Ngày lại mặt
← Ch.015 | Ch.017 → |
Mành che ngọc lưu ly hoa lệ, ngăn cách bên ngoài thành hai thế giới. (ngọc lưu ly: màu xanh da trời)
Bên ngoài tiếng người ồn ào huyên náo, mà bên trong xe ta cùng Cơ Lưu Tiêu chỉ có ngồi im lặng, một loại không khí nặng nề ở không gian giữa hai người lưu chuyển, nhưng là chúng ta ai cũng không có đánh vỡ.
Hôm nay là ngày lại mặt, ta căn bản không tính trở về, sau khi biết tất cả rắp tâm của Hạ Diệp, ta thậm chí còn có không biết được ta có thể đơn thuần gọi hắn là phụ thân nữa hay không.
Chính là Cơ Lưu Tiêu lại một lần ném Khúc Nhược Vân qua một bên, muốn cùng ta trở về.
Ta không có cự tuyệt, nhưng cũng không muốn cùng hắn nói chuyện.
Kỳ thật ta hiểu được, hắn làm như vậy, Khúc gia oán hận nhất sẽ không phải là hắn, mà là ta.
Địa vị cao giả sủng ái vốn là một con dao hai lưỡi, cho nên hắn sủng ta đồng thời cũng là đang hại ta, nhưng là ta cũng hiểu được, nếu hắn đáp ứng Cơ Vô Nhai, liền cũng nhất định sẽ bảo hộ ta chu toàn, cho nên ta buông tay chấp nhận.
Hắn có tính toán của hắn, ta đều có mưu hoa của ta.
Trò chơi vừa diễn ra, có lẽ đối với ai đều cũng có lợi.
Ngoài xe, đám người không khỏi truy đuổi, trong ánh mắt của bọn họ có một loại chờ đợi cùng hâm mộ, chỉ là bọn họ lại là không hiểu được vị chua xót trong lòng của người địa vị cao giả?
Nếu có thể lựa chọn, ta tình nguyện lưu lạc giang hồ.
Chính là giờ phút này, có một số việc sớm đã không phải ta có khả năng lựa chọn.
Thanh âm nói chuyện đứt quãng theo từ bên ngoài xe nhẹ nhàng tiến vào, đơn giản là kinh ngạc vì sao Cơ Lưu Tiêu không đưa Khúc Nhược Vân về nhà, mà theo ta, dù sao ở trong mắt bọn họ, Khúc Nhược Vân là thiên tiên mỹ nữ, mà Hạ Nguyệt Nhiễm là ác nữ làm bọn hắn lo lắng đề phòng.
Ta nhếch môi cười khẽ, không để ý tới, chính là nhắm hờ hai mắt lại.
Không tự giác, rất nhanh liền đã đến Hạ phủ, ta còn chưa kịp mở con ngươi, một cỗ hơi thở ấm áp liền đột nhiên tới gần "Muội muội nương tử, muốn ca ca phu quân ta ôm nàng đi xuống không?"
Trong nháy mắt lúc đó, không khí vốn nặng nề tựa hồ phân tán đi, chúng ta vẫn như cũ là ngoài miệng châm chọc gọi nhau danh nghĩa vợ chồng.
Ta mở con ngươi, cười nói: "Nếu ca ca phu quân nguyện ý, ta cũng không ngại."
Lời còn chưa dứt, người liền thật sự đã rơi vào trong ôm ấp của hắn, một cỗ hơi thở mát lạnh nháy mắt tràn ngập toàn bộ chóp mũi của ta, ta ngẩng đầu nhìn lại, cặp ánh mắt kia của hắn chính là dạng ý cười nhợt nhạt, mang theo vài phần trêu tức.
Ngay sau đó, ta nhếch môi mà cười "Kia làm phiền ca ca phu quân."
Thời điểm hắn ôm ta xuống xe, Hạ gia mọi người trong nháy mắt có sự ngạc nhiên, theo sau lại đều tiến lên trước tiếp đón.
Cơ Lưu Tiêu đem ta thả xuống dưới, ta tươi cười ngọt ngào, vô cùng thân thiết kêu: "Phụ thân, Tiểu Nhiễm về thăm người."
Trước đó một khắc còn tại lo lắng, giờ khắc này ta lại như thế tự nhiên, xem ra mấy năm nay, đối mặt với Mị cái loại ngụy trang này sớm được ta học một cách thuần thục.
Ta nhìn thấy Hạ Diệp khóe miệng run rẩy một chút, theo sau mới cười nói như trước kia: "Phụ thân cũng rất nhớ Tiểu Nhiễm."
Chắc là cực không đã mới phải tình nguyện giả bộ một bộ dáng sủng ta, nhưng là lại không thể không giả trang như thế.
Chỉ là hắn càng là như thế, ta liền càng chứa bộ dáng vô cùng thân thiết với hắn, chính là không cần hắn thể hiện quá.
Hạ Nguyệt Sanh phía sau Hạ Diệp vừa thấy ta liền vui vẻ nghĩ muốn gọi ta, nhưng là ta quay đầu đi, giả ý không có nhìn đến hắn, hắn cũng chỉ có phẫn nộ không nói ra lời.
Ta nhưng chưa quên, kia một lần là hắn làm cho ta mặc vào hồng y, mà này lại thành đề tài mỗi khi Cơ Lưu Tiêu cười nhạo ta.
Sau khi đơn giản hàn huyên, người Hạ gia liền đem ta cùng Cơ Lưu Tiêu đón đi vào trong nhà.
Mà ta tất nhiên là cùng hắn thể hiện bộ dáng ân ái, tay nắm tay, một đường nùng tình mật ý.
*****
Yến hội, Hạ gia sớm chuẩn bị tốt, đối với Cơ Lưu Tiêu người chạm tay vào có thể bị bỏng, người Hạ gia tất nhiên là sẽ phải xu nịnh nhiều hơn, mà ta cũng vui vẻ thanh nhàn, tùy ý hắn một người đối mặt với người Hạ gia hữu hảo thế công. (ý nói là dùng hưũ hảo là thế công để đối xử)
Trong không gian im lặng, Hạ Nguyệt Sanh vài lần muốn cùng ta nói chuyện, ta đều làm như không phát hiện, đến cuối cùng hắn đơn giản nói thẳng: "Phụ thân, con cùng nha đầu có việc, có thể đi ra ngoài một chút được không?"
Hạ Diệp trong ánh mắt hiện lên tia không đồng ý, chính là ngại cho Cơ Lưu Tiêu ở đây, hắn không thể nói cái gì, vì thế liền gật đầu nói: "Chỉ cần không lâu lắm là được."
Hạ Nguyệt Sanh cũng không quản ta có đồng ý hay không, liền lôi kéo tay của ta đi ra ngoài, tựa hồ nóng lòng muốn giải thích cái gì.
Một đường đi tới trong viện, hắn mới ngừng lại được, quay đầu nhìn về phía ta.
Ta vẻ mặt ý cười như trước kia "Đại ca, gấp như vậy rốt cục có việc gì?"
Hạ Nguyệt Sanh hẳn là không biết thân thế của ta, bằng không hắn sẽ không nghĩ đem ta đẩy về hướng Cơ Lưu Tiêu.
"Nha đầu, hắn đối với muội có tốt không?" Hạ Nguyệt Sanh vươn bàn tay lại đây, nghĩ muốn sờ đầu của ta, chính là ta theo bản năng trốn, tay hắn liền đình chỉ lưu ở giữa không trung, bốn phía tràn đầy vài phần xấu hổ.
Ta như là không chú ý tới, đơn thuần cười nói: "Đại ca là nói Tiêu sao? Huynh không phải cũng thấy được, chúng ta rất ân ái."
Hạ Nguyệt Sanh thu hồi bàn tay dừng lại ở giữa không trung, sâu kín nói: "Như vậy là tốt rồi. Đại ca sợ nha đầu tính tình rất ác liệt, ương bướng, lục Vương gia sẽ không thích."
"Đại ca yên tâm đi. Tiểu Nhiễm hiểu được." mắt của ta tà tà ngạo nghễ nhìn hắn "Mặc dù nếu là chỉ vì đại ca, Tiểu Nhiễm cũng muốn cố gắng chiếm được sủng ái của lục Vương gia."
"Nha đầu, muội..." Hạ Nguyệt Sanh muốn nói lại thôi.
Ta lại không cho là đúng, tiếp tục nói: "Đại ca, đừng tưởng rằng Tiểu Nhiễm cái gì cũng không biết. Một ngày kia, huynh cố ý làm cho Tiểu Nhiễm mặc vào hồng y, bất quá chính là vì muốn hấp dẫn tầm mắt của lục Vương gia."
Sau lần đó, ta liền thủy chung mặc y phục hồng. Có người cho rằng ta cùng Cơ Lưu Tiêu vợ chồng tình thâm, cũng có người nói ta là vì lấy lòng Cơ Lưu Tiêu, mặc dù có lẽ Cơ Lưu Tiêu cũng có ý tưởng đồng dạng như vậy đi. Chính là chỉ có ta tự mình biết, Nguyệt Liễu Lăng ta vốn là đam mê màu đỏ.
Hạ Nguyệt Sanh kể từ đó, còn nhưng thật ra đã thành toàn cho ta.
"Nha đầu, huynh..." Hạ Nguyệt Sanh trên mặt hiện ra tia áy náy, nhìn ta nói: "Nha đầu ghét huynh sao?"
Đoán mục đích của hắn là nói về chuyện ngày đó, hiện tại nghe được hắn chính mồm thừa nhận, kia lại là một sự việc khác.
Ta không nghĩ tới Hạ Nguyệt Sanh thật sự sẽ đối đãi như thế với Hạ Nguyệt Nhiễm, cái gọi là sủng nịch thì ra cũng chỉ là giả mà thôi.
Nếu giờ phút này, ở trước mặt hắn là Hạ Nguyệt Nhiễm thật, nhất định sẽ rất thương tâm đi, nhưng là ta không phải, cho nên ta cũng không có lý do gì đi trách hắn cái gì, chính là hảo cảm lúc trước đối với hắn, đến bây giờ cũng liền biến mất.
Mưu quyền giả, mặc dù tiếp tục sủng ái một nữ tử, nhưng so với quyền vị của chính mình, sủng ái này căn bản là không đủ nhắc tới.
Này Hạ Nguyệt Sanh cũng là một người mưu quyền giả, mà hắn tầm mắt tựa hồ định ở tại trên người Cơ Lưu Tiêu.
Ngày khác, Cơ Lưu Tiêu nếu có thể đăng vị, hắn sẽ trở thành quốc cữu. Chắc đó chính là chủ ý của Hạ Nguyệt Sanh đi.
"Đại ca thương Tiểu Nhiễm như vậy, Tiểu Nhiễm như thế nào lại ghét đại ca. Huống hồ Tiểu Nhiễm đối với Tiêu..." Ta giống như thẹn thùng nói.
Nghe vậy, Hạ Nguyệt Sanh trên mặt tràn đầy vui sướng "Vậy là tốt rồi."
Chính là ta biết, hắn nhất định thất vọng. Mà ta cùng hắn cũng không cần phải có cái gì đó cùng nhau xuất hiện, tựa như này mỗi người đi một ngả.
"Đại ca, nếu không còn việc gì khác, chúng ta vẫn là trở về đi." Ta cũng không muốn cùng hắn tiếp tục nói thêm cái gì, nếu nói là muốn ôn lại chuyện cũ, vậy miễn đi.
Hạ Nguyệt Sanh còn đắm chìm ở bên trong vui sướng, nghe ta nói như thế, cũng là vui vẻ đồng ý, cho là chúng ta liền một đường nên trở về.
*****
Thời điểm trở lại phòng ăn, Cơ Lưu Tiêu tiến lại gần, ở bên tai ta nói nhỏ vài câu, ta tất nhiên là hiểu được hắn muốn thể hiện sự vô cùng thân thiết trước mắt người của Hạ gia.
Hạ Diệp mặt có chút run rẩy, hiển nhiên là không rõ Cơ Vô Nhai đã làm như thế nào, dù sao hắn cũng biết thân thế của Hạ Nguyệt Nhiễm, cho nên cử chỉ của ta cùng Cơ Lưu Tiêu ở đáy mắt hắn, cũng đã đủ làm hắn cố gắng lắm mới trấn định được như thế.
Nghĩ vậy, ta cố ý hỏi: "Phụ thân, người làm sao vậy? Không vui khi thấy Tiểu Nhiễm trở về sao?"
Hạ Diệp khóe miệng lại lần nữa run rẩy, chính là lại lập tức khôi phục lại bộ dáng từ ái như lúc trước "Tiểu Nhiễm trở về, phụ thân như thế nào lại không vui."
Đại phu nhân không cho là đúng, nhìn ta liếc mắt một cái nói: "Tiểu Nhiễm cũng thật đúng là lợi hại, vừa vào phủ liền đem thiếp thất của lục gia cưỡng chế di dời."
Tiếp theo lại quay lại đối với Hạ Nguyệt Mộng nói: "Tiểu Mộng, hoàn hảo tứ Vương gia không có nữ nhân khác."
Ý tứ trong lời kia nói hoàn toàn là châm chọc, đương nhiên không phải ngu ngốc đều nghe được hiểu được, chính là đại phu nhân lá gan cũng tựa hồ quá lớn, nhưng lại nói như vậy trước mặt Cơ Lưu Tiêu.
Chẳng lẽ nàng thật sự nghĩ rằng Cơ Lưu Tiêu luôn mang theo mỉm cười thật vô hại đi.
"Chưa đến lượt người làm cha mẹ như chúng ta nêu ý kiến." Hạ Diệp trừng mắt nhìn nàng, hừ một tiếng.
Đại phu nhân làm như có cái gì bất mãn, vừa định lên tiếng phản bác, ngoài cửa lại truyền đến một trận nói to làm ồn ào, một nô bộc thở hổn hển chạy vào "Lão gia, không tốt, ngoài cửa có một nam tử thật hung hãn đang muốn xông vào đây."
Tên nô bộc vừa dứt lời, cạnh cửa đã xuất hiện một nam tử mặc hắc y, trên người hắn mang theo một loại lạnh lùng cự tuyệt người tiếp xúc, muốn cách xa ngàn dặm không được đến gần, đó là ngay cả khi trên mặt đều không có chút tươi cười.
Hắn xuất hiện, tựa hồ ngay cả không khí chung quanh đều bị làm đông lạnh như băng đi vài phần.
Ta còn chưa kịp đoán thân phận của người tới, tam phu nhân ở một bên đã muốn vui mừng mà rơi lệ, đứng dậy đi đến ôm nam tử kia nói: "Tiêu nhi, ngươi rốt cục đã trở lại."
Tiêu nhi?
Hắn là Hạ Nguyệt Tiêu sao?
Hạ Nguyệt Tiêu chưa bao giờ lộ diện sao?
Đối mặt với mẫu thân của chính mình, Hạ Nguyệt Tiêu trên mặt cũng không có xuất hiện nhiều biểu tình, chính là thản nhiên đáp: "Ta đã trở về."
Tên nô bộc ở một bên tất nhiên là hiểu được thân phận của người này, liên tục giải thích "Nhị thiếu gia, thỉnh tha thứ tiểu nhân vừa rồi vô lễ."
"Ngươi lui xuống đi." Hạ Nguyệt Tiêu phất phất tay liền đuổi tên nô bộc kia xuống.
"Ngươi còn biết trở về sao?" Hạ Diệp thật lâu không nói gì, đột nhiên nhẹ giọng hừ nói: "Trong mắt ngươi còn có cái nhà này sao?"
Tam phu nhân quay đầu nhìn Hạ Diệp, cầu xin nói: "Lão gia, Tiêu nhi trở về thì tốt rồi."
"Hừ, nàng sinh được một đứa con thật tốt." Hạ Diệp hừ nhẹ một tiếng, nhưng cũng không tiếp tục nói thêm câu gì.
Tam phu nhân thế này mới quay đầu lại nhìn Hạ Nguyệt Tiêu, lời nói nhằm xoa dịu Hạ Diệp: "Tiêu nhi, lần này trở về sẽ không đi nữa."
Trong ánh mắt của nàng tràn đầy chờ đợi, chính là Hạ Nguyệt Tiêu lạnh lùng kia trên mặt vẫn không có chút biểu tình gì, vươn tay gạt tay của tam phu nhân ra, nhìn phía Hạ Nguyệt Sanh "Đại ca truyền ta trở về là vì cái gì?"
Thì ra là Hạ Nguyệt Sanh gọi hắn trở về, nếu không phải Hạ Nguyệt Sanh, hắn chắc là vĩnh viễn sẽ không trở về sao?
Ta không biết Hạ Nguyệt Tiêu vì sao rời nhà mà đi, bởi vì trong tình báo Mị cung cấp cho ta, nội dung về hắn không được nhiều lắm.
"Nguyệt Tiêu, ta vốn là gọi ngươi quay về để tham dự hôn lễ của nha đầu." Hạ Nguyệt Sanh mở miệng giải thích.
Chỉ là vì như thế thôi sao?
Giờ phút này, ánh mắt của Hạ Nguyệt Tiêu mới chuyển dời đến trên người của ta, khi nhìn thấy Cơ Lưu Tiêu ở bên cạnh ta, đồng tử lại ức chế không được phóng đại vài phần, chính là theo sau lại sâu kín nói: "Nha đầu cũng đã đến lúc lập gia đình. Người làm nhị ca như ta cũng xác thực nên trở về để chúc mừng."
Hắn trong giọng nói tựa hồ mang theo vài phần trào phúng thản nhiên, lại không biết có phải hay không là ta cảm giác sai lầm.
*****
"Nhị ca." Ta lên tiếng chào.
"Ừm." Hắn khởi điểm chính là khẽ lên tiếng, theo sau lại giống như nghĩ đến cái gì đó nói: "Nhiều năm không thấy, nha đầu có phải hay không đều đã quên vị nhị ca này."
Lúc trước Hạ Nguyệt Sanh gọi ta là nha đầu, như vậy sủng nịch cùng mềm nhẹ, ta liền coi như Dạ Khuynh Thành, mà lúc nam tử trước mắt gọi ta như thế, ta liền cảm thấy có một loại cảm giác áp bách vô hình.
Có lẽ liên quan đến hắn quá lạnh lùng đi.
Ta nở một chút tươi cười "Như thế nào lại có thể như vậy, Tiểu Nhiễm đương nhiên nhớ rõ nhị ca. Nhị ca lần này trở về đừng đi nữa, chờ có thời gian chúng ta có thể cùng nhau tâm sự, Tiểu Nhiễm có rất nhiều điều muốn nói cùng nhị ca."
Lời này vừa nói ra, mọi người đều mang theo vài phần kinh ngạc nhìn về phía ta.
Ta vốn chỉ là nói lời khách sáo, lại đã quên tùy vào thời điểm mà không nên nói nhiều, sẽ phạm phải sai lầm.
Xem ánh mắt của mọi người, ta tựa hồ nói sai cái gì rồi, trước kia chẳng lẽ là Hạ Nguyệt Nhiễm sợ Hạ Nguyệt Tiêu hay sao.
Bởi vì Mị cho ta quá ít tư liệu về Hạ Nguyệt Tiêu, giờ phút này ta thật là có vài phần lo lắng, bọn họ sẽ không phát hiện cái gì rồi đó chứ?
Nào biết Hạ Nguyệt Tiêu lại đem những lời khách sáo coi như nói thật, khóe môi khẽ nhếch, trên mặt lạnh lùng cũng dịu đi vài phần "Nhị ca chờ những lời này của muội thật lâu rồi. Huynh nghĩ đến muội không bao giờ sẽ để ý đến nhị ca nữa."
Quả nhiên, Hạ Nguyệt Nhiễm cùng Hạ Nguyệt Tiêu quan hệ cũng không tốt như ta đã nghĩ.
Chính là một lời nói như thế của Hạ Nguyệt Tiêu lại cho ta một cái thang đi xuống.
Vì thế ta hơi vài phần phiền muộn, thản nhiên mà nói "Chuyện trước kia chớ nên nhắc lại, mọi người đều nên quên đi."
"Nha đầu nói rất đúng, có một số việc đã trôi qua liền hãy quên đi." Hạ Nguyệt Sanh đi ra hoà giải.
Mà tam phu nhân ở một bên cũng vui vẻ nói: "Tiểu Nhiễm là một đứa bé tốt, tất nhiên là sẽ không để ý đến những chuyện này"
"Nếu đã trở lại, liền cùng nhau ăn cơm đi." Một lời của Hạ Diệp làm mọi người liền quay lại, ngồi xuống chỗ của mình.
Cơ Lưu Tiêu thủy chung không có mở miệng, chính là ở một bên nhìn, cười như không cười.
Mà ta lại thủy chung không biết, Hạ Nguyệt Nhiễm cùng Hạ Nguyệt Tiêu trong lúc đó rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì, xem ra việc sắm vai người khác này, đúng là vẫn còn có vài phần khó khăn, cũng may mắn người khác cũng không có nhận thấy được cái gì.
Trong phòng im lặng, bởi vì Hạ Nguyệt Tiêu gia nhập, không khí tựa hồ trở nên ngưng trọng vài phần, ta cũng không như cũ làm khuấy động không khí vui vẻ, chính mình chỉ lo ăn cơm.
Dù chưa có ngẩng đầu lên, nhưng ta vẫn cảm nhận được ánh mắt của Hạ Nguyệt Tiêu thỉnh thoảng lại xẹt qua ta, mang theo vài phần khác thường.
Ta cuối cùng cảm thấy hắn tựa hồ có chỗ nào đó không đúng?
Ánh mắt hắn nhìn Cơ Lưu Tiêu thậm chí có vài phần địch ý, cũng không biết có phải là do ta quá mức nhạy cảm hay không.
Đại phu nhân tựa hồ cấp cho Hạ Nguyệt Tiêu một sự ra uy, lên tiếng châm chọc nói: " Hạ gia từ bao giờ đã trở nên tùy tiện như thế, có thể để cho người nghĩ đến liền đến, còn muốn đi liền đi..."
Dư âm còn tại không trung quấn quanh, Hạ Nguyệt Tiêu một ánh mắt lạnh như băng mà sắc bén đột nhiên vọt tới, làm đại phu nhân sợ tới mức lập tức im miệng, tìm kiếm Hạ Diệp giúp.
Chính là Hạ Diệp lại chưa mở miệng, tùy ý không khí giương cung bạt kiếm này tiếp tục lan tràn.
Vì thế một bữa cơm này, thật đúng là thật nhạt nhẽo vô vị.
Vì Hạ Nguyệt Tiêu là người trong chốn giang hồ sao?
Nhưng vài năm này ta vẫn chưa nghe qua danh hào của hắn.
Chính là chỉ nghĩ đến hắn cũng không phải là một người đơn giản.
Sau khi dùng bữa xong, nô bộc của lục vương phủ tiến đến tìm Cơ Lưu Tiêu, sau vài câu thì thầm, hắn liền hướng người của Hạ gia nói lời cáo từ, mà ta liền đương nhiên được giữ lại.
Thời điểm trước khi đi, hắn nói buổi tối tới đón ta hồi phủ, ta lên tiếng nhưng cũng không hỏi nhiều thêm cái gì.
Chính là nhìn vẻ mặt của hắn, hình như là có chuyện gì rất quan trọng..................
← Ch. 015 | Ch. 017 → |