Vì hận lấy tên
← Ch.033 | Ch.035 → |
Cố hết sức xoay người lại, ta nhìn thấy Sở Ngọc đứng ở cách đó không xa, không có thét chói tai, chính là lẳng lặng nhìn ta, trên khuôn mặt có một loại tang thương mà một thiếu niên không nên có.
"Vì cái gì?" giọng nói của hắn rất bình tĩnh, bình tĩnh làm cho người ta cảm thấy quỷ dị.
Ta không có trả lời, bởi vì ta không biết nên trả lời như thế nào.
Vì thế ta làm bộ không chút để ý nói: "Không có vì cái gì cả."
Ngay tại một khắc kia khi ta đáp ứng Sở Sở, ta liền hiểu được trên lưng mình sẽ phải đeo hết mọi trách nhiệm.
Ánh mắt của Sở Ngọc xuyên qua ta, nhìn thác nước phía sau ta, vẻ mặt thâm trầm, đã không còn là vẻ mặt sợ hãi của thiếu niên đêm qua.
"Là ngươi giết mẹ ta sao?" Hắn thu hồi tầm mắt, yên lặng nhìn mũi chân của ta, gằn từng tiếng nói.
"Đúng." thời điểm nói ra một chữ này, ta lại chỉ cảm thấy không hiểu tại sao toàn thân đột nhiên cảm thấy không được thoải mái.
Một người một khi đã mất đi chỗ dựa, sẽ mất đi lý do sống sót, ta nói như vậy thuần túy là để làm cho hắn hận ta.
Ta đã đáp ứng với Sở Sở muốn cho Sở Ngọc sống sót thật tốt, vì thế mặc dù làm cho hắn hận ta, ta cũng muốn hắn sống thật tốt.
Ta không biết nên như thế nào khi cùng hắn ở chung, duy nhất có thể nghĩ đến đúng là chỉ có muốn hắn được sống sót.
Hắn vẫn như cũ cúi đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì, không khí lập tức im lặng đến mức quỷ dị.
Ta chịu không nổi không khí trầm mặc này, vì thế thản nhiên mở miệng "Về sau đệ liền đi theo ta."
Hắn như trước không có trả lời, ta cũng không đợi hắn trả lời, tiếp tục nói: "Chỉ cần đệ nguyện ý, thời điểm đệ ở bên cạnh ta, tùy thời đều có thể tìm ta báo thù."
Ta... Nhưng lại thật sự tính đem một người nguy hiểm đặt ở chính bên cạnh mình, ngay cả chính bản thân ta đều cảm thấy không hiểu nổi, huống chi là hắn.
Hắn vốn vẫn là đang cúi thấp đầu, cuối cùng cũng ngẩng lên, vẻ mặt nghi hoặc nhìn ta.
Thác nước phía sau, vẫn như cũ chảy ào ào, nước bắn ra chung quanh, mùi máu tươi vẫn như cũ thản nhiên bay trong không khí, mà ánh mắt người phía trước lại làm cho người ta cảm thấy kinh hãi.
Trầm mặc quấn quanh.
Thật lâu sau, hắn mới mở miệng nói: "Được."
Một đứa nhỏ mới mười hai tuổi, đến tột cùng là đã trải qua cái gì mới có thể trở nên già dặn như thế?
Nhìn vào trong ánh mắt của hắn, ta cũng nhìn không ra.
Đến bây giờ ta cũng không còn nhớ một ngày đó, chúng ta rốt cuộc đã đứng ở dưới thác nước trong bao lâu, ta chỉ biết là một ngày sau, ta liền mang theo Sở Ngọc ly khai Ly thôn.
*************
Một đường đi về hướng Tây, rốt cục ở mười ngày sau cũng tới được Đồ thành.
"Tiểu Ngọc Ngọc, đừng mặt mày nhăn nhó như ông già nữa, thoạt nhìn đều cảm thấy thật không thoải mái, cười một cái xem nào, tỷ tỷ liền mua mứt quả ghim thành xâu cho đệ." Đến Đồ thành, ta liền chỉ vào hàng bán xâu mứt quả bên đường trêu ghẹo hắn.
Trong mười ngày này, hắn là ngoan ngoãn theo ta, nhưng là cũng không nói với ta một câu nào, thực là không thú vị.
Đáy lòng tuy rằng cũng cảm thấy khó chịu bởi những chuyện trước kia, nhưng là ta cũng không vì điều đó mà làm khó cho chính bản thân mình, ta ở bên cạnh đau khổ hận bọn họ thì có tác dụng gì?
Bọn họ nhìn không tới, cũng không cảm giác được, cho nên cùng với hối hận, sao không như trước kia sống được tự do tự tại có phải tốt hơn hay không.
Đương nhiên, ở sâu trong nội tâm ta vẫn là nhớ rõ tất cả mọi chuyện đã xảy ra.
Chuyện về sau, không ai có thể biết trước được, sao không sống cho thật tốt, thật vui vẻ trước khi có chuyện gì đó xảy ra.
Sở Ngọc trừng mắt nhìn ta liếc mắt một cái, lại vẫn là không mở miệng, chỉ để ý tự mình đi lên phía trước.
Ta cười cầm lấy hai xâu mứt quả trên tay người bán hàng, xoay người rời đi, lại bị người bán hàng lập tức kéo vạt áo lại "Cô nương, ngươi còn chưa có trả tiền."
Ta quả nhiên là ở Minh Nguyệt thành tiêu dao đã quen, cơ hồ đã quên việc muốn ăn thì phải trả tiền.
Chính là ta giờ phút này thật đúng là không có tiền.
"Đại ca..." Ta bày ra một bộ dáng điềm đạm đáng yêu, nhìn vào người bán hàng, cho đến khi hắn bất tri bất giác bỏ tay xuống, mặt khác lại còn cho ta thêm vài xâu mứt quả nữa.
Ta vẫn đã biết khuôn mặt của ta là xinh đẹp, cho nên có đôi khi cũng không thể không hơi chút lợi dụng khuôn mặt này của mình.
Dân chúng địa phương này quả thực là thiện lương, đáng yêu a~.
*****
Ta cầm bốn xâu mứt quả xoay người bước nhanh, muốn đuổi theo Sở Ngọc, lại phát hiện hắn đã sớm nhanh như chớp không thấy bóng dáng đâu nữa.
Thật vất vả mới đuổi theo hắn, nhưng là hắn lại ngay cả liếc mắt nhìn ta một cái cũng không có.
Ta một bên cắn mứt quả ghim thành xâu, một bên cười nói: "Tiểu Ngọc Ngọc, thật sự không cần ăn sao? Ăn rất ngon."
"Ta không biết ngươi." Lúc này đây, hắn cơ hồ nghiến răng nghiến lợi nói.
Ta xem nhẹ vẻ mặt của hắn, làm một bộ dáng như phát hiện ra bảo vật "Ai u~, Tiểu Ngọc Ngọc mở miệng, Tiểu Ngọc Ngọc cùng tỷ tỷ nói chuyện."
Nói xong cúi người ở trên mặt hắn hôn một cái, lại ở khi hắn kinh ngạc há mồm hết sức, đem một xâu mứt quả nhét vào trong miệng của hắn "Tiểu Ngọc Ngọc thật đáng yêu."
Đùa bỡn người khác kỳ thực chính là sở trường của ta, tổng cảm thấy có thể làm cho bọn họ tức giận sôi người, cũng là đã đạt được công đức hạng nhất.
Nhìn Sở Ngọc mặt đỏ lên, ta liền hiểu được hắn đã bị ta làm cho tức giận.
Tiểu hài tử dù sao cũng vẫn là tiểu hài tử, muốn cùng ta đấu còn non lắm.
Tức giận một khi bị gợi lên, sẽ mất đi lý trí.
Vì thế ta cười đến càng phát ra sáng lạn, nhìn Sở Ngọc rút xâu mứt quả từ miệng ra, oán hận nói: "Ta nói ta không biết ngươi."
"Tiểu Ngọc Ngọc, như thế nào lại nhẫn tâm như vậy? Rõ ràng mấy ngày nay cùng tỷ tỷ cùng nhau ăn, cùng nhau uống, cùng nhau ngủ, như thế nào xoay người đã nói không biết tỷ tỷ chứ." Ta ra vẻ một bộ dáng ai oán, còn nói đến thật ái muội, làm cho một ít người qua đường cũng bắt đầu dừng chân nhìn phía bên này.
Ở độ tuổi này, muốn cười liền cười, muốn khóc liền khóc, thật sự không thích hợp với bộ dáng già trước tuổi như thế, cho nên ta càng ra sức trêu đùa hắn.
Có lẽ ta cũng chỉ có thể làm được như thế này, ta thật sự không có tin tưởng sẽ chiếu cố tốt hắn, cũng không có tin tưởng làm cho hắn khi trưởng thành sẽ là một nam nhân đầu đội trời chân đạp đất.
Có lẽ kết quả ta sẽ cho Sở Sở thất vọng, nhưng là dù sao nay ta cũng đang làm hết sức mình.
"Ai quen biết gì một nữ nhân làm cho người ta mất mặt như ngươi." Sự bình tĩnh vỡ tan, hắn hướng tới ta rống giận.
Ta bừng tỉnh đại ngộ, hiểu được ý hắn là gì.
Trách không được thời điểm ta mỗi lần không trả tiền ăn, hắn sẽ cách ta rất xa, thì ra là cảm thấy mất mặt.
Không thể tưởng được hắn còn là có chút đáng yêu.
Xem ra thời điểm ta ở Ly thôn khoác lên mình một bộ dáng cao ngạo, không màng đến thế sự, đến bây giờ có lẽ ở trong lòng hắn cũng đã tan biến.
"Oa, Tiểu Ngọc Ngọc như thế nào có thể nói người ta như vậy, tỷ tỷ còn không phải là vì đệ sao." Trước mặt những người đang vây quanh chúng ta, ta càng cố gắng hết sức biểu diễn.
Ta muốn Sở Ngọc hoàn toàn bùng nổ, đem tất cả sự tức giận tích tụ bấy lâu nay để ở trong lòng, toàn bộ phát tiết ra bên ngoài.
"Đúng vậy, tiểu huynh đệ, như thế nào có thể nói tỷ tỷ ngươi như vậy."
"Ngươi xem tỷ tỷ ngươi đã khóc rồi, còn không đi về phía nàng giải thích."
Người chung quanh đều chỉ trích Sở Ngọc.
"Nàng không phải tỷ tỷ của ta." Sở Ngọc không cam lòng hướng tới người chung quanh quát.
Sau khi hắn quát xong, ta kinh ngạc nhìn hắn, một giọt lại một giọt nước mắt thanh lệ theo hốc mắt chảy xuống, không tiếng động, lại như vậy thê lương, làm cho người ta nhịn không được cảm thấy đau lòng.
Đây là từ sau khi Sở Sở mất, hắn lần đầu tiên rơi lệ.
Ta biết hắn không phải là không thương tâm, bất quá là đem tất cả đều giấu ở trong lòng, không nghĩ để cho người khác biết.
Thật giống như ta, trong lòng mặc dù đau xót như thế nào, ở mặt ngoài lại luôn cười, làm một bộ dáng không chút để ý đến tất cả mọi việc.
Chính là vì hiểu hắn, cho nên ta mới muốn cho hắn khóc ra nước mắt.
Tiến lên từng bước, ta cuối cùng đem hắn ôm vào trong lòng, mang theo nhu hòa khó có được nói: "Khóc đi."
Hắn dùng sức đẩy ta ra, nghĩ muốn rời khỏi ôm ấp của ta, chính là đến cuối cùng đúng là vẫn buông tha cho phản kháng, vùi đầu ở trong lòng của ta, cúi đầu khóc nức nở.
Ta vỗ vỗ bàn tay lên vai hắn, không tiếng động an ủi.
Khóc đi, ở vào rất nhiều thời điểm, khóc cũng không có nghĩa là yếu đuối.
*****
"Đừng cho là ta sẽ tha thứ ngươi." Sau khi khóc xong, hắn thốt lên một câu lạnh lùng.
"Không có việc gì, không có việc gì, tỷ tỷ còn nhiều thời gian ở bên cạnh đệ mà" Ta một phen kéo hắn qua, vuốt đầu của hắn nói: "Đi, tỷ tỷ mang đệ đi ở trọ."
"Ngươi có tiền sao?" Hắn hoài nghi hỏi.
Ta cho hắn một nụ cười tươi vô tội "Không có tiền."
Hắn chỉa vào người của ta, làm một bộ biểu tình sợ hãi, giống như là ta đã làm ra tội ác bại hoại tày trời "Ngươi... Ngươi... Lại muốn ăn không phải trả tiền sao?"
"Đúng, một đường đi đến nơi này, đều không phải là làm như vậy mới tới được đây sao." Ta vỗ vỗ cái ót của hắn, vẻ mặt đương nhiên.
"Ác nữ." Hắn oán hận kết luận.
Ta nắm cằm của hắn, cười đến đàng hoàng "Nói đúng, tỷ tỷ ta chính là ác nữ."
Nói xong, cũng không chờ hắn đồng ý, liền lôi kéo hắn hướng quán trọ tốt nhất trong Đồ thành đi tới, cũng không quản hắn nguyện ý hay không.
"Ta... Ta một ngày nào đó sẽ giết ngươi, thay trời hành đạo." Hắn ở ta phía sau lên giọng hung ác nói.
Ta dừng bước, quay đầu cười đến chói lọi "Được, ta chờ đệ."
Trong nháy mắt kia, ta tựa hồ thấy được đáy mắt hắn hiện lên một tia phức tạp, nhưng là ta cũng không có miệt mài suy nghĩ làm gì, lôi kéo hắn nghênh ngang đi vào quán trọ.
Hắn ở phía sau ta nhỏ giọng nói: "Không được ăn uống không trả tiền"
"Đệ gọi ta là tỷ tỷ, ta sẽ không ăn uống không trả tiền." Ta cũng nhỏ giọng trả lời.
Hắn lắc đầu, hừ nói: "Mối hận giết mẫu thân, thề không đội trời chung"
Ta cũng không nói thêm cái gì, chính là đối với chưởng quầy của quán trọ nói: "Cho hai gian phòng trên lầu, mang chút đồ ăn đến phòng chúng ta."
Chưởng quầy phân phó tiểu nhị đưa chúng ta lên lầu, ta lôi kéo Sở Ngọc vẻ mặt không tình nguyện đi theo, lại xoay người đối với tiểu nhị cười ngọt ngào nói: "Phiền toái mang cho chúng ta một chút nước ấm lại đây."
Tiểu nhị trong nháy mắt có hoảng hốt, theo sau lập tức lên tiếng trả lời, sau đó đi xuống lầu.
Ta không hề tao nhã ngã xuống trên giường, lớn tiếng ca thán một tiếng "Mệt chết đi được."
Sở Ngọc vẻ mặt chán ghét nhìn ta liếc mắt một cái, tao nhã ngồi ở trên ghế bên cạnh.
Kỳ thật, lòng ta hiểu được Sở Ngọc thân thế nhất định không đơn giản, khí chất trên người hắn, cùng cử chỉ có thể thấy được, chính là ta khinh thường lễ tiết thế tục.
Đợi cho tiểu nhị bưng nước ấm cùng đồ ăn tới, ta mới miễn cưỡng từ trên giường đứng dậy, rửa mặt chải đầu một phen, sau đó ngồi xuống bên cạnh bàn.
"Tiểu Ngọc Ngọc, nhìn ta để làm chi?" Ta đang muốn động đũa, lại phát hiện Sở Ngọc chính là đang có chút suy nghĩ nhìn ta.
Hắn ngẩn ra, quay mặt sang hướng khác "Ai nhìn ngươi, đừng tự mình đa tình."
Ta vươn tay bẹo hai má hắn, cười đến giảo hoạt "Đúng, đúng, tỷ tỷ không nên tự mình đa tình, Tiểu Ngọc Ngọc nhà chúng ta không có để tỷ tỷ như ta vào trong mắt."
Hắn một phen hất tay của ta ra, bất mãn trừng mắt nhìn ta "Này, về sau không được bẹo má của ta, không được sờ đầu của ta, không được ôm ta, không được hôn ta, chúng ta là kẻ thù... Kẻ thù có biết hay không?"
"Không biết." Ta lại một lần nữa vươn tay ra, ở trên mặt hắn tàn sát bừa bãi, hắn rút ra chủy thủ vươn về về phía ta.
"Oa oa oa... Thật đáng sợ, Tiểu Ngọc Ngọc thật đáng sợ." Ta miệng hô sợ hãi, trên tay động tác vẫn không dừng lại, cho đến lúc chủy thủ của hắn xẹt qua làn da của ta, cho đến khi một trận đau đớn rõ ràng truyền đến, thẳng đến một cỗ mùi máu tươi thản nhiên ở bốn phía lan tràn, ta mới cười rút tay về, nhẹ vỗ về miệng vết thương, cười đến khó hiểu.
Đầu ngón tay dính vết máu, màu hồng yêu dã, ta vươn lưỡi nhẹ nhàng mà liếm, máu thản nhiên quấn quanh ở đầu lưỡi.
Trên cánh tay, vết sẹo vẫn như cũ nhìn thấy mà ghê người, lúc nào cũng nhắc nhở chứng minh cho ta rằng tất cả mọi chuyện xảy ra là sự thật.
Ta theo bản năng xoa xoa vết sẹo kia, tùy ý máu tươi trên đầu ngón tay đã nhiễm đỏ tươi nó, cứ như là vết sẹo đó vừa chảy máu tươi đầm đìa.
"Rất đau..." Ta thản nhiên nhẹ nhàng nói.
Chính là cũng chỉ có ta chính mình hiểu được rốt cuộc là làm sao lại rất đau.
Sở Ngọc vẫn như cũ cầm chủy thủy vừa đâm ta bị thương, vẻ mặt mờ mịt nhìn ta.
Ta biết trong nháy mắt kia, vẻ mặt của ta rất là u buồn, chính là ngay cả ta, chính mình đều khống chế không được, mỗi khi động đến vết sẹo đó, thật giống như va chạm vào điều cấm kị ở trong lòng.
Hay giống như trong giấc mơ khó hiểu cứ lặp đi lặp lại nhiều lần kia, ta vĩnh viễn không có biện pháp chân chính để quên được Mị, cũng như lời hắn đã từng nói, một khi hắn in lại ấn ký, ta liền vĩnh viễn không thể thoát khỏi hắn.
Tâm, thật phức tạp.
Rất nhiều chuyện vẫn là không hiểu, chính là vô ý thức chỉ muốn che dấu đi mà thôi.
"Đây chính là cảnh cáo, về sau đâm bị thương không chỉ có là cánh tay của ngươi đâu." thanh âm của Sở Ngọc ra vẻ trấn định, đem ta kéo ra khỏi suy nghĩ hỗn loạn.
Ta không khỏi thu lại sự suy nghĩ hỗn độn của mình, như trước ra vẻ thoải mái mà cười nói: "Tiểu Ngọc Ngọc, đệ thật đúng là nhẫn tâm. Bất quá tỷ tỷ không so đo với đệ, ngoan ngoãn lại đây ăn cơm đi."
Sở Ngọc lăng ngốc một lúc, mới thu hồi chủy thủ, chậm rãi đi tới.
Ta một phen kéo hắn ngồi xuống, lại cầm bát cùng chiếc đũa nhét vào trong tay hắn "Ăn cơm."
Lúc này đây, hắn nhu thuận ngoài ý muốn, không tiếng động ăn xong cơm.
Chính là với ta mà nói, vốn nên là vạn phần chờ mong ăn những món ăn thật ngon lại đẹp mắt này, nay ăn vào trong miệng cảm thấy thật nhạt nhẽo, không có vị gì.
Vết sẹo trong lòng bàn tay tựa hồ lại ẩn ẩn nóng lên, một loại phức tạp không hiểu không ngừng mà quấn quanh trong đầu.
Mấy ngày nay tới giờ, ta phát giác trong thân thể tựa hồ như có tàng trữ một kho năng lượng dồi dào, tựa hồ chỉ cần một cử động nhẹ có thể nháy mắt phun trào.
Nội lực sao?
Là vì Mị hoán đổi máu cho ta, cho nên làm cho ta có nội lực hay sao?
Tổng cảm thấy chiếu thức này càng ngày càng làm cho ta dồi dào năng lượng
Mị, không biết có phát sinh rắc rối hay không, hiện giờ hắn vẫn bình an đó chứ? Có đôi khi ta nhịn không được hỏi như thế.
Nhưng là sẽ không có ai cho ta đáp án, càng đừng nói là Mị.
Còn có ta vẫn thủy chung không nghĩ ra, hắc y nhân kia rốt cuộc là ai?
Lại vì sao phải theo ta giảng hòa, nói những lời giống như Mị?
Ta cuối cùng cảm thấy đôi mắt của hắn rất quen thuộc, tựa hồ từng ở nơi nào đó đã nhìn thấy...
Hơn nữa ta còn tinh tường nhớ kỹ, thời điểm chính mình nhìn vào đôi mắt kia, trong lòng dâng lên sự phức tạp, đó là một loại cảm xúc phức tạp, vừa tín nhiệm, vừa sợ hãi.
Cho nên ta cũng không quay đầu lại, mà cứ thế chạy đi, cũng là tín nhiệm hắn, cũng là sợ hãi gặp gỡ hắn.
Hắn, đến tột cùng là ai?
Mà ta thật sự là ai?
← Ch. 033 | Ch. 035 → |