Truyện:Làm Bạn Giường Với Đối Tượng Liên Hôn - Chương 004

Làm Bạn Giường Với Đối Tượng Liên Hôn
Hiện có 133 chương (chưa hoàn)
Chương 004
0.00
(0 votes)


Chương (1-133 )

"Ưm... ngứa quá..."

Nụ ♓ô*𝐧 của Quý Sở Yến rơi lên xương quai xanh của Tô Điềm, 𝒸●ọ ❎●á●✞ lên chiếc cổ mảnh mai của cô, 𝖍·ô·n khắp má cô. Động tác trên tay anh cũng không an phận chút nào, cách một lớp khăn tắm mà nắm lấy bầu п-🌀-ự-🌜 của cô, vân vê nhào nặn điên cuồng.

Trong vòng tay hắn là mùi hương của cô, vốn dĩ gỗ tuyết tùng là một mùi hương thanh mát có tác dụng điều tiết không khí, nhưng đặt trong hoàn cảnh này thì lại có sức cám dỗ đồi trụy vô cùng.

Tô Điềm đắm chìm trong nụ ♓ô·ռ của anh, bàn tay cầm ly rượu không khỏi run lên, muốn cầm mà không cầm được. Quý Sở Yến hơi nheo mắt lại, ghé vào tai cô trêu chọc: "Không phải em muốn uống rượu sao?"

Sau đó, anh vươn tay luồn qua eo cô, đoạt lấy ly rượu trên bàn.

Tô Điềm chăm chú nhìn anh đặt ly rượu lên môi, ngửa đầu uống một ngụm. Giây tiếp theo, anh đặt ly rượu về chỗ cũ, ánh mắt thâm thúy nhìn cô, không cho cô cơ hội liên tiếng, đá 𝖍_𝖚_𝐧_🌀 𝒽ă_𝐧_ℊ 𝖍ô_𝓃 lên đôi môi đỏ mọng của cô.

"Ưm... ưm..."

Tô Điềm cảm giác được có một chất lỏng mát lạnh 𝐱·â·m ռ·ⓗ·ậ·p vào trong miệng. Nụ 𝐡●ô●п của Quý Sở Yến luôn vội vã như thế, một phần rượu cô còn chưa kịp nuốt vào, cứ thế theo khóe miệng cô chảy ra.

Anh giống như 𝒽ô*n bao nhiêu cũng không đủ, ɱú.ⓣ mát đầu lưỡi cô không ngừng. Nháy mắt, trong khoang miệng của cả hai người đều tràn ngập vị ¡ ngọt ngào êm dịu của rượu vang. Một lát sau, Quý Sở Yến mới bằng lòng buông cô ra một chút, nhưng vừa lúc ánh mắt quét qua vết rượu đỏ nơi khóe môi cô, ánh mắt anh lại tối sầm lại. Người đàn ông dứt khoát nắm chặt lấy cằm cô, đ●ặ●т l●ê●п 𝐦ô●ı cô một nụ h.ô.ռ., một lần nữa cướp mất hơi thở của cô.

Anh vươn đầu lưỡi 👢ıế-〽️ nhẹ một cái, môi lưỡi dính sát, dễ dàng cảm nhận được mùi thơm của rượu.

Thứ giữa hai chân đã sưng đến mức khó chịu, Quý Sở Yến dứt khoát ôm Tô Điềm ấn lên sofa trong phòng khách.

Chiếc khăn tắm của cô vốn đã lỏng lẻo lắm rồi, chỉ miễn cưỡng che đậy т𝒽·â·ⓝ †𝐡·ể. Quý Sở Yến khẽ giật một cái, kéo khăn tắm ra, toàn bộ phần lưng trần của cô lộ ra trong không khí. Vòng 𝑒_𝑜 ✝️_h_0_𝖓 thả, cặp Ⓜ️●ô●𝓃●🌀 căng tròn vểnh lên cao, da thịt trắng như tuyết, giống như đang mời gọi người ta nếm thử.

Ánh mắt của Quý Sở Yến trầm xuống, những ngón tay xương khớp rõ ràng nhẹ nhàng đẩy khe Ⓜ️·ô·ռ·🌀 của Tô Điềm ra, để lộ â*ɱ ⓗ*ộ phấn nộn.

Cảm giác được lỗ nhỏ của mình đột nhiên phát lạnh, ánh mắt của người đàn ông cũng đang nhìn chằm chằm vào vùng kín của cô, Tô Điềm không nhịn được mà đỏ bừng mặt mũi, vô cùng xấu hổ.

Cô vừa căng thẳng thì tiểu huyệt cũng bắt đầu co thắt rồi khế h_é 𝐦_ở ra, để lộ ra mật hoa. d*m thủy ở bên trong cũng giống như lũ lụt mà trào ra ngoài, nhầy nhụa không chịu nổi.

"Bảo bối, sao lại nhiều nước như vậy?" Quý Sở Yến nhẹ nhàng nói ra những từ 𝖉-â-〽️ đã-𝖓-ⓖ, ngay cả câu "Bảo bối" của anh cũng vừa trầm vừa từ tính, khiến trái tim Tô Điền run lên.

Cô bất mãn văn vẹo môⓝ*𝐠, đỏ mặt nói: "Chẳng phải nhờ anh ban tặng đó sao?"

Quý Sở Yến khẽ cười một tiếng. Không bao lâu sau, Tô Điềm cảm giác được có một cây gậy th*t nóng rực đang ấn lên â-Ⓜ️ 𝒽-ộ của cô, điên cuồng ma sát, ma sát đến mức d*m thủy của cô lại chảy ào ào ra ngoài lần nữa.

Sau khi cọ qua cọ lại vài lần, dương v*t đã dính đầy d*m thủy của Tô Điềm. Quý Sở Yến rốt cuộc cũng không khống chế nổi nữa, một tay nắm lấy côn th*t của mình, nhắm thẳng vào miệng hoa huy*t của cô.

##### Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới)#####

Quy đầu to lớn màu đỏ tím trong nháy mắt được hoa huy*t hút chặt lại. Quý Sở Yến dựng thẳng lưng lên, k♓_𝑜á_𝒾 ↪️_ả_〽️ tê dại chạy khắp ✞_𝒽â_п ✞_𝖍_ể. Anh xoa nắn bờ 𝐦·ô𝓃·𝐠 của Tô Điềm, khàn giọng ԁ·ụ 𝖉·ỗ: "Bảo bối, em thả lỏng một chút... Em hút chặt quá, anh không vào được."

Đã lâu Tô Điềm không được ăn dương v*t đàn ông thế này, giờ phút này cô chỉ cảm thấy miệng huyệt của mình vừa sưng vừa nóng. Mặc dù trước khi đ*â*〽️ ⓥ*à*𝐨 đã có màn dạo đầu không tệ, d*m thủy nhớp nháp, nhưng khi thực sự đâ*ɱ ѵà*ο thì vẫn không tránh khỏi đau đớn.

"Đau... Anh nhẹ một chút..." Tô Điềm nghẹn ngào, bàn tay mảnh mai vô lực ôm chặt lấy gối. Bờ 𝖒·ô𝓃·𝐠 cô bị Quý Sở Yến nhấc lên cao, eo nhỏ lại bị đè xuống, giống như một con rối xinh đẹp, để mặc cho người ta tạo thành đủ mọi hình dạng.

Quý Sở Yến nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu này của cô thì cũng mềm lòng đi vài phần. Anh căn răng nhẫn nhịn 𝖉ụ●𝖈 𝖛●ọ●𝓃●🌀, rút quy đầu ra khỏi tiểu huyệt của cô. Lúc anh 𝖗ú·† 𝐫·𝖆 ngoài, hoa huy*t của cô còn phát ra tiếng "Chóc" rất nhỏ.

Hạ thể không còn bị kéo căng ra nữa, Tô Điềm không biết là cảm thấy may mắn hay là mất mát. Cô quay đầu lại, nhìn Quý Sở Yến sau lưng mình: "Sao thế?"

Ánh mắt của cô xẹt qua thân dưới của anh, quy đầu ngạo nghễ ưỡn lên, dương v*t màu đỏ tía nổi đầy gân xanh, kích thước kinh người.

Quý Sở Yến nhận ra ánh mắt của cô đang nhìn vào đâu, vừa cười v●⛎●ố●ⓣ 𝖛●3 tiểu huyệt của cô: "Muốn thế cơ à?"

"Vậy thì cho em."

Nói dứt lời, một ngón tay của anh đã ⓒ.ắ.ɱ ✅.à.0 bên trong Tô Điềm.

"A... hơi chướng..." Tô Điềm khế run lên. Mặc dù một ngón tay vẫn có thể tiếp nhận được, nhưng dù sao cũng lâu lắm rồi không có dị vật tiến vào cơ thể, thế nên cảm giác vẫn không thể nào coi nhẹ được.

Ngón tay của Quý Sở Yến vô cùng linh hoạt, sau khi xoay tròn ở bên trong cô một lúc thì lại lùi về sau một nửa, sau đó lại tiếp tục đ●â●ɱ sâu vào.

"Hơi đau..."

Tô Điềm cong người lên, thân dưới truyền đến cảm giác hơi đau nhói.

Lần này Quý Sở Yến không dám dùng sức nữa, chỉ khế mài ngón tay vào vách thịt của cô, ghé vào tai cô thì thầm: "Chặt quá, lâu rồi không làm sao?"

Tô Điềm vẫn chưa lấy lại tinh thần, một lúc lâu sau mới chậm rãi gật đầu.

"Vậy anh... chậm một chút?"Quý Sở Yến thực sự muốn chậm lại, nhưng rất nhanh đã bị cảm giác thít chặt làm bùng cháy lên ԁ·ụ·🌜 ✌️ọ·𝐧·g trong người. Anh cúi người xuống, tay trái ra ra vào vào trong tiểu huyệt của cô, tay phải nhào nặn bầu 𝓃ɢ_ự_𝖈 của cô. Tô Điềm bị κ_í𝖈_♓ t_𝒽_í↪️_𝒽 cả trên lẫn dưới, ◗â·〽️ dịch tuôn ra không ngớt.

"Ưm..." Tô Điềm không nhịn được mà rên lên một tiếng, tốc độ di chuyển ngón tay của Quý Sở Yến càng ngày càng nhanh, mép thịt của cô cũng bị cào xước hơi đau đớn, nhưng 𝖈·ả·〽️ 𝐠·❗á·↪️ 🌴·ê 🅓·ạ·i và 𝖐hοá*i ↪️*ả*ⓜ cũng dần dần ập tới.

Quý Sở Yến nhìn thấy cô bắt đầu đ-ộ𝖓-🌀 ⓣ-ì𝓃-𝐡 thì 𝐡ô.ռ lên vành tai cô một cái, khàn giọng nói: "Thêm một ngón tay nữa, bảo bối, kiên nhãn một chút."

Chương (1-133 )