Trong phòng tắm (Hơi H)
← Ch.001 | Ch.003 → |
Trong phòng tắm của khách sạn, Tô Điềm đang ngâm mình trong bồn tắm lớn, suy nghĩ hơi mơ hồ.
Sau khi chạm mắt với Quý Sở Yến, hai người liền lái xe đến khách sạn, thuê căn phòng này.
Quý Sở Yến đã tắm xong trước cô, đang ở bên ngoài gọi phục vụ mang rượu vang lên.
Ngón tay Tô Điềm lướt qua ✝️𝖍â.ⓝ †.ⓗ.ể mề·𝖒 ⓜ·ạ·❗ và tinh tế như tuyết của mình, từ xương quai xanh chạy dọc một đường xuống đến hai đầu v* hồng hào nhô lên. Cô khẽ 𝖙●𝒽●ở 𝒹ố●ⓒ, bàn tay dịu dàng trượt xuống eo, sau đó tiến vào trong nước.
Đầu ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng xẹt qua lông mu ⓜề*ⓜ 〽️*ạ*❗, đi thẳng tới âm hạch, nhẹ nhàng v●⛎ố●t ѵ●𝖊, ↪️_ả_〽️ 𝖌𝐢_á_ⓒ 🌴_ê ⓓạ_ⓘ quen thuộc lập tức truyền đến.
Tô Điềm không nhịn được mà 𝖈ắ·n 〽️·ô·i.
Hồi cô còn ở Luân Đôn cũng đã từng có bạn trai. Bạn trai cũ của cô rất tốt, tiếc là kỹ thuật 𝖑à·𝖒 🌴ì·n·h lại chỉ ở mức trung bình, mỗi lần tiến hành màn dạo đầu đều không có kiên nhẫn, nhiều lần tiến vào thô bạo khiến cô bị thương. Lâu dần, cô không chịu đựng được nữa, liền quyết định chia tay.
Tuy nhiên, ngay cả sau khi chia tay thì cô vẫn có ♓𝐚·m 𝐦·⛎·ố·𝓃 tình dục vô cùng mãnh liệt, thường xuyên ✌️⛎ố.𝖙 ✌️.𝐞 âm đế tự an ủi mình.
Nghĩ đến chuyện này, Tô Điềm lập tức tăng tốc độ ⓥ-ц-ố-t ✅-𝑒. Mỗi lần như thế, tiểu huyệt của cô sẽ chảy ra rất nhiều d*m thủy, nhưng đồng thời nơi đó cũng sẽ vô cùng trống rỗng. Cô chỉ ước có thứ gì đó đi theo dòng nước mà đ●â●𝖒 ✌️●à●0 trong cơ thể cô, lấp đầy cô.
'Tô Điềm tưởng tượng ra dương v*t của Quý Sở Yến thì hai má đỏ bừng. Vừa rồi, khi hai người vừa mới vào khách sạn thì Quý Sở Yến đã đè cô lên ván cửa mà ⓗ·ô·𝓃 cuồng nhiệt, đến tận khi cô giấy dụa nói muốn tắm trước thì anh mới miễn cưỡng thả cô ra. Nhưng lúc anh lùi về sau, Tô Điềm đã nhìn thấy rõ ràng đũng quần của anh nhô lên như một cái lầu nhỏ.
Nếu như thứ đó đ_â_𝐦 𝖛_à_o trong tiểu huyệt của cô... Chắc là sẽ trướng lắm nhỉ? Nghĩ như vậy, bàn tay đang xoa bóp hoa hạch của Tô Điềm càng lúc càng nhanh hơn, cô cũng không nhịn được mà ngửa cổ ra sau, cánh môi không tự giác được mà khẽ h●é Ⓜ️●ở.
Tô Điềm cảm thấy 🎋hⓞ·á·❗ 𝖈·ả·m của mình sắp đạt đến đỉnh điểm, một luồng chất lỏng trong cơ thể cũng sắp phun trào ra ngoài.
"Em đang làm gì thế?" Tô Điềm tắm rửa hơi lâu, Quý Sở Yến lo lắng cô xảy ra chuyện, đúng lúc cửa phòng tắm không khóa. Anh đẩy cửa đi vào, không ngờ lại thấy được một hình ảnh ⓓâ.Ⓜ️ mỹ như thế này.
Bộ 𝖓·ɢự·𝒸 xinh đẹp nhô lên trên mặt nước, hai đầu v* đã dựng đứng lên. Tay trái Tô Điềm nắm chặt lấy thành bồn, tay phải thò vào trong nước, khiến nước dập dềnh chân động. Gương mặt cô lúc này đã tràn đầy ◗_ụ_𝖈 ✌️ọ_n_ℊ, đôi mắt 𝐤-♓-é-🅿️ ♓-ờ, đôi môi ♓*é 〽️*ở, tràn ngập khao khát và bất mãn.
Tô Điềm bị Quý Sở Yến đột nhiên xông vào phòng tắm làm cho giật bắn cả mình, động tác trên tay hơi chệch đi một chút, vô tình đánh trúng âm hạch mẫn cảm. K·ⓗⓞ·á·𝖎 🌜·ả·Ⓜ️ mãnh liệt ập tới, cô không nhịn được mà rê*𝖓 𝓇*ỉ: "A... Sắp tới rồi..."
Toàn thân cô co quắp lại, Tô Điềm không có chút tiền đồ nào, cứ thế đạt tới cao trào ngay trước mắt Quý Sở Yến.
Cô 𝐤ẹ_🅿️ c_♓_ặ_𝐭 hai chân, cảm nhận dư vị ⓚ♓●ⓞá●ⓘ ⓒả●ⓜ còn sót lại. Tô Điềm còn đang muốn 𝖙𝖍_ở 𝐝_ố_𝒸 một chút thì cả người đã bị Quý Sở Yến kéo lên, ngã nhào vào trong lòng anh.
"Nôn nóng đến vậy cơ à?" Quý Sở Yến nhìn cô, giọng nói trầm khàn, lời nói ra lại vô cùng 🅓*â*𝖒 mỹ: "Còn chưa vào chủ đề chính mà tự em đã şướ𝓃.ℊ một mình rồi?"
Tô Điềm nhìn anh, hai mắt mê ly. Hai tay cô vòng ra phía sau, ôm lấy cổ anh, 𝖙●h●ở 𝖍ổ●п 𝒽●ể●ⓝ: "Ưm... Em nào có..."
"Không có à? Vậy để anh kiểm tra một chút là biết ngay thôi." Quý Sở Yến nói, sau đó ôm cô đi ra ngoài, thẳng tới chiếc giường bên cạnh. Anh nhanh chóng ném cô lên chiếc giường 𝐦ề*ɱ ɱ*ạ*ï.
Tô Điềm ngã ở trên giường, trái tim đập thình thịch, nhìn anh dần dần đ_è 𝖑ê_n ⓝ_ⓖườ_i mình.
Cô không chút do dự, ôm lấy cổ anh, dán môi mình lên môi anh."Ưm...
Đôi môi của Quý Sở Yến hơi lạnh, còn mang theo chút mùi thuốc lá nhàn nhạt. Đầu lưỡi của Tô Điềm nhẹ nhàng lướt qua, cô lập tức cảm nhận được т*𝖍*â*п ✞*h*ể Quý Sở Yến cứng đờ, giống như đang cố gắng đè nén cơn điên vậy.
Đầu lưỡi của anh mạnh mẽ tấn công cô, cạy mở hàm răng của cô. Đầu lưỡi hai người 𝐪*⛎ấ*n ⓠυ*ý*т lấy nhau, trong phòng không ngừng vang lên những tiếng nước bọt "chóc chóc".
Bàn tay của Quý Sở Yến cũng không an phận chút nào. Bởi vì Tô Điềm κ♓_ỏ_𝐚 𝐭_ⓗ_â_ռ nên anh có thể dễ dàng nhào nặn chơi đùa với bầu 𝖓●𝖌ự●𝖈 của cô. Anh vừa bóp vừa nhéo đầu v*, khiến Tô Điềm tê dại cả người.
Một tay còn lại luồn xuống phía dưới, tìm kiếm mật huyệt thấp thoáng giữa đám lông mu.
Ngón tay của anh vừa thô vừa cứng, lúc này đang nhẹ nhàng xoa nắn hạt đậu nhỏ của cô. 🎋♓οá*ı 𝒸*ả*ɱ mà anh mang lại khiến Tô Điềm không nhịn nổi mà ưỡn người lên, miệng không ngừng phát ra những tiếng гê-ⓝ ⓡ-ỉ, nhưng lại bị nụ 𝖍ô●𝓃 của Quý Sở Yến chặn lại, biến thành những tiếng ngâm nga.
"Ưm... Ưm..."
Mãi đến tận khi Tô Điềm cảm giác như mình sắp không thở nổi nữa rồi thì Quý Sở Yến mới buông tha cho đôi môi của cô..
Nhưng động tác trên tay anh không hề ngừng lại chút nào, ngón tay phải xẹt qua âm đế, trực tiếp dán lên cửa miệng huyệt.
"Ướt quá." Quý Sở Yến khẽ cười, đầu mày đuôi mắt lộ ra vẻ nghiền ngẫm: "Vậy mà vừa rồi còn không chịu thừa nhận, đồ lừa đảo."
← Ch. 001 | Ch. 003 → |