phút này, một mũi tên từ phía trước xé gió mà tới, đối diện với ta. Ta muốn lập tức dừng ngựa cũng không kịp, huống chi mũi tên kia bắn nhanh như vậy, cơ hồ lập tức phóng tới trước người ta.
Ta không khỏi nhắm hai mắt lại, chờ đợi đau đớn kéo tới, nhưng hồi lâu vẫn không cảm thấy gì, hơi hơi mở mắt, mới phát hiện Cơ Lưu Hiên đã kịp bắt lấy mũi tên kia, trước khi nó cắm vào ngực ta.
Phía trước có phục binh, phía sau có truy binh, chúng ta lại không có chỗ nào để trốn.
Hơn nữa người bắn tên kia nhất định là một cao thủ, khoảng cách xa như vậy, vậy mà mũi tên kia không hề yếu lực chút nào, Cơ Lưu Hiên bắt được, nhưng tay cũng bị trầy da, máu theo khe hở ở tay chảy xuống, thấm đỏ cả một khoảng áo.
"Lao xuống dốc đi." Cơ Lưu Hiên nói nhỏ bên tai ta.
Ta hơi hơi gật đầu, kéo dây cương, liền giục ngựa xoay người vọt xuống dốc.
Dốc rất nghiêng, ngựa bởi vì chấn kinh mà phi loạn lên.
Chúng ta cũng chỉ có thể bỏ ngựa, dùng khinh công nhảy xuống.
Phía sau, những người đó vẫn không buông tha, cũng đều hướng đáy dốc mà đến, xem ra không bắt được chúng ta sẽ không bỏ qua, hơn nữa rõ ràng là có chuẩn bị mà đến, tựa hồ biết được nhược điểm của chúng ta.
"Qua rừng cây bên kia." ... Cơ Lưu Hiên kéo ta chạy về phía rừng cây, muốn mượn rừng cây kia che dấu mà tránh thoát truy binh.
Ta không nghĩ chính mình lại cũng có thời điểm chật vật như vậy, nói ra sợ là sẽ khiến người ta chê cười.
Chỉ là người có võ công cao tới đâu, đối mặt với nhiều người ép sát như vậy, cũng khó mà thoải mái thoát được.
Nơi này là lãnh thổ Nam Mạch quốc, bởi vì ta muốn đi tới cực nam xem lưu hỏa trong truyền thuyết, cho nên mới đặt chân tới nơi đây.
Nói như vậy, những người đó cũng thực có thể là người trong triều đình Nam Mạch quốc.
Ta cùng Cơ Lưu Hiên thi triển khinh công, chạy tới chỗ sâu trong rừng cây, nhưng xa xa vẫn không ngừng truyền tới những tiếng ồn ào náo động, bọn họ vẫn như trước đuổi theo không bỏ.
Mặc dù cách một khoảng, nhưng tên lại vẫn như cũ không ngừng phóng tới.
"Cơ Lưu Hiên, ngươi không sao chứ." Ta quay đầu nhìn lại, đã thấy hắn phẩy tay nói: "Không có việc gì."
Chẳng lẽ vừa rồi ta cảm giác sai lầm?
Ta rõ ràng cảm thấy dường như hắn hơi run một chút.
Hắn kéo ta qua, "Chúng ta mau chóng tìm một chỗ trốn đi." ...
Ta vừa đi theo hắn, vừa cười nói: "Cơ Lưu Hiên, chúng ta giờ phút này có nên gọi là chạy trối chết hay không." ...
"Nha đầu ngốc, phía sau như vậy mà còn có thời gian nói giỡn." Hắn quay đầu nhìn ta cười, trong mắt lại có vài phần sủng nịnh.
Trong lòng tựa hồ xẹt qua cái gì đó, chỉ là rất nhanh, khiến ta không kịp bắt lấy.
Chỉ là giờ phút này, cũng không phải do ta nghĩ nhiều.
Hồi lâu sau, chúng ta đến nơi tận cùng của rừng cây, cũng là một vách núi đen.
Chẳng lẽ quả nhiên phải đánh nhau với bọn họ tới mức ngươi chết ta sống?
Ta không khỏi nhìn về phía trước dò xét một chút, đáy lòng có chút khẽ run.
Phía sau truy binh càng ngày càng gần, thật là có vài phần cảm giác bị bức tới tuyệt lộ.
Cơ Lưu Hiên đột nhiên ôm ta, nhảy từ vách núi xuống.
Ta cả kinh, hắn không định cứ như vậy mà chết chứ.
Chỉ là ngay sau đó, hắn lại nhảy sang một bên, thì ra trên vách đá lại có một cái động.
Đứng từ trên nhìn xuống căn bản không phát hiện ra, thế nhưng Cơ Lưu Hiên lại biết?
Ta không khỏi nhìn hắn, lại thấy trên mặt hắn có một tầng mồ hôi, sắc mặt cũng hơi hơi có chút tái nhợt.
"Ngươi ngồi xuống, ta giúp ngươi băng bó miệng vết thương." Giờ phút này ta mới nghĩ đến tay hắn còn đang bị thương.
Chúng ta ngồi xuống, ta xé vạt áo chính mình, kéo thành một mảnh vải thật dài, "Đưa tay ra."
Hắn lại chậm chạp không vươn tay, chỉ ái muội cười nói: "Hóa ra Liễu Lăng cũng sẽ quan tâm tới ta a." "
"Sắp chết đến nơi rồi còn cười." ta thúc giục hắn, "Tay đâu?"
"Liễu Lăng, ta không sao, máu đã ngừng rồi..." Hắn vẫn không vươn tay, lại chỉ cười nói.
Ta kéo mạnh tay hắn, lúc này mới thấy phía trên vết thương lại ánh lên màu xanh quỷ dị, mũi tên kia có độc, thế nhưng hắn lại không nói một lời.
Thì ra khi nãy ta không cảm giác sai, hắn đúng là chấn động mạnh.
"Ngươi cho là như vậy rất tuấn tú sao?" Ta gõ trán hắn, lấy từ trong lòng ra một viên Thanh Linh đan có thể giải trăm độc nhét vào miệng hắn.
Hắn là đồ ngốc sao?
Chẳng lẽ không biết ta chuyên dụng độc, trên người làm sao có thể không có thuốc giải độc?
"Ngươi là đồ ngốc sao?" Ta không khỏi trừng mắt nhìn hắn một cái.
Nhưng hắn lại khẽ cười nói: "Cảm thấy có chút mất mặt. Nói lại, vừa rồi chạy trối chết quan trọng hơn."
Ta cũng biết hắn vì không muốn ta lo lắng mới không nói, mặc dù hắn luôn đùa giỡn ta, nhưng lại thực tâm quan tâm tới ta.
Đáy lòng không khỏi nổi lên một trận lo lắng, lại một lần nữa hừ nhẹ, "Quả nhiên ngốc đến không có thuốc nào cứu được ..."
Hắn lại chỉ cười khẽ, bên trong nhưng lại có vài phần vui sướng cùng thỏa mãn.
Thật sự trở nên ngốc nghếch.
"Có điểm vui vẻ." hắn nhìn ta, khóe miệng không khỏi hơi hơi giơ lên, "Hiện tại ngươi không còn đường nào chạy thoát."
Một chỗ như cái động này, quả thật là không có đường nào chạy thoát.
"Được rồi, tính ngươi thắng, được chưa?" ... Ta có chút có lệ nói.
Hắn lại kéo ta qua, có chút làm nũng nói: "Liễu Lăng, để cho ta dựa vào một chút được không?"!
"Này uy, đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước, được tiện nghi còn khoe mẽ." Ta lập tức lùi tay về, trừng mắt nhìn hắn bất mãn nói.
"Liễu Lăng, thật vô tình a." ... Hắn vẻ mặt ủy khuất.
Ta nhặt chiếc mặt nạ màu bạc hắn vừa thuận tay bỏ xuống lên, lập tức che trên mặt hắn, "Tỷ tỷ không thể để mình bị xoay vòng vòng."
"Liễu Lăng, ta dường như có hơi choáng váng."
"Đừng nói giỡn nữa..." Lời vừa ra tới miệng, lại bởi vì nhìn thấy gương mặt tái nhợt của hắn mà đều nuốt lại toàn bộ.
Hắn vì sao lại có vẻ thống khổ?
Ta vội đi qua, nâng hắn dậy, để cho hắn tựa vào vai ta, "Rốt cuộc làm sao vậy?"
Hắn suy yếu cười nói: "Thật bất hạnh, loại độc này không thuộc trăm độc."
Ta kéo tay hắn qua, này mới phát hiện độc thật sự không giải được.
Đáng chết, giờ phút này trong tay ta không có thứ gì có thể chế giải dược, hơn nữa ta cũng không biết rốt cuộc hắn trúng loại độc gì.
Làm sao bây giờ?
Hiện tại căn bản không thể đi lên, hơn nữa cho dù đi lên, cũng không thể toàn thân trở ra, đáy lòng ta một mảnh sợ hãi.
Mà trên đỉnh núi, truy binh đã tới, tiếng ồn ào náo động càng lúc càng lớn.
Ta cầu nguyện bọn họ không phát hiện ra nơi này, chỉ cần bọn họ rời đi, ta có thể nghĩ biện pháp trở lại đỉnh núi.
Chỉ là những người đó lại chậm chạp không ly khai, vẫn ồn ào náo động như trước, nghe lại có vài phần chói tai.
Bọn họ là không tin chúng ta ngã xuống? Hay là không tin bọn họ đã mất dấu chúng ta?
"Liễu Lăng, ta có chút mệt nhọc." Cơ Lưu Hiên tựa vào vai ta, thản nhiên nói.
Ta đưa tay đỡ hắn, để cho hắn nằm trên đùi ta, không ngừng nói: "Chúng ta nói chuyện, nói chuyện sẽ không mệt nhọc." Ta sợ hãi, sợ hắn sẽ ngủ không tỉnh lại, cũng sợ hắn sẽ bỏ mặc một mình ta.
Loại cảm giác bị vứt bỏ này vẫn giống như tâm bệnh trong lòng ta, giống như mộng yểm bình thường vẫn dây dưa tới ta.
Vừa cầu nguyện những người đó nhanh rời đi, vừa ôm Cơ Lưu Hiên không ngừng nói những chuyện không đâu bên tai hắn, đến cuối cùng ta đã có chút vô lại khóc nói: "Ta không cho ngươi ngủ, nếu ngươi ngủ ta sẽ không bao giờ để ý tới ngươi nữa."
Đúng vậy, thực sợ hãi.
"Được, ta không ngủ." Hắn suy yếu đáp nhẹ.
Đám người trên đỉnh núi không phát hiện cái động này, dần dần rời đi, tiếng ồn ào náo động cũng dần dần lắng xuống.
"Không có việc gì, ta đưa ngươi ra ngoài." Giờ khắc này, mọi chuyện đều không quan trọng bằng nam nhân đang nằm trong lòng.
Hắn vuốt cằm cười khẽ, "Được."
Rõ ràng sắp phải chết, vì sao còn cười đến thỏa mãn như vậy?
Ngu ngốc, ngu ngốc, vì sao phải lộ ra loại vẻ mặt này, là muốn ta áy náy sao?
Ta âm thầm nói một lần lại một lần.
← Ch. 071 | Ch. 073 → |