Vô thức
← Ch.028 | Ch.030 → |
"Ha... Ha... Đừng mà... Quý... Sở Yến... Anh đừng lı·ế·𝖒 chỗ đó... A..."
Tô Điềm suýt nữa bị k*í*𝒸*♓ ✞𝒽*í*c*♓ kỳ dị này dày vò đến phát điên, ngón tay trắng nõn nhẹ ⓑ·ấ·𝖚 ⓒ𝒽·ặ·𝐭 lấy ga giường, chỉ có thể phát ra những tiếng kêu kiều mị ngắt quãng từ trong cổ họng.
Quý Sở Yến mắt điếc tai ngơ, đầu lưỡi tỉnh xảo. càng thêm làm càn, tiến vào mọi ngóc ngách trong tiểu huyệt của cô mà dò xét. Nhưng mà miệng huyệt của cô quá chật, đầu lưỡi ɱề*𝐦 ɱ*ạ*ⓘ của anh không thể nào chen vào được. Quý Sở Yến đành phải dùng tay, nhẹ nhàng mở tách mở mép thịt của Tô Điềm ra, để miệng huyệt mở ra càng to hơn, sau đó đưa lưỡi của mình vào trong.
'Tô Điềm kêu lên một tiếng, â·ⓜ 𝖍·ộ 𝐫.υ.п 𝐫.ẩ.y, d*m thủy càng chảy ra nhiều hơn.
Quý Sở Yến dùng đầu lưỡi bắt chước tần số dao. động của trứng rung, liên tục đ·â·ⓜ chọc vào trong â.𝐦 𝐡.ộ của cô, khiến cho Tô Điềm càng lúc càng rên to hơn.
*A... Bụng căng quá... Ha... Ha..."
Ngón tay của Tô Điềm luồn vào tóc của Quý Sở Yến, rⓤ·п r·ẩ·γ ấn đầu anh vào giữa hai chân mình, vòng eo Ⓜ️ề●Ⓜ️ 𝖒●ạ●ℹ️ không ngừng di chuyển lên trên, tiểu huyệt khao khát nhận được v⛎ố.t ✅.3 nhiều hơn.
Quý Sở Yến giữ chặt mô●n●ɢ cô, uống sạch tất cả d*m thủy của cô, không bỏ sót một giọt nào, toàn bộ đều bị anh hút vào trong cổ họng,
"A... đừng... 𝐦ú·✝️... ha... chỗ đó..."
Tô Điềm lắc đầu loạn xạ, không ngừng г_ê_𝐧 г_ỉ. Cô chỉ cảm thấy nước trong cơ thể sắp bị Quý Sở Yến hút cạn rồi. Quý Sở Yến càng mú.✝️ càng hăng, cuối cùng cô không thể nào chịu đựng được nữa, cả người ưỡn cong lên, 𝖙.𝐡.â.𝐧 †.♓.ể nhanh chóng đạt tới cao trào.
"Bảo bối, em thật ngọt ngào." Quý Sở Yến từ giữa hai chân cô ngồi dậy, khóe môi mỏng 𝐠ợ_𝖎 𝒸_ả_〽️ thấp thoáng vệt nước đọng.
"Chẳng trách em lại tên là Tô Điềm, chỉ có điều lạ không phải là điềm tĩnh yên ổn" Quý Sở Yến nhanh chóng đeo bao cao su vào, gương mặt vẫn mang theo ý cười: "Mà là ngọt ngào 𝒹●â●Ⓜ️ đã●𝖓●𝐠"
Tô Điềm vừa mới đạt tới cao trào còn đang há miệng †_h_ở ♓_ổ_𝐧 𝐡ể_𝐧, nghe được lời này thì xấu hổ đến mức suýt chút nữa ngất
Tất nhiên là Quý Sở Yến sẽ không cho cô cơ hội ngất.
Anh vỗ vỗ cái 𝐦*ôn*🌀 của cô, chen dương v*t đã đeo sẵn bao cao su vào giữa hai chân cô.
hoa huy*t của cô được anh chăm sóc đã ướt đẫm, Quý Sở Yến bôi d*m thủy của cô lên dương v*t, sau đó dùng sức đẩy eo, dương v*t to lớn như một cây. sắt cứ thế đâ-ɱ ✌️-à-ⓞ trong tiểu huyệt của cô.
Tô Điềm sợ hãi hét lên, 𝐥●i𝓃●♓ ♓ồ●п giống như bị anh đ·â·ɱ bay ra ngoài.
Quý Sở Yến trực tiếp gác hai chân cô lên vai mình, vòng eo cường tráng liên tục đưa đẩy, dương v*t to lớn mỗi lần đều đ_â_m 𝐯_à_𝑜 rất sâu bên trong.
"Ưm... A... A... Sâu... Sâu quá... Phía dưới sắp bị đâ*ɱ hỏng rồi..."
Tiếng 𝐫*ê*ռ 𝓇*ỉ của Tô Điềm trộn lẫn với âm thanh "bạch bạch bạch" khi da thịt trần trụi va chạm vào.
nhau, khiến cho căn phòng tràn ngập mùi vị 🅓â*m mỹ.
Cây côn th*t kia đang không ngừng lấp đầy 𝐭·♓·â·n ✝️ⓗ·ể Tô Điềm, 𝖈-ọ 🔀-á-т lên vách thịt của cô, cô cảm thấy. như mình sắp phát điên rồi.
A... Ha... Ha... Nhanh... Nhanh lên một chút... Sắp... Sắp tới... Sắp tới rồi... A..."
Âm thanh cầu xin của cô vừa Ⓜ️●ề●𝐦 𝖒●ạ●ℹ️ vừa 𝐪*ⓤⓨ*ế*𝖓 𝐫*ũ, Quý Sở Yến sau khi nghe xong thì ánh mắt trầm xuống, chút lý trí còn sót lại cuối cùng nhanh chóng bị ném ra sau đầu. Anh dạng hai chân cô ra, dương v*t hung hãng đâ·ⓜ v·à·𝐨 sâu trong con đường chật chội của cô, ** đến mức tiểu huyệt của cô tê dại và sưng tấy, mép thịt bởi vì bị dẫn vặt nhiều quá mà còn sùi cả bọt trắng.
Tốc độ của anh càng lúc càng nhanh, vừa mới đ●â●Ⓜ️ vài chục cái là Tô Điềm đã ngửa cổ ra sau, lại thêm một lần nữa đạt tới cao trào.
"Trong giây phút lên cao trào, tiểu huyệt của cô co thắt dữ dội, sau đó tuôn ra một dòng d*m thủy nóng rực, miệng huyệt run rấy không ngừng, vô thức thít chặt lấy dương v*t bên trong. Quý Sở Yến bị cô 💲𝐢ế●𝐭 🌜𝐡●ặ●✝️ đến mức ⓒ♓.ế.t đi sống lại, anh cũng không nhẫn nhịn thêm được nữa, điên cưồng đâ-ɱ sâu vào thêm vài chục cái rồi cũng run người 𝐛●ắ●ⓝ ✝️●ı●𝖓●ⓗ.
← Ch. 028 | Ch. 030 → |