Vô tình gặp nhau (2)
← Ch.16 | Ch.18 → |
Tuyết Ninh còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Lãnh Nguyệt Hàn ôm bay lên. Nàng ngẩn đầu nhìn gương mặt tuấn tú của Lãnh Nguyệt Hàn, rồi lại nhìn mặt hồ dưới chân, mới biết mình đang bay. Trong lòng nhất thời vui mừng, vô thức gian tay, môi xinh hé cười cảm thụ sự yên tĩnh ban đêm cùng cảnh đêm xinh đẹp.
Lãnh Nguyệt Hàn cứ như vậy nhìn dáng vẻ cười vui của Tuyết Ninh, bất đồng với dáng yêu mị khuynh đảo chúng sinh vào ngày cưới ngày đó, liền trong mắt mang theo ý cười. Mình vốn rời khỏi, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ nàng mất mác cùng ảo não, như vô thức liền mang nàng bay lên. Chờ khi mình ý thức được hành động ngu xuẩn thì đã ở không trrung rồi.
Đột nhiên Lãnh Nguyệt Hàn chân chuyễn hướng, mang Tuyết Ninh trở lại bờ. Tuyết Ninh còn chưa đứng vững thì Lãnh Nguyệt Hàn đã xoay người rời đi. May nhờ Tuyết Ninh có đủ bản lĩnh, nhanh nhẹn xoay mình nên không có ngã xuống.
Còn chưa rõ chuyện gì, Lãnh nguyệt Hàn đã đi xa. Nhìn theo bóng lưng vội vã rời đi của Lãnh Nguyệt HÀn, khuôn mặt của Tuyết Ninh lộ rõ tươi cười, nghĩ thầm cái hoàng đế mạt lạnh này cũng không có đến nỗi nào. Chỉ sợ rằng lúc này Tuyết Ninh đã sớm quên cảnh cáo của bản thân, quên sĩ nhục ngày đại hôn, rồi giống như nghĩ đến cái gì, khuôn mặt tươi cười thu lại, hướng về phía hồ hít sâu vài cái, xoay người rời đi.
Lãnh Nguyệt Hàn vội vã chạy về Cần Chính Điện. Thượng Quan Thiên Dật đang ngũ thiếp trên ghế, thì bị tiếng động của cánh cửa bị đạp mở mà tỉnh giấc. Hắn dụi dụi mắt, nhìn Lãnh Nguyệt Hàn đang đứng ở cửa, nói "Trở lại rồi à? Phát tiết xong tâm tình đã tốt lên đi." - Rồi bưng chén thuốc trên bàn lên - "Uống thuốc đi."
Lãnh Nguyệt hàn không để ý đến hắn, buốc chân khẽ run rồi ngã ngồi trên ghế, Thượng quan Thiên Dật thấy không đúng, vội vàng bỏ chén thuốc xuống, nâng mạch của Lãnh Nguyệt Hàn lên, cuống quýt hỏi "Đã xảy ra chuyện gì?"
Thấy Lãnh Nguyệt Hàn vẫn không nói gì, Thượng Quan Thiên Dật nghiêm túc nói "Tại sao lại dùng nội lực linh tinh, làm cho chân khí tán loạn, ngươi không phải biết mình mới vừa khôi phục, đau đớn của Huyết Chú vừa vặn đi qua, ta cho phép cho ngươi đi ra ngoài là để buông lỏng tâm tình một chút, không để cho ngươi dùng nội lực, ngươi cũng không phải không biết, mỗi lần Huyết Chú phát tác, trong vòng ba ngày, ngươi không thể dùng nội lực, cũng ít năm như vậy rồi, ngươi chính mình không nhớ được à?!"
Lãnh Nguyệt Hàn đột nhiên cắt dứt lời càu nhàu của Thượng quan Thiên Dật "Sư huynh, ngươi trước hết nên đem thuốc cho ta uống, rồi hãy nói sau."
Thượng Quan Thiên Dật tất nhiên là chưa hết giận, hất tay Lãnh Nguyệt Hàn ra, bưng chén thuốc lên. Vì chờ Lãnh Nguyệt Hàn trở lại có thuốc dùng ngay, nên cách một thời gian, Phúc công công sẽ đi hâm nóng lại. Lãnh Nguyệt Hàn vừa uống thuốc, vừa nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Thượng Quan Thiên Dật, không nhịn được, trêu trọc "Ai da, nếu để cho ai khác nhìn thấy, một người luôn lịch sự trong mắt mọi người, lại là nhất phái trấn định quốc sư, bày ra cái bộ dạng thối sắc này, sợ rằng mấy lão hồ ly kia sẽ cho rằng trẫm đã băng hà rồi a."
Thượng Quan Thiên Dật không nói gì, đỡ Lãnh Nguyệt Hàn lên giường, cũng không quên đắp chăn lại cho hắn, nói "Câm miệng ngươi lại, ngoan ngoãn ở đây nghĩ ngơi cho tốt, mai lại nói tiếp. Phúc công công bọn họ ở bên ngoài, có gì thì gọi bọn họ."
Lãnh Nguyệt Hàn gật gật đầu. Sau khi thấy Thượng Quan Thiên Dật rời đi, Lãnh Nguyệt Hàn cứ vậy mà nhắm mắt nằm trên Long sàn, hồi tưởng những chuyện vừa xảy ra. Ngày hôm nay thật là thất thường mà, thế nào mà lại gặp nữ nhân kia, mà hình như hôm nay nàng cũng thất thường như mình. Biết rõ mình không nên đi ra gặp nàng, nhưng chính là không nhịn được, biết rõ mình không thể dùng linh tinh nội lực, vẫn còn phô trương, chỉ là không đành lòng nhìn nàng thất vọng, nghĩ tới đây Lãnh Nguyệt hàn đột nhiên mở mắt, ánh mắt lạnh lùng, mình không thể mềm lòng như thế, không thể để nữ nhân kia ảnh hưởng.
← Ch. 16 | Ch. 18 → |