Vay nóng Tima

Truyện:Liễu Lăng Loạn – Độc Phi Khuynh Thành - Chương 017

Liễu Lăng Loạn – Độc Phi Khuynh Thành
Trọn bộ 119 chương
Chương 017
Loại tình cảm cấm kị
0.00
(0 votes)


Chương (1-119)

Siêu sale Shopee


Ánh trăng lượn lờ, thản nhiên chiếu sáng.

Gió đêm mang theo vài phần cảm giác mát, thổi qua khung cửa sổ vào phòng, tạo nên một cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái.

Ta rướn người đứng bên cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài, lại thấy Hạ Nguyệt Tiêu một thân hắc y đứng ở cách đó không xa, đang nhìn về phía khuê phòng của ta.

Tầm mắt chạm vào nhau, hắn liền tiến lên đi về phía ta.

"Nhị ca." Rơi vào đường cùng, ta chỉ có nhẹ giọng chào.

Hắn không có lên tiếng trả lời, lại thẳng tắp nhìn ta nói: "Nha đầu, muội đang đợi hắn sao?"

Chờ?

Nghe vậy, ta mới đột nhiên tỉnh ngộ, chính mình thế nhưng đang đợi Cơ Lưu Tiêu.

Nghĩ thế trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ phiền muộn, yêu nghiệt chết tiệt, rõ ràng nói buổi tối sẽ tới đón ta, chính là giờ phút này nhưng lại không có một chút tin tức.

"Không có, muội chỉ đang ngắm trăng thôi." Ta tất nhiên là sẽ không thừa nhận.

Hạ Nguyệt Tiêu khóe môi nhếch lên, tựa hồ là muốn cười, lại không biết cười như thế nào.

"Còn nhị ca?" Ta vẫn như cũ ngắm ánh trăng, không nhìn vào mâu trung của hắn hỏi: "Nhị ca có việc sao?"

Hạ Nguyệt Tiêu thật lâu không có nói gì, thời điểm ta quay người nhìn lại, hắn nhưng vẫn đang nhìn ta, cái loại ánh mắt này làm cho người ta thực không thoải mái.

"Nhị ca..." Ta lại một lần nữa kêu.

Mà hắn lại bất ngờ ở lúc ta không kịp phòng bị, cầm tay của ta, ta còn chưa tới kịp có phản ứng gì, ống tay áo đã bị hắn kéo lên cao.

Một khắc kia, trong ánh mắt hắn xẹt qua nghi hoặc, xẹt qua phẫn nộ, cuối cùng tựa như dao sắc bén thẳng tắp bắn về phía ta.

"Ngươi là ai?" Một tiếng hỏi cơ hồ ở trong khoảnh khắc lúc đó đánh trúng tâm của ta, nặng nề rơi xuống.

Quả nhiên một phen nói trong phòng ăn kia vẫn là lòi ra sơ hở, trách không được ánh mắt của Hạ Nguyệt Tiêu quái dị như thế.

Ngay sau đó, ta lại đột nhiên thu hồi bối rối, xinh đẹp cười nói: "Nhị ca, huynh thật thích hay nói giỡn, muội đương nhiên là Tiểu Nhiễm."

"Ngươi không phải." Hạ Nguyệt Tiêu chắc chắc nói: "Tiểu Nhiễm trên cánh tay có một cái bớt hình cành hoa anh đào, ngươi không có."

Điểm này ta thật chưa bao giờ nghĩ tới.

Nếu đã bị phát hiện, ta cũng không nghĩ muốn che dấu, sâu kín cười nói: "Ta không phải thì sẽ như thế nào? Ngươi cho là người khác sẽ tin sao? Sẽ tin một người thích chính muội muội của mình sao?"

Lời vừa nói ra, Hạ Nguyệt Tiêu đột nhiên lui lại mấy bước, không thể tin hỏi: "Ngươi như thế nào lại biết?"

Xem ra là ta thật sự đoán đúng rồi.

Hạ Nguyệt Tiêu ánh mắt nhìn ta quá mức quái dị, mà ánh mắt nhìn Cơ Lưu Tiêu lại mang theo vài phần địch ý không hiểu nổi.

Ta không biết hắn vì sao đột nhiên nhìn ra ta giả mạo, nhưng là phía trước kia, trong ánh mắt của hắn thật sự có một loại gần như mê luyến nhìn ta.

Ta vốn thật không ngờ đến điểm này, chính là Hạ Nguyệt Tiêu quá mức kích động.

"Bởi vì ta chính là Tiểu Nhiễm a~." Ta cười đến chân thành mà đơn thuần, một đôi con ngươi vô tội thẳng tắp ngóng nhìn khuôn mặt thoáng có chút tái nhợt kia của hắn.

"Ngươi không phải Tiểu Nhiễm. Ta cũng hy vọng ngươi đúng là Tiểu Nhiễm, nhưng là ngươi không phải." Hắn thì thào tự nói "Tiểu Nhiễm sẽ không như thế đối với ta, ta nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy nàng không có khả năng tha thứ cho ta. Ngay từ đầu ta là bị vui sướng làm cho choáng váng đầu óc, mới có thể để cho ngươi lừa dối." Nói xong lời cuối cùng, thanh âm gần như nỉ non kia lại đột nhiên bén nhọn, tựa hồ muốn đâm thủng ta.

Ta không biết Hạ Nguyệt Nhiễm cùng Hạ Nguyệt Tiêu trong lúc đó rốt cuộc phát sinh qua cái gì, nhưng là ta biết ta tuyệt đối không thể để cho hắn làm hỏng kế hoạch của ta.

*****

"Thật sự ngươi đối với muội muội của mình đã làm cái gì quá phận sao?" Ta cố ý hỏi.

"Đương nhiên không phải." Hạ Nguyệt Tiêu kiên quyết phủ nhận, kịch liệt như vậy, nào còn dáng vẻ lạnh lùng nữa.

Thì ra một khi gặp gỡ người mình thích, ngay cả núi băng cũng tan chảy.

"Hạ Nguyệt Nhiễm kia vì sao phải trách ngươi?" Ta thừa dịp tinh thần hắn hỗn loạn, nhẹ nhàng mà dụ dỗ.

Không có biện pháp, con người ai cũng hiếu kỳ, huống chi là ta, mà cũng bởi có thể lừa ra gì đó để ứng phó tình huống đột ngột tiếp theo.

"Có một lần, ta thật sự không phải cố ý đánh nàng. Ta cũng không phải cố ý đối với nàng nói lời lạnh nhạt, chính là ta sợ càng tiếp cận, chính mình sẽ càng ngày càng không thể khống chế." Hạ Nguyệt Tiêu nhẹ giọng nói lời vô nghĩa, không có phát hiện ý định dụ dỗ của ta.

Thì ra là như thế này sao?

Bởi vì đối với muội muội của mình nảy sinh tình cảm cấm kị, mà chỉ có thể dùng lạnh lùng để che dấu, mà cái lần kia mà hắn nói nhất định là đã xảy ra chuyện gì rất nghiêm trọng, vì nội tâm áy náy cùng đau xót nên hắn mới rời nhà mà đi, vài năm cũng không dám trở về sao?

Ta mỉm cười đến sáng lạn, Hạ Nguyệt Tiêu lại đột nhiên thu hồi lý trí, nhìn ta sắc bén hỏi: "Tiểu Nhiễm ở nơi nào? Ngươi tốt nhất là nhanh giao ra đây, bằng không ta sẽ lấy mạng ngươi."

"Tiểu Tiêu Tiêu làm chi mà hung dữ như vậy, người ta sẽ sợ a~." Ta xinh đẹp cười, lời nói toàn ý trêu tức, một chút không để ý tới vẻ mặt người trước mắt càng ngày càng khó coi.

"Giao Tiểu Nhiễm ra, ta có thể tha cho ngươi một mạng." Hạ Nguyệt Tiêu nghiến răng nghiến lợi nói.

Ngón tay thưởng thức phần tóc đen dài buông thả trước ngực, ta dựa vào cửa sổ, cười thâm sâu nói: "Tiểu Tiêu Tiêu, ngươi nghĩ rằng ta và ngươi đều ngu ngốc sao? Đem Hạ Nguyệt Nhiễm giao cho ngươi, ta chẳng phải chỉ còn đường chết."

Cười đáp xong, ta lại nghiêm mặt nhìn hắn nói: "Huống chi người nên cầu là ngươi, đừng quên tính mạng muội muội ngươi yêu nhất đang ở trong tay ta. Nếu ngươi không muốn nàng hương tiêu ngọc vẫn (chết), thì phải xem biểu hiện của ngươi đã."

"Không có khả năng." Hạ Nguyệt Tiêu quả quyết cự tuyệt.

Ta thu lại tươi cười, ra vẻ hung ác nói: "Vậy ngươi chờ nhặt xác Hạ Nguyệt Nhiễm đi. Huống hồ, ngươi cho là người khác sẽ tin ngươi sao? Đừng quên, trong mắt người ngoài, ngươi đối với Hạ Nguyệt Nhiễm là thật không tốt.

Tin tức vừa mới dụ dỗ được, lúc này liền trở thành công dụng khắc chế người ta.

Thấy vẻ mặt hắn tối tăm, ta cười càng nhiều, ngón tay nhẹ nhàng mà xẹt qua hai má hắn, lớn mật làm càn "Ngươi không có lợi thế gì, cho nên ngươi chỉ có thể nghe theo ta. Đừng nói với ta, cái bớt cây anh đào có thể phân biệt, trên thế gian này không có gì là không thể ngụy trang."

Hắn vươn tay bắt lấy tay ta, âm thanh lạnh lùng nói: "Ngươi giả dạng thành Tiểu Nhiễm là vì cái gì?"

"Vì thất thải kỳ thạch của Đông Hải quốc. Nếu ngươi có thể lấy thất thải kỳ thạch cho ta, ngươi có thể nhìn thấy Hạ Nguyệt Nhiễm sớm một chút." Ta không cần sợ hắn sẽ nói ra sự thật, cho dù có nói, người khác cũng sẽ không tin hắn.

Một người một khi dính phải độc tình, thì cái gọi là lý trí cuối cùng cũng không thể nào khống chế.

Tựa như ta, mỗi khi đối mặt với Dạ Khuynh Thành, đáy lòng luôn tràn đầy hạnh phúc ngọt ngào, cảm giác ấy có lẽ là ai cũng không thể thay thế.

Hạ Nguyệt Tiêu không nói, chính là lạnh băng nhìn ta.

*****

Ta nhếch miệng cười, đột nhiên kéo cổ hắn, ghé vào lỗ tai sâu kín nói: "Ta nói cho ngươi một bí mật, Hạ Nguyệt Nhiễm không phải muội muội ruột của ngươi."

Hắn đột nhiên nắm cổ tay ta, không thể tin hỏi: "Ngươi nói cái gì?"

Ta cười đón nhận tầm mắt hắn, gằn từng tiếng nói: "Giống như ngươi đã nghe."

Hắn buông lỏng tay ra, trong đáy mắt có chút hoảng hốt, tựa hồ không thể tiếp thu tin tức vừa mới nghe được.

"Sao nào? Bí mật này của ta có phải thật đáng giá không. Giao dịch này đối với ngươi mà nói cũng không phải là thiệt thòi gì. Ngân Nguyệt." Ta đứng ở bên cửa sổ, nhìn nam tử dưới ánh trăng, cười đến bừa bãi.

Hắn lại một lần nữa kinh ngạc ngẩng đầu lên, đáy mắt nhìn ta là một đạo sát khí.

Chính là trong nháy mắt, hắn lại đột nhiên đè ép đi xuống.

Đương nhiên, tất cả đều là vì người hắn yêu.

Mà ta lại cười nói: "Đối diện với khuôn mặt này, ngươi là không thể xuống tay."

Chính bởi vì ta biết hắn để ý Hạ Nguyệt Nhiễm, cho nên mới không kiêng nể gì như thế, thậm chí ta gọi ra danh hào của hắn, hắn không có nói gì, lại cũng không biết có phải là cam chịu hay không.

Trầm mặc thật lâu, hắn mới lạnh lùng nói: "Ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao biết danh hào của ta?"

"Ngươi không cần để ý ta là ai, ngươi chỉ cần biết rằng ta và ngươi giao dịch sẽ rất tốt. Đối với địa sát môn Ngân Nguyệt mà nói, việc này cũng không phải khó khăn gì."

Địa sát môn, môn phái bị cái gọi là danh môn chính phái kêu là tà giáo, luôn luôn cùng Kính Nguyệt cung của ta nước sông không phạm nước giếng, chính là đối với tả hộ pháp Ngân Nguyệt của địa sát môn, ta đã từng nghe qua.

Ta vốn cũng không xác định, chính là trong nháy mắt kia, khi hắn đã lộ ra có ý muốn giết ta, Ngân Nguyệt sở dĩ được gọi là Ngân Nguyệt, bởi vì Ngân Nguyệt chưởng của hắn xuất ra sẽ có tia ánh sáng tựa như ánh trăng.

Tuy rằng chỉ trong nháy mắt, nhưng mạt quang kia vẫn lọt vào mắt ta.

"Được, ta đáp ứng ngươi. Nhất định ta sẽ trợ giúp ngươi lấy thất thải kỳ thạch, nhưng nếu có một ngày ngươi quên lời giao ước, dù cho chân trời góc biển ta đều đuổi giết ngươi." Hạ Nguyệt Tiêu cái nhìn là sắc bén, như muốn dùng nó đâm thủng tim ta.

Mà ta sớm đã quen với sự vô tình của Mị, đối với ánh mắt như vậy căn bản ta không thèm để ý.

So về lạnh lùng, Mị so với hắn còn sâu sắc hơn.

Bởi vì Mị không có để ý đến người khác, một người một khi có người để ý, liền không thể làm được một kẻ vô tình chân chính.

Hạ Nguyệt Tiêu, ngươi còn kém lắm. Ta nhìn hắn, trong mắt không chút nào che dấu sự trào phúng.

"Tiểu Tiêu Tiêu, chân trời góc biển sao? Ngươi nói thế, ta sẽ nghĩ rằng ngươi yêu thương ta đó." Trêu đùa người lạnh lùng, nhìn núi băng kia vỡ vụn thành từng khối cảm giác rất thoải mái.

Hắn còn không biết dung mạo của ta, làm sao đuổi theo ta đến chân trời góc biển?

Một bàn tay đột nhiên nắm cổ áo ta, Hạ Nguyệt Tiêu lạnh lùng mà nói "Ngươi tốt nhất đừng có đùa giỡn."

Ta tà nghễ nhìn hắn, cười càng thêm sáng lạn "Trên người ta nếu có thương tích gì, thì trên người Hạ Nguyệt Nhiễm sẽ có gấp mười lần như thế, ngươi... Tốt nhất ngoan ngoãn bảo hộ ta. Đương nhiên khi xong việc giữ lại Hạ Nguyệt Nhiễm cũng vô dụng, vì thế ta sẽ trả lại cho ngươi."

"Ti bỉ." Hạ Nguyệt Tiêu lập tức thu hồi tay, hừ nhẹ một tiếng.

Ti bỉ sao?

Nguyệt Liễu Lăng ta vốn cũng không phải là thiện nam tín nữ gì, trên thế gian này còn có ai có thể hy sinh chính mình mà giúp người khác sao?

Ta không phải Phật, tự nhiên sẽ không là được việc phổ độ chúng sinh.

Liếc mắt nhìn nhau một cái, Hạ Nguyệt Tiêu liền xoay người rời đi, dần dần biến mất khỏi tầm mắt của ta.

Giờ phút này, ta mới cảm giác được mình có chút thoải mái.

Ta cũng không phải không sợ hãi, mà là sớm hình thành thói quen đem yếu đuối che dấu.

Có một số việc, không có người có thể giúp ngươi, chỉ có thể dựa vào chính mình.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-119)