Xuống núi
← Ch.015 | Ch.017 → |
Người edit: sammy2201
Từ thác nước trở về căn nhà gỗ, bây giờ bên cạnh nó vốn đã mọc thêm ba gian phòng nhỏ nằm sang sát nhau, bãi cỏ hoang ngày trước cũng đã bị sang bằng, khắp nơi trên mặt đất nay đều được bao phủ bởi nhiều loại hoa dại với màu sắc vô cùng rực rỡ, cảnh trí tựa như trong những câu chuyện đồng thoại.
Làn gió xuân phe phẫy lướt qua, đem theo những cánh hoa mỏng manh bay luợn trên không trung, ẩn ước trong đám sương mù xuất hiện một vài bóng dáng mờ ảo. Trì Phong không vội vã cũng không chậm rãi tiêu sái mà đi tới, bước chân nhẹ nhàng tựa như phiêu lãng trên mây, ưu nhã, mê người. Đi theo phía sau là bốn người trẻ tuổi y phục bất đồng màu sắc, giờ phút này bọn họ đều trở nên ngây ngốc mà ngắm nhìn bóng dáng phía trước.
"Vô luận thế như nào đi chăng nữa, sư huynh cũng như vậy ưu nhã, như vậy mê người, như vậy tiêu sái tuấn dật!" Hồng y nữ tử Túy Trúc tán dương, vẻ mặt không giấu nổi sự si mê.
"Sư huynh nếu như là nữ nhi, tuyệt đối là quốc sắc thiên hương!" Bạch y nam hài Hàn Sơn lòng đầy cảm xúc, nói như chém đinh chặt sắc.
"Sư huynh vẻ ngoài điềm đạm nho nhã, nhưng tính tình lại cương trực quyết đoán, hơn nữa tư chất lại vô cùng thông minh." Hắc y nam hài Nam Sơn vẻ mặt sùng bái mà bình luận.
"Long chương phượng tư, thiên chất tự nhiên. Sư huynh bề ngoài thư hùng mạc biện (phi nam phi nữ), vậy hắn rốt cuộc là nam hay là nữ?" Tử y nữ tử Túy Nguyệt thì thào tự hỏi.
"Đương nhiên là nam tử!"
"Đương nhiên là nữ tử!"
Hai đạo thanh âm bất đồng trước sau vang lên, bốn cặp mắt nhìn nhau tóe lửa.
Hàn Sơn cùng Nam Sơn hy vọng Trì Phong vốn là nữ nhân, Túy Trúc cùng Túy Nguyệt đương nhiên hy vọng Trì Phong vốn là nam nhân rồi.
Đi ở phía trước Trì Phong không khỏi cười thầm, nàng nhĩ lực hơn người, cho nên trong lúc bốn người bọn họ nói chuyện với nhau toàn bộ đều đã bị nàng nghe thấy không sót một lời nào. Mấy năm qua, Trì Phong vẫn một người trụ một phòng, đối ngoại tuyên bố bản thân vốn là nam tử, hơn nữa võ công của chính mình ngoài trừ sư phụ đều cao hơn những người khác một bậc, vì vậy bọn họ không có khả năng mà khám phá được bí mật của nàng.
Tại trước mặt sư đệ sư muội Trì Phong vốn luôn luôn bảo trì hình tượng ưu nhã điềm đạm, tuy nhiên một khi đã khiến cho nàng tức giận thì hậu quả sẽ rất khủng khiếp. Nàng đem toàn bộ những chiêu thức giáo huấn của sư phụ đã dùng lúc trước trực tiếp tái sử dụng đối với bọn họ, thậm chí thủ đoạn còn tiến bộ hơn rất nhiều, khiến cho bọn họ không ngừng kêu khổ.
Nhắc tới việc học nghệ, trong mười năm qua Trì Phong vốn đã học được những gì? Đó chính là ngụy trang!
Trước mặt mọi người thì bộ dạng bân bân hữu lễ, nhưng sau lưng lại nhân tiện mà nhe răng trợn mắt, vô pháp vô thiên.
Đấy là đánh giá của sư phụ đối với nàng! Đáng tiếc các sư đệ sư muội lại không biết điều đó, cho dù bọn họ có thấy được đi chăng nữa cũng sẽ tự thôi miên bản thân rằng đó không phải là vị sư huynh đáng kính của mình.
Sau khi trở lại căn nhà gỗ, Trì Phong tiến thẳng vào gian phòng của chính mình sửa sang lại y phục cho chỉnh tề, rồi nhanh chóng tiến vào trong phòng Vô Tình Kiếm, đóng cửa lại, ý bảo bốn người khác nhân tiện tránh xa một chút.
Trong phòng, Vô Tình Kiếm đang xem thư. Hắn bây giờ đã khác hẳn so với mười năm trước, quần áo sạch sẽ, sắc mặt đoan chính, bộ dạng trông tựa như một thư sinh, chỉ là trong ánh mắt thỉnh thoảng hiện lên tinh quang biểu hiện hắn vốn không phải là người tầm thường.
"Sư phụ, ngày mai ta phải từ biệt mọi người mà xuống núi rồi, hẹn ước mười năm cũng đã đến." Trì Phong vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh, đống thời tiện tay cầm lấy một quyển sách lên xem, đây vốn là binh thư.
Trì Phong thực sự cảm thấy rất bội phục sư phụ của chính mình, đối với nàng mà nói, Úy Trì Hòe cùng Úy Trì Tùng đều không thể khiến cho nàng sinh tâm bội phục, nhiều lắm đó chỉ là sự kính trọng thân thiết giữa những người cùng chung một huyết thống mà thôi, nhưng Vô Tình Kiếm lại bất đồng, hắn học vấn phong phú, võ nghệ cao cường, bỏ đi bề ngoài không chịu nổi trước kia, hắn quả thật là một người bân bân hữu hữu lễ, bởi vì nội lực thâm hậu, ngoài trừ mái tóc có chút hoa râm ra, thì thân hình cao to vạm vỡ, thắt lưng thẳng tắp, hoàn toàn trông không giống với một trung niên nam tử tuổi đã ngoài bốn mươi.
Cho nên Trì Phong đối với sư phụ vốn là rất yêu thích, Vô Tình Kiếm không chỉ kiếm pháp cao siêu, lại hội học qua y thuật, mưu lược, thiên văn, hoàn toàn có thể xứng với lời tán dương "thượng thông thiên văn, hạ tri địa lý" của gia gia ngày ấy.
"Chỉ chớp mắt, ngươi đã mười sáu tuổi rồi, mười năm qua, ta thờ ơ lạnh nhạt hết thảy với ngươi. Ta thừa nhận, lần đầu tiên đụng chạm ngươi, ta nhân tiện phát hiện ra thân phận nữ nhi của ngươi. Nhìn ngươi vùi đầu khổ học, ta cũng đã hoàn toàn xem ngươi như một nam tử mà đối đãi, tuy nhiên trong lòng cũng không tránh khỏi có chút chấn động." Vô Tình Kiếm buông quyển sách trên tay, nhìn Trì Phong một hồi lâu rồi nói tiếp.
"Nghĩ lại ngày trước, ta cũng như vậy. Sáu tuổi bắt đầu theo sư phụ học võ, người nói ta cốt cách hơn người, vốn là nhân tài luyện võ, ta cũng ngày đêm khổ luyện, nhưng phải mất mười lăm năm mới có thể đạt được cảnh giới như ngươi hiện tại. Mà tư chất của ngươi so với ta còn thiếu một chút, nhưng bù lại trí lực siêu phàm, học võ cũng dụng công, tính tình nhẫn nại quyết tâm, có phương pháp học tập tốt, cho nên ngươi chỉ tốn mười năm. Trong thời gian qua, ngươi chẳng những quan tâm chăm sóc ta, lại còn có lòng mà nhặt về bốn tiểu hài tử. Nói thật, ta Vô Tình Kiếm cả đời cuống ngạo, tự phụ chính mình vốn là kỳ tài ngút trời, cũng không thể không khen ngợi ngươi, đặc biệt ngươi lại là thân nhi nữ." Vô Tình Kiếm mỉm cười, trong ánh mắt lộ vẻ tán thưởng.
Trì Phong có chút ngượng ngùng, kỳ thật bản thân nàng vốn đã là một người trưởng thành hai mươi tuổi, đương nhiên suy nghĩ không giống với những tiểu hài tử bình thường khác, hơn nữa nàng từ hiện đại xuyên qua cho nên hội hiểu được phải học tập như thế nào mới có thể đạt được hiệu suất cao nhất.
Vô Tình Kiếm giọng điệu ôn nhu, dặn dò: "Mặc dù thân thủ của ngươi bây giờ trên giang hồ đã khó gặp được đối thủ, nhưng mong ngươi sau này có thể sửa đổi tính khí nóng nảy bốc đồng, không nên tiếp tục ngang ngạnh ương bướng. Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, kinh nghiệm giang hồ của ngươi vốn không nhiều, ta chỉ lo ngươi sẽ bị thiệt thòi mà thôi."
Trì Phong liên tục gật đầu, chăm chú lắng nghe, không có nói chen vào.
Vô Tình Kiếm đứng dậy đi về phía tủ sách lấy ra một bọc vải đã được gói lại cẩn thận đưa cho Trì Phong.
"Ngươi dù sao vẫn là nữ hài tử, mặc dù mấy năm nay ngươi đã tận lực rèn luyện, cho nên dáng vẻ so với những nam tử khác cũng khá tương đồng, hơn nữa ngôn hành cử chỉ của ngươi tuy không lộ ra tử khí của nữ hài tử, nhưng dù sao bản chất cũng khó lòng thay đổi được, ngươi bây giờ mới mười sáu tuổi, vốn là một thiếu niên, không có hầu kết vẫn có thể giải thích, nhưng theo tuổi trưởng thành, nhất định phải có sự chuẩn bị. Trên tay ngươi bây giờ vốn là... Những vật phẩm mà trước kia sư mẫu của ngươi dùng để giả nam trang, chỉ cần không để kẻ khác xem mạch, tuyệt đối sẽ không ai có thể phát hiện ra."
Trì Phong cảm thấy vô cùng cao hứng mà cầm trong tay hầu kết giả cùng bộ y phục có thể khiến cho bộ ngực nở nang của chính mình trở nên bằng phẳng, bên cạnh đó còn có một quyển sách hướng dẫn cách sử dụng.
"Cảm ơn sư phụ." Trì Phong thật sự cảm thấy rất xúc động, nước mắt không kiềm được mà lăn dài trên má.
Vô Tình Kiếm cũng đại khái hiểu được tâm ý của Trì Phong, không có nói thêm gì nữa.
"Ôi, dung mạo của ngươi tuấn tú như thế, không biết là họa hay là phúc?" Khi Trì Phong đã bước ra khỏi cửa, Vô Tình Kiếm đứng ở sau lưng mà thở dài một tiếng.
Trì Phong cước bộ không có dừng lại, chỉ là trên khuôn mặt nở ra một nụ cười tươi như hoa. Dung mạo vốn là do trời sinh, là phúc hay là họa chẳng phải đều đã được an bài rồi hay sao? Nếu đã như vậy thay vì sợ hãi trốn tránh, tại sao lại không thoải mái mà đương đầu?
☆☆☆☆☆☆
"Cái gì? Sư huynh, người phải xuống núi rồi sao?" Tiếng kinh hô từ trong miệng bốn người đồng thanh mà vang lên.
"Uh, ngày mai ta phải lên đường rồi." So với sự kích động của bọn họ, Trì Phong thần thái lại có vẻ rất bình tĩnh.
"Sư huynh, có phải hay không hôm nay do chúng ta nhìn lén người tắm rửa, cho nên người mới tức giận mà quyết định xuống núi?" Túy Trúc giờ phút này đã không còn giữ được vẻ hoạt bát thường ngày, gấp giọng hỏi tới.
Nam Sơn bộ dạng khẩn trương, trầm giọng nói: "Sư huynh, người muốn phạt chúng ta như thế nào cũng được, nhưng không nên bỏ đi như vậy."
Túy Nguyệt cùng Hàn Sơn cũng vội vàng hùa theo.
Trì Phong khoát khoát tay: "Đừng suy nghĩ lung tung, xuống núi vốn là chuyện sớm đã định sẵn, thời hạn mười năm cũng đến rồi, ta nhân tiện nên quay trở về mà gặp lại gia nhân của chính mình."
"Nguyên lai là sư huynh còn có người nhà, chúng ta vốn còn tưởng rằng người cũng giống như bọn ta là cô nhi đấy." Túy Nguyệt giọng điệu có chút mất mát, cũng có chút mừng rỡ.
Trì Phong lại cười nói: "Gia nhân của ta nhân tiện cũng chính là người nhà của các ngươi, bây giờ chẳng phải các ngươi đã theo họ Úy Trì của ta rồi hay sao? Đừng nên có ý nghĩ sẽ theo ta xuống núi, các ngươi công phu vẫn còn chưa học xong. Hơn nữa, ta sau khi trở về, có lẽ sẽ theo gia gia nhập ngũ, cho nên không thể nào chiếu cố các ngươi được, chờ khi mọi việc đã ổn định, sẽ tái liên lạc với các ngươi."
Rốt cuộc phải tốn cả một đêm Trì Phong mới hảo an ủi xong bốn người bọn họ.
Phất tay cáo biệt các sư đệ sư muội, tái cùng sư phụ nói một vài câu, Trì Phong nhân tiện trên đường mà quay trở về nhà rồi. Một cuộc sống mới tràn ngập màu sắc đang chờ đợi nàng ở phía trước!
← Ch. 015 | Ch. 017 → |