← Ch.03 | Ch.05 → |
Chu Tiểu Bạch chiếm cứ phòng làm việc của Mặc Duy Chính đã được ba ngày...
Một mảnh an tĩnh chỉ có tiếng gõ bàn phím cùng lật giở tài liệu - bầu không khí như vậy không hiểu sao lại quỷ dị khác thường, Chu Tiểu Bạch gõ phím lườm Mặc Duy Chính, Mặc Duy Chính phê văn kiện liếc Chu Tiểu Bạch.
Đường nhìn của Chu Tiểu Bạch cùng Mặc Duy Chính rốt cục chạm nhau trong khoảnh khắc, lập tức lửa giận bừng bừng tóe ra bốn phía, "Ta chịu hết nổi rồi ——" dù ánh mắt phẫn hận ghê gớm nhưng ai cũng im như thóc không chịu mở miệng, chỉ "cần cù" việc ai nấy lo.
Chu Tiểu Bạch hai mắt đẫm lệ âm thầm lên án, vẻ mặt bất mãn nhìn Mặc Duy Chính...
Từ khi Tiểu Bạch ngồi vào phòng này, cuộc đời rảnh rang xem GV của bạn xem như chấm dứt, ngày nào Mặc Duy Chính cũng giao cho bạn cả núi việc, chưa nói đến không có thời gian xem, dù là có thì ở trong phòng làm việc thế này bạn làm sao xem được GV ... Lại không có tai nghe, lẽ nào là muốn đầy nhà rên rỉ? Vì vậy Chu Tiểu Bạch đáng thương chỉ đành hi sinh thời gian nghỉ trưa quý báu, mua một phần McDonald, thừa dịp Mặc Duy Chính vắng mặt đi tận hưởng bữa trưa cao cấp mà thưởng thức GV của bạn... Thẳng đến trưa hôm qua, Chu Tiểu Bạch vừa xem GV vừa chọc "Tuyệt thế tiểu thụ bôi" (1) xuất xứ McDonald, Mặc Duy Chính lẽ ra đang an nhàn ưu nhã hưởng thụ cơm Tây đột ngột trở về, vừa đẩy cửa, chợt nghe bên trong truyền ra điệu cười thối nát của Chu Tiểu Bạch, "Oa ha ha ha..." cùng một tràng âm hưởng phát ra từ máy vi tính, giọng nam gợi cảm kêu "A... A... Đừng mà..." cộng với thanh âm "Cách... Cách..." do Chu Tiểu Bạch cầm ống hút chọc cái tách...
Mặc Duy Chính ngây cả người...
Lập tức một trời sấm sét cùng lửa bỏng —— hai người căm tức lườm đối phương.
Hiệp thứ nhất.
Nguyên cáo ——Mặc Duy Chính, "Ngang nhiên ở công ty xem cái... loại này!"
Bị cáo ——Chu Tiểu Bạch, "Hiện tại là thời gian nghỉ ngơi! Anh không có quyền can thiệp!"
Quyết định —— bị cáo thắng lợi.
Hiệp thứ hai.
Nguyên cáo ——Mặc Duy Chính, "Ngang nhiên trong phòng làm việc ăn uống còn chọc cái tách..."
Bị cáo ——Chu Tiểu Bạch, "Đây là tôi tiết kiệm thời gian, hơn nữa cái chén này cũng không tầm thường, là tách tiểu thụ có khắc chữ 'M'... Chữ M đường cong tròn trịa, như PP (2) trơn bóng của tiểu thụ, lúc ống hút cắm vào..."
Quyết định —— nguyên cáo thắng lợi, lý do —— ăn uống còn nghĩ ngợi nhảm nhí dung tục!
Bị cáo ——Chu Tiểu Bạch, "Kháng nghị!"
Quyết định —— kháng nghị vô hiệu!
Kết quả cuối cùng là, Chu Tiểu Bạch vẫn có quyền xem GV lúc nghỉ trưa như cũ, nhưng đồng thời bị tước quyền ăn này nọ trong phòng làm việc, vì vậy hôm nay Tiểu Bạch phải chạy tới canteen ăn xong mới chạy về, mà Mặc Duy Chính không hiểu sao cũng đột nhiên ăn rất nhanh, khi Tiểu Bạch trở về hắn đã yên vị trong phòng đắc ý nhìn Chu Tiểu Bạch cười, tựa hồ đang công khai khiêu chiến, "Xem cô làm sao tiếp tục..."
Chu Tiểu Bạch trừng mắt hung hãn nhìn hắn, bước tới bật máy tính, mở GV đã tải xong, không coi ai ra gì ngồi xem, lập tức trong phòng một mảnh rên rỉ, Mặc Duy Chính tái cả mặt, "Cô..." Hắn nghiến răng thốt, căm giận đứng dậy bỏ ra ngoài, Chu Tiểu Bạch đắc ý cười, đã nói định lực của hủ nữ rất mạnh mà!
Buổi chiều cùng ngày, Chu Tiểu Bạch mở MSN tán gẫu với đám hồ bằng cẩu hữu, khó tránh không ba hoa này nọ về công tích mới lập.
Bạn Bạch:Biết không, mặt tên thẳng nam đó xanh như tàu lá...
Bạn Nhã: Biết ngươi lợi hại rồi, chuyện bẻ cong làm tới đâu rồi?
Bạn Bạch: == Oái... Ta đã quên...
Bạn Hề: Em bé Tiểu Bạch ơi, em quả nhiên rất "bạch" (3), mục tiêu của em là bẻ thẳng nam thành cong chứ không phải khiêu chiến cực hạn của thẳng nam!
Bạn Bạch: Uầy... Ta sai rồi...
【囧】: Ta thấy thẳng nam kia xem ra cong không nổi, đứt luôn cũng nên...
Bạn Bạch: Các đồng chí hãy tin tưởng ta! Trước khi hắn đứt nhất định ta sẽ bẻ cho cong, dù có đứt cũng phải cong, không thể cong cũng phải cong!
Cả nhà một mảnh tĩnh mịch...
Bạn Hề: Ta chờ ngươi! Cố lên...
Chu Tiểu Bạch từ sau máy tính thò đầu ra ngó Mặc Duy Chính dường như đang nghỉ ngơi, thời cơ không sai, bạn bèn vỗ vỗ má, luyện luyện cơ mặt, cẩn thận đứng dậy đi qua, bước đầu tiên —— lôi kéo làm thân.
"Tổng tài ..." Chu Tiểu Bạch xun xoe cười nói.
Mặc Duy Chính ngẩng đầu lên nhìn Chu Tiểu Bạch, "Cô muốn gì đây..." Tuy nói bạn chẳng có ý đồ gì, nhưng ánh mắt thật rất đáng sợ, hệt như muốn đem hắn đi ăn sống nuốt tươi vậy.
"Tôi thấy anh có vẻ mệt, định hỏi xem anh có muốn giải trí chút không..." Chu Tiểu Bạch tận lực tươi cười thật ngây thơ thuần khiết.
Mặc Duy Chính xác thực có chút mệt mỏi, "Có gì giải trí được..."
"Xem truyện tranh nhé..." Chu Tiểu Bạch từ sau lưng lấy ra một quyển truyện tranh, "Lúc mệt đọc truyện tranh hay nhất..."
"Hả?" Mặc Duy Chính đáp, "Thật vậy sao?"
"Đương nhiên!" Chu Tiểu Bạch vỗ vòng một "đồng bằng" bảo chứng, tiện miệng châm chích, "Tổng tài anh không phải truyện tranh cũng chưa từng đọc đấy chứ?"
Mặc Duy Chính biến sắc, ngó sang chỗ khác, "Sao thế được... Đưa đây!" Nói xong giật lấy quyển truyện trên tay Chu Tiểu Bạch.
"Vậy..." Chu Tiểu Bạch mắt lóe tinh quang, "Anh... cứ từ từ xem đi..."
Mặc Duy Chính cũng không thấy chỗ nào có vấn đề, bèn mở sách, uhm, một người... đang nhớ lại mối tình đầu, một thiếu nữ chơi bóng... Tuy tình tiết có chút tầm thường, nhưng chí ít cô ta còn chưa đến mức tha hóa, còn biết đọc truyện tranh ngây thơ tinh khiết... Mặc Duy Chính bỗng nhiên có cảm giác vui mừng vô cớ, mở trang tiếp theo, sau đó... triệt để ngây người, trang tiếp liền xuất hiện cảnh hai nam nhân ôm nhau ngủ, "Này... này..." Chút ý thức còn sót lại của Mặc Duy Chính chỉ đủ thốt ra mấy chữ, "Là... Cái gì?"
"'Tuyệt ái '(4) chứ gì..." Đang mải gõ chữ, Chu Tiểu Bạch cũng không ngẩng đầu lên, đáp, đây là bạn cực kì yêu thích, huống hồ cũng không có H (5) gì ghê gớm, rất thích hợp độc giả mới "vào nghề".
Mặc Duy Chính quăng một cái rơi trúng đầu Chu Tiểu Bạch, "A..." Chu Tiểu Bạch kêu lên ngã ra, ôm đầu lệ nóng lưng tròng nhìn lên ai oán, "Tổng tài... Anh..."
Mặc Duy Chính nhìn dáng vẻ của bạn, ra cũng còn chút giống con gái...
Chu Tiểu Bạch nhào tới ôm lấy quyển truyện trên mặt đất, "Anh thật quá đáng, ngang nhiên ném Koji-sama (6) của tôi!"
Trên mạng MSN...
Bạn Bạch: Ta bị mắng rồi... Còn quăng ta... ==
Bạn Nhã: Không nói cũng biết.
Bạn Bạch: Làm sao bây giờ ... Lẽ nào đây thực sự là nhiệm vụ bất khả thi?
Bạn Hề: Ngươi nên xem hắn là công hay thụ trước đã...
Bạn Bạch: A... Ta quên mất, có điều...
Bạn Nhã: Có điều cái gì...
Bạn Bạch: Ta nghĩ, tính cách của tổng tài nếu là công ắt là đế vương công (7), thụ cũng là nữ vương thụ (8) ...
"Tổng tài..." Chu Tiểu Bạch cẩn cẩn dực dực, lần thứ hai tiến vào lãnh địa của Mặc Duy Chính, "Anh thích nữ nhân phải không..." Đối phó thẳng nam phải bắt đầu từ nữ nhân.
Mặc Duy Chính trừng mắt nhìn bạn, "Cô lại muốn gì đây..."
"Tôi chỉ định hỏi một chút..." Chu Tiểu Bạch cười nịnh nọt, "Lúc anh cùng nữ nhân XXOO, chắc là tương đối chủ động nhỉ..."
Mặc Duy Chính sắc mặt âm trầm, "... Mang văn kiện xuống tầng ba cho tôi." Nói xong không lý gì đến bạn nữa.
"A..." Chu Tiểu Bạch nhận lấy, đầu toàn dấu hỏi, này là sao chứ, hỏi nữ nhân cũng không được?
Bạn Bạch mới ra cửa, Mặc Duy Chính bỗng gọi giật, "Không được... dùng thang máy..."
Chu Tiểu Bạch máy móc quay đầu lại, "... Tổng tài... Đây là tầng 40..." Phải đi bộ?
Mặc Duy Chính mỉm cười, "Nghe nói rảnh rỗi dễ nghĩ bậy nghĩ bạ, nhàn cư vi bất thiện, cứ mệt là hết ý kiến ý cò..."
← Ch. 03 | Ch. 05 → |