← Ch.01 | Ch.03 → |
Nhìn Quách Khả Du ngoài cửa xe, Cặp mắt sắc bén như chim ưng của Thù Lăng Vân khẽ nheo lại, một cảm giác không hiểu nổi lặng lẽ dâng lên.
Hắn đẩy chiếc kính gọng vàng trên sống mũi lên, bản thân cũng không thể giải thích được cảm giác này gọi là gì, nhưng nhìn thấy cô rõ ràng đau muốn chết, nhưng vẫn ép buộc bản thân mình phải đứng lên, trong lòng hắn dâng lên một cỗ rung động khó mà giải thích!
Nghing người, hắn lạnh giọng hướng về người vệ sĩ riêng ngồi cạnh mình nói mấy câu, sau đó liền thấy người vệ sĩ có dáng người cường tráng, đeo kính đen mở cửa xuống xe, đi tới cạnh Quách Khả Du ——
"Cậu chủ nhà tôi nói, nếu như cô kiên quyết không đi bệnh viện..."
Người vệ sĩ rút trong túi ra mấy tờ tiền mặt, đưa tới trước mặt Quách Khả Du.
"Cái gì? Này..." Cô buồn bực nhìn mấy tờ tiền mặt.
"Đây là một chút bồi thường của cậu chủ nhà tôi."
"Không phải! Ý của tôi là... Là tôi không cẩn thận đụng vào xe của các anh, lỗi của tôi, vì vậy tôi thật sự không thể nhận số tiền này."
Thấy cô từ chối rất nhã nhặn, người vệ sĩ trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm sao, chỉ biết quay trở lại bên cạnh xe, hỏi xem phải xử lý như thế nào.
Chỉ chốc lát sau, người vệ sĩ một lần nữa đi tới bên cạnh Quách Khả Du, đưa cho cô tấm danh thiếp.
"Cậu chủ nhà tôi muốn tôi chuyển giao danh thiếp này cho cô, Ngài ấy nói, nếu cô không chịu nhận tiền mặt, về sau nếu có việc gì cần, có thể cầm tấm danh thiếp này, đến công ty đòi tiền thuốc thang hoặc tiền bồi thường."
Quách Khả Du cầm tấm danh thiếp kia, sững sờ một chút, sau đó lại đem danh thiếp trả lại cho người vệ sĩ.
"Thật xin lỗi, tôi không thể nhận, tôi không cần bất kỳ bồi thường nào."
"Chuyện này... Tôi không thể quyết định được, để tôi xin phép cậu chủ nhà tôi."
Quách Khả Du thấy người đàn ông to lớn kia nói chuyện rất cung kính với người ngồi trong xe, cô thật sự cảm thấy rất kinh ngạc.
Cô nghĩ, người ngồi trong xe, nhất định là một nhân vật rất giỏi!
Không bao lâu, người vệ sĩ to lớn lại lần nữa đi tới cạnh Quách Khả Du, "Thật xin lỗi, thưa cô, thiếu gia nhà tôi nói bất luận như thế nào cũng phải nhận danh thiếp."
"Chuyện này..."
Quách Khả Du do dự một chút, cũng có chút ngại ngùng vì sợ người vệ sĩ sẽ chạy tới chạy lui lần nữa, nên không thể làm gì khác hơn là tạm thời nhận lấy tấm danh thiếp kia.
"Vậy tôi xin nhận, xin giúp tôi cám ơn cậu chủ nhà anh."
Người vệ sĩ lễ phép cúi mình vái chào sau đó lên xe, tài xế đứng một bên cũng rời đi ngay sau đó.
Quách Khả Du chỉ ngây ngốc cầm lấy tấm danh thiếp kia đứng ngẩn người, đợi đến khi chiếc xe đi mất, mới đột nhiên địa phục hồi tinh thần lại.
"Thù Lăng Vân?"
Cái tên thiếp vàng trên tấm danh thiếp khiến cô có cảm giác quen quen, cô nghiêng đầu nghĩ ngợi, không bao lâu, đầu gối truyền đến từng trận đau nhức, lập tức xua tan suy nghĩ của cô.
Cô phát hiện mọi người vây xem càng ngày càng nhiều, đám người múa tay múa chân, anh một lời, tôi một câu, mồm năm miệng mười bàn tán về tai nạn mới xảy ra.
"Cô gái, cô có bị nặng lắm không? Cô xem cô đi, đầu gối bị rách nát rồi!" Có một người phụ nữ già quan tâm hỏi.
"Không... Không sao, cám ơn bác đã quan tâm. '
Quách Khả Du chật vật dựng chiếc xe gắn máy nằm dài trên mặt đất dậy, gật rối chào mọi người xung quanh.
"Thật không cần phải đến bệnh viện kiểm tra một chút sao?"
Người phụ nữ già tốt bụng thấy đầu gối Quách Khả Du vẫn còn chảy máu, lại hỏi thêm lần nữa.
Quách Khả Du không nói gì, miễn cưỡng cười lắc đầu một cái, dắt chiếc xe máy biến hình vặn vẹo, chân thấp chân cao rời khỏi hiện trường.
-------------------
Về đến nhà, Quách Khả Du không dám để mẹ cô biết mình bị thương, cô lẩn trốn vào phòng, nhưng, mẹ Quách mắt tinh phát hiện con gái không đi xe gắn máy về, cảm giác có chuyện gì đó không ổn.
"Khả Du, tại sao con không... A! Khả Du, sao con lại bị thương?"
Mẹ Quách vừa đẩy cửa bước vào bên trong, lời nói vẫn còn ở trong cổ họng, liền nhìn thấy Quách Khả Du đang kéo áo lên tới đầu, trên quần áo toàn bụi bậm và vết máu.
"Ách... Con gặp chút tai nạn nhỏ ngoài ý muốn một chút, nhưng không có gì đáng ngại, mẹ đừng lo lắng, " Quách Khả Du đang xoa cồn iốt trên vết thương, cố làm ra vẻ thoải mái mà an ủi mẹ mình, thật ra thì chân của cô đau đến chết đi được!
"Trừ đầu gối, còn thương tổn chỗ nào không hả?"
Mẹ Quách lo lắng quan sát con gái, xoay cô quay tới quay lui, cẩn thận nhìn kỹ vết thương trên người cô.
"Mẹ... Con không sao mà! Chỉ một ít trầy xước ngoài da thôi." Đối mặt với vẻ mặt lo lắng của mẹ, cô có chút ngượng ngùng nói: "Thật mà, bôi thuốc xong là không có chuyện gì rồi."
"Haizz..."
Mẹ Quách thở dài, khiến trái tim Quách Khả Du không khỏi cảm thấy đau đớn.
"Mẹ, mẹ đừng như vậy!"
"Đều là mẹ không tốt! Nếu kinh tế trong nhà khá hơn một chút, con cũng không cần phải bận rộn như vậy rồi!" Vừa nói xong, khóe mắt mẹ Quách đã ửng hồng.
"Mẹ..."
Không cách nào khiến mẹ hết thở dài, Quách Khả Du chỉ có thể im lặng nghe mẹ nói thao thao bất tuyệt.
"Được được được, không nói, mẹ giúp con hâm nóng thức ăn." Mẹ Quách dứt lời, ngay sau đó rời đi.
Thấy mẹ rốt cuộc rời đi, Quách Khả Du nằm ở trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà.
Haizz... Làm sao nói cho mẹ biết, cô lại thất nghiệp đây?
Không được! Cô không thể để cho mẹ lo lắng, bắt đầu từ ngày mai, cô phải cố gắng tìm việc làm mới được.
Bỗng chốc, cô nhớ tới tấm danh thiếp kia, ánh mắt sáng lên, từ trên giường bò dậy, lấy trong túi xách ra tấm danh thiếp kia.
"Tổng Tài tập đoàn Lượng Bích Tư — Thù Lăng Vân..."
Cô lẩm bẩm ghi nhớ, nhìn tên tuổi trên danh thiếp: trong lòng nghĩ tới lời người vệ sĩ buổi chiều đã nói ——
Về sau nếu có việc cần, cô có thể cầm lấy tấm danh thiếp này, đến công ty đòi lấy tiền thuốc thang hoặc tiền bồi thường...
Nếu như... Cô cầu xin hắn cho cô một việc làm, như vậy có thể quá nhỏ nhen hay không?
Nhưng, xem như cô nhỏ nhen cũng được, hắn thân là tổng tài của một tập đoàn lớn, mỗi tháng dành chút tiền lẻ của công ty mời người trợ lý nhỏ nhoi, sẽ không có gì khó khăn chứ?
Mặc kệ hắn nghĩ khỉ gió gì, dù sao bây giờ cô đã ngồi trên lưng hổ, có cơ hội này, tại sao không nắm cho thật chặt?
Bất kể có thể thành công hay không, cô quyết định, ngày mai sẽ đi gặp người tên Thù Lăng Vân này!
------------------
Sáng sớm hôm sau, Quách Khả Du bị tiếng tranh cãi ngoài nhà truyền tới đánh thức cô dậy.
"Tôi van cầu các người đừng hủy đi nhà cửa của tôi, nếu ai dám hủy đi nhà này, tôi liền chết ở trước mặt của hắn!"
Mẹ Quách trên mặt tràn đầy nước mắt nước mũi đứng phía trước máy đào đất, ý đồ dùng thân thể ngăn trở máy đào đất có hành động phá nhà.
"Ôi trời! Bà Quách, bà còn cản trở làm gì nữa!" Một người đàn ông mặc một bộ âu phục thẳng thớm, hình như là luật sư mở ra một tờ hợp đồng, nói: "Đây là hợp đồng do Ông Quách đã ký khi còn sống, tôi chỉ tuân theo hợp đồng mà thi hành công việc thôi, bà đừng náo loạn vô lý nữa!"
"Mẹ!"
Quách Khả Du chứng kiến cảnh tượng trước mắt, thật sự giật mình.
Máy đào đất, máy ủi đất, một số máy móc và công cụ cơ giới giờ phút này tất cả đều tập trung trước cửa nhà mình.
"Khả Du, con mau tới giúp mẹ bảo vệ đồ vật duy nhất mà ba con để lại đi!" mẹ Quách đã bắt đầu lâm vào trạng thái cuồng loạn rồi.
"Luật sư Trần, có thể..."
"Cô Quách, không phải chúng tôi cố ý gây khó khăn cho nhà cô, nhưng cha cô khi còn sống đã đem mảnh đất này thế chấp, trừ phi hai người có thể thảo luận với người phụ trách của công ty thu mua, nếu không, công việc dỡ bỏ này, chúng tôi vẫn phải làm!"
"Luật sư Trần, tôi biết anh cũng có khó khăn của anh, nhưng có thể cho tôi thêm thời gian một ngày hay không, để tôi tính toán xem có thể mua lại hợp đồng mảnh đất này!"
Cô biết cha mình lúc còn sống gánh một khoản nợ khoảng gần mười triệu đồng, căn bản không phải trong một ngày có thể kiếm ra được, nhưng cô cũng chỉ có thể đi bước nào tính bước đó, mà bây giờ trọng yếu nhất, vẫn là chuyện đuổi những máy móc và công cụ đào đất kia đi, ổn định lại tinh thần của mẹ.
"Khả Du, con kiếm ở đâu ra nhiều tiền như vậy?" Mẹ Quách kinh ngạc nhìn con gái.
"Mẹ, mẹ đừng hỏi nhiều như vậy, tóm lại, con đi tìm bạn bè xem có biện pháp nào không."
"Nếu cô Quách đã nói như vậy, như vậy, tôi sẽ cho cô thời gian là một ngày, một ngày sau, nếu chuyện vẫn không có cách giải quyết, tôi sẽ cương quyết thi hành hợp đồng."
Luật Sư Trần nói xong, đội dỡ bỏ nhà rốt cuộc tạm thời rút lui khỏi đất của nhà họ Quách, mẹ con Quách Khả Du cũng tạm thời lấy lại được chút bình tĩnh.
"Mẹ, con đi ra ngoài tìm bạn bè nghĩ cách, mẹ ở nhà chờ tin tức tốt của con." Đỡ mẹ ngồi trên ghế sa lon xong, Quách Khả Du nói.
Trên mặt mẹ Quách rốt cuộc hiện ra một nụ cười hiếm thấy.
-------------------
Quách Khả Du cầm tấm danh thiếp kia, đứng do dự bên ngoài cao ốc văn phòng.
Thành thật mà nói, cô thật sự không biết trên tay này, có thể cho cô một công việc hay không.
Hôm qua, cô mới tuyên bố rất cương quyết rằng không cần bất kỳ bồi thường nào, vậy mà hôm nay cô lại khẩn cấp muốn tìm người tên Thù Lăng Vân này nói chuyện.
Nếu như hắn thật sự có thể sắp xếp cho cô một công việc, khiến cô có tiền lương cố định, như vậy, có lẽ cô có thể tới gặp tổng tài tập đoàn đó thương lượng một chút, để cô trả tiền theo định kỳ, lấy lại hợp đồng nhà đất về, không cần phải dỡ bỏ căn nhà nhỏ cô cùng mẹ mình dùng để che mưa che gió, không bị thu hồi mảnh đất kia.
Cô cương quyết bước vào cao ốc văn phòng, tâm trạng thấp thỏm bất an, đi tới trước quầy tiếp tân.
"Xin chào, tôi tìm Thù Lăng Vân." Quách Khả Du đem tấm danh thiếp đưa cho cô gái quầy tiếp tân, sợ hãi nói.
"Xin hỏi cô có hẹn trước không?"
"Hẹn... Hẹn trước? "Không phải hắn nói, cứ cầm tấm danh thiếp này tới là có thể tìm được hắn sao?
"Đúng a! Xin hỏi cô có hẹn thời gian nào gặp tổng tài hay không?"
"Không có... Không có, tôi không hẹn thời gian gặp với Thù Lăng Vân."
"Như vậy rất xin lỗi, thưa cô, muốn gặp tổng tài phải hẹn trước." Cô gái quầy tiếp tân có chút nghi hoặc nhìn trên nhìn dưới đánh giá Quách Khả Du.
"Nhưng... Tôi thật sự có chuyện quan trọng muốn tìm tổng tài của cô, có thể giúp tôi thông báo một chút hay không?" Quách Khả Du dùng ánh mắt cầu xin nhìn cô gái quầy tiếp tân.
"Không phải là tôi không giúp cô, chỉ vì tổng tài của chúng tôi rất nguyên tắc, lại là người làm việc rất nghiêm khắc, nếu tôi tùy tiện tiện để cô đi lên, tôi sẽ bị mất việc!"
"Oh..." Quách Khả Du rũ bả vai xuống, "Thật xin lỗi, đã gây khó cho cô."
"Lần sau mời cô hẹn với tổng tài trước rồi hãy tới, chúng tôi sẽ rất chào đón cô."
"Cám ơn cô."
Quách Khả Du nhìn cô gái quầy tiếp tân khẽ mỉm cười, sau đó xoay người đi ra khỏi cao ốc văn phòng.
Trên tay cầm tấm danh thiếp đã bị bóp nhàu nát, Quách Khả Du chần chừ một lúc lâu, mới miễn cưỡng bước lên chiếc xe gắn máy đã được sửa chữa.
Cô không dám về nhà, cũng không biết nên đi đâu kiếm tiền, chỉ có thể bâng quơ lái xe đi loanh quanh.
Cô nên làm cái gì mới được? Cô nhất định phải gặp mặt Thù Lăng Vân, nhưng không biết nên làm như thế nào mới có thể liên lạc với hắn.
Hiện tại, đừng nói cô muốn mua lại mảnh đất kia, thậm chí ngay cả công việc, cô cũng không cách nào dễ dàng tìm được, cô thật hận bản thân mình không có năng lực gì...
------------------
Không biết loanh quanh trên đường đã bao lâu, đến lúc Quách Khả Du khôi phục lại đầu óc sáng suốt, cô đã đi khỏi thành phố thật xa, tới gần rừng cây rậm rạp ở ngoại thành rồi.
Quách Khả Du có chút kinh ngạc nhìn ngọn núi được bao phủ bởi những khóm hoa đang nở rộ, những cánh hoa màu trắng như tuyết, xinh đẹp lại hùng vĩ, khiến cô mê mẩn thiếu chút nữa cả người lẫn xe rớt xuống vực sâu.
Sau khi quan sát cẩn thận, cô đem xe gắn máy dựng ở ven ường, vừa đi vừa thưởng thức tuyết tháng sáu xinh đẹp này, sau khoảng hơn 10", cô đột nhiên phát hiện cách trước mặt không xa, có một tòa biệt thự được xây dựng rất tráng lệ.
Quách Khả Du nhìn đến ngây người, cô không biết trong ngọn núi này, lại có một biệt thự tao nhã lịch sự như vậy.
Cô tò mò đi dọc theo tường rào, hoàn toàn không phát hiện mình đã xâm nhập lãnh địa tư nhân, càng chạy, ánh mắt của cô càng ngày càng sáng, giống như đi tới chốn bồng lai.
Đang lúc cô nhìn hết sức say mê, đột nhiên phát hiện trước mặt cô có một chú chó săn lớn, đang nhe những chiếc răng nhọn, hướng về phía cô phát ra tiếng gầm gừ.
Quách Khả Du sợ đến hóa đá!
Cô... Cô làm sao lại tự ý xông vào nhà dân nha?
Ngộ nhỡ người chủ nhà này coi cô như ăn trộm, vậy...
Nghĩ tới đây, Quách Khả Du liền co chân chạy ngược về, không nghĩ tới lúc cô vừa chạy, chú chó săn lớn cũng đuổi theo cô.
"Gâu... Gâu gâu..."
"Oa... Mày... Mày đừng tới đây!"
Quách Khả Du sợ tới mức hoa mắt chóng mặt, cô chạy như điên cuồng, nhưng vì vết thương ở chân chưa lành, nên dù cô liều mạng chạy thế nào, vẫn chỉ có thể lấy tốc độ nhanh như rùa mà chạy đi, bước chân loạng choạng còn đạp nát vườn hoa rất đẹp của nhà người ta.
Cô chạy điên cuồng đến nỗi thở không ra hơi, muốn tìm lối ra khỏi vườn hoa, không ngờ vườn hoa này thật đúng là rất lớn, lớn đến nỗi giống như đi vào mê cung, mặc cho cô chạy thế nào, cũng không thoát khỏi nơi này.
Cô nghiêng ngả lảo đảo chạy đến bên cạnh một hòn non bộ, phát hiện đã không có đường lui, nên đành nhắm mắt ngồi xổm xuống đất, chuẩn bị tiếp nhận "Nụ hôn của Chó".
"Harry, quay lại!"
Đột nhiên, một âm thanh trầm thấm mạnh mẽ, gọi chú chó săn lớn kia.
Nghe tiếng gọi, đôi mắt đang nhắm chặt của Quách Khả Du hơi mở ra, một người đàn ông cao lớn mặc bộ quần áo thể thao bắt mắt lọt vào tầm nhìn của cô.
Hắn kéo cái vòng trên cổ chú chó săn, chú chó thuần phục đứng bên cạnh người đàn ông đó.
Như vậy, chắc hắn là chủ nhân của chú chó rồi.
"Thưa cô, nơi này là sản nghiệp tư nhân, tại sao cô lại chạy vào đây?" Giọng nói của hắn rất lớn, vang dội, nhưng lại có chút dịu dàng, làm người nghe cảm thấy rất thoải mái.
"Tôi... Tôi không phải ăn trộm, vì... Vì trong lúc vô tình đi tới đây, thấy hoa... Vườn hoa rất đẹp, muốn... Vào xem vườn hoa một chút mà thôi..."
Trên tay chân Quách Khả Du đầy bùn đất, cùng với những vết thương nhỏ bị gai nhọn của hoa Tường Vi quẹt bị thương, miệng vết thương cũ ở đầu gối cũng khẽ rỉ máu, dáng vẻ có chút nhếch nhác.
"Thật xin lỗi, những thứ này hết bao nhiêu tiền? Tôi... Tôi sẽ bồi thường cho anh..."
Quách Khả Du nhìn vườn hoa bị cô đạp tơi tả, ngượng ngùng đỏ mặt.
Đối phương nhìn sắc mặt của cô, dường như biết cô đang suy nghĩ gì.
"Hoa cũng đã bị đạp nát rồi, đi vào nhà bôi thuốc, cô đang bị thương."
"Sao tôi lại không biết xấu hổ chứ? Làm hư vườn hoa của anh, tại sao có thể cứ như vậy..."
"Đi theo tôi."
Lời nói của Quách Khả Du còn chưa nói hết, người đàn ông kia đã dắt chú chó săn, hướng phía nhà ở đi tới.
"Uy..."
"Chẳng lẽ muốn tôi cõng cô vào nhà sao?" Hắn dừng bước, quay đầu lại nói.
"Ách... Không cần!" Quách Khả Du đành phải ngoan ngoãn đi theo phía sau người đàn ông kia.
Mới ban nãy, Thù Lăng Vân vừa liếc mắt một cái đã nhận ra, Quách Khả Du là cô gái ngày ấy va chạm với chiếc xe của mình, nhưng hắn có chút bất ngờ khi cô lại hồ đồ đột nhập vào nơi cư trú của hắn ở Đài Loan?
Quách Khả Du theo hắn đi vào trong phòng, đập vào tầm mắt, là ngọn đèn pha lê treo trên cao, bàn ghế bằng gỗ lê, tấm bình phong bằng trúc xanh... Nội thất bài trí bên trong hoàn toàn cổ kính, hoàn toàn đối lập với kiến trúc hiện đại bên ngoài, .
Đôi giày dính đầy bùn đất bước lên tấm thảm trải sàn bằng nhung tơ màu đỏ, lập tức in lại từng dấu giày, cô xấu hổ đỏ cả mặt, theo lời hắn chỉ, cô ngồi vào một chiếc ghế salon.
"Bác Mạnh, đem hộp thuốc cấp cứu ra đây." Hắn hướng vào bên trong nhà kêu một tiếng, tiếp theo vào bên trong rót một ly nước, cũng cẩn thận vắt một chiếc khăn lông ướt mang ra.
"Uống nước đi, tôi thấy sắc mặt của cô rất tệ, bị Harry hù dọa rồi sao?"
Thù Lăng Vân đưa ly nước cho cô, nhìn cô uống một ngụm, sau đó lại đem khăn lông ướt đặt vào trong tay cô.
"Đem bùn đất xung quanh vết thương lau sạch đi, đợi lát nữa mới có thể bôi thuốc."
Cúi đầu, Quách Khả Du nhẹ nhàng lau hết bùn đất trên tay chân. Không biết tại sao, đứng trước người đàn ông có dáng vẻ rất đẹp trai này, cô có cảm giác như đã từng quen biết.
Có phải là cô... Đã gặp hắn ở đâu rồi?
Nghiêng đầu suy nghĩ một lát, cô đột nhiên nhớ ra ——
Đúng rồi! Lần trước đi gặp Tiêu Tiểu ở quán cà phê kia thì cô nhìn thấy cuốn tạp chí lá cải, người ở trang bìa chính là hắn!
Cô còn nhớ rõ tên hắn... Thù Lăng Vân! Không sai! Hắn chính là Thù Lăng Vân!
Oa? Khoan đã... Lái xe đụng vào cô, cùng với người muốn thu mua mảnh đất của nhà họ Quách... Hình như cũng tên là Thù Lăng Vân!
Má ơi! Lúc này không phải là quá khéo hay sao?
"Anh là Thù Lăng Vân!" Phát hiện này khiến Quánh Khả Du từ trên ghế salon nhảy dựng lên, cũng bởi vì dùng sức quá mạnh mà khiến vết thương đau đớn, "Ôi..."
Thù Lăng Vân ngạc nhiên nhìn Quách Khả Du một cái, trên mặt thoáng hiện nét cười.
"Không sai, tôi chính là Thù Lăng Vân, có chỉ bảo gì sao?"
"Tại sao sao anh lại muốn làm ra vẻ thần bí?"
"Ra vẻ thần bí? Tôi không hiểu rõ ý của cô." Thù Lăng Vân không rõ nguyên do nhìn Quách Khả Du đột nhiên mất bình tĩnh.
"Mới vừa rồi, tôi mang theo danh thiếp anh đưa cho, đi đến công ty tìm anh. Tôi... Tôi..." Tự nhiên Quách Khả Du trở nên ấp a ấng.
"Đừng có vội! Chuyện có quan trọng cỡ nào, trước hết cũng phải chờ xử lý vết thương cho cô xong, mới giải quyết được." Không hổ là Thù Lăng Vân lăn lộn trên thương trường nhiều năm, làm việc từ đầu đến cuối đều gọn gàng ngăn nắp, gặp nguy cũng không loạn.
Hắn mở hộp thuốc bác Mạnh mới vừa mang ra, lấy băng gạc và thuốc sát trùng từ bên trong ra.
"Á ——" Mới nhỏ chút dung dịch ô-xy già sát trùng lên vết thương, cô liền không nhịn được hít vào ngụm khí.
"Rất đau sao?" Nhìn biểu tình trên mặt cô, hắn nhịn cười, hỏi.
"Không... Không sao..." Cô siết chặt tay thành nắm đấm, giọng nói phun ra từ giữa kẽ răng.
"Thật không?"
Thật cậy mạnh mà! Nếu không đau, mồ hôi hột thấm ra trên trán cô sẽ giải thích như thế nào?
Thù Lăng Vân dùng gạc lau bọt trắng trên miệng vết thương, sau khi lặp đi lặp lại động tác này mấy lần, hắn đem bông băng tẩm i-ốt phủ lên trên vết thương, cùng lúc sử dụng băng dán Urgo cố định lại.
"Vết thương tạm thời đừng dính cho dính nước, chẳng may bị nhiễm trùng, thì không tốt đâu."
"... Vâng."
Sau khi giúp cô xử lý xong vết thương, hắn liền hỏi cô:
"Được rồi, bây giờ cô có thể nói, cô cần bồi thường bao nhiêu?"
"Không phải vậy, tôi không cần bất kỳ bồi thường gì, tôi chỉ hy vọng... Hi vọng anh đừng thu hồi nhà đất của tôi, đừng có phá ngôi nhà nhỏ của chúng tôi, nếu không, mẹ tôi sẽ điên mất đấy!" Ánh mắt Quách Khả Du có vẻ thỉnh cầu, nhìn thẳng vào Thù Lăng Vân.
"À?"
Mảnh đất vẫn không thu hồi được kia, thì ra là thuộc về nhà cô.
"Thật xin lỗi! Tôi sợ rằng không cách nào đồng ý với cô, kế hoạch năm nay của tập đoàn Lượng Bích Tư, chính là xây dựng làng du lịch trên mảnh đất đó, một khi xây dựng xong, ước tính hàng năm sẽ thu vào khoảng gần một tỷ!"
"Cái gì?" Theo ý của hắn, mảnh đất kia của bọn họ bắt buộc phải thu hồi, nhà cửa nhất định cũng phải phá hủy đi sao?
Quách Khả Duy như bị tê liệt, cả người ngồi phịch trên ghế, lẩm bẩm: "Nếu nhà cửa bị phá hủy, tôi và mẹ sẽ không có nơi để đi..."
Thấy bộ dáng này của cô, Thù Lăng Vân trầm ngâm chốc lát, sau đó, một kế hoạch hình thành trong đầu hắn ——
"Tôi có một biện pháp có thể xử lí."
"Biện pháp gì?" Cô vội hỏi.
"Tôi nghe nói, trên mảnh đất của cô, đang kinh doanh một tiệm tạp hóa nhỏ?"
"Đó là thứ duy nhất cha tôi để lại cho mẹ tôi, cũng là nơi hai mẹ con chúng tôi che mưa che gió..."
"Ừ, như vậy đi, tôi đồng ý ký túc xá nhân viên của làng du lịch, hai mẹ con cô có quyền vào ở vô điều kiện, ngoài ra, theo tôi được biết, căn cứ vào quy hoạch tổng thể, làng du lịch đặc biệt có một khu mua sắm, dùng để thỏa mãn nhu cầu của du khách đến nghỉ ngơi; nếu hai người đồng ý, tập đoàn Lượng Bích Tư có thể đem mấy cửa hàng trong khu mua sắm này, giao cho mẹ cô quản lý, dĩ nhiên, doanh thu của các cửa hàng, tất cả cũng thuộc về"
"Anh nói thật sao?"
"Quân tử nhất ngôn!" Dừng một chút, hắn lại mở miệng: "Chỉ có điều... Tôi có một điều kiện!"
"Điều kiện gì?"
Thù Lăng Vân suy nghĩ một chút, mới nói tiếp: "Trong thời gian ở lại Đài Loan này, bên cạnh tôi vừa vặn thiếu một trợ lý đặc biệt, tôi hy vọng, cô có thể đảm nhiệm!"
"Cái gì?"
Theo ý của hắn, hắn muốn sắp xếp cho cô một công việc? Xin nhờ đi! Chuyện này cô cầu còn không được nữa là.
"Không thành vấn đề! Đương nhiên là không có vấn đề!"
"Nói lời khẳng định còn quá sớm! Muốn làm trợ lý đặc biệt của tôi, cũng không dễ dàng như vậy, nhất định phải thích hợp với một điều kiện quan trọng."
"Điều kiện? Điều kiện gì?"
Quách Khả Du có chút không hiểu nhìn Thù Lăng Vân, cô không biết bây giờ tìm công việc cũng cần nói điều kiện!... Khoan đã! Hắn chẳng lẽ cũng giống như cái tên sắc lang mập phì đó, có ý đồ gì với cô chứ?
"Cô phải 24/24h đợi lệnh, gọi là phải đến."
"Hả?" Quách Khả Du khó có thể tin há mồm ra, nhìn Thù Lăng Vân.
"Còn nữa... , cô phải cùng tôi ký hợp đồng, trước khi hợp đồng kết thúc, không được phép nghỉ việc, không được phép chây lười, dĩ nhiên, nếu như cô xứng đáng với chức vụ đó, tôi cũng sẽ cho cô một khoản tiền lương rất hậu hĩnh."
Nghe hắn nói như vậy, trong lúc nhất thời Quách Khả Du ngược lại không biết phải làm thế nào cho đúng, cô cảm giác mọi chuyện có gì đó không hợp lý, nhưng không thể nói ra được lý do.
"Có đồng ý hay không?"
"Ách... Có, như vậy, tôi bắt đầu đi làm vào lúc nào?"
"Ngày mai trực tiếp đến gặp tôi tại phòng làm việc của tôi."
"Nhất định tôi sẽ trình diện đúng giờ."
← Ch. 01 | Ch. 03 → |