Vay nóng Homecredit

Truyện:Hắc Dục - Chương 069

Hắc Dục
Hiện có 108 chương (chưa hoàn)
Chương 069
0.00
(0 votes)


Chương (1-108 )

Siêu sale Shopee


Bị ngã chỏng chơ trên mặt đất xong Thư Liên mới phát hiện ra Phong Tẫn Nhiễm thật sự là say rượu, vẫn không nhúc nhích đè trên người cô, mày nhẹ nhàng nhíu lại, hô hấp đều mang theo hơi thở nóng rực.

"Tẫn Nhiễm? Anh có khỏe không?" cô dùng khuỷu tay khẽ đẩy hắn, nhưng hắn một điểm phản ứng cũng không có, nhìn xem bốn phía, một người cũng không có, cả lầu hai đều bị bao, cho nên có lẽ tất cả mọi người đều tụ tập đến đại sảnh rồi, muốn tìm một người hỗ trợ, thật đúng là không dễ dàng.

Cô đành phải làm một đại lực sĩ.

Dùng hết khí lực nâng hắn dậy, phát hiện ra người đàn ông thoạt nhìn thon dài cao gầy này cũng không phải là nặng bình thường, kéo cũng không di chuyển được, khiêng cũng khiêng không nổi, mở điện thoại ra gọi Hàn Triệt vài lần, có lẽ đại sảnh quá ầm ĩ, gọi mãi cũng chả có ai tiếp.

Cắn răng một cái, cô đem tay hắn khoát lên vai mình, cố hết sức nâng hắn dậy, nặng...muốn chết.....

Mỗi đi từng bước đều cảm thấy thực khó khăn, may mà ở trong này có nhiều phòng, Thư Liên vừa dùng sức men theo tường bước về phía trước, vừa tiện tay đẩy ra một cánh cửa, bật đèn lên, phát hiện ra nới này thật tiện nghi, sô pha nhỏ, quầy bar, toilet, cái gì cần có đều có.

"Hô..." cuối cùng cũng ôm được hắn ném lên sô pha mềm mại, Thư Liên thở dài một hơi nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy gân cốt toàn thân đều bị căng lên như mới đi đánh trận về, may là ở trong này có phòng, nếu ra bên ngoài, chỉ sợ cô thật sự là mệt muốn chết.

"Vừa mới rồi còn tốt, sao bây giờ đã đổ gục rồi..." Thư Liên vừa vắt khăn ấm vừa nói thầm, sau đó giúp hắn lau hai má đang nóng bừng vì rượu, thấy hắn một điểm phản ứng cũng không có, một bộ dạng mặc cho người ta đùa nghịch, thật đúng là say không nhẹ.

Dùng khăn mặt cẩn thận lau mặt cho hắn, động tác Thư Liên không khỏi chậm lại, lần đầu tiên gần gũi người đàn ông nổi tiếng lợi hại này, cô đột nhiên phát hiện, bộ dạng hăn hoàn toàn có thể dùng từ đẹp mắt để hình dung.

Hôm nay là sinh nhật 35 tuổi của hắn, nhưng cô lại nhìn không ra, thoạt nhìn hắn rất giống như 20 tuổi, còn có đôi mắt kia vĩnh viễn đều tĩnh lặng, càng làm cho người ta khó nhận ra tuổi thật của hắn, hắn giống như một loại rượu ngon, càng ủ lâu càng toát ra giá trị, hắn sớm đã trải qua nhưng năm tháng tươi đẹp, hiện tại, còn lại chính là con người tĩnh lặng như nước, sẽ làm người ta có cảm giác, giống như đứa trẻ yên lặng ngủ mà thôi.

Lẳng lặng nhìn hắn trong chốc lát, Thư Liên đột nhiên ý thức được bản thân mình nhìn hắn quá chăm chú, ngay cả cổ hắn cũng lau luôn rồi, nhìn người khác chỉ nên nhìn một chút thôi, nếu không thì thật có lỗi với Triệt rồi.

Vừa muốn đứng dậy, liền bị một bàn tay nắm lấy, Thư Liên hoảng sợ, quay đầu đã thấy Phong Tẫn Nhiễm chớp khẽ mi, chậm chạp mở mắt ra, có chút mơ hồ, sau nửa ngày mới tìm được tiêu cự liền nhìn thẳng vào cô, trong ánh mắt hiện lên vẻ khó hiểu ... còn có chút Tà khí.

"Lại là cô..." Hắn nhìn xong, đột nhiên nở nụ cười đầy mị hoặc, rồi kéo cô về phía hắn, "Vì sao lại thấy cô ở đây, là cô tới tìm tôi sao? Hửm?"

Cái âm thanh" hửm?" kia mang theo dày đặc giọng mũi, lại gợi cảm đến đòi mạng, Thư Liên vừa bị hắn dọa sợ liền té ngã xuống trước ngực hắn, cô thề từ trược tới giờ cô chưa từng thấy qua Phong Tẫn Nhiễm như vậy, nếu như không phải còn có gương mặt giống như đúc kia ở đây, cô thật sự hoài nghi đây có phải là anh hem song sinh với hắn không.

"Tẫn, Tẫn Nhiễm... Phong tiên sinh..." Thư Liên muốn đứng lên, tay đang muốn hoạt động, lại bị hắn nắm thật chặt, không di chuyển được, còn bị ánh mắt sắc bén kia khóa trụ, ánh mắt xinh đẹp kia như hồ nước trong veo, làm cho cô phải hít mạnh một hơi, "Anh uống say, tôi đi gọi Trương thúc tới đây chăm sóc anh."

"Trương thúc?" Phong Tẫn Nhiễm có chút nghi hoặc, nhắm mắt lại tựa hồ cẩn thận suy nghĩ một hồi lâu, khi mở mắt ra liền rõ ràng thanh tỉnh rất nhiều, "Là lão Trương."

"Đúng đúng, mọi người đều gọi ông ấy như vậy." Lão Trương là trợ lý thân cận của Phong Tẫn Nhiễm, hắn thế nhưng lại không nghĩ ra, Thư Liên do dự một chút, rụt rè hỏi, "Cái kia, phong tiên sinh, anh có khỏe không?"

"Rất tốt, có thể là do quá mệt mỏi." Hắn lần này trả lời dường như đã bình thường hơn rất nhiều, bàn tay đang nắm ở tay cô cũng buông lỏng ra, hắn đè lại mi tâm xoa khẽ, "Làm phiền cô đi gọi ông ấy giúp tôi, tôi có chút không tiện."

"Tôi lập tức đi ngay." Thư Liên giống như con thỏ con nhanh chóng nhảy lên, hành động của hắn chuyển biến thật sự rất kỳ quái, làm cho cô có loại xúc động muốn lập tức thoát đi, vừa muốn mở cửa, lại bị hắn gọi lại.

"Sau này, lúc tôi say rượu đừng có đến gần tôi..." Hắn dừng một chút lại nói tiếp, "Kêu Hàn Triệt lập tức đưa cô trở về, nơi này không an toàn."


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-108 )