Em muốn anh - H
← Ch.057 | Ch.059 → |
Cô cả kinh, theo bản năng rút tay về, lại bị cậu giữ, ấn ở đó, Thư Liên nhất thời xấu hổ và giận dữ muốn chết, trong lòng bàn tay truyền đến độ ấm, cơ hồ có thể làm cô bị phỏng.
"Thư Liên... Khó chịu..." Hàn Triệt khẽ hừ một tiếng, giọng nói trầm thấp, gợi cảm lại dụ hoặc, "Sờ một chút, sờ một chút là được..."
"Em, Em..." Thư Liên nhất thời hối hận muốn chết chính mình mạo muội hành động, tay bị cậu ấn quá chặt, trong lòng bàn tay nóng bỏng tựa hồ còn có xu thế lớn lên, không ngừng nhảy lên.
Cô chậm chạp bất động, Hàn Triệt lại càng không chịu nổi, nhẹ nhàng để tay cô nhẹ nhàng trượt, Thư Liên chỉ cảm thấy vật kia như là thanh thiết lại mềm như nhung tơ, cảm giác vừa dữ tợn lại mềm mại, có sự mâu mâu thuẫn nói không nên lời.
Vội vàng thở hổn hển mấy hơi thở, Hàn Triệt mạnh mẽ xoay người lại, đôi mắt trong trẻo thường ngày trở nên mê mông mà lại tràn ngập tình dục: "Thư Liên, Thư Liên..."
Hắn mạnh mẽ nhiếp trụ môi cô, kịch liệt triền miên mút lưỡi cô, như muốn đem cô ăn đi, nhưng là như thế này chẳng những không thể bình ổn dục vọng của cậu, ngược lại càng làm cho cậu cảm thấy trướng phát đau, câụ đem tay cô bao vây lấy nơi cứng rắn của chính mình, không ngừng trượt lên xuống, sau đó để cô há mồm thở dốc, lại như thập phần thống khổ.
"Triệt? Anh xảy ra chuyện gì?" Thư Liên bị cậu dọa sợ, kích động nâng lên nhìn mặt cậu, "Thực xin lỗi thực xin lỗi, là em không tốt, có phải làm đau anh hay không? Anh không thoải mái chỗ nào?"
"Thư Liên, em là đứa đại ngu ngốc!" Hàn Triệt mặt đỏ hồng, cũng không biết vif sao lại tức giận, "Anh nhịn thật vất vả, em còn khiêu khích anh."
Thư Liên sửng sốt một chút, ngay lập tưcs liền phản ứng lại cậu đang nói đến chuyện gì, mặt "ba" một cái đỏ lên, thì thào nói: "Em, em không biết..."
Cô quả thật không biết cô nhẹ nhàng sờ cậu một chút không ngờ cậu laị mãnh liệt phản ứng như thế, càng không nghĩ tới cậu thế nhưng luôn nhẫn nhịn dục vọng muốn cô.
Biểu hiện của cậu rất lạnh nhạt, mỗi ngày ôm cô ngủ, giống như trước đây làm nũng với cô, cậu sẽ hôn cô, nhưng rất có chừng có mực, Thư Liên nghĩ đến, cái này đại khái chính là tình yêu chân chính đi, không có dục vọng mãnh liệt, chỉ là gần nhau, cũng đủ hạnh phúc.
Có lẽ Nhâm Thần Phong đối với cô quá mức cường thế, làm cho cô sợ cái loại cảm giác mãnh liệt này cơ hồ phải chết đi vì vui thích, cho nên cô đối với chuyện nam nữ chưa bao giờ có ý nghĩ chủ động, mà biểu hiện hiện tại của Hàn Triệt, lại vượt quá sự tưởng tượng của cô.
"Không có người đàn ông nào ôm người phụ nữ mình yêu trong lòng mà không rung động." Hàn Triệt vẫn đang tức giận, lại đem vật cứng rắn kia đặt trên đùi cô đỉnh một chút, "Thư Liên, anh trưởng thành, là đàn ông, em nghĩ rằng anh và em vẫn là trẻ con sao?"
Lời cậu nói quả thật làm cho Thư Liên thực khiếp sợ cũng thực cảm động, nhưng động tác của cậu lại... Thật sự rất trẻ con.
Thư Liên nhịn không được, thổi phù một tiếng bật cười.
Lúc này Hàn Triệt thật sự tức giận, mạnh mẽ cúi đầu, nhắm đến môi cô đánh úp lại, Thư Liên trốn tránh không kịp, bị cậu hôn một cái thống khoái, đầu lưỡi cậu ở cô khoang miệng cô quét qua lại khơi mào tình dục, cho đêns khi làm cho Thư Liên thở hồng hộc, cơ hồ hít thở không thông, mới buông lỏng môi ra.
"Thư Liên... Làm sao đây? anh nhịn không được, anh muốn ngươi." Hàn Triệt thở gấp gáp ôm lấy cô, cậu thực bị cô làm cho muốn điên rồi, cô lại yên tĩnh ánh mắt vô tội nhìn cậu, trong mắt còn mờ hơi nước còn chứa ý cười.
Ảo não cắn cổ cô, cậu cũng không phải câụ bé không có kinh nghiệm, nhưng khi làm với Tần Oánh cảm giác không giống như với cô, cậu sợ cô khó chịu, sợ cô đau, sợ cô sợ hãi, nhưng cô thế nhưng lại còn vui sướng khi người gặp họa.
Thư Liên thở nhẹ một tiếng, đẩy cậu ra, đôi mắt sáng long lanh nhìn vào mắt cậu: "Triệt, anh thích em sao?"
"Không thích." Hàn Triệt trả lời ngay, thanh âm U U, "Anh yêu em."
"Em thích anh." Thư Liên quay mặt cậu lại, nhìn ánh mắt kinh ngạc của cậu, ngẩng đầu khẽ hôn lên môi cậu, "Không chỉ có thích, em còn thật sự yêu anh..."
Cô hồng mặt, tay hướng xuống dưới thân cậu, nhìn cậu ngốc lăng lăng nhìn chằm chằm cô, cảm thấy có chút thẹn thùng, ngẩng đầu hôn lên môi cậu, giọng nói cô mềm nhẹ lại dụ hoặc: "Triệt, em muốn anh.. Hiện tại..."
────────────
Chống nạnh cơ cười to ba tiếng, bận như thế lâu, lông chim cuối cùng ở đồng trong lúc nhất thời càng hai thiên Văn!
Lập tức có thịt đồ ăn, nga ha ha ~~
Ách, nửa đêm nhất điểm, Hãn... Ngủ trước, ngày mai có phấn khích a ***
Cười trộm đi đi.
truyện này mới gọi là đẳng cấp biến thái
(#>
← Ch. 057 | Ch. 059 → |