Sòng bạc Chí Tôn
← Ch.035 | Ch.037 → |
Sòng bạc Chí Tôn, tên này kiêu ngạo đến cực điểm.
Theo như lời đồn đại, chủ nhân của sòng bạc Chí Tôn trong Đồ thành này nổi danh là ác nhân, làm người thật là kiêu ngạo. Sòng bạc này đúng là công cụ để cho hắn ức hiếp dân chúng trong Đồ thành.
Ta lôi kéo Sở Ngọc đi vào sòng bạc Chí Tôn, cùng lúc là muốn đem tiền kiếm ra thêm thật nhiều tiền, về phương diện khác cũng là do ta mang vài phần tò mò, muốn nhìn một chút người làm cho dân chúng Đồ thành mới nhìn thấy đã sợ khiếp vía, rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Bên trong sòng bạc, thanh âm ồn ào, sương khói lượn lờ, người người chen chúc nghẹt thở, cùng bên ngoài là hai thế giới hoàn toàn khác nhau một trời một vực.
Bên trong toàn bộ đều là đàn ông, có buồn rầu, có thoải mái, ở trong này chỉ có một ý niệm đó là thắng hay bại.
Sự xuất hiện của chúng ta tự nhiên khiến cho một ít người chú ý đến, một nữ tử tuổi còn trẻ mang theo một thiếu niên, xác thực có vài phần không thích hợp với nơi đây cho lắm.
Ta coi như không để ý đến những ánh mắt khác thường đang nhìn vào chúng ta, thẳng đi lên phía trước.
Sở Ngọc ở phía sau kéo ống tay áo của ta, bất mãn nói: "Chúng ta trở về."
Ta ngoái đầu lại nhìn hắn cười, mang theo vô hạn phong tình "Tiểu Ngọc Ngọc, tỷ tỷ mang đệ tới đây là có chủ ý, để cho đệ mở mang thêm kiến thức hiểu biết."
Mặc dù không thể gọi là nụ cười khuynh thành, nhưng theo một góc độ nào đó, vẫn là có một sức quyến rũ nhất định, cho nên ở thời điểm ta lôi kéo Sở Ngọc đi qua, những người đó tự động dẹp sang hai bên, nhường cho ta một vị trí tốt.
Nhà cái tự nhiên là người của sòng bạc, lấm la lấm lét, vừa thấy liền biết không phải là người tốt.
Ánh mắt lưu chuyển nhìn trên người những người chung quanh hồi lâu, ta mới khoan thai cười nói: "Như thế nào lại không bắt đầu? Không chào đón ta sao?"
Một lời như thế, không khí vốn yên lặng lại một lần trở nên ồn ào.
Ta cũng không đặt cược, chính là chỉ đứng nhìn những người đó chơi, nhìn bọn họ thua nhiều hơn thắng, trải qua vài hiệp, ta đã hiểu được người của sòng bạc dùng một thủ pháp mà không ai phát hiện ra được.
Lẳng lặng cười, lẳng lặng chờ đợi.
Cho đến lúc những người chung quanh đều ủ rũ tản ra, ta mới vươn tay lấy xúc xắc trong tay nhà cái "Cùng ta cá một ván, thấy như thế nào, chúng ta đổ xúc sắc xem lớn hay nhỏ được không?"
Nhà cái không nói gì, ta lại chính là hơi hơi trào phúng "Không dám cá cược sao?"
Chắc là do lời nói kích thích của ta, hoặc là do ta chẳng qua chỉ là một nữ nhân, cho nên hắn rất nhanh liền tiếp nhận sự khiêu chiến của ta, cùng ta cá một ván.
Chúng ta một ván định thắng thua, sau khi ta hiểu được xúc xắc này bên trong có huyền cơ, tự nhiên sẽ không thua hắn, cho nên sau khi mở xúc sắc ra, kết quả làm cho ta thật thoải mái, hắn bên trong không cam lòng mang theo vài phần ngạc nhiên.
Bại bởi một nữ nhân, tự nhiên là thật sự rất mất mặt, cho nên ở dưới sự kích thích của ta, hắn lại cùng ta cá thêm vài ván nữa, thế cho nên ngân lượng của ta càng ngày càng nhiều, người vây quanh xem cũng bắt đầu càng ngày càng đông.
"Ta lại thắng." Ta nở một nụ cười thản nhiên, mang theo một loại tư thái cao cao tại thượng nhìn hắn.
Mười ván, hắn thua cả mười lần.
"Tiếp tục." Hắn hiển nhiên vẫn là không cam lòng.
"Ta không chơi nữa." Cười như trước thản nhiên, làm như vô hại, ta xoay người kéo Sở Ngọc đi "Tiểu Ngọc Ngọc, chúng ta về nhà."
"Thắng nhiều bạc như vậy đã muốn đi, không thể dễ dàng như vậy được" Phía sau truyền đến thanh âm làm người ta rét lạnh, giống như sự suy đoán từ trước của ta.
Ta lại không để ý tới hắn, chính là thong dong xuyên qua đám người, đi thẳng ra ngoài cửa.
Sở Ngọc khó hiểu nhìn ta, ta lại chính là đáp lại hắn bằng nụ cười giảo hoạt.
*****
"Vị cô nương này, chủ nhân của chúng ta muốn mời ngươi đến gặp mặt." lúc đi tới cửa, chúng ta bị chặn lại, đúng như ta mong muốn.
Đúng vậy, ta là cố ý, cố ý muốn khiến cho người khác chú ý.
"Được." Ta tao nhã gật đầu, lại xoay người đem ngân phiếu nhét vào trong lòng Sở Ngọc "Tiểu Ngọc Ngọc, đệ về trước đi."
"Ngươi..." Sở Ngọc như trước khó hiểu nhìn ta, nghĩ muốn mở miệng nói gì đó, lại bị ta cắt ngang "Tiểu Ngọc Ngọc là đang lo lắng cho tỷ tỷ sao?"
Lời nói vốn sắp phát ra, cuối cùng lại bị hắn thu về, hắn dứt khoát xoay người rời đi.
Người của sòng bạc Chí Tôn cũng không ngăn đón, chính là đứng ở một bên đợi ta.
Thật lâu sau đợi cho Sở Ngọc đi rồi, ta mới ngược lại nhìn về phía người của sòng bạc, tao nhã nói: "Thỉnh các vị dẫn đường."
Một đường bước vào, xuyên qua sòng bạc đi vào nội viện, bọn họ dẫn ta tới một chỗ hoa lệ, sau đó mới dừng lại, đứng ở trước cửa cung kính nói: "Chủ nhân, người đã được đưa đến."
"Các ngươi lui xuống đi." Bên trong truyền đến một giọng nói âm uyển chuyển, đúng là giọng của nữ nhân.
Việc này quả là nằm ngoài dự kiến của ta, chính là ngay sau đó lại làm cho ta hưng trí, ngẩng cao đầu nhìn.
Đều là nữ nhân, đều là nữ nhân hư hỏng trong mắt thế nhân, không biết người ở đằng sau cánh cửa này sẽ phong tình dến mức nào?
Không đợi nàng mở miệng, ta liền đẩy cửa mà vào, làm như là một người bằng hữu quen thuộc đã lâu, đi thẳng vào bên trong phòng.
Phía trên nhuyễn tháp bên cạnh cửa sổ, có một nữ tử xinh đẹp đang nằm, dung mạo thanh lệ, ngạo nghễ như Bạch Liên (*), ánh mắt trong lúc đó có vài phần quật cường quen thuộc.
(*Bạch Liên: là bông sen trắng, thanh cao, tinh khiết, thoát tục)
Chính là một nữ tử khinh thường thế tục.
Chỉ cần liếc mắt một cái, ta liền hiểu được, nàng cùng ta là một dạng người.
Khi ta đánh giá nàng, nàng cũng đang đánh giá ta, đôi môi vốn là mím chặt, lại chậm rãi nhếch lên, cười như không cười.
Ngay sau đó nàng thu hồi tầm mắt, không chút để ý nói: "Ngươi làm sòng bạc của ta mất mặt, ta nên đối phó với ngươi như thế nào đây?"
Ta cũng không chút để ý trả lời: "Vậy ngươi nghĩ muốn đối phó với ta như thế nào đây?"
Nàng là kiêu ngạo, tự mang theo một loại ngạo nghễ khinh thường thế tục.
Thanh cao, ngạo nghễ, ta nghĩ nên hình dung về nàng như thế đi.
So sánh ở một góc độ nào đó mà nói, ta tự nhiên tùy tính nhiều hơn nàng, quật cường là có, nhưng cũng không mạnh hơn nàng, bất khuất thế tục, lại cũng sẽ không hận đời.
Không chút để ý của nàng càng giống như một loại xem thường, sẽ làm cho người ta cảm thấy nàng khó có thể thân cận.
"Đem ngân lượng trả lại cho ta, hoặc là..." Nàng ngước mắt, mâu quang mát lạnh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của ta, sau đó mới nhẹ nhàng lên tiếng tiếp "Tự chặt đứt một cánh tay."
Ta cười phá lên, tự nhiên cảm thấy sướng đến cực điểm "Ngươi chỉ muốn người đến sòng bạc của ngươi chỉ có thể thua, mà không được thắng nhiều, đây chính là cách ngươi kiếm tiền sao."
"Thế thì sao? Ngươi không phục sao?" Ánh mắt vẫn như cũ là mát lạnh, mang theo vài phần lạnh nhạt cùng ngạo nghễ.
Ta lại chính là cười đến càng thêm kịch liệt, cười đến trên con ngươi của nàng đều nhiễm một tầng tức giận.
"Tất nhiên là không phục." Ta chống lại tầm mắt của nàng, khiêu khích nói: "Ngươi có năng lực lấy đi cánh tay của ta như thế nào?"
"Việc đó tự nhiên là ta phải cống hiến một chút sức lực của mình, chặt đi một cánh tay của ngươi." lời nói thản nhiên theo trong miệng nàng nói ra, rõ ràng là già mồm át lẽ phải, nhưng nghe vào tai lại cố tình giống như nên làm như vậy.
Ta cúi người, thẳng tắp nhìn nàng, trong ánh mắt mang theo vài phần trêu tức, ngón tay nhẹ nhàng mà vuốt lọn tóc đen nhánh của nàng "Tâm thật ngoan độc, tỷ tỷ ta nghe xong rất thương tâm."
Lời nói như thế tựa như đang trêu nghẹo người khác vậy, bên trong trêu tức mang theo vài phần ngả ngớn, giống như hoa hoa công tử lưu luyến thanh lâu.
(hoa hoa công tử: kẻ chuyên trêu hoa nghẹo nhuyệt)
Chính là người trước mắt hiển nhiên không phải là một nữ tử bình thường, nghe vậy cũng không tức giận, vẫn như cũ là loại tư thái cao cao tại thượng, tay nhẹ nhàng mà gạt tay của ta ra, nhẹ cười "Ta vốn dĩ vô tâm."
*****
Vô tâm sao?
"Nếu ngươi nghĩ muốn đem thu hồi lại ngân lượng, thì ngay từ đầu liền sẽ không tha cho người bên cạnh ta rời đi." Ta khóe môi nhếch lên, từ từ mà nói từng chữ "Cho nên nói đi, tìm ta có chuyện gì?"
Cười, vẫn như cũ bộ dáng cao cao tại thượng, lại càng ngày càng rõ ràng, mâu quang mát lạnh nhìn thật lâu ở trên gương mặt của ta, khoan thai nói: "Ta quả thật không nhìn lầm người, không biết ngươi nhưng có hứng thú hợp tác với ta hay không?"
"Tên của ngươi?" Ta đứng dậy, nhẹ giọng hỏi
Nàng hơi hơi có chút kinh ngạc, chính là ngay sau đó lập tức khôi phục lại tự nhiên "Cẩm Hoàng."
"Liễu Lăng." Ta đưa tay ra trước mặt nàng "Hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ"
"Liễu Lăng?" Nàng lặp lại tên của ta, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn ta "Nguyệt Liễu Lăng, cung chủ của Kính Nguyệt cung?"
Ta không trả lời, mà ngược lại hỏi nàng "Ngươi cảm thấy sẽ như vậy sao? Ta sẽ là nàng sao?"
Dùng thân phận của người khác, dùng tên do người khác đặt cho, vẫn là có cảm giác gò bó, nay ta dĩ nhiên không nghĩ cần phải che giấu cái gì, ta là Liễu Lăng, chính là Liễu Lăng.
"Ngươi là ai cũng không trọng yếu, quan trọng là chúng ta hợp tác." Nàng không có hỏi lại, ngược lại nở ra một nụ cười nhẹ, "Ngược lại là ngươi, ngươi chưa hỏi là hợp tác gì đã đáp ứng sao? Ngươi không sợ ta đem bán ngươi hay sao?"
"Có một số việc, hỏi cũng không nhận được đáp án, như vậy liền đơn giản là không hỏi. Nếu ta đã đứng ở nơi này, như vậy cũng chỉ có thể đáp ứng. Tuy nhiên nói là hợp tác, nhưng có lẽ gọi là giao dịch thì hợp lý hơn." Ta không vội không chậm nói: "Ngươi có lợi thế nắm trên tay mạng sống của ta, mà ta nếu muốn giữ lại cái mạng này, liền chỉ có thể cùng ngươi hợp tác, đây chính là giao dịch của chúng ta. Ta nói có đúng không?"
Ta khóe miệng khẽ nhếch, ánh mắt lộ ra tia mỉm cười, không chút để ý tà tà ngạo nghễ nhìn nàng, nhìn thấy miệng nàng ý cười càng ngày càng sâu, cuối cùng vươn tay ra bắt lấy tay ta vẫn như cũ đang dừng lại giữa không trung.
"Xem ra là ta đã tìm đúng người. Ngươi là nữ nhân đầu tiên làm cho ta cảm thấy có chí khí."
"Ngươi cũng là nữ nhân đầu tiên làm cho ta cảm thấy có thể tương giao." Đáy mắt vẫn như cũ mang theo ý cười, ta khẽ cười nói: "Bởi vì chúng ta đều là nữ nhân hư hỏng trong mắt của người khác."
Giờ khắc này, bất quá chỉ là trong nháy mắt ngắn ngủn, chúng ta liền nhìn thấu lẫn nhau.
Chúng ta trong lúc đó, sẽ không là quân tử chi giao(1), cũng không có khả năng là tri kỉ như là Bá Nha- Tử Kỳ (2), chúng ta chẳng qua là lợi dụng lẫn nhau, sự lợi dụng không cần che dấu, hiện ra bên ngoài một cách rõ ràng.
Cho nên sẽ không cần nói lời thề hùng hồn: không cầu sinh cùng năm, cùng tháng, cùng ngày, chỉ cầu được chết cùng năm, cùng tháng, cùng ngày. Cũng sẽ không đem tất cả mọi việc đều nói cho nhau biết, nhưng là nếu vẫn còn lợi ích để lợi dụng lẫn nhau, chúng ta liền sẽ không phản bội lại nhau.
Là bằng hữu? Không phải bằng hữu?
Không ai nói rõ ra, chỉ biết là hai bên hiểu rõ lẫn nhau rằng hai chúng ta cùng là một loại người, cho nên không cần phải nói cái gì, có thể từ giữa hiểu được một chút ít.
Nàng vẫn như cũ là Cẩm Hoàng, ta vẫn như cũ là Liễu Lăng.
Sẽ không vì ai mà thay đổi cái gì, cũng sẽ không vì ai mà vứt bỏ cái gì.
Đã từng nhìn qua rất nhiều bằng hữu tốt, vì quá hiểu rõ tính cách của nhau mà trở mặt thành thù, cho nên tình bằng hữu có lẽ cũng giống như tình yêu, không ai có thể cam đoan rằng tình cảm đó có thể dài lâu hay không.
Cho nên không cần trả giá nhiều, cũng không cần phải nhọc lòng để đi dự đoán mọi chuyện, cứ thuận theo tự nhiên là được, đợi cho thời điểm thật sự không thể tiếp tục bảo tồn, cũng sẽ không thương tâm, ít nhất sẽ không tranh luận rốt cuộc là ai thiếu nợ ai?
Cũng có lẽ chung quy là chúng ta đều quá mức đạm mạc, cho nên đều lựa chọn loại phương pháp này.
Cho nên từ lúc gặp mặt, tới thành giao dịch, rồi đến khi rời khỏi sòng bạc Chí Tôn, ta chỉ biết nàng tên là Cẩm Hoàng, người ác nhất Đồ Thành, chủ nhân của sòng bạc Chí Tôn.
Đúng vậy, không hơn.
(1:Quân tử chi giao: người quân tử giao thiệp với nhau)
(2:Bá Nha- Tử Kỳ:Bá Nha và Tử Kỳ là hai người bạn tri âm thời Xuân Thu Chiến Quốc)
*****
Khi trở lại quán trọ, tâm tình thật tốt, bởi vì rốt cục lại có thể trải qua những ngày tiêu diêu tự tại.
Ta trời sinh tính lười nhác, đối với tiền tài không có sự chấp nhất quá lớn, nhưng lại là cố tình thích tiêu tiền phung phí, mà kiếm tiền với ta mà nói thật sự là một vấn đề đau đầu.
Ta rất muốn như lúc trước, đi đến nhà của những phú hào mượn một chút ngân lượng, nhưng bên cạnh còn có Sở Ngọc, vì thế cũng chỉ có thể từ bỏ ý định đó.
Cho nên dọc đường đi đến Đồ thành, ta toàn ăn uống không cần phải trả tiền, làm cho Sở Ngọc rất là bất mãn.
Chính là ta đã sớm thành thói quen, mặc kệ Sở Ngọc như thế nào, ta đều là một bộ dáng cợt nhả.
Cẩm Hoàng nói, nàng phải rời khỏi Đồ thành một thời gian, cho nên hy vọng ta có thể thay thế nàng ở tại chỗ này.
Bởi vì nàng tin tưởng ta có thể coi chừng sòng bạc, trừ bỏ những người đến gây phiền toái.
Cho nên ta cũng chỉ cần làm theo sự phân phó của nàng mà thôi, làm cho những người đó không dám hành động thiếu suy nghĩ mà thôi.
Nói cho cùng đến để làm ác nhân, mà đối với với ta mà nói làm ở quán ác nhân thật sự là một việc rất nhỏ.
Ta cũng hỏi qua Cẩm Hoàng, tại sao lại yên tâm giao sòng bạc cho ta, không sợ ta hủy diệt sòng bạc, lấy hết ngân lượng bỏ chạy hay sao.
Mà nàng lại chỉ âm trầm cười nói "Ngươi cứ việc đi, chính là cho dù ngươi có chạy đến chân trời góc bể nào, ta cũng không bỏ qua cho ngươi, chuyện mà Cẩm Hoàng ta muốn làm chưa bao giờ sẽ bỏ dở nửa chừng."
Khi đó, ta còn thực cảm thấy có một cỗ âm khí vờn quanh, chỉ cảm thấy nữ nhân như Cẩm Hoàng này thật không đơn giản so với những gì ta đã nhìn thấy.
Vừa bước vào cửa phòng, liền gặp Sở Ngọc đang ngồi lẳng lặng ở một bên, trên mặt nhưng lại mang theo vài phần lo lắng.
Ta cười đánh tiếng, ôm chầm lấy hắn, cười to nói: "Tiểu Ngọc Ngọc, tỷ tỷ ta đã trở về, có phải hay không đệ rất lo lắng cho tỷ tỷ a~."
"Này, ngươi buông ra." người bị ta ôm lấy bất mãn cực độ, dùng sức đem ta đẩy ra "Ai lo lắng cho ngươi, ta chỉ là không nghĩ cho ngươi chết ở trên tay người khác."
Ta lại lần nữa tiến lên, không để ý đến hắn bất mãn, lại lần nữa tàn sát bừa bãi khuôn mặt của hắn "Được, được, tỷ tỷ cam đoan trước khi đệ giết ta, sẽ không chết ở trên tay người khác là được chứ gì."
Có lẽ là do lời nói không chút để ý gì của ta đã chọc giận Sở Ngọc, hắn mạnh mẽ dùng sức đẩy ta ra, gằn từng tiếng nói: "Ta sẽ trở nên thật mạnh, sau đó tự tay giết ngươi."
Thời điểm mỗi khi nghe hắn nói muốn giết ta, đáy lòng đúng là vẫn còn có vài phần khổ sở, chính là nếu là chính mình đã lựa chọn, mặc dù thật sự chết ở dưới kiếm của hắn, cũng chỉ có thể tự trách chính mình.
Nuôi dạy một đứa trẻ luôn mồm nói muốn giết mình, ta cho tới bây giờ cũng không nghĩ được tại sao chính mình lại làm như vậy.
Có đôi khi ta suy nghĩ, có phải hay không là do mình quá tịch mịch, cho nên mới cần Sở Ngọc ở bên cạnh.
"Ừm, Tiểu Ngọc Ngọc nhất định sẽ trở nên rất mạnh." Vươn tay vuốt đầu của hắn, ta cười yếu ớt thản nhiên.
Hắn kinh ngạc nhìn ta "Cho nên trước khi ta chưa giết được ngươi, không cho ngươi vứt bỏ ta, là ngươi đã đáp ứng ta rồi đó nha."
Lời vừa thoát ra khỏi miệng, hắn tựa hồ mới ý thức được cái gì, nhanh tay bịt chặt miệng lại.
Ta chưa bao giờ thấy qua Sở Ngọc đáng yêu như vậy, không khỏi phá lên cười "Tiểu Ngọc Ngọc, đệ thừa nhận đi, đệ quả thực là đang lo lắng cho ta."
"Ta không có, ta đều nói không có." Hắn mặt đỏ lên, có vài tia kìm nén sự tức giận.
Ta không có tiếp tục trêu ghẹo hắn nữa, chính là thản nhiên nói: "Được, ta đáp ứng đệ sẽ không vứt bỏ đệ, cho đến khi nào đệ đủ mạnh để tự bảo vệ mình."
Hắn đúng là vẫn chỉ là một đứa nhỏ, cũng đúng là vẫn còn sợ hãi.
Tuy rằng ở mặt ngoài không có biểu hiện ra, nhưng là vừa rồi, thời điểm ta bị người của sòng bạc mang đi, trong ánh mắt của hắn xác thực có sự kinh hoảng chưa bao giờ thể hiện ra.
Đó là một cảm giác kinh hoàng sợ bị người vứt bỏ.
Trước kia ta cũng đã từng trải qua cảm giác sợ hãi bị người vứt bỏ này, cái loại kinh hoảng, sợ hãi chỉ còn lại có một mình cô đơn không ai bên cạnh.
Cho nên ta hiểu lắm, cũng đau lòng hắn luôn tỏ ra quật cường
Hắn há mồm muốn nói gì đó, nhưng lại vẫn là quay đầu sang hướng khác.
← Ch. 035 | Ch. 037 → |