Say
← Ch.03 | Ch.05 → |
Phú Qúy Đường.
Trong một căn phòng kín không có lấy một khe hở, dọc hai bên tường cứ cách hai thước lại được gắn một viên dạ minh châu phát sáng. Giữa phòng trên một chiếc bàn thật dài đang diễn ra một cuộc gặp mặt giữa các quản sự của Phú Qúy Đường.
Ba người ngồi ở đầu bàn mặc trường bào màu trắng, người ở giữa trước ngực áo thêu hình hoa hồng đen tinh xảo, hai người bên cạnh phân biệt phải trái trước ngực áo thêu chữ màu đen Kim và Thực, cả ba đều mang theo mặt nạ màu đen che kín hết nửa mặt. Hơn hai mươi người ngồi bên bàn tất cả đều mặc y phục màu đen chỉ khác nhau chữ thêu màu vàng trên ngực áo: Thực, Vạn, Kim; tượng trưng cho ba đường của Phú Qúy Đường.
-Thưa Đường chủ và hai chủ quản, việc thiết kế không gian cho dạ tiệc đêm nay đã gần như hoàn tất, chỉ còn sân khấu trên mặt hồ đang kiểm tra lại, chậm nhất hai canh giờ nữa sẽ hoàn thành- Một quản sự từ Kim Đường cung kính hướng về phía ba người thông báo.
Bạch Phục Hy hơi gật đầu- Còn những việc khác, cũng hoàn thành rồi chứ?
-Dạ, thưa Đường chủ thực đơn cho đêm nay đã được hoàn tất, hai mươi ba đầu bếp và bếp trưởng Thực Đường đã có mặt đầy đủ họ đang chuẩn bị các món ăn lạnh- Một quản sự Thực Đường đứng lên thông báo.
- Tiếp tục, ta muốn nghe công việc mà các vị làm được trong quý này- Bạch Phục Hy vừa nhấc tay cầm quyển sổ dày trên bàn vừa nói.
Trong khi nghe các quản sự báo cáo công việc của mình, Bạch Phục Hy lật xem sổ sách- Đại ca, huynh xem quý này chúng ta kiếm được thật nhiều, dựng thêm trường đua ngựa thật là quyết định sáng suốt- Rồi hí hửng nghiêng sang bên phải nói nhỏ vừa đủ chỉ hai người nghe thấy. Nhưng...
- Ân!- Âm thanh đáp lại cộc lốc rồi im bặt.
Nghe vậy Bạch Phục Hy nhướng mày liếc sang bên cạnh thì thấy ngay đôi mắt thẫn thờ của vị đại ca kính yêu- Tam ca, hôm nay đại ca ăn nhầm thuốc gì vậy?- Rồi nghiêng sang trái hỏi nhỏ.
-Nghe nói dạo này đại ca rất năng lên tầng bốn Vạn Đường nghe hát- Người ngồi bên trái liếc sang rồi cúi xuống thì thầm.
- Tình tỷ?
Người bên trái ra sức gật đầu, nhất thời Bạch Phục Hy nở nụ cười xấu xa làm vị tam ca kia rùng mình một cái vội quay về ngồi nghiêm chỉnh chăm chú nghe báo cáo. Bạch Phục Hy lại nghiêng sang bên phải:
- Đại ca, sao không thấy nhị ca nhỉ?
- Hôm nay Nhàn Vương về- Câu trả lời khô khốc vang lên.
- À!- Bạch Phục Hy gật gù, quay đi- Nhưng có liên quan gì đến nhị ca?- Nhưng ngay sau đó lại quay lại.
- Tiểu Văn rất thân với Nhàn vương.
- À! Vậy hôm nay nhị ca không họp?
- Ân!
- Đi đón Nhàn Vương?
- Ân!
- Ngày mai đưa sính lễ đến Mai Phủ?
- Ân!
- Hỏi cưới Tình tỷ cho huynh?
- Ân!- Mạc Hề cứng ngắc gật đầu.
- Quyết định thế nhé, muội về thưa cha- Mạc Tĩnh nở nụ cười gian xảo.
Vài giây sau Mạc Hề mới nhận ra điều gì đó không đúng, vội quay sang trợn mắt nhìn Mạc Tĩnh- Tĩnh Nhi muội... muội vừa nói linh tinh gì vậy?- Rồi cúi xuống lắp bắp thì thào.
-Có huynh linh tinh thì có, muội đang bàn chuyện cưới lão bà cho huynh, chuyện trọng đại nha- Mạc Tĩnh liếc xéo Mạc Hề- Muội nói cho huynh biết bây giờ huynh mà chần chừ thì đợi đấy mà hối hận đi.
- Được rồi, cuộc họp hôm nay kết thúc ở đây, mong các vị làm tốt chức trách của mình- Mạc Tĩnh đứng dậy nói khi người cuối cùng vừa báo cáo xong.
- Vâng, thưa Đường Chủ- Tất cả đứng lên chào rồi phân ra ba hướng mở những cánh cửa bí mật trên vách tường rồi lặng lẽ rời đi.
Thấy mọi người khuất sau cánh cửa, Mạc Hề mới vội vàng- Tĩnh Nhi, nhưng mà Tình Nhi nàng ấy không thích ta thì sao?
-Cứ để muội, đảm bảo nương tử về đến tay huynh- Mạc Tĩnh cười hì hì vỗ vai Mạc Hề.
- Thật sao? Muội nói đó nhé, phải làm đến nơi đến chốn, đại sự cả đời huynh trông vào muội- Mạc Hề hưng phấn reo lên.
- Tất nhiên rồi, chẳng lẽ để người ta nói huynh muội ta "ế" mãi vậy sao, phải đón tẩu tử về cho phụ thân bớt vài sợi tóc bạc, ha ha, phải không tam ca?
- Đúng vậy, đúng vậy- Mạc Sách cười toe toét gật đầu như giã tỏi, rồi ba người biến mất sau cánh cửa thứ tư để lại căn phòng trống trơn, im ắng.
Ban đêm, ánh trăng trên cao thật sáng soi bóng xuống không khí náo nhiệt trong khuôn viên sau Phú Qúy Đường. Tiếng nhạc du dương réo rắt, trên sân khấu vang lên tiếng hát trong trẻo, những thiếu nữ tươi cười khiêu vũ trên sân khấu làm người xem trầm trồ thán phục:
- Không hổ là Phú Qúy Đường, thật đẹp mắt, từ trang trí, thức ăn đến các tiết mục biểu diễn cái nào cũng thật công phu, từ trước đến nay đây là lần đầu tiên ta tham gia một buổi tụ hội đặc sắc đến vậy, thậm chí còn hơn xa trong Cung- Nhàn Vương Lăng Ngạo Khiêm gật gù tấm tắc- Mạc đệ ngươi nói có phải không?- Rồi quay sang người đối diện.
- Lăng huynh đúng vậy, đây cũng là lần đầu tiên ta được tham gia một buổi tiệc hay đến vậy, thật thán phục đầu óc của chủ quản Phú Qúy Đường- Mạc Văn cười toe toét mặc kệ hai cặp mắt đang liếc sang khinh bỉ.
- À đúng rồi, nghe nói có Nhạc Tiên cô nương gì đó cơ mà, sao từ đầu đến giờ không thấy- Nhàn Vương chợt hỏi, ngay lập tức thu được sự hưởng ứng xung quanh.
- Đúng đấy, Nhạc Tiên cô nương đâu rồi?
- Phụt!- Chợt đèn bị tắt làm hai thị vệ bên vương gia đứng ngay lên rút đao bảo vệ chủ tử.
- Phách!- Tiếng đạp nước rất nhỏ vang lên, nhưng đối với người luyện võ thì tiếng động đó rõ mồn một, hai thị vệ quay về phía sau nơi có hồ nước rộng.
- Đằng sau- Một người bật thốt lên khi đôi mắt trợn ta sửng sốt.
Nghe vậy mọi người vội vàng quay lại phía sau, một cảnh tượng xinh đẹp hiện ra trước mắt. Một nữ tử như nàng tiên vừa bước xuống từ vầng trăng bay trên hồ nước, dưới ánh trăng tà váy trắng thướt tha tung bay trong gió, tóc mây rập rờn như đang nhảy múa, khuôn mặt mang mặt nạ hình cánh bướm xinh đẹp làm người xem càng thấy mờ ảo. Không biết từ bao giờ trên mặt hồ đã có một sân khấu nhỏ với những ngọn nến xinh đẹp xung quanh, nàng nhún chân nhảy lên, hai cánh tay mở ra ưu nhã tiếp đất, mỉm cười đi đến cây dương cầm trên sân khấu, nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, hai cánh tay nhỏ xinh đặt lên phím đàn. Một âm thanh như tiếng trời vang lên, nếu những tiết mục trước của Phú Qúy Đường làm cho người ta cảm thấy hoàn hảo, không còn gì để chê trách thì âm thanh này lại làm cho người ta say. Say như mê như túy chỉ biết yên lặng, yên lặng lắng nghe như thể nếu chỉ lơ là một chút thôi âm thanh ấy sẽ biến mất.
Tiếng nhạc dứt, không khí im lặng vẫn tiếp diễn, Nhạc Tiên khẽ nở nụ cười, một làn khói nhẹ thổi qua sân khấu, nàng tiên đến từ ánh trăng cũng đi theo gió.
-Khoan đã- Lăng Ngạo Khiêm vội gọi nhưng chỉ còn lại sân khấu với chiếc dương cầm trơ trọi và ánh nến le lói.
- Là Tiên Nhạc cô nương, là Tiên Nhạc cô nương, ta vừa nghe được gì vậy? Sao ta không nhớ chút gì nữa? Ta chỉ biết có một âm thanh thật hay như tiếng nhạc trời vậy- Khi mọi người nhận ra thì mọi thứ đã kết thúc, chỉ biết quay ra hỏi nhau rồi lại tự thì thào.
Tại rừng cây nhỏ bên cạnh hồ:
-Khụ, khụ, cay quá, tên chết tiệt nào xịt nhiều khói vậy? Định hun đại tiểu thư ta làm thịt xông khói luôn sao?- Mạc Tĩnh chui ra từ dưới lòng đất đưa tay dứt mặt nạ xuống, chật vật không chịu nổi, váy áo thì dính đầy đất cát, tóc tai lộn xộn, mặt mày lem luốc còn đâu nàng tiên đến từ ánh trăng, bây giờ mà cho những người kia qua đây tìm Tiên Nhạc, thấy Mạc Tĩnh cũng không do dự dù chỉ một giây mà chạy phăng qua.
- Hóa ra là vậy- Một giọng nói bất chợt vang lên mang theo nụ cười thú vị.
- Ai?- Mạc Tĩnh giật mình ngẩng lên truy tìm nơi phát ra âm thanh, cặp mắt đen láy xoay chuyển mang theo sự hoảng hốt khó dấu.
- Trên đây.
Vội vàng ngẩng đầu lên thấy một nam nhân ngồi vắt vẻo trên cành cây to cách mặt đất đến ba trượng, dưới ánh trăng đôi mắt phượng híp lại, trên đôi môi hoàn hảo kéo lên nụ cười tuyệt mĩ cúi xuống cười với Mạc Tĩnh. Sau khi quan sát kỹ Mạc Tĩnh chớp mắt cúi xuống thầm rủa- Yêu nghiệt.
-Sao vậy? Thái độ vậy là sao?- Thấy Mạc Tĩnh không để ý đến mình nam nhân kia bất mãn nhảy xuống từ cành cây đứng trước mặt Mạc Tĩnh nhướng mày hỏi.
- Không sao cả, ngươi là ai? Sao trốn trong rừng cây bên Phú Qúy Đường?- Mạc Tĩnh trợn mắt tra hỏi, không hiểu sao nàng cảm giác tên này chẳng có chút nguy hiểm nào.
- Không có vé mời nên đến đây xem trộm- Nam nhân kia bày ra vẻ mặt thành thật nói.
Mạc Tĩnh xòe tay trước mặt hắn.
- Gì vậy?
- Hai vạn lượng bạc.
Nam nhân nọ trợn mắt- Hai vạn lượng gì chứ, ta đâu có nợ nàng?
- Bằng giá vé đứng ngoài cửa, tầm nhìn nơi này tốt vậy, nể tình ngươi ở đây có thể bị muỗi đốt ta đã ưu đãi lắm rồi- Mạc Tĩnh nói lẽ phải trợn mắt đòi tiền.
- Ách! Đúng là từ Phú Qúy Đường ra có khác, thật biết kiếm tiền- Nam nhân nọ bất đắc dĩ.
- Nhiều lời, trả không thì bảo này?
- Có, ta trả nàng được chưa- Nói xong đưa tay mò trong ngực áo, mò nửa buổi trời mãi chẳng thấy gì lén lút nhìn Mạc Tĩnh thấy nàng nhướng mày đành xấu hổ- Ha ha, hôm nay ra ngoài quên mang theo ngân phiếu, thế này đi nàng cho ta ...
- Không khất- Mạc Tĩnh hổ báo cắt lời.
- Ách! Vậy...- Nam nhân nọ vội tìm kiếm trên người cuối cùng mới lôi ra được một cái ngọc bội đưa cho Mạc Tĩnh- Cái này chắc được chứ.
Mạc Tĩnh cầm ngọc bội lên vừa chạm vào đã có cảm giác mát lạnh truyền đến, trong đêm tối ngọc bội phát ra màu xanh nhè nhẹ, xem ra là hàng tốt- Dù thiếu chút, nhưng tạm chấp nhận được.
- Thiếu chút? Tạm chấp nhận? Nàng có nhầm không đó.
- Ngươi ý kiến sao?- Mạc Tĩnh hất mặt.
- Không có, tất nhiên không có- Người nọ xua tay vội nói, trong lòng âm thầm nói "thật bá đạo"
- Được rồi ta đi đây- Thấy thế Mạc Tĩnh phất áo, tiêu sái rời đi nhưng đi được vài bước thì quay lại hăm dọa- Nhớ kỹ, chuyện đêm nay không được lộ ra, nếu không dù ngươi có trốn đến chân trời góc bể ta cũng tìm được để vặt trụi lông mi của ngươi- Rồi lại quay người bước đi khuất dần trong màn đêm.
Để lại người nam nhân phía sau á khẩu, mãi đến một lát sau y mới bật ra tiếng cười to- Thật thú vị, nha đầu này đúng là đáng yêu chết người mà.
-Hoàng thượng, nhưng ngọc bội kia- Một bóng đen chợt xuất hiện bên người nam nhân nọ.
Tiếng cười chợt im bặt- Từ bao giờ ngươi lại to gan đến vậy- Giọng nói không độ ấm vang lên.
-Thuộc hạ biết tội xin chủ nhân trách phạt- Người áo đen vội quỳ xuống.
- Hừ!- Nam nhân nọ phất tay đánh một chưởng vào ngực người áo đen làm hắn bay xa ba trượng, miệng phun máu. Nhưng ngay sau đó vội quỳ xuống- Đa tạ chủ nhân tha tội chết.
- Hồi cung.
...........................................................................................................................
- Tìm, ta muốn tìm nữ tử ấy, dù nàng là tiên cũng phải tìm cho ra- Một giọng nói nhỏ vang lên trong chiếc xe ngựa hết sức bình thường đang trên đường rời Phú Qúy Đường.
- Vâng, thưa thái tử.
← Ch. 03 | Ch. 05 → |