Ngoại truyện 2: Hình như cô… có chút thích anh rồi
← Ch.179 | Ch.181 → |
Giữa tháng mười, Giang Lê Thanh xuất viện.
Vụ tai nạn xe hơi khiến cô mất gần hai tháng học, mặc dù bác sĩ đặc biệt dặn dò phải tĩnh dưỡng nhưng để theo kịp tiến độ, cô không dám bỏ bất kỳ tiết học nào, ngày nào không ở phòng thí nghiệm thì cũng cắm cúi trong thư viện, bận rộn đến mức xây sẩm mặt mày.
Kết quả là công việc trên tay vẫn chưa hoàn thành, Giang Lê Thanh lại nhận được thông báo khẩn cấp của giáo viên hướng dẫn, yêu cầu cô chuẩn bị tham gia cuộc thi thiết kế World Design Cup vào tháng sáu năm sau.
Đây là một cuộc thi thiết kế khoa học công nghệ mang tính toàn cầu.
Chủ đề của cuộc thi xoay quanh hàng không vũ trụ, trường học đã nộp đơn đăng ký cho ban tổ chức cuộc thi cách đây một tháng, danh sách nhóm có tổng cộng bảy người, trong đó có tên cô.
Giang Lê Thanh lo lắng đến mức sắp hói đầu, may mà giải thưởng của cuộc thi rất hậu hĩnh, lại có thể lấy được tín chỉ, tham gia cũng không thiệt.
Vòng sơ khảo thành phố dự kiến tổ chức vào tháng mười một, tức là họ phải hoàn thành tác phẩm dự thi trong vòng một tháng.
Thời gian gấp gáp, Giang Lê Thanh đành tạm gác lại công việc trên tay, toàn tâm toàn ý tập trung vào bài tập nhóm.
Nhóm có bốn nam ba nữ, cộng với giáo viên hướng dẫn là tám người.
Chủ đề vòng sơ khảo của họ là thiết kế trực thăng không người lái, Giang Lê Thanh lại đưa thêm ý tưởng "Cứu hộ" vào thiết kế, trong đó tích hợp trí tuệ nhân tạo AI có thể tránh chướng ngại vật một cách chính xác và tìm kiếm sinh vật với độ chính xác cao.
Chiếc trực thăng không người lái này được thiết kế dành riêng cho lính cứu hỏa.
Trọng lượng cất cánh, khả năng ứng phó khẩn cấp, phản ứng nhanh và đưa ra phản ứng với hỏa hoạn, đây đều là những yếu tố cần thiết.
Ngoài ra, nó còn phải thay thế con người, phun chất chữa cháy vào nguồn lửa, điều này lại đòi hỏi phải phát triển công nghệ trí tuệ nhân tạo được tích hợp.
Mặc dù ý tưởng mà Giang Lê Thanh đưa ra rất hay nhưng thực tế lại gặp rất nhiều khó khăn.
Đầu tiên, kích thước nhỏ của trực thăng không người lái quyết định khả năng chịu tải của nó, một khi vượt quá trọng lượng, chắc chắn sẽ phải đối mặt với hư hỏng; thứ hai, về mặt cứu hộ, trí tuệ nhân tạo AI khó có thể thay thế được độ chính xác của con người, một khi xảy ra sai sót, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Ngoài ra, số tiền đầu tư đã vượt quá rất nhiều so với ngân sách ban đầu của nhóm.
Họ không muốn tiêu tốn quá nhiều tiền bạc và công sức vào vòng sơ khảo.
Trưởng nhóm tên là Cao Lục, anh ta là người đầu tiên đứng ra phản đối: "Ý tưởng của Giang Lê Thanh rất hay nhưng không phù hợp với thực tiễn. Đầu tiên, hỏa hoạn không thể kiểm soát được, hầu hết các vụ cháy lớn đều xảy ra ở các tòa nhà trong thành phố, địa hình phức tạp và đông đúc sẽ ảnh hưởng đến đường bay củatrực thăng không người lái, chưa kể chúng ta chỉ có một tháng để chế tạo, trước đây không phải không có doanh nghiệp nào thử nghiệm trực thăng không người lái cứu hỏa nhưng hầu hết đều thất bại. Chúng ta không có chi phí để mạo hiểm rủi ro, chúng ta cũng không có thời gian để thử nghiệm. Vì vậy, ý tưởng của tôi vẫn là ý tưởng ban đầu, chế tạo trực thăng không người lái để sử dụng ở vùng không người sống."
Cao Lục vừa nói vừa tiện tay đẩy đẩy cặp kính trên sống mũi.
Anh ta rất phù hợp với "hình mẫu" của mọi người về một học bá, gầy gò, tóc đen, đeo kính gọng đen, trông vừa thông minh vừa nghèo nàn.
Giang Lê Thanh lại nhìn về phía phó nhóm: "Còn chị Bội Nhã thì sao?"
Thật không khéo, Trần Bội Nhã ở cùng ký túc xá với cô, mối quan hệ cũng khá tốt, cô ấy nhìn trái nhìn phải, trong lòng muốn ủng hộ Giang Lê Thanh ; tuy nhiên, xét về lý trí, việc chế tạo một chiếc trực thăng cứu hỏa không người lái không thể sai sót trong vòng một tháng thực sự rất khó, chưa kể đến việc...
"Thanh Thanh..." Trần Bội Nhã khẽ lẩm bẩm: "Chúng ta không có tiền."
Số tiền mà trường học cấp cho họ là một ngàn vạn, tuy nhiên, một ngàn vạn này là toàn bộ tiền để dùng từ vòng sơ khảo đến vòng chung kết thế giới.
Thiết kế mô hình vốn là một công việc tốn kém.
Đầu tư nhiều, thu hồi ít, một khi bị hư hỏng thì chắc chắn không thể sử dụng được nữa.
Nếu thực sự làm theo ý tưởng của Giang Lê Thanh thì có thể một ngàn vạn này sẽ không cánh mà bay.
← Ch. 179 | Ch. 181 → |