Vì ai táng tâm
← Ch.017 | Ch.019 → |
(táng tâm: thương tâm)
Đêm qua trằn trọc mãi đến khi trời gần sáng, ta mới hốt hoảng đi vào giấc ngủ.
Cũng không biết là ngủ được bao lâu, chỉ đến khi cảm thấy có một hơi thở ấm áp như có như không thổi vào mặt, ta mới hơi hơi mở mắt, đập vào mắt cũng là khuôn mặt tuấn tú mang theo ý cười.
"Muội muội nương tử sớm a~."
Buồn ngủ trong nháy mắt biến mất, ta đột nhiên ngồi dậy, nguyên bản liễm diễm giấu ở trong vạt áo, ở không trung xẹt qua một cái độ cong sau lại hạ xuống trước ngực của ta.
Cơ Lưu Tiêu mâu quang nhìn trên liễm diễm dừng lại một lúc, theo sau nhìn ta nở một nụ cười mê người "Muội muội nương tử, ta tới đón nàng về nhà."
"Ca ca phu quân, hôm qua có phải hay không trong lòng có ôn nhu hương lưu luyến không rời?"
Ta bất động thanh sắc kéo chăn lên, trêu tức cười nói.
Hắn lại đến gần vài phần, tóc buông xuống thậm chí chạm vào trên gương mặt của ta, hơi hơi ngứa.
"Muội muội nương tử, nàng ăn giấm chua sao?" Hắn cười, mang theo vài phần ái muội.
Ta hơi hơi đẩy thân mình tới sát hắn, biểu tình trên mặt chưa biến "Kiếp sau đi."
Hắn cười to vài tiếng, đứng thẳng người lên, nhìn ta với ánh mắt tràn đầy trêu tức "Chúng ta nên trở về phủ, muội muội nương tử, ta ở phòng khách chờ nàng."
Sau khi nói xong, hắn liền xoay người rời đi, vạt áo màu đỏ biến mất ở chỗ rẽ, chỉ có trong phòng tựa hồ còn lưu lại hương vị mát lạnh trên người hắn.
Vì thế ta đứng dậy rửa mặt chải đầu thật nhanh, liền hướng phòng khách bước vào.
Tối hôm qua, hắn thất hẹn. Không biết là vì chuyện gì?
Chính là nhìn bộ dáng vừa rồi của hắn, như là không có chuyện gì phát sinh.
Thôi, ta cần gì phải để ý...
Lúc đi đến phòng khách, mọi người Hạ gia đều ở đó, Hạ Diệp đang cùng Cơ Lưu Tiêu đang nói cái gì đó, Hạ Nguyệt Tiêu đứng ở một bên, ánh mắt nhìn ta lạnh hơn vài phần, chỉ có Hạ Nguyệt Sanh, tiến lên cười nói: "Nha đầu lại phải đi, đại ca thật đúng là luyến tiếc muội."
"Đại ca nếu thật sự hy vọng lưu lại Tiểu Nhiễm, vậy kêu Tiêu cho muội một tờ giấy hưu thư đi?" Ta cố ý cười nói.
"Nha đầu này, vẫn hồ nháo như vậy, cũng may là Lục Vương gia không ngại, ngươi xem ngươi chẳng có bộ dáng của một Vương phi gì cả." Đại phu nhân ở một bên giờ phút này đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội quở trách ta.
"Đại nương, con đây bất quá chỉ là sườn phi, đương nhiên sẽ kém tiểu Mộng." Ta cố ý phụ họa theo lời nói của nàng.
Đại phu nhân vẻ mặt đắc ý cười nói: "Đây là đương nhiên, nếu nha đầu ngươi có một nửa hiền thục như Tiểu Mộng, sẽ không đến mức lưu lạc đến làm sườn phi."
Lời nói vừa ra khỏi miệng, nàng tự biết rằng mình lỡ lời, mà Cơ Lưu Tiêu lại khó được thu lại tươi cười, âm u hỏi: "Hạ phu nhân, làm sườn phi của bổn vương kém lắm sao?"
Một khắc kia, ánh mắt Cơ Lưu Tiêu giống như thần chết Tu La, tàn nhẫn hiện ra, không giống bộ dáng bình thường của hắn chút nào.
Đây chảng lẽ là bộ dạng của hắn trên chiến trường sao?
Đại phu nhân bị ánh mắt của hắn làm cho khiếp sợ, cử động cũng không dám cử động, chỉ biết dùng tay nắm chặt vạt áo run cầm cập.
Ai có thể ở dưới ánh mắt của Cơ Lưu Tiêu như thế mà không cảm thấy sợ hãi chứ?
Huống chi đại phu nhân chẳng qua cũng chỉ là một nữ tử bình thường.
Ngay cả ta, được xem là ác nhân yêu nữ, vừa rồi trong nháy mắt chạm đến ánh mắt hắn lúc đó cũng có vài phần run rẩy.
Trong phòng khách không khí lập tức ngưng kết, yên lặng đáng sợ.
Ngay sau đó Cơ Lưu Tiêu liền hành động, một phen đem ta kéo vào trong lòng, ánh mắt thẳng tắp đảo qua từng người Hạ gia "Nếu đại phu nhân khinh thường bổn vương, bổn vương cũng không muốn bước vào Hạ gia nửa bước. Tiểu Nhiễm nếu đã là phi tử của ta, kiếp này cũng cùng Hạ gia các ngươi không có quan hệ."
Vẫn là trầm mặt như cũ.
Có lẽ bọn họ sớm bị ánh mắt của hắn làm sợ chết khiếp, nên vô pháp mở miệng.
Cơ Lưu Tiêu cũng không chờ đáp án, lôi kéo ta đi ra khỏi Hạ gia.
*****
Khi chúng ta ngồi vào xe ngựa, Cơ Lưu Tiêu mới khôi phục lại bộ dạng tươi cười, quay đầu nhìn ta cười nói: "Bị dọa sao?"
"Không có." Ta tà tà tựa vào nhuyễn tháp, cười.
"Không sợ hãi?" Hắn cũng tựa vào nhuyễn tháp, nghiêng người nhìn ta, ánh mắt mang theo vài phần nghiền ngẫm.
"Phải, không sợ hãi, bởi vì ta biết ca ca phu quân là đang giúp ta." Tầm mắt nhìn nhau, mang theo ý cười nhìn thấu lẫn nhau.
Hắn bật cười ra tiếng, làm nổi bật một chút màu đỏ kia, hết sức xinh đẹp "Thì ra muội muội nương tử hiểu biết ta như vậy. Nàng cũng đã không còn là người của Hạ gia, như vậy liền không cần dối trá nịnh hót nữa."
"Ta là muội muội của ngươi, đương nhiên là nên hiểu biết ngươi." Người của Hạ gia nếu không phải chân chính là người nhà của Hạ Nguyệt Nhiễm, ta cũng thật sự không nghĩ lại phải tốn thời gian đi quan tâm, Cơ Lưu Tiêu thật đúng là giúp ta một phen.
Tiếng cười khẽ lập tức tràn ngập toàn bộ trong xe, mà hắn lại ngửa đầu ngủ ở phía trên nhuyễn tháp, không chút để ý hỏi: "Tiểu Nhiễm, nếu nàng không phải muội muội của ta, như vậy giờ phút này chúng ta sẽ như thế nào?"
"Nếu ta không phải muội muội của ngươi, có lẽ chúng ta chỉ là người xa lạ gặp thoáng qua." Vốn là không phải, chứ không phải nếu?
Trên thế gian này thật sự có nếu, như vậy nhân sinh có lẽ cũng sẽ không có nhiều tiếc nuối như vậy.
Chính là này thế gian không có nếu, cho nên có vài thứ nhất định mất đi, mà vài người nhất định không thể có được, tiếc nuối nhất định sẽ trở thành một tia ảm đạm trong lòng của mỗi người
Hắn không có hỏi lại, chính xác là từ từ nhắm hai mắt, lại không biết là đã ngủ hay chưa?
Một hồi trầm mặc, đợi cho bên ngoài truyền đến tiếng xa phu cung kính gọi, ta mới gọi nam tử đang ngủ say kia "Ca ca phu quân, cùng ta nói chuyện phiếm nhàm chán như vậy sao?"
Kỳ thật vừa rồi ta có chú ý đến nhìn thấy hắn xác thực có nhíu mày, chính là không nghĩ tới hắn mệt mà ngủ. Cũng không biết tối hôm qua hắn rốt cuộc làm cái gì mới có thể mệt như thế?
Trong tâm hắn luôn luôn đề phòng người khác, nếu không phải thật sự mệt mỏi, thì quả quyết sẽ không ở trước mắt người khác ngủ say như vậy.
Chẳng nhẽ hắn tín nhiệm ta?
Nghĩ, lại cảm thấy buồn cười.
Với hắn, ta có lẽ bất quá chỉ là một người xa lạ mà thôi, làm sao hắn có thể tin ta?
"Sao lại nghĩ vậy?" Cơ Lưu Tiêu ở bên cạnh vặn thắt lưng một cái, vươn vai nhìn ta cười nói: "Đương nhiên sẽ không nhàm chán, chẳng qua ngửi thấy mùi thơm ngát trên người muội muội nương tử liền cảm thấy an bình."
Ta lười cùng hắn ba hoa, vén rèm xe ngựa lên, liền xuống xe.
Phía sau truyền đến vài tiếng cười khẽ, ta cũng không để ý tới, bước thẳng vào cửa lớn của vương phủ
"Ái phi, chờ bổn vương." Một lời nói trêu tức từ phía sau truyền đến.
Ái phi?
Ta sớm nói qua không được gọi như vậy...
Phi... Phi... Phi...
Lời nói như thế, luôn làm ta nghĩ đến chính mình giờ phút này là một tiểu thiếp cực sủng của một nam nhân, tuy rằng là giả, nhưng lại cảm thấy thực không thoải mái.
Ta dừng cước bộ, xoay người nhìn vẻ mặt mang ý cười của nam tử "Không được kêu."
"Ái phi, bổn vương không gọi nàng là ái phi, vậy thì phải gọi là gì? Thiếp yêu?" Hắn vẻ mặt trêu đùa, ánh mắt trong lúc đó hoàn toàn là trêu tức.
Hắn biết rõ ta tối không thích nhắc tới từ thiếp, mà hắn dám...
Yêu nghiệt kia... Tuyệt đối là cố ý ...
"Vương gia." Ta kiều mị kêu "Ngươi có phải hay không nhắc nhở nô tỳ ngươi muốn nạp thiếp?"
Nghĩ muốn chơi đùa cùng ta sao?
Ta đây liền bồi hắn.
Đêm hôm đó, ta vụng trộm gọi một vị nữ tử đưa vào phòng Cơ Lưu Tiêu, đêm hôm đó, ta hạ tiêu dao tán với hắn, đêm hôm đó, tất nhiên là cảnh xuân vô hạn.
Ngày hôm sau, ta đứng ở cửa phòng hắn, hào phóng cười nói: " Vương gia nếu cảm thấy nữ tử đó làm cho mình mất hồn, cũng có thể lưu lại làm thiếp."
Nếu ngươi lưu lại, ta liền cho ngươi hàng đêm là đêm xuân.
Mặc dù hôn nhân này là giả, quan hệ này là giả, ta cũng không nghĩ dưỡng một ít nữ nhân tới làm phiền ta.
Cũng là một lần kia, lần đầu tiên ta nhìn thấy lục Vương gia phong lưu vô hạn cũng có biểu tình thất bại.
Mà sự kiện này lại một lần nữa làm cho Minh Nguyệt thành tràn ngập lời đồn đại, ác danh của ta ngày càng tăng.
Mà không biết đến khi Hạ Tiểu Nhiễm chân chính trở về, có thể hay không sẽ oán hận ta?
*****
Gió đêm thổi phất qua, mang theo vài phần khô nóng, không nhìn cũng biết đương nhiên đã đến mùa hè.
Tối nay, Cơ Lưu Tiêu rốt cục lưu cho ta một phần thanh tịnh, đại khái phải đi đến chỗ của Khúc Nhược Vân, dù sao cả ngày đều không có hắn, mà ta cũng vui vẻ thanh nhàn, dựa vào cửa sổ, nhớ lại từng hồi ức tốt đẹp.
Những ngày mùa hè, ta thích nhất là ở trong hồ tiểu trúc của Dạ Khuynh Thành.
Nơi đó bốn phía đều là nước, vừa đến ngày mùa hè, trên mặt nước hoa sen liền nở rộ, mùi thơm ngát tỏa bốn phía, thanh đạm mà xa xưa.
Cứ đến thời điểm đó, ta liền từ Kính Nguyệt cung, cùng Dạ Khuynh Thành đi đến nơi đó, cùng hắn thưởng hoa đánh đàn, uống trà ngâm thơ, rất tiêu dao.
Đương nhiên, ta thích nơi đó chủ yếu là vì ở đó không có người nào quấy rầy chúng ta, chỉ có ta cùng hắn.
Khi đó, cuối cùng ta lại rúc trên người hắn, nhìn đã mắt hoa sen trên hồ, ngửi mùi hoa sen thơm ngát, say sưa đi vào giấc ngủ, hắn cũng cười vuốt ve mái tóc của ta, sủng nịch dung túng.
Khi đó, cuối cùng ta lại nghịch ngợm té nước, làm cho Dạ Khuynh Thành ướt sũng, mà hắn cũng lại bất đắc dĩ cười khẽ, ôn nhu như vậy, điềm đạm như gió xuân
Khi đó, ta liền đã quên chính mình là yêu nữ trên giang hồ, đã quên hắn là Minh Nguyệt công tử của Minh Nguyệt Lâu, chỉ nhớ rõ là hắn rất sủng ái ta.
Khi đó, có lẽ là thời điểm vui vẻ nhất của ta...
Đang suy nghĩ, một đạo bóng đen hiện lên, trong nháy mắt, trên tay của ta có một tờ giấy, ta nhìn vào, chỉ thấy trên mặt giấy viết "Nguyệt Liễu Lăng, mau đến Táng Tâm các. Nếu không đến, ta liền đem thân phận của ngươi chiêu cáo thiên hạ."
Người nọ biết thân phận của ta?
Người nọ chính là người lần trước bảo ta đi đến lãnh cung sao?
Lúc này đây, hắn lại là vì cái gì?
Một lần mượn đao giết người chưa toại nguyện, lúc này đây lại muốn âm mưu gì nữa đây
Táng Tâm các, Táng Tâm, Táng Tâm, lại là vì ai mà thương tâm? (táng tâm = thương tâm)
Ta biết nơi đó là cấm địa của lục vương phủ, trong phủ chỉ có Cơ Lưu Tiêu có thể đi vào.
Nơi đó nhất định là có liên quan đến Phượng Loan, bằng không Cơ Lưu Tiêu cũng sẽ không gọi là Táng Tâm các?
Táng tâm, hắn thật sự vì Phượng Loan mà từ nay về sau không hề động tâm sao?
Đối với Cơ Lưu Tiêu, kỳ thật ta cũng không biết.
Một khi đã yêu Phượng Loan đến vậy, lại vì sao phải mang về ba ngàn mĩ quyến?
Mà hắc y nhân giấu mặt ở phía sau kia, muốn ta đến Táng Tâm các là muốn cho Cơ Lưu Tiêu biết để trừng phạt ta sao?
Ta hiểu được, có lẽ đó là một âm mưu, một cái bẫy, nhưng ta cũng không phải vì sợ hắc y nhân kia uy hiếp, chính là trong tiềm thức là ta muốn đi, đối với Táng Tâm các kia, lòng hiếu kỳ sớm tồn tại đã lâu.
Không biết vì sao, ta đối với nữ tử diễm danh bay khắp thiên hạ này có một loại cảm giác hiếu kỳ?
Vì thế liền mặc vào áo khoác, thừa lúc trời tối, vụng trộm hướng Táng tâm các bước vào.
Táng Tâm các ở phía tây vương phủ, bên kia âm u mà yên tĩnh, so ra kém các đình viện hoa lệ khác, nhưng là mỗi cây hoa, ngọn cỏ đều được cắt tỉa tỉ mỉ, đầy sáng tạo.
Mặc dù chỉ nương theo ánh sáng mỏng manh của ánh trăng, nhưng ta có thể rõ ràng cảm nhận được chủ nhân của gian phòng này là một nữ tử như thế nào? Lúc trước Cơ Lưu Tiêu đối với nàng sủng ái như thế nào?
Bước vào bên trong, một cỗ mùi hoa liền tràn ngập toàn bộ chóp mũi, ta biết đó là mùi hoa Phượng Loan.
Hoa Phượng Loan, thật ra tên gọi là hồng giai nhân (*), lại bởi vì Phượng Loan yêu thích, mà bị Cơ Lưu Tiêu sửa thành hoa Phượng Loan.
Dưới ánh trăng, hoa kia tựa hồ càng phát ra vẻ yêu dã, theo gió mà lay động, giống như một giai nhân đang múa.
Nghĩ đến tên của nó từng như vậy, nay lại vì một người mà thay thành tên gọi khác, không khỏi thật cảm khái.
*****
Ta chậm rãi đến gần phòng ngủ, bên trong mơ hồ lộ ra ánh nến mờ nhạt.
Có người?
Nếu là hắc y nhân kia, hẳn là sẽ không can đảm thắp sáng đèn như thế.
Đó là... Cơ Lưu Tiêu sao?
Ta đến gần thêm vài bước, xuyên thấu qua tấm rèm.
Còn chưa chờ cho ta nhìn rõ bên trong, phía sau liền có một đạo lực lượng lớn đẩy ta vào bên trong. Cửa bị ta mở ra, ta lảo đảo một cái liền ngã vào bên trong phòng.
Hắc y nhân chết tiệt, nếu một ngày ta biết hắn là ai, nhất định sẽ "Hồi báo" hắn thật tốt.
Nếu ta đối với Táng Tâm các không có hứng thú, thì sẽ không ngoan ngoãn như vậy mà đến, hắn thật đúng là đã cho ta là ngu ngốc sao?
Chính là Hắc y nhân này rốt cuộc là thần thánh phương nào, vì sao đến cả việc Mị tồn tại cũng biết?
Chẳng lẽ hắn cùng Mị có liên quan?
"Phanh..." Một thanh âm tiếng vỡ vụn thanh thúy đột nhiên vang lên, kéo lý trí của ta lại.
Theo thanh âm nhìn lại, lại chỉ thấy Cơ Lưu Tiêu phong lưu thành tính kia giờ phút này chính nằm úp sấp ở trên bàn, một ly rượu đổ xuống, mùi rượu dày đặc tràn ngập toàn bộ gian phòng.
Hắn... thì ra không phải đi đến chỗ của Khúc Nhược Vân, mà là tới nơi này nhớ lại Phượng Loan.
Hắc y nhân kia muốn ta tới đây để xem một màn này?
"Loan Nhi..." Cơ Lưu Tiêu đột nhiên ngẩng đầu, đôi con ngươi sáng rọi nhìn ta.
Hắn say sao?
Ta còn chưa kịp có phản ứng, hắn liền lảo đảo tiến đến chỗ ta, trong miệng còn không ngừng mà gọi "Loan Nhi, Loan Nhi..."
Giờ phút này Cơ Lưu Tiêu thế nhưng không còn thấy một chút cảm giác tính phong lưu như ngày thường, ngay cả bóng dáng đàng hoàng đều hoàn toàn không có, chỉ có thâm tình trong ánh mắt kia, thâm thúy mà phức tạp.
Hắn, thật sự say, nhưng lại đem ta xem như Phượng Loan.
Ta theo bản năng trốn chạy, lại vẫn là bị hắn kéo vào trong lòng, gắt gao ôm lấy, như là sợ ta sẽ biến mất ngay lập tức.
"Loan nhi... Đừng rời khỏi ta..." Cúi đầu, lời vô nghĩa theo miệng hắn thốt ra, mang theo vài phần yếu ớt khó thể có được.
Tay ta ở giơ lên giữa không trung, nhưng lại vô ý thức buông thõng xuống.
Giờ phút này hắn không còn là yêu nghiệt kiêu ngạo như ngày thường, nhưng lại yếu ớt làm cho người ta không đành lòng cự tuyệt. Ta ngạc nhiên, theo sau lại tự mình giải thích.
Nói tiếp mặc dù ta thật sự nghĩ như vậy thôi, cũng không phải là đúng tất cả, hắn ôm là như thế rất nhanh, làm ta không kịp phản ứng lại
"Loan Nhi... Thực xin lỗi..." Cơ Lưu Tiêu mang theo men say, thì thào, một tiếng nói nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo cảm tình khắc sâu như thế.
Phong lưu như hắn, thì ra cũng từng yêu sâu đậm một nữ tử.
Ta không biết cảm giác của chính mình lúc này, chỉ cảm thấy phức tạp, không hiểu nổi.
Mắt xẹt qua người hắn, nhìn về phía sau, tầm mắt lưu chuyển, cuối cùng ngừng lại tại bức chân dung ở trên bàn, mặc dù chỉ là liếc mắt một cái, thân thể của ta đều đột nhiên run rẩy lên.
Vì sao?
Vì sao khuôn mặt nữ tử kia lại giống ta đến vậy, hay đó chính là ta?
Ta không hiểu, chỉ cảm thấy trong lòng bắt đầu nổi lên ngàn vạn suy nghĩ, nói không ra phức tạp.
Chẳng lẽ ta chính là Phượng Loan? Chẳng lẽ trước khi ta mất trí nhớ, ta chính là phi tử của Cơ Lưu Tiêu?
Chẳng lẽ...
Ta không dám đoán bừa, chính là đôi mắt cũng rốt cuộc không thể dời khỏi bức họa kia...
Ta đã tưởng tưởng ra ngàn vạn lần, trước kia mình sẽ là một người như thế nào, lại chưa bao giờ nghĩ đến tình trạng này.
Thiên hạ lại có hai người giống nhau đến vậy sao? Ta rốt cuộc có phải Phượng Loan hay không?
Tâm ngũ vị tạp trần*, ta không biết ta là nên vui hay là nên buồn? (*5 vị ngọt chua cay đắng mặn trộn lẫn vào nhau. )
Ít nhất giờ phút này, ta cũng không hy vọng đây là sự thật.
*****
Bên tai hoàn toàn nghe không thấy những lời vô nghĩa của Cơ Lưu Tiêu, hoàn toàn đắm chìm ở bên trong khiếp sợ vừa rồi, cho đến khi một vật gì đó ấm áp kề vào môi của ta, ta mới đột nhiên thu hồi lại lý trí.
Ta không cần...
Mặc dù trước kia là thật, nhưng giờ phút này ta căn bản là cái gì cũng không biết.
Ta giãy giụa, nhưng không có chút tác dụng gì.
Đôi môi mang theo hương thơm của rượu, hôn trụ đôi môi của ta, tùy ý nhưng lại mang theo ôn nhu.
Ta nhìn hắn, chỉ thấy đáy mắt hắn tất cả đều là vẻ nồng đậm toát ra sự ưu thương.
Ta trước kia thích hắn sao?
Trong đầu bỗng nhiên có ý niệm như thế, làm ta đột nhiên hoảng sợ, chẳng lẽ ta đã muốn thừa nhận chính mình là Phượng Loan sao?
Ánh mắt lại một lần nữa nhìn chằm chằm vào bức họa kia, thế này mới đột nhiên hiểu được, vì sao ngày đó ta nhìn thấy ba ngàn mĩ quyến kia, lại sẽ cảm thấy quen thuộc, thì ra các nàng bên trong hoặc mắt, hoặc mi, hoặc khuôn mặt, tất cả đều có vài phần giống ta, cho nên mới sẽ cảm thấy tựa hồ ở đâu đã nhìn qua.
Cũng có lẽ là vì trong khoảng thời gian này, đã sớm thành thói quen là dung mạo của Hạ Nguyệt Nhiễm, cho nên đối với bộ dáng của chính mình, sinh ra vài phần mới lạ, cho đến khi thấy được bức họa, có một số việc mới được rộng mở.
Chính là hắn... Thật sự yêu Phượng Loan như thế sao?
Tìm ba ngàn mĩ quyến cũng là bởi vì nàng sao?
Thú Khúc Nhược Vân cũng là bởi vì nàng múa điệu Phượng Loan khuynh thành sao?
Tuy rằng trong tiềm thức đã muốn thừa nhận, nhưng tâm lại vẫn như cũ, muốn phủ nhận chính mình có lẽ thật sự là Phượng Loan.
Cơ Lưu Tiêu, hắn rốt cuộc là vô tình hay là đa tình?
Trong khoang miệng tràn ngập tất cả đều là hương vị của hắn, giờ khắc này ngay cả bên trong óc đều là ánh mắt của hắn, chính là ngay sau đó, ta lại đột nhiên đẩy hắn ra.
Có lẽ là hắn quá mức say mê, cho nên giờ khắc này ta thuận lợi đẩy hắn ra.
Ta còn là... Không cần...
Từ trước cho tới bây giờ ta chưa bao giờ có ý niệm muốn trốn tránh ở trong đầu, giờ khắc này lại đã có một loại xúc động muốn trốn tránh.
Giờ phút này, ta bắt đầu oán hận chính mình, vì sao lại tò mò như thế. Nếu ta không có tới, có phải hay không tất cả cũng sẽ không phát sinh?
Hắc y nhân kia rốt cuộc là có mục đích gì?
Dẫn ta tới đây, vì để cho ta biết thân thế của chính mình sao? Hay là nói đây vốn là một âm mưu mà ta không đoán ra được?
Vì sao hắn lại biết nhiều như vậy? Vì sao ta lại có cảm giác hắn tựa hồ lúc nào cũng như đang ở bên cạnh ta?
Ta đi bước một lui về phía sau...
Mà Cơ Lưu Tiêu cũng khó hiểu nhìn ta "Loan nhi, làm sao vậy? Nàng tức giận sao? Nàng vẫn còn tức giận ta sao?"
Cơ Lưu Tiêu, không được kêu, không được kêu...
Đáy lòng của ta không tiếng động hò hét.
Chính là hắn căn bản nghe không được, vẫn là mang theo ánh mắt ưu thương, vẫn là như vậy thâm tình nhìn ta, vẫn là khó hiểu hỏi: "Loan nhi... Ta biết ta không nên tìm nhiều nữ nhân như vậy, ta không nên mưu toan ở trên người của các nàng tìm được hình bóng của nàng, Loan nhi, ta..."
Ta không muốn nghe...
Xoay người, ta đột nhiên rời đi, thậm chí ngay cả khinh công đều dùng tới.
Ta nghe được Cơ Lưu Tiêu ở phía sau gọi tên ta, chính là ta không muốn nghe, thật sự không muốn nghĩ tới.
Nhưng thời điểm đi được nửa đường vẫn là quay đầu lại, đã thấy hắn thế nhưng ngã xuống đất, một bộ dáng nghèo túng.
Quả thực vẫn là thật sự say... Nhưng là vì sao phải là rượu?
Nếu hắn không có say, có lẽ ta một bước tiến đến Táng Tâm các liền đã bị hắn ngăn cản, liền cũng sẽ không có cơ hội nhìn thấy bức họa của Phượng Loan.
Chính là tất cả lại không như thế, tất cả sớm đã được định đoạt.
Ta cuối cùng quay đầu lại, bước đi nhẹ nhàng rời khỏi nơi đó.
Thì ra, Nguyệt Liễu Lăng ta cũng sẽ có một ngày như thế này.
Phượng Loan? Phượng Loan?
Ta vì sao phải đối với nàng tò mò? Bởi vì ta vốn là nàng sao?
← Ch. 017 | Ch. 019 → |