Thu nhi
← Ch.051 | Ch.053 → |
Cô gái nước mắt lưng tròng, mặt mũi tái nhợt lập tức lộ ra nét tươi cười, khóc nói, "Thật ư?"
Tôi nghiêm túc gật đầu, "Thật" Nói xong tôi nhìn về Long Kỳ xem ý hắn thế nào. Long Kỳ gật gật đầu, tôi vui vẻ cười. Lãnh Phù lấy ra ngân phiếu một trăm lượng đưa cho cô gái, giọng điệu thản nhiên, "Cầm đi! An táng cha xong thì sống cho tốt" Cô gái vui sướng không thôi, nước mắt lại rơi tí tách từng giọt to, tôi thương xót tiến lên đỡ nàng ta đứng lên. Aizzz, vì tương lai của cô gái này mà lo lắng thêm, một người con gái đẹp như thế chỉ cứu nàng ta một lần thôi, cũng khong dám cam đoan tiếp theo có bị người xấu ức hiếp không nữa. Cô gái lau nước mắt, nhìn nhóm người chúng tôi xúc động vô cùng, "Hôm nay đại ân đại đức của các vị tiểu nữ tử không dám báo đáp. Đợi sau khi tiểu nữ tử an táng cha xong xin nguyện làm trâu làm ngựa đi theo hầu hạ các vị"
Tôi vừa nghe thấy vậy mà hoảng, chắc chắn nàng ta không rõ ý của tôi rồi, chúng tôi chỉ cần nàng ta sau này cố gắng sống cho tốt thôi, chứ không muốn nàng ta đi hầu hạ đâu? Tôi liền nói luôn, "Cô nương, chúng tôi không mua người của cô, chúng tôi chỉ thầm nghĩ giúp cô thôi, cô không cần phải hầu hạ chúng tôi làm gì"
Sao thế nào mà nàng ta lại tự đạp vào chân mình thế chứ, lòng tôi cũng không đàng lòng. Thân chúng tôi đều thực nguy hiểm, mang theo nàng ta sẽ rất phiền hà, thực xin lỗi nhé. Cô gái nghe ra ý của tôi, nước mắt lại đong đầy, con mắt lập tức hoảng lên, "Các vị không vui sao? Hay là sợ tôi làm phiền mọi người, làm mọi người thấy phiền phức?"
Lúc này Hà công công nói tiếp câu chuyện, "Cô nương, không phải chúng ta không thích cô, mà lần này thiếu gia chúng ta xa nhà đi buôn bán, thực sự có chút không tiện" Không hiểu sao lời công công nói làm tổn thương cô gái, hay nàng ta thấy bị thương tâm chuyện gì, đột nhiên cúi đầu khóc nức nở, thân thể gầy yếu như bị gió thổi run rẩy không thôi, tựa như một búp bê bằng sứ yếu ớt sắp vỡ vậy. Tôi liếc mắt trắng trợn nhìn Hà công công một cái, tiến tới đỡ nàng ta, "Cô nương đừng khóc nữa, lại có người ức hiếp cô sao?"
Cô gái ngước khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt lên nhìn, vừa khóc vừa nói, "Tỷ tỷ, cảm ơn các người lần này cứu ta, Thu Nhi tự biết sau này không có ngày lành mới có thể bán thân, trước kia còn có cha bảo vệ ta, mới không bị những người ác thực hiện được, giờ chỉ còn lại một mình ta cô độc không thân thích, lưu lạc đầu đường xó chợ.... Ta.." Nói đến đây lệ rơi càng nhiều, thì ra nàng bán thân là muốn mua một người có thể bảo vệ được nàng. Cũng đúng thôi, tựa như nàng - cô gái xinh đẹp như vậy sau này gặp muôn vàn nguy hiểm, nhưng giờ thì nên làm cái gì cho tốt đây? Hay là chúng tôi thu nhận nàng?
Tôi âm thầm cân nhắc, nhìn về phía Long Kỳ, hắn là người đứng đầu ở đây, hỏi hắn một chút nên làm sao đây?
Lúc này đôi mắt Long Kỳ thâm đen như màn đêm nhìn chằm chằm vào tôi, tôi lại dùng ánh mắt nhìn hắn xin giúp đỡ, hắn lắc lắc đầu, trả lời tôi là không được! Lòng tôi đã rõ, đúng là một người cạn tình, tôi phải nói chuyện tử tế với hắn mới được. Đột nhiên Viêm Hoả giữ chặt lấy tôi, "Cô đừng làm quá phận" Đúng là kiểu người sắt đá như nhau, trong lòng tôi thầm mắng, ngăn tay nàng ta lại lập tức đi tới phiá Long Kỳ."Tôi muốn tìm anh thương lượng chút..." "Ta đã nói ý kiến của ta cho cô rồi"
Long Kỳ đương nhiên biết lòng tôi đang nghĩ gì, một câu cự tuyệt. Tôi vừa tức vừa vội, lớn tiếng nói, "Sao anh lại nhẫn tâm thế chứ, chả nhẽ anh không biết nàng ta như vậy là rất nguy hiểm sao? Một cô gái đơn độc không nơi nương tựa, có biết bao người nhìn nàng ấy như hổ rình mồi vậy! Nếu chúng ta vừa đi, thì chắc chắn tên nhóc xấu xa kia sẽ chiếm lấy nàng ta ngay"
Tôi cảm thán thấy lòng người dễ thay đổi, nước mắt bắt đầu đong đầy, hung hăng theo dõi hắn. Long Kỳ nhíu mày, suy nghĩ một lát, "Nàng ta đi theo chúng ta sẽ càng gặp nguy hiểm hơn!"
"Sao lại nguy hiểm hơn chứ? Không phải anh có rất nhiều thuộc hạ đó sao? Anh có thể bảo vệ được tôi sao không thể bảo vệ được nàng ta chứ!" Tôi hơi vô lý chút, tôi biết Long Kỳ lần này hành động rất cẩn thận và thận trọng nhưng mạng một người đối với hắn sao hắn lại có thể ngồi yên chứ? Tôi lập tức nghĩ tới chuyện lần trước tôi ngồi tù, cảm xúc lại dâng tràn. Long Kỳ lắc lắc đầu, một tay kéo tôi cách ra xa nhóm họ về sau xe ngựa, tôi giận giật phắt tay ra khỏi hắn, căm tức nhìn hắn, "Lần trước tôi tưởng là hiểu lầm anh, hiện giờ không phải anh cũng giống thế thấy chết mà không cứu ý chí sắt đá sao? Tôi thực sự hiểu thấu anh rồi"
Sắc mặt Long Kỳ trong nháy mắt trở nên khó coi, tựa như bị tôi nói kích đến, mắt tối sầm lại, con mắt đen bình tĩnh bỗng như lo lắng gì đó! Mãi sau, một lần nữa hắn nhìn thẳng vào mắt tôi, "Được rồi! Nếu cô đáp ứng được ba điều kiện của ta thì ta sẽ đồng ý mang theo nàng ta!"
Lòng tôi ngần ngại, vội vàng hỏi, "Điều kiện gì?"
"Một, không được lộ ra kế hoạch hành động này của chúng ta, tuyệt đối không đi. Hai, không được cùng nàng ta bàn luận toàn bộ chuyện cô đã từng trải qua. Ba, Chúng ta phảỉ trở thành vợ chồng chân chính, tuyệt đối không được lộ ra sơ hở, khi nào đến Đột Quyết, ta sẽ thu xếp cho nàng ta toàn bộ"
Hắn có thể đồng ý tôi đương nhiên là vui mừng rồi, chỉ là hai điều kiện đầu thì tôi đồng ý ngay, chỉ có điều kiện thứ ba tôi có chút không hiểu, cái gọi là cuộc sống vợ chồng chân chính thực sự là cái gì? Chả nhẽ là cùng phòng cùng giường sao? Tôi mở to mắt nghi ngờ nhìn hắn, lạnh lùng bảo, "Điều này sao có thể được chứ!"
Nhìn thấu ý nghĩ của tôi, Long Kỳ cười chế nhạo, "Sao lại không đồng ý hả?"
"Tôi...đồng ý đồng ý rồi, nhưng mà chúng ta cùng phòng không thể cùng giường được, anh ngủ sàn nhà! Tôi ngủ trên giường!" Tôi ngẩng mạnh đầu lên nói nhanh, anh cứ tưởng định chiếm tiện nghi tôi đấy sao, đừng có mà mơ nhé!
Nhưng nghĩ lại thì thấy suy nghĩ này của Long Kỳ cũng không phải là không có lý, nếu tôi cứ bảo thủ làm tốt hai điều kiện trước, sau này còn một điều kiện cũng cố mà làm cho tốt hơn. Bỏ đi bỏ đi, bảo thủ thì bảo thủ! Đem Thu Nhi theo thì tôi lại có thêm người để nói chuyện, sẽ không còn nhàm chán như vậy nữa!
Long Kỳ đi ra trước, tôi đi theo sau, lúc này đám đông cũng đã tan, trên con đường chỉ còn mình Thu Nhi và nhóm người Viêm Hoả, tất cả mọi người ai cũng nhìn chằm chằm vào chúng tôi đang tới. Tôi trực tiếp đi đến trước mặt Thu Nhi, nắm lấy tay nàng ta, "Yên tâm đi! Cô có thể đi theo chúng tôi, không cần cô phải làm trâu làm ngựa gì, cũng không cần cô phải hầu hạ chúng tôi, được không!"
Thu Nhi lau nước mắt trên mặt, nắm chặt lấy tay của tôi, xúc động đến mức không biết nói gì cho đúng, cứ gật đầu lia lịa. , "Được, được. Cảm ơn, tỷ tỷ, tôi nhất định sẽ không làm phiền mọi người, tôi sẽ có gắng chăm sóc các người thật tốt, tôi cam đoan đó!"
Tôi mỉm cười, "Tốt lắm, đừng cảm tạ, nhanh mang cha cô đi chôn cất đi! Chắc ông ấy ở trên trời sẽ theo dõi cô đó!"
Thu nhận Thu Nhi xong, chúng tôi dừng ở huyện Thanh Đường nửa ngày, Trương ngũ Ca cùng hai vị đại ca khác giúp xử lý hậu sự cho cha Thu Nhi, rất nhanh ăn qua cơm trưa xong chúng tôi lại bắt đầu lên đường. Thu Nhi ngồi ở bên cạnh tôi mặt tái nhợt đã có chút tươi cười. Tôi cứ giới thiệu mọi thành viên của chúng tôi cho nàng ta, khi nàng ta biết tôi là phu nhân của Long Kỳ thì có chút kinh ngạc! Nàng ta lại vạn lần nói lời cảm tạ Long Kỳ một trận, Long Kỳ chỉ cười khẽ, đem mọi công lao đổ hết cho tôi. Tôi biết hắn vốn là người như thế, vui vẻ tiếp nhận luôn, chỉ là không tránh được ánh mắt hờn giận của Viêm Hoả. Nàng ta vốn thích đối nghịch với tôi mà, tôi không thèm để ý đến nàng ta đâu.
Dọc đường đi có thêm một người, câu chuyện của tôi cũng rôm rả hơn. Thu Nhi là một cô gái vô cùng lanh lẹ, đường nét thực sự rất đẹp, có thể nói là quốc sắc thiên hương, nghiêng nước nghiêng thành, vẻ mặt mặc dù chứa nét ưu thương nhưng lại làm cho người ta thấy như bông sen quý. Tuy nàng ta chỉ mặc quần áo vải thô nhưng vẫn không giảm đi khí chất, nếu mà mặc quần áo tơ lụa vào thì rất khó làm người khác đoán nàng ta là con gái nhà bình dân, chắc chắn sẽ cho rằng nàng ta là công chúa của quốc gia, tôi thực sự càng ngày càng thích nàng ta.
← Ch. 051 | Ch. 053 → |