Đòi nợ
← Ch.077 | Ch.079 → |
Editor: Puck - Diễn đàn
Thủy nhi dừng bước lại, liếc nhìn người nằm bên chân mình, sau đó nhìn về phía Thượng Quan Lăng đang đỏ mắt, cả người tản ra sát khí nồng đậm, lại đưa mắt nhìn Lăng Mạn Điệp đang tỏ vẻ bình tĩnh, nhếch môi cười, Lăng Mạn Điệp muốn giá họa cho nàng?
Cười nhạo một tiếng, kéo Hiên Viên Mị ngồi xuống bên cạnh, tầm mắt rơi vào trên người Lăng Mạn Điệp, ý tứ thần sắc trong mắt không rõ.
Lăng Mạn Điệp nhíu nhíu mày, trong lòng tự dưng sinh ra mấy phần bất an, lại cố tự trấn định.
Thượng Quan Lăng lạnh lùng nhìn về phía Thủy nhi, nói từng chữ từng câu, "Ta muốn ngươi đền mạng!"
Hiên Viên Mị lười biếng phất tay, ngăn cản sát khí của hắn, khiến sát khí kia không cách nào đến gần một phần, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve đùa nghịch sợi tóc mềm mượt của Thủy nhi, nhàn nhạt quét nhìn Thượng Quan Lăng một cái, lại làm cho trong lòng Thượng Quan Lăng khựng lại.
Nhìn Hiên Viên Mị, Thượng Quan Lăng hơi khôi phục lý trí, lại kinh hãi không thôi, chỉ là một ánh mắt, đã đè sát khí của hắn xuống, công lực của hắn ta rốt cuộc sâu đậm không lường được bao nhiêu?
Thủy nhi nhẹ nhàng cười một tiếng, dịu dàng hỏi trên đất người, "Ngươi biết ta..."
Người trên đất ngẩng đầu nhìn về phía nàng, mặt tràn đầy không thể tin, sửng sốt một hồi lâu, sau đó "Bình bịch" không ngừng dập đầu cho nàng, khóc lóc nức nở nói, "Nương nương, nô tài tận tâm tận lực vì người làm việc, hôm nay người cũng không thể bỏ rơi nô tài!"
Thủy nhi nhíu nhíu mày, không nhịn được nói, "Ầm ĩ chết được!"
Nghe vậy, Hiên Viên Mị nhẹ nhàng tung ra một chưởng về phía người trên đất, người trên đất trong nháy mắt mất giọng, ngã xuống đất, tứ chi không ngừng co quắp, biểu hiện trên mặt có chút vặn vẹo, có thể thấy được hắn đang thừa nhận đau khổ cực lớn, máu tươi dần dần tràn ra từ thân thể của hắn, nhiễm đỏ mặt đất, nhưng hắn lại từ đầu đến cuối giữ lại được một hơi, thừa nhận đau khổ trên thân thể, cùng với sợ hãi gần bước vào địa ngục.
Lăng Mạn Điệp liếc nhìn người trên đất, sau đó lập tức liếc mắt sang bên, trên mặt vẫn không có biểu hiện gì, nhưng chỉ có chính nàng biết đôi tay dưới ống tay áo của nàng đã không bị khống chế mà run rẩy, Hiên Viên đế quả nhiên giống như lời đồn đãi, máu lạnh tàn nhẫn! @
Thượng Quan Lăng híp mắt nhìn về phía Hiên Viên Mị, cười lạnh nói, "Hiên Viên đế đây là định giết người diệt khẩu sao?"
Hiên Viên Mị nhếch môi mỏng lên, trong mắt là khí phách miệt thị tất cả, giọng nói không hề che giấu điên cuồng cao ngạo chút nào, "Giết người diệt khẩu? Thượng Quan Lăng, ngươi không khỏi đánh giá quá cao mình, cho dù Thủy nhi giết Thủy Nguyệt Linh, ngươi lại có thể thế nào? Thủy nhi muốn giết ai thì giết, nếu người nào có dị nghị, trẫm đều xóa bỏ như vậy!"
Tròng mắt Thượng Quan Lăng co rút nhanh một trận, khí phách như vậy, làm cho người ta không nghi ngờ chút nào, hắn thật sự sẽ làm như vậy, mặc dù người trong ngực hắn không làm ra chuyện gì quá phận, hắn cũng sẽ bao che tới cùng, nữ nhân kia rốt cuộc hạ cổ gì cho hắn, có thể khiến cho Hiên Viên Mị coi trời bằng vung vì nàng ta làm đến nông nỗi như vậy?
Lăng Mạn Điệp nghe lời nói điên cuồng cao ngạo kia, trong lòng run rẩy một trận, sủng ái như vậy, là điều mỗi nữ nhân đều muốn, nàng hi vọng rất nhiều rằng Thượng Quan Lăng cũng có thể đối xử với nàng như vậy, nhưng từ trước đây thật lâu nàng cũng đã biết rồi, đó chẳng qua chỉ là hy vọng xa vời, nhưng tại sao nữ nhân kia lại có thể lấy được? Nàng không cam lòng!
Tầm mắt của hai người đều rơi vào trên người Thủy nhi, vốn cho rằng nàng ta sẽ bởi vì lời nói của Hiên Viên Mị làm cảm động đến khóc lóc nức nở, nhưng lại thấy nàng ta cười ai oán nói, "Mị, chàng quá mức ngang tàng rồi!"
Sau đó liền thấy Hiên Viên đế vĩ đại bất mãn nhìn người trong ngực, hơi uất ức hỏi, "Thủy nhi bắt đầu ghét bỏ ta?"
Thủy nhi trợn trắng mắt, trực tiếp hỏi, "Chàng muốn như thế nào?" Nàng đã rất rõ ràng, chỉ cần Hiên Viên Mị giả bộ đáng thương, đó chính là có mục đích, mà kia mục đích hơn phân nửa là muốn chiếm tiện nghi, ăn đậu hũ.
Quả nhiên, Hiên Viên Mị thấy đạt tới mục đích, cũng không giả bộ đáng thương, lười biếng dựa lưng vào ghế ngồi, tầm mắt như lửa nóng rơi vào trên môi đầy đặn của nàng, vừa chỉ chỉ môi của mình, cười đến mặt quyến rũ.
Thủy nhi khẽ cười hôn lên trên môi hắn, vừa định lui ra, lại bị Hiên Viên Mị một phát giữ chặt, lưỡi dài linh hoạt tiến quân thần tốc, tùy ý dây dưa cái lưỡi mềm mại kia.
Nhìn hai người hôn không cố kỵ chút nào, thậm chí tay của Hiên Viên Mị đã cách quần áo dao động trên người Thủy nhi, lửa giận trong lòng Thượng Quan Lăng không ngừng lên cao, "Đủ rồi! Hiên Viên Mị, bất kể như thế nào, ta thế cần phải vì Linh nhi đòi lại một công đạo!"
Hiên Viên Mị có chút không nỡ buông Thủy nhi ra, không vui nhìn hắn một cái, Thủy nhi lẳng lặng dựa vào trong ngực hắn thở dốc một lát, khẽ cười nói, "Lấy lại công đạo?" Giọng nói rất bình tĩnh. di@en*dyan(lee^qu. donnn)
Thượng Quan Lăng mắt lạnh nhìn về phía nàng, mà bất an trong lòng Lăng Mạn Điệp đột nhiên mở rộng, chỉ có thể không ngừng an ủi mình, không có chuyện gì!
Thủy nhi tiến lên nhìn vào mắt Thượng Quan Lăng, nhàn nhạt hỏi, "Tại sao Lăng đế lại khẳng định là ta làm như vậy?"
Tầm mắt Thượng Quan Lăng nhìn về phía người trên đất, chỉ thấy người nọ co quắp hai cái, rốt cuộc đứt hơi, trên mặt vẫn duy trì vẻ mặt vặn vẹo, Thượng Quan Lăng cười lạnh nói, "Hắn là tổng quản điện Thái Hòa, là hắn sát hại Linh nhi, hắn không phải người của ngươi sao?"
Thủy nhi cười khẽ một tiếng, "Có phải ngôi vị Hoàng đế này của Lăng đế bệ hạ nên để cho người ta rồi không? Tẩm điện của mình, tổng quản lại thành người của ta đây thân là nữ tử yếu đuối ở Huyền quốc!"
Mặt Thượng Quan Lăng liền biến sắc, hắn bị tức giận làm hôn mê đầu, chuyện đơn giản như vậy lại không nghĩ tới.
Thủy nhi nhìn về phía Lăng Mạn Điệp, nụ cười nơi khóe miệng mở rộng, "Lăng Mạn Điệp, ngươi đã không thể chờ đợi như vậy, có vài khoản nợ cũng nên đúng lúc đòi lại rồi."
Lăng Mạn Điệp ổn định tâm tư, mới giống như không hiểu mở miệng nói, "Có ý tứ gì?"
"A..." Tầm mắt Thủy nhi chậm rãi quét về phía bụng của nàng ta, nhẹ nhàng chậm chạp hỏi, "Ngươi biết tại sao ngươi lại sanh non, rồi lại tại sao mất đi khả năng mang thai không?"
Thân thể Lăng Mạn Điệp cứng đờ, chuyện này nàng vẫn luôn không nghĩ ra, nàng rõ ràng thật cẩn thận, tại sao lại tạo thành hậu quả nghiêm trọng như vậy? Cho tới nay, nàng chỉ cho rằng không có Thủy Nguyệt Linh, nàng sẽ không làm những chuyện này, sẽ không rơi vào tình cảnh như vậy, cho nên quy kết tất cả trách nhiệm lên trên người nàng ta, nhưng không nghĩ thì ra nàng ta thật sự hại nàng.
Đột nhiên biết chân tướng như vậy, đánh thẳng vào Lăng Mạn Điệp thật sự quá lớn, nàng đã mất đi lý trí, chợt đứng lên, ngón tay chỉ vào Thủy nhi, trong mắt là ý hận điên cuồng, "Là ngươi! Là ngươi hại chết hài tử của ta!"
Thượng Quan Lăng nghe vậy, ngước mắt nhìn về phía Thủy nhi, giống như nghĩ thông suốt cái gì, lại có chút không dám tin, nhưng lời kế tiếp của Thủy nhi, lại làm cho hắn không thể không tin.
"Ngươi không phải chính là vì hãm hại ta sao? Ta chỉ vì để cho ngươi diễn giống như thật hơn mà thôi, đây chính là vì tốt cho ngươi! Bằng không tại sao có thể đạt tới hiệu quả tốt như vậy?"
Thượng Quan Lăng giật giật môi, lầm bầm kêu, "Linh nhi..."
Thủy nhi không để ý đến hắn, chỉ nhìn khuôn mặt vặn vẹo của Lăng Mạn Điệp, nụ cười nơi khóe miệng phiếm một tia ý lạnh, "Dám hãm hại ta thì phải trả giá thật lớn! Ta khó có được lòng tốt dễ dàng bỏ qua cho ngươi như vậy, nhưng mà ngươi lại không muốn cảm kích, như thế ta cũng không thể làm gì khác hơn là cẩn thận tính toán món nợ này cùng ngươi." die ennd kdan/le eequhyd onnn
Lăng Mạn Điệp liếc nhìn Thượng Quan Lăng, thấy hắn chỉ si ngốc nhìn Thủy nhi, trong mắt không khỏi thoáng qua một tia bi ai, nuốt vào chua sót trong lòng, nàng lại còn kỳ vọng hắn có thể vì hài tử của nàng mà báo thù? Thật buồn cười!
Nghĩ tới lại bật cười to lên, thật lâu sau mới dừng tiếng cười lại, mặt quỷ dị nhìn Thủy nhi nói, "Ngươi sẽ vì những chuyện ngươi làm mà trả giá thật lớn!"
Thủy nhi không chút cử động, lười biếng hỏi, "Ngươi nói tới đám người đi chịu chết kia sao?"
Mặt Lăng Mạn Điệp liền biến sắc, "Ngươi..."
"Thế nào? Ngươi thật sự cho rằng ta là người mặc cho người khác bắt nạt? Ngươi cho rằng ta sẽ không hề đề phòng Thủy Nguyệt Linh?" Nhìn sắc mặt trắng bệch của Lăng Mạn Điệp, Thủy nhi híp híp mắt, khẳng định nói, "Ban đầu binh phù của Thượng Quan Lăng bị trộm, là ngươi làm đúng không?"
Nhìn trong mắt Lăng Mạn Điệp chợt lóe lên hốt hoảng, Thủy nhi biết nàng nói đúng chuyện này nàng cũng không hề đi thăm dò, nhưng binh phù của Thượng Quan Lăng dễ dàng lấy cắp như vậy, rõ ràng có nội tặc, mà binh phù bị Thủy Hằng đánh cắp, Thượng Quan Lăng hoài nghi đầu tiên chính là nàng, Triển Tuyết Nhạn không có tâm cơ như vậy, còn dư lại chính là Lăng Mạn Điệp rồi.
"Ngươi không sợ Thượng Quan Lăng sẽ thật sự bại bởi Thủy Hằng?"
"Biểu ca mới không vô dụng như thế!" Lời vừa ra khỏi miệng, sắc mặt Lăng Mạn Điệp càng thêm tái nhợt, trong lòng nàng hốt hoảng, lại dễ dàng trúng kế của Thủy nhi như vậy.
Thượng Quan Lăng nhìn về phía Lăng Mạn Điệp, trong mắt có phần không dám tin, tất cả mọi chuyện lại đều do nàng ta làm! Điệp nhi dịu dàng lương thiện hiểu lòng người đó lại có tâm cơ thâm trầm như vậy!
"Biểu ca."
Thượng Quan Lăng nhắm mắt lại, trầm giọng hỏi, "Tại sao?" Nàng lại hỗ trợ kẻ thù của hắn, còn dùng hài tử của hắn làm tiền đánh cuộc, khiến cho hắn hiểu lầm Linh nhi, làm nhiều chuyện tổn thương nàng ấy như vậy, thậm chí... Thậm chí buộc Linh nhi tự tay giết chết hài tử của bọn họ, đẩy nàng ấy vào trong ngực nam nhân khác.
"Tại sao?" Lăng Mạn Điệp lầm bầm lặp lại, sau đó đột nhiên điên cuồng cười to, trong mắt lại không ngừng chảy xuống nước mắt, "Chàng hỏi ta tại sao? Chàng quên cam kết của chàng, chàng nói chàng chỉ yêu ta đó! Yêu ta? Ha ha... Chàng vốn chưa bao giờ yêu ta, chàng chỉ yêu nàng ta!" Vô lực trượt chân trên mặt đất, khẽ nức nở nói, "Biểu ca, ta thật sự rất yêu chàng, chàng có biết không? Ta không muốn nhìn chàng cưới nữ nhân khác, nhưng chàng nói chàng phải báo thù, cho nên ta nhẫn nhịn đau lòng, nhìn chàng vì lôi kéo đại thần trong triều, cưới hết người này đến người khác, báo cho mình không thể không hiểu chuyện, không thể làm hỏng chuyện lớn của chàng, những chuyện này ta đều có thể nhịn được, nhưng mà ta âm thầm chịu đựng như vậy lại đổi lấy là chàng yêu nữ nhân khác, tại sao? Tại sao chàng lại yêu nàng ta? Rõ ràng nàng ta gả vào trong Vương phủ lâu như vậy, chàng nhìn cũng không liếc mắt nhìn nàng ta một lần, tại sao lại có thể đột nhiên yêu nàng ta, trước kia ta không hiểu, nhưng hiện giờ ta hiểu rõ rồi, bởi vì nàng ta vốn không phải là Thủy Nguyệt Linh, ta có lỗi gì? Ta chỉ không muốn để cho người cướp chàng đi, chỉ muốn để cho chàng yêu ta mà thôi." dfienddn lieqiudoon
Thượng Quan Lăng chỉ nghe, giật giật môi, lại không biết nên nói gì, là lỗi của hắn, hắn vẫn cho rằng người hắn yêu là nàng, cho đến khi hắn yêu Linh nhi, hắn mới biết tình cảm của hắn đối với nàng không phải là yêu.
Nhìn dáng vẻ hỏng mất của Lăng Mạn Điệp, Thủy nhi lại không hề có chút đồng tình nào, cho tới bây giờ nàng đều không phải là người lương thiện, người mưu toan tổn thương người của nàng, nàng không hóa người đó thành tro bụi đã coi là nhân từ rồi, muốn nàng đồng tình, vậy vốn chính là vọng tưởng!
Giống như còn ngại đả kích không đủ, Thủy nhi chậm rãi nói: "Thật ra thì ngươi vốn không cần làm nhiều như vậy, ta vốn chính là phải đi."
Lăng Mạn Điệp ngừng khóc, sững sờ nhìn nàng, Thượng Quan Lăng nhíu chặt chân mày, nhìn nàng và Hiên Viên Mị ôm nhau, chỉ cảm thấy chói mắt.
Hiên Viên Mị nhíu mày, "Tại sao?" Chuyện này hắn ngược lại chưa từng nghe thấy nàng nói đến.
Thủy nhi liếc hắn một cái: "Chàng cảm thấy ta sẽ cho phép mình yêu một đế vương sao?"
Hiên Viên Mị hiểu ý của nàng, nhưng chỉ cười cười nói: "Ta cũng là Hoàng đế, sao không thấy nàng để cho ta thoái vị?"
"Chàng là quái thai, vốn không phải người bình thường!" A! Thiếu chút nữa đã quên mất, hắn vốn không phải người! Huyền quốc có đế vương như vậy thật sự không biết là may mắn hay không phải may mắn.
Lăng Mạn Điệp sững sờ nhìn Thủy nhi, ý của nàng ta chính là, nàng làm nhiều như vậy, bỏ ra giá cao nặng nề như vậy, đều là làm điều thừa?
← Ch. 077 | Ch. 079 → |