Hành bạc đức thiển
← Ch.01 | Ch.03 → |
Mặc Sĩ Hề đưa tay lật thêm một trang sách.
Một đạo ánh mắt bức người đang nhìn chằm chằm vào hắn, chỉ là hắn cũng không để ý, coi như không có gì mà thản nhiên ngồi đọc sách. Đôi mắt Thẩm Hồ chuyển động, từng chút từng chút nhích lại gần hơn.
Mặc Sĩ Hề không nhúc nhích. Hắn tiếp tục tới gần. Mặc Sĩ Hề vẫn là bất động. Cả thân người của Thẩm Hồ gần như áp sát vào người ta. Mắt thấy hai bên sắp sửa va chạm, Mặc Sĩ Hề đột nhiên lên tiếng, thậm chí cũng không thèm ngẩng đầu lên, "Gia Lam, nhắc nhở thiếu gia nhà ngươi, nếu hắn còn chưa quên mấy cục u trên đầu liền ngoan ngoãn ngồi xuống cho ta, chớ có lộn xộn."
Thẩm Gia Lam không ngồi trong xe mà đi theo phía sau.
Mặc Sĩ Hề nói những lời nay đương nhiên không phải nói cho hắn nghe. Đối tượng bị cảnh cáo sờ sờ mũi, đành phải đàng hoàng ngồi lại vị trí của mình. Nhưng Thẩm Hồ vẫn chưa từ bỏ ý định, hắn mở miệng ngọt ngào, "Chúng ta thương lượng một chút được không? Bất luận di nương trả ngươi bao nhiêu tiền để bắt ta về, ta đều đưa ngươi gấp đôi, ngươi coi như không tìm thấy ta, được không?"
Mặc Sĩ Hề rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, con ngươi vốn màu hổ phách lại chuyển thành màu hắc đồng, ánh mắt lạnh lùng, Thẩm Hồ nhất thời rùng mình, phỏng chừng bản thân mình vừa đi sai một nước cờ.
Quả nhiên Mặc Sĩ Hề nhếch động khóe môi, "Gấp đôi...Được thôi, không biết danh dự của Mặc Sĩ gia trong mắt Tứ Thiểu giá trị bao nhiêu?"
Thẩm Hồ sắc mặt đột biến nhìn người đối diện cả nửa ngày, cuối cùng hắn chậm rãi dựa vào thành xe, thanh âm lười biếng, "Ai, quên đi. Ta đã cẩn thận suy nghĩ lại, ở bên ngoài dãi gió dầm sương lang bạt kỳ hồ quả thực cũng quá vất vả! Nếu vị thần phán này đã nhúng tay vào chuyện này thì chứng tỏ lão nhân gia cũng rất xem trọng ngươi, đồng thời cũng rất là rộng lượng với ta a! Ta...về nhà thôi!"
Sắc mặt của Mặc Sĩ Hề không thay đổi, "Ngươi thừa nhận cái chết của Tạ Phinh Đình có quan hệ với mình?"
Thẩm Hồ nhún vai, hoàn toàn thất vọng, "Toàn bộ người trong thiên hạ đều nghĩ như vậy, không phải sao?"
"Ngươi rất biết đề cao bản thân, chỉ là...đáng tiếc lại đoán sai...", Mặc Sĩ Hề cố ý ngập ngừng một chút rồi hài lòng nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Thẩm Hồ, "Mật phu nhân mời ta đến Thẩm gia căn bản không phải vì vụ án tự sát của Thượng thư thiên kim. Có phải ngươi đang rất thất vọng?". Mặc Sĩ Hề khẽ nhếch môi cười.
Thẩm Hồ nhíu mày, "Chuyện này chẳng có gì đáng cười."
"Vốn không có gì đáng cười. Sự thật là quý phủ bị mất trộm, tiểu tặc cả gan lấy đi một đôi vòng tay, Mật phu nhân hoài nghi nha hoàn Đề Nhu đã gây ra chuyện này, chỉ là không có chứng cớ, thế nên đặc biệt ủy thác ta đến điều tra việc này."
Thẩm Hồ hai mắt trừng trừng, miệng há to như quả trứng vịt, cả người đột nhiên nhảy dựng lên, thanh âm vô cùng tức giận, "Có nhầm hay không! Nữ nhân kia chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy mà không quản ngàn dặm tìm ngươi? Ngược lại đối với chuyện của ta lại không hề để tâm? Một đôi vòng tay còn quan trọng hơn tấm thân oan uổng của ta?! Một đôi vòng tay có thể so với danh dự của ta, nhi tử duy nhất của Thẩm gia! Một đôi vòng tay..."
"Danh dự? Thì ra Tứ Thiểu vẫn còn danh dự sao?"
"Ngươi!" Thẩm Hồ nhất thời nghẹn lời.
Mặc Sĩ Hề thản nhiên nói, "Vòng tay tuy nhỏ nhưng lại liên quan đến việc nha hoàn kia có bị định tội hay không. Nếu là định tội, nàng ta sẽ bị phạt rồi trục xuất khỏi Thẩm gia. Mà hiện tại Tứ Thiểu ngươi bất quá chỉ bị vài kẻ nhàn rỗi trong lúc trà dư tửu hậu xiên xỏ hai ba câu mà thôi, thật sự không có gì chứng minh Tạ Phinh Đình là vì ngươi mà chết, vậy nên nếu so sánh hai việc với nhau, ta cũng không cho rằng vấn đề của ngươi so với vụ án mất trộm vòng tay kia quan trọng hơn."
"Ngươi!", Thẩm Hồ nhướn mày định nói tiếp nhưng đột nhiên biến sắc, lại nhìn sang Mặc Sĩ Hề, trong mắt hắn cũng lộ vẻ kinh ngạc. Bốn mắt giao nhau, hai người đều nhìn thấy trong mắt đối phương có tia nghi ngờ giống mình.
Xe ngựa vẫn đang tiếp tục tiến lên, xung quanh vô cùng an tĩnh, một chút tiếng động cũng không có.
Thẩm Hồ liếm liếm môi, "Gặp phiền toái rồi!"
Mặc Sĩ Hề trầm trọng gật gật đầu.
"Không nhìn thấy Gia Lam. Từ khi ta mười tuổi đến bây giờ, hắn vẫn như một cái bóng theo sau ta, chưa bao giờ rời đi nửa khắc"
Mặc Sĩ Hề cười khổ, "Bà bà cũng không thấy"
Hai người lần thứ hai trao đổi ánh mắt. Thẩm Hồ mấp máy môi không gây ta tiếng động, "Một, hai...BA!"
Chỉ nghe "ầm" một tiếng, hai người cùng lúc phá cửa xe bay vọt ra ngoài. Đồng thời thời khắc đó cũng phát sinh biến cố, hai con ngựa trắng đột nhiên nhảy chồm lên, bốn vó tung cao và bắt đầu chạy loạn.
Tay phải của Mặc Sĩ Hề chuyển động, vung thắt lưng bên hông quấn vào thành xe. Hắn xoay một vòng lớn trên không trung rồi mượn lực tiếp cận đầu xe. Lão phu nhân không thấy nhưng roi ngựa vẫn còn nguyên, hắn nhanh chóng vung roi vun vút một tiếng, hai con ngựa đang hoảng loạn toàn thân chấn động, từ từ khôi phục bình tĩnh trở lại.
Một tiếng vỗ tay từ trên đỉnh xe truyền xuống, hắn ngẩng đầu liền trông thấy Thẩm Hồ đang cười tủm tỉm nhìn mình. Nửa người hắn ghé vào đầu xe thì thầm, "Hảo công phu! Tuyền Ki công tử quả nhiên danh bất hư truyền, chẳng những trí mưu vô song mà võ công cũng thật phi phàm a!"
Người này thoạt nhìn vô cùng nhàn nhã!
Mặc Sĩ Hề lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn rồi xoay đầu nhìn hai con ngựa phía trước. Hắn trông thấy trên mông ngựa không biết từ bao giờ đã đầy vết trùng cắn lớn nhỏ nông sâu, da thịt nhầy nhụa đẫm máu, cảnh tượng vô cùng ghê rợn. Bạch mã vô cùng đau đớn, chúng muốn phát tác nhưng lại không dám, chỉ có thể không ngừng run rẩy, thoạt nhìn thật đáng thương!
Mặc Sĩ hề nhìn kỹ hồi lâu, sau đó liền chậm rãi vươn tay, đầu ngón tay sắp đụng tới vết thương trên mông ngựa liền bị Thẩm Hồ bay nhanh xuống chặn lại. Thẩm Hồ vừa giữ chặt cổ tay hắn vừa cảnh cáo, "Đừng chạm vào, có độc!"
Vốn không có ý gì khác nhưng khi chạm vào bàn tay kia, Thẩm Hồ bỗng nhiên ngẩn người. Lúc này hắn mới phát giác bàn tay của Mặc Sĩ Hề so với nữ tử còn nhỏ nhắn mềm mại hơn nhiều, cực kỳ gầy yếu. Tầm mắt chuyển dời, hắn nhìn ngắm đôi thủy tinh trong suốt đen láy ôn nhuận như ngọc kia, trong lòng nhất thời tựa như bị thứ gì đó đâm phải, tâm trí biến động.
Tín hiệu nguy hiểm lóe ra. Lúc này đây, mặc dù ý thức được bản thân không ổn nhưng hắn vẫn có chút do dự, bàn tay luyến tiếc không muốn rời ra. Cuối cùng vẫn là Mặc Sĩ Hề mỉm cười, cổ tay khẽ chuyển rút về. Hắn xoay người lên tiếng, "Bạch mã vô tội, các hạ việc gì phải làm khó súc sinh?". Thanh âm không cao nhưng trong vắt, lời nói nương gió theo gió bay xa nhưng tựa như vẫn rất gần bên tai.
Giọng nói thật hay! Hai mắt Thẩm Hồ sáng rực lên.
Khu rừng phía trước vẫn âm sâu, cành lá rậm rạp không nhìn thấy ánh mặt trời. Sau một lát, từ bên trong truyền ra tiếng cười khe khẽ tràn ngập ý trào phúng, "Tuyền Ki công tử quả nhiên tâm địa Bồ Tát, nếu ngài đã yêu quý súc sinh như thế thì đối với mạng người lại càng coi trọng hơn rồi."
Hả? Không phải vì mình mà tới sao? Thẩm Hồ có chút bất mãn, nghĩ lại một chút liền hiểu ra ẩn ý bên trong. Mặc dù bản thân mình tai tiếng không ít nhưng cũng chỉ là nói nói cười cười lừa gạt người khác, chẳng qua đùa dai một chút, nhưng vị thiếu chủ này thân trải sóng gió, lăn lộn chốn giang hồ, những kẻ hận hắn không tới ngàn vạn thì cũng vài trăm, có người tìm hắn trả thù cũng là chuyện thường.
Nghĩ tới đây, hắn lặng lẽ lui về phía sau vài bước. Việc không liên quan đến mình thì không cần quản, thuận tiện có thể mở mang thêm chút kiến thức về vị Tuyền Ki công tử vang danh thiên hạ này. Để xem rốt cuộc hắn có bao nhiêu thực lực!
Mặc Sĩ Hề thần sắc tự nhiên, thanh âm bình tĩnh, "Các hạ có chuyện gì xin cứ nói thẳng"
"Không có gì, ta chỉ đến đây khuyên công tử một câu. Biên quan vốn không thái bình, công tử là kim thân thủ ngọc, chẳng may xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì thật đáng tiếc, thỉnh công tử mau mau hồi kinh"
Thẩm Hồ nghe xong có phần kinh ngạc, đôi mắt nheo lại, khóe môi nhếch lên. Thú vị, thật sự rất thú vị, sự tình bắt đầu có chút hứng thú.
Mặc Sĩ Hề trầm giọng, "Thì ra là thế. Ta hiểu rồi"
"Hiểu là tốt. Công tử là người thông minh, người thông minh hẳn biết chuyện gì đối với mình có lợi nhất."
"Nghe đồn ở Đường Châu có tòa Vu Sơn, ngọn núi này là nơi sinh sống của một tộc người gọi là "Đỗ tộc". Bọn họ tự thành lập một tộc phái, rất giỏi khu trùng dẫn xà, độc tính kỳ dị, đại phu Trung nguyên phần lớn đều thúc thủ vô sách."
Nam nhân thần bí cười nói, "Tuyền Ki công tử quả nhiên tinh thông kim cổ, bội phục, bội phục"
"Đỗ nhân tộc gia có một bảo vật vô cùng đáng sợ là Tam Diệp Mi Trùng, độc trùng lớn bằng ngón tay cái, thân màu hồng nhạt, bất kể là người hay súc vật chỉ cần chạm vào, trừ phi có giải dược của bọn họ, nếu không thì chỉ có thể chờ chết"
"Công tử, ta xin bổ sung một chút, dù có giải dược nhưng nếu sau một khắc không được bôi thuốc thì cũng sẽ vong mạng. Vậy nên, vì ái mã, ngài nên nhanh chóng quyết định đi", Có lẽ vì muốn hăng hái chứng thực lời nói của nam nhân thần bí, hắn vừa dứt lời, hai con bạch mã liền ngã lăn ra đất.
Mặc Sĩ Hề bất động thanh sắc đem thân xe ổn định, sau lại cẩn thận quan sát vết thương sâu hoắm trên mông ngựa, hắn đột nhiên thở dài, "Tam Diệp Mi Trùng đã xuất hiện, kỳ thực cũng không còn cách nào, ta chỉ có thể lùi một bước..."
Hả? Chưa gì đã nhận thua? Trong mắt Thẩm Hồ hiện lên vẻ kỳ quái.
Nam nhân thần bí cười lớn, "Tuyền Ki công tử đúng là người thông minh! Nói chuyện với người thông minh thật nhanh gọn, còn hơn...", lời chưa nói xong, thanh âm đột nhiên biến đổi, "Ngươi! Ngươi đang làm gì vậy?"
Nguyên lai Mặc Sĩ Hề trong lúc hắn nói chuyện đã dùng thế sét đánh không kịp bưng tai mà đem khăn tay gạt hết độc trùng vốn đang bám đầy trên mông ngựa. Độc trùng bị gạt xuống bò lổm ngổm trên mặt đất.
Thẩm Hồ đứng một bên, ý cười trong mắt lại thâm sâu vài phần
Nam tử thần bí tức giận, "Ngươi không muốn có giải dược sao?"
Mặc Sĩ Hề đem khăn tay đã bẩn tùy tiện vứt bỏ, hắn ảm đạm cười nói, "Giải dược? Nói thật hay. Tam Diệp Mi Trùng giả thì cần gì giải dược?"
"Cái gì?"
"Ngươi thật thông minh", Mặc Sĩ hề vươn tay phải chỉ vào một cây ngân châm nhỏ như lông trâu, "Trước đó ngươi đã chuẩn bị những bọc vải rải sẵn trên đường, bên trong bọc vải có chứa một loại dung dịch đặc biệt. Khi xe ngựa đi tới, vó ngựa đạp vỡ bọc vải, dung dịch đặc biệt liền theo đó mà bám đầy trên mình ngựa, tiếp đến ngươi chỉ cần thả trùng, loại trùng này ngày thường nhất định thường xuyên ăn loại dung dịch này nên vừa ngửi được hương vị quen thuộc liền chen chúc xông đến. Sau khi mọi chuyện đã dàn xếp ổn thỏa, ngươi tiếp tục bắn độc châm khiến ngựa của ta thất kinh."
Nam tử thần bí giật mình khiếp sợ, một lúc sau mới khôi phục tinh thần, hắn bật cười, "Vậy sao? Ngươi chắc chứ?"
"Hết thảy đều được bố trí thật sự hoàn mỹ, chỉ tiếc là ngươi đã quên một điều trọng yếu nhất. Nếu như ta ngay cả Tam Diệp Mi Trùng thật giả ra sao cũng không phân biệt được thì làm sao dám mang họ Mặc Sĩ?", Mặc Sĩ Hề vừa dứt lời liền xuất thủ, ngón tay khẽ động, một cây ngân châm lao thẳng đến đối phương.
Lá cây lay động, nam tử cười to, "Không tồi, không tồi, Tuyền Ki công tử quả nhiên danh bất hư truyền, suy đoán rất sắc bén. Nhưng công phu xuất ám khí còn dụng lực quá nhiều, phải nói là...quá kém!"
Mặc Sĩ Hề thản nhiên khoanh tay bình tĩnh, "Tại sao ngươi không nhìn xuống chân của mình?"
"Cái gì? Chân? Chân ta...", thanh âm đột ngột bốc lên cao trở thành một tiếng thét kinh hãi, khu rừng bị tiếng thét làm náo động, vô số cánh chim bay vụt lên cùng với ánh hoàng hôn vàng vọt tạo nên một khung cảnh vô cùng quỷ dị.
Nam nhân thần bí ngã từ trên cây xuống đất, hai chân kéo lê trên mặt đất dường như không thể cử động được nữa.
Thẩm Hồ nhíu mày, Mặc Sĩ Hề nhìn thấy cảnh tượng trước nhưng vẫn thản nhiên, nhìn mà không nhìn, tựa hồ tất cả sự tình đang diễn tiến ở nơi này chẳng liên quan gì tới mình.
Nam nhân thần bí vươn tay liều mạng nắm lấy áo choàng của hắn, vừa cố gắng giãy giụa vừa thều thào hỏi, "Ngươi dùng độc gì? Ngươi đã dùng độc gì đối phó với ta?"
"Ngươi không biết là độc gì sao?", Mặc Sĩ Hề từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt lạnh lùng như băng tuyết, tuyệt đối không để lộ ra bất kì tia cảm xúc nào.
Nam nhân thần bí toàn thân run rẩy, vòng tay bóp chặt yết hầu của chính mình, đôi mắt trợn trừng lên chứng tỏ y đang sợ hãi tới cực điểm, "Tam...Tam...Tam Diệp Mi Trùng?!"
"Đúng vậy, là Tam Diệp Mi Trùng. Chúng lớn bằng ngón cái, thân màu hồng nhạt, vốn sinh trưởng trên lá khô, thân lá bám đầy trùng phấn. Lá thứ nhất, toàn thân run rẩy. Lá thứ hai, khắp người đau đớn. Lá thứ ba xuất hiện, mệnh táng đương trường. Vậy nên mới gọi là Tam Diệp Mi Trùng"
Nam nhân thần bí sững sờ nhìn đối phương vươn tay lấy ra một mảnh lá khô từ trên đùi hắn. Màu lá nâu nổi bật trên bàn tay của Mặc Sĩ Hề, những ngón tay tái nhợt, gầy yếu nhưng vô cùng tao nhã.
"Độc châm chỉ là ngụy trang. Mục đích thực sự chính là muốn ngươi nếm thử mùi vị Tam Diệp Mi Trùng chân chính", Mặc Sĩ Hề ngừng một chút, hạ giọng chậm rãi, "Bây giờ ngươi vẫn còn cho rằng công phu ám khí của ta rất kém cỏi? "
Nam nhân thần bí đã bước một chân vào quỷ môn quan, hắn trừng mắt căm giận nhìn Mặc Sĩ Hề, "Được, được, hôm nay lão tử thất thủ trong tay ngươi, xem như công phu bản thân không đủ. Tiếc là ta đã xem thường ngươi, nhưng ngươi cũng đừng đắc ý!", Hắn bắt đầu cười, cười đến phi thường quỷ dị, trong tiếng cười tràn ngập ác ý, "Tại sao ngươi không hỏi xem vị nô bộc trung thành của ngươi đang ở đâu?"
Lúc này Mặc Sĩ Hề tựa như vừa tỉnh dậy từ trong giấc mộng, hắn "A" một tiếng rồi quay hỏi Thẩm Hồ, "Bà bà của ta đi đâu vậy?"
Thẩm Hồ mỉm cười tươi tắn, hắn chậm rãi nói, "Chuyện này nên hỏi Gia Lam. Gia Lam a!"
Gia Lam thân ảnh quỷ mị không biết từ nơi nào xông ra, "Tô bà bà trúng mê hương, thuộc hạ đã cứu về từ tay tử y nhân, hiện đang nghỉ ngơi, rất an toàn."
Nam nhân thần bí toàn thân chấn động, hắn kinh hãi kêu lên, "Không thể nào! Tử y...hắn tuyệt đối không thể thất thủ..."
Gia Lam cũng không nhiều lời, hắn chỉ đem một đoạn kiếm gãy ném tới trước mặt nam nhân thần bí. Vừa nhìn thấy vật trước mắt, nam nhân thần bí nhất thời xám mặt như tro tàn, hắn lầm bẩm, "Gia Lam...Thẩm Gia Lam...Nguyên lai ngươi chính là Thẩm Gia Lam, thị vệ lợi hại nhất Thẩm gia, nguyên lai tin đồn là thật sự..."
"Hiện tại ngươi có thể trả lời ta một vấn đề không?", thanh âm Mặc Sĩ Hề mềm mại dịu dàng tựa ánh trăng nhưng nam nhân thần bí không rét mà run, hắn ngẩng đầu, hung hăng trừng mắt nhìn Mặc Sĩ Hề, "Ta biết ngươi thông thạo chín chín tám mươi mốt loại nhục hình, phàm là phạm nhân vào tay ngươi chưa từng có ai không nói ra sự thật. Bất quá, ngươi đừng mơ tưởng moi được nửa chữ từ ta, bởi vì..."
Nam nhân vừa nói đến đó liền cắn mạnh một cái, máu từ trong miệng hắn bắt đầu ứ ra. Mặc Sĩ Hề tiến tới giữ chặt cằm hắn nhưng không kịp, chỉ thấy hai mắt hắn trợn trừng, chân tay co giật, trong nháy mắt đã vong mạng.
"Hảo độc dược...", Mặc Sĩ Hề khẽ cau mày.
Thẩm Hồ vẫn đứng một bên nói mát, "Nếu là ta, ta cũng sẽ chuẩn bị sẵn kịch độc trước đó. Ta thà tự sát còn hơn gặp chín chín tám mốt loại nhục hình của ngươi"
Tia mắt của Mặc Sĩ Hề chuyển sang người Thẩm Hồ, hắn lắc đầu, "Sai lầm rồi"
"Sai lầm? Sai lầm cái gì? Chẳng lẽ ngươi thật sự không muốn dụng hình với hắn?"
"Thật ra, ta vốn biết đại khái chín mươi mốt loại nhục hình có thể áp dụng với hắn, nhưng hắn đã kể thiếu mười loại, cho nên ta nói hắn sai rồi", Mặc Sĩ Hề vẫn giữ biểu tình nghiêm trang, Thẩm Hồ nhìn hắn nửa ngày rồi đột nhiên cười lớn.
Không khí căng thẳng theo tiếng cười này dần buông lỏng trở nên thoải mái hơn.
"Thành thật mà nói, hiện tại ta đã bắt đầu bội phục ngươi rồi đó, tộc gia chi bảo của Đỗ tộc cũng nằm trong tay ngươi!"
"Ngươi nói vật này?", Mặc Sĩ Hề đem mảnh lá khô phe phẩy trước mặt Thẩm Hồ làm hắn sợ tới mức ba chân bốn cẳng chạy nhanh né tránh, hắn thất thanh kêu lớn, "Uy uy uy, ngươi không nên vung tay tùy tiện nha, thứ quỷ quái Tam Diệp Mi Trùng này nghe nói chỉ cần chạm vào liền trúng độc, ta còn chưa muốn toi mạng sớm vậy...Khoan đã! Tại sao ngươi cầm tỉnh bơ vậy?"
Mặc Sĩ Hề tùy tiện đem mảnh lá khô vứt sang một bên, môi đào khẽ nở, nụ cười ấm áp như gió xuân tràn về, thanh nhã như sương mai đọng trên phong diệp.
"Ngươi đã bao giờ nghe nói qua Đỗ nhân tộc gia cùng Hán nhân có quan hệ chưa? Càng đừng nói đem tộc gia chi bảo trao tặng."
"Vậy thứ kia..."
"Là ta lừa hắn"
Ách! Thẩm Hồ sửng sốt.
"Đây không không phải là Tam Diệp Mi Trùng, chỉ là một chiếc lá khô bình thường thôi."
"Thật sao?"
"Chẳng qua ta bôi lên đó một ít tê phấn của muội muội Uyển Nhi, nàng ta trong lúc nhàm chán đã pha chế ra loại bột phấn này, chỉ cần người chạm vào sẽ lập tức run rẩy toàn thân, phần da thịt lộ ra bên ngoài sẽ nóng như bị lửa thiêu đốt. Hắn vì quá sợ hãi lời đồn về thiên hạ chí độc Tam Diệp Mi Trùng nên thà tự sát chứ không muốn chịu đựng trong chốc lát."
Thẩm Hồ cười khổ, đưa tay sờ sờ mũi, "Mọi người đều nói ta thích gạt người, kỳ thật công phu lừa gạt của Mặc Sĩ huynh cũng không hề kém cỏi, thật sự lĩnh giáo."
"Nếu như ngươi không biết gạt người thì làm sao hiểu thấu mánh khóe bịp bợm của kẻ khác?", nói đến chỗ này đôi mắt của Mặc Sĩ Hề bỗng dưng tối sầm lại, "Từng có một người nói với ta câu đó, mỗi ngày ta đều ghi nhớ, chưa bao giờ dám quên"
Thẩm Hồ nhận ra điểm biến hóa trong mắt hắn, vừa định mở miệng thì xa xa bỗng truyền đến tiếng xe ngựa, xem ra ít nhất cũng phải hai mươi người!
"Vận khí của ngươi thật không tồi, chúng ta không cần vì chuyện ngựa bị hạ độc mà lo lắng nữa rồi!"
Thẩm Hồ thở dài, biểu tình không rõ là yên tâm hay mất mát, nhưng ngay sau đó hắn lập tức chấn hưng tinh thần, khôi phục dáng vẻ lười nhác, nhãn tình sáng ngời, nụ cười gian tà xấu xa đi cùng lời nói, "Ngươi có muốn gặp gỡ Mạch thành đệ nhất mỹ nhân một chút không?"
Mặc Sĩ Hề nhướng mày. Thẩm Hồ cười nhưng không nói, hắn quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.
Mặt trời đã ngả về tây, ánh sáng trong rừng vô cùng ảm đạm. Tuy nhiên, một loạt sáng theo xe ngựa càng ngày càng tới gần, cuối cùng xuất hiện trước mắt bọn họ là hai thiếu nữ cầm đèn lồng, xiêm y giống nhau đều là áo hồng váy màu vàng nhạt, dung mạo không hề tầm thường.
Bất quá, khi bọn họ nhìn thấy người phía sau, những thiếu nữ khác phảng phất như không còn tồn tại. Trong trời đất chỉ còn lại duy nhất một người. Nàng ta tóc mây phiêu phiêu, mắt sáng như sao, thùy mâu hơi hạ, điểm nhẹ gót sen tiến tới.
Tuyệt sắc!
Trong mắt Mặc Sĩ Hề nổi lên một tia tán thưởng, dường như cũng bị tuyệt thế giai nhân làm rung động. Tuy nhiên, cảm xúc của hắn cũng chỉ ngừng ở đó.
Hai thiếu nữ tới gần liền tách ra hai bên, duy có tuyệt sắc thiếu nữ kia chân vẫn không ngừng, theo ánh đèn tới trước mặt hắn, ngọn đèn ửng đỏ làm nổi bật gương mặt trắng nõn như ngọc, càng cảm nhận vẻ tuyệt mỹ vô song.
"Tướng quân phủ thị tỳ Cúc Ảnh, vâng mệnh phu nhân, đặc biệt đến cung nghênh đại giá Tuyền Ki công tử." Thiếu nữ nhún mình cung kính, cử chỉ lễ nghĩa cấp bậc tuy rằng chu toàn, lại không hề thể hiện chút cảm xúc nào, nhất là ánh mắt yên lặng bình tĩnh làm cho người ta cảm thấy được tiến tới nghênh đón chẳng qua là thể xác, linh hồn sớm đã không ở chỗ này.
Mặc Sĩ Hề chăm chú ngắm nhìn nàng rất lâu, bất giác nhận ra các thiếu nữ khác đang lộ rõ vẻ kinh ngạc, lúc này hắn mới thu hồi nhãn tình, hoàn lễ "Phu nhân khách khí"
Cúc Ảnh thanh âm không đổi cứng nhắc trả lời, "Phu nhân vốn định hôm nay đích thân đón tiếp công tử, nhưng công tử tới chậm hơn so với dự tính, lúc này trời cũng đã muộn, sợ rằng không tiện, đã phân phó nô tỳ tại Khổng Tước Lâu sắp xếp chỗ ở ổn thỏa, xin công tử nghỉ ngơi một đêm, sáng mai tới Mạch Thành sẽ tẩy trần. Nếu có điều gì thất lễ, xin công tử thứ tội."
"Làm phiền cô nương"
Cúc Ảnh thi lễ, xoay người nói, "Vậy mời công tử lên xe". Từ đầu tới cuối dường như hoàn toàn không có thấy thiếu gia nhà mình đang đứng cạnh khách nhân.
Thẩm Hồ cũng không trách trội, chẳng qua nhếch mội tự giễu, "Xem ra vị khách quý này so với chủ tử như ta còn được coi trọng hơn."
Mặc Sĩ Hề không tiếp lời, thẳng tiến phía trước. Thẩm Hồ thấy hắn đang hoàn toàn để ý tới Cúc Ảnh, lúc này không trốn, còn đợi khi nào? Trong lòng hắn vừa nảy sinh ý nghĩ này thì bên tai chợt nghe thanh âm của Mặc Sĩ Hề, "Gia Lam, thay ta nhắc nhở chủ tử ngươi một chút, nếu hắn không muốn trên thân xuất hiện chút khó chịu, tốt nhất đừng nên hành động thiếu suy nghĩ."
Thẩm Hồ lập tức gót chân vừa chuyển, ngoan ngoãn theo sát hắn tiến lên.
Mặc Sĩ hề cười cười, vén rèm xe ngựa, Thẩm Hồ vừa than thở vừa tiến vào. Thẩm Gia Lam đem Tô bà bà đang còn hôn mê đưa vào trong xe, lắc thân lại biến mất.
Đêm đen, bốn phía không gian thanh lãnh u mật, chỉ có thiếu nữ cầm lồng đèn trên tay tản mát ánh sáng hồng.
Rất nhanh, thành trấn trọng địa vùng biên quan Mạch Thành Lạc trấn đã ở phía trước.
← Ch. 01 | Ch. 03 → |