H nhẹ
← Ch.033 | Ch.035 → |
"Ân... Không cần... Không cần 'làm' nữa... Người ta... Người ta lát nữa còn phải đi kiểm tra phòng... Ân..."
"Cưng thoải mái, nhưng anh vẫn chưa đủ đâu..."
Công việc ở cách vách không hề vì y tá kia lên cao riều mà dừng lại, ngược lại, diễn biến dường như lại càng kịch liệt hơn trước, âm thanh "ba...ba, , " rút ra chọc vào phát ra liên tục, cùng với âm thanh d*m thủy "phốc xuy phốc xuy", âm thanh của tiểu y tá trên giường kia cũng cao vút lên mấy đề-xi-ben(đơn vị đo cường độ âm thanh, học vật lý chắc biết nhỉJ) giống như đang chuyện giọng.
Âm thanh kia truyền vào trong tai, ù ù đảo qua đảo lại như cơm rang trứng(bà tg so sánh kiểu gì ko hiểu nổi), Nhâm Thần Phong đột nhiên ngồi dậy, ngưng mi tự hỏi một lát, mở ra điện nói.
"Xin chào, luật sư Trương phải không?"
"Liên quan đến vụ án lần này, tôi hi vọng anh có thể giúp tôi tìm được càng nhiều chứng cứ có lợi càng tốt."
"Không, không chỉ người chủ mưu kê đơn, tôi muốn để cho toàn xã hội này đều biết được thiên kim tiểu thư của Tô thị hư hỏng như thế nào, chuyện ồn ào lớn như thế, tôi nghĩ toàn bộ giới truyền thông ai cũng muốn đưa bài này lên trang đầu, anh hiểu được ý của tôi chứ?"
Mắt hắn trầm xuống khép lại điện thoại, Nhâm Thần Phong cất nhanh điện thoại di động, Tô Tử Ân a Tô Tử Ân, cô dám động vào người của tôi, tôi muốn cho toàn bộ gia tộc của cô đều phải chôn cùng!
Phun ra một hơi thật mạnh, nghe thấy âm thanh kịch liệt giao hoan ở cách vách, Nhâm Thần Phong vừa khốn đốn vừa mệt mỏi, ở trong tiếng rên rỉ cao vút kia hắn mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
"Ngô... Ân... Thật lớn a..." Trợn tròn mắt nhìn vật gì đó nguyên bản đã mềm nhũn bây giờ lại bành trướng trong tay mình, quy đầu khéo léo từ trong nếp uốn vương ra ngoài, giật giật nhảy lên, tiểu y tá không khỏi kinh hô một tiếng.
Vươn cái lưỡi hồng nhạt nhẹ nhàng liếm một chút trên lỗ nhỏ quy đầu mẫn cảm, nhất thời căn nhục bổng kia lại trướng lớn hơn, tiểu y tá không khỏi xuân tâm nhộn nhạo, đem hai viên tinh hoàn to như quả trứng gà ngậm vào trong miệng tham lam mút.
"Ân... Ân..." Một bên miệng vừa cố gắng ngậm lấy nhục bổng, tiểu y tá một bên dùng tay xoa nắn vú của chính mình, không thể tưởng tượng được bảo bối của Phong thiếu lại thô to như thế, sớm biết như thế cô đã quyến rũ hắn từ trước rồi.
Nước miếng trong suốt thuận theo cái miệng đỏ hồng chảy ra ngoài, làm cho nhục bổng tím hồng kia phủ lên một sắc màu dâm mĩ.
Trong lúc ngủ mơ màng, Nhâm Thần Phong chỉ cảm thấy cự long cực đại của mình bị một cái miệng mềm mại ấm áp ôm lấy, đầu lưỡi ướt át kia linh hoạt như con rắn nhỏ, lại giống như con chó con liếm mút hắn, làm cho hắn thoải mái nhịn không được hướng về phía trước đỉnh lên.
"A..."
Nghe âm thanh đó, Nhâm Thần Phong cuối cùng cũng tỉnh lại, nhìn thấy cô gái đang chôn đầu giữa hai chân ra sức phun ra nuốt vào nam căn của hắn, cái mũ y tá màu phấn hồng cùng với bộ dạng dâm đãng như vậy, quả thực làm cho người ta huyết mạch sôi sục.
Mà Phó Dung Phàm vẫn đang nhàn nhã ngồi đối diện với bọn họ, hai chân thon dài bắt chéo nhau, mang theo ý cười ngồi bên cạnh uống trà, giống như đang thưởng thức một bức tranh phong cảnh.
"Tỉnh?" Phó Dung Phàm buông ly trà, cười vô cùng tao nhã, "Mình còn tưởng rằng cậu từ nay về sau không còn 'đứng' nổi nữa chứ."
Hít sâu một hơi, Nhâm Thần Phong ngồi dậy rút dục vọng của mình ra, âm thanh u ám từ trong cổ họng truyền ra: "Đi ra ngoài."
"A?" Tiểu y tá không rõ ràng tình huống hiện tại, đàn ông dưới tình huống như vậy còn có thể bảo cô dừng lại, cô còn chưa từng thấy qua, chẳng lẽ là kỹ thuật của cô thụt lùi rồi sao?
"Tôi bảo cô đi ra ngoài!" Nhâm Thần Phong mị mắt đầy nguy hiểm, trong thanh âm ẩn chứa sự tức giận.
"Đi ra ngoài thì đi ra ngoài!" Tiểu y tá ảo não xấu hổ đỏ mặt, kéo quần áo lên đá cửa đi ra ngoài.
"Sao vậy? Chẳng lẽ mình mới xuất ngoại có vài ngày, Phong thiếu của chúng ta liền đổi tính?" Phó Dung Phàm đầy hứng thú nhìn Nhâm Thần Phong lấy khăn giấy lau hạ thể của mình, vẻ mặt còn mang theo chán ghét.
Động tác trên tay dừng một chút, Nhâm Thần Phong cũng không trả lời.
Không phải không có dục vọng, cũng không phải hắn thật sự không được. Chỉ là người phụ nữ kia, không phải cô.
Hắn cảm thấy hắn trúng tà rồi, hơn nữa còn trúng không nhẹ. !
← Ch. 033 | Ch. 035 → |