← Ch.06 | Ch.08 → |
Nó oa oa khóc lớn, khí thế tiểu bá vương không còn sót lại chút gì.
Vương Quế Chi sửng sốt, vốn còn dự định la lối thêm một lúc nữa, không nghĩ tới sẽ phát sinh biến cố như vậy, bà ta nhìn khuôn mặt đầy m. á. u của thằng bé, lập tức phát điên rồi giống như muốn đánh tôi, tôi lại không ngốc, lập tức liền chạy ra ngoài, ném lại một câu tôi đi gọi bác sĩ làm cớ.
Trên thực tế tôi đời nào chịu đi, xuống dưới tầng thì bước chân của tôi trở nên nhẹ nhàng, vui vẻ lộ ra một nụ cười.
Tất cả đều là Thần Thần gieo gió gặt bão, không liên quan gì đến tôi, tại sao tôi phải giúp họ gọi bác sĩ?
Nghĩ đến hiện tại tình cảnh cả nhà loạn thành một nồi cháo, tâm tình của tôi lại càng vui vẻ.
Tôi tắt điện thoại rồi đến bệnh viện thăm con gái mình.
Đứa nhỏ Lâm Lâm này thật sự là quá hiểu chuyện, con bé biết mẹ của mình bận rộn nên chỉ để cho tôi ban ngày đến xem, cũng không cho phép tôi ngồi cạnh giường chăm sóc quá lâu, chỉ sợ tôi ngủ không ngon.
Mỗi lần nhìn thấy tôi đi, thật sự con bé rất luyến tiếc, nhưng chỉ giương mắt nhìn tôi, không hề mở miệng níu lại.
Nhìn thấy con gái ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, lại nghĩ đến gia đình cực phẩm kia, thù hận trong lòng hóa thành động lực.
Tôi chơi với con gái một lúc, cũng đi hỏi bác sĩ một chút biết được con bé sắp được xuất viện sau đó mới rời đi.
Khi tôi về đến nhà, đèn vẫn còn tối.
Chắc hẳn người một nhà kia vì Thần Thần nên rất bận rộn, sau khi tôi mở điện thoại di động thấy vô số cuộc gọi nhỡ, đại đa số đều là Trình Hiên gọi cho tôi.
Chắc hẳn sau khi anh ta biết con trai mình vì tôi mà bị thương, tức giận đến không chịu nổi mới gọi điện thoại cho tôi nhiều như vậy.
Tuy nhiên nói vậy nhưng cơn tức của anh ta đã nguôi đi nhiều phần, giờ đã là buổi tối rồi.
Lúc này điện thoại di động của tôi lại hiện lên cuộc điện thoại, vẫn là Trình Hiên.
Tôi suy nghĩ một chút rồi liền nhấc máy.
Giọng nói Trình Hiên vẫn như cũ mang theo ẩn ẩn tức giận, nhưng càng nhiều chính là mỏi mệt: "Tần Tình, rốt cuộc cô đã đi nơi nào?"
Trước kia những việc vặt trong nhà này đều do tôi xử lý toàn bộ, Trình Hiên vẫn phủi tay làm đại gia, hiện tại cùng con trai anh ta đến bệnh viện, xem ra mệt mỏi không ít a.
Tôi bày ra một giọng điệu suy yếu: "Trình Hiên, điện thoại của em vừa khởi động, mới nhận được điện thoại của anh... Hiện tại anh có rảnh không, có thể mau tới bệnh viện thứ hai thăm em không, em nhìn thấy Thần Thần bị vỡ đầu nên vội vã tìm bác sĩ, trên đường lại bị một người dùng xe điện cào phải nên mới ngất xỉu, bây giờ mới tỉnh lại."
"Em ở trong bệnh viện, không có ai ở bên cạnh, rất sợ a..."
Hiển nhiên Trình Hiên thật không ngờ, sự tình lại phát triển như vậy.
Anh ta dừng một chút, mới nói: "Emlà một người lớn thì sợ cái gì? Khiến con của bạn anh biến thành như vậy anh còn chưa tìm em tính sổ, em ở trong bệnh viện đó một mình đi." Nói xong anh ta liền cúp điện thoại.
Tôi đã sớm đoán trước anh ta sẽ có phản ứng như vậy nên ngay cả chờ mong cũng không có, tất nhiên cũng sẽ không có chút thương tâm nào.
Thừa dịp anh ta không ở đây, tôi lập tức bắt đầu tìm kiếm các loại dấu vết chứng minh anh ta ngoại tình.
Trình Hiên đã quen cẩu thả, biết tôi tuyệt đối sẽ không thăm dò chuyện riêng tư của bản thân nên rất lười, rất nhiều thứ giấu cũng sẽ không giấu sâu bao nhiêu.
Nhưng anh ta lại có một thói quen rất đặc biệt: nhớ rõ bản thân để đồ đạc ở nơi nào, mặc dù là nhớ không nhiều chi tiết, nhưng là đồ vật nào ở nơi nào thì vẫn có thể nhớ chung chung.
Trước tiên tôi chụp một tấm ảnh tủ của anh ta, sau đó mới chậm rãi tìm kiếm.
Tôi lục soát xong một món đồ rồi cẩn thận cất về chỗ cũ.
Thứ tôi muốn tra chính là địa chỉ chỗ Kiều Mộng.
Tính tình Kiều Mộng tôi hiểu rất rõ, cô ta chính là hoa hồng tơ bám vào người khác, năng lực sinh tồn tự thân gần như không có, chắc chắn cần Trình Hiên nuôi cô ta, có lẽ còn dùng tiền của tôi.
Không lâu sau tôi đã tìm được địa chỉ, sau khi nhìn thấy địa chỉ này, tôi cắn chặt răng.
Đã lâu không gặp mặt bạn cũ, tuy rằng gặp lại kịch tính như thế, nhưng sổ sách luôn phải tính toán rõ ràng.
Ngày hôm sau tôi vẫn không trở về, mặc dù biết Trình Hiên sẽ không để ý tôi bị thương nặng bao nhiêu, nhưng tôi đã tìm cho mình một cái cớ tốt, tất nhiên phải lợi dụng thêm vài ngày.
May mà bạn tôi đang làm việc trong bệnh viện, nếu không tôi không biết làm sao để giấu được.
Sau khi nguỵ trang xong liền đi tới chỗ Kiều Mộng.
← Ch. 06 | Ch. 08 → |