← Ch.086 | Ch.088 → |
Edit: Zennie
Những ký ức này hoàn toàn rót vào trong đầu Tiểu Thiên, nàng lúc này hoàn toàn có tất cả trí nhớ của hoàng hậu trước kia, nàng rốt cuộc cũng hiểu rõ tại sao trước kia hoàng hậu lại bị xử tử, cũng hiểu những hình ảnh đột nhiên xuất hiện ở trong đầu nàng lại khiến nàng đau lòng mà khóc không thành tiếng.
Nàng biết, hoàng hậu trước là cam tâm tình nguyện cho đi lần đầu tiên của mình, đem lần đầu tiên của mình giao ột người mà nàng biết cả đời cũng sẽ không phải là nam nhân của riêng nàng!
Cả đêm tận tình, nhất dạ tình sâu, nàng cho đi trái tim, cho đi thân thể, lại vĩnh viễn cũng không nghĩ đến sẽ được đáp án.
Hoàng hậu trước thật là đáng thương, nàng yêu làm cho lòng người đau!
Vốn tưởng rằng mình rốt cục cũng có thể gả cho nam nhân mình yêu nhân thì lại bị mang trên mình tiếng xấu là 'Dâm phụ", cho người mình yêu ném ra khỏi giường, từ đó hồn đi chầu trời!
Đối với Hoàng Phủ Tấn, không phải là nàng không muốn giải thích, mà là nàng không biết nên giải thích thế nào, đêm phong lưu hôm đó với một nam nhân hoàn toàn không nhớ rõ nàng.
Cho dù là bị đặt lên trên ghế, thừa nhận ba mươi đại bản trừng phạt, nàng vẫn cắn chặt răng, quyết bảo vệ không nói ra "Gian phu" đó.
Cho đến khi ——
Cho đến khi ba mươi đại bản vẫn chưa đánh xong, liền bị linh hồn của nàng đến từ hiện đại thay thế, tất cả đều nổi lên biến hóa lớn.
Nàng có thể cảm nhận được nỗi đau của hoàng hậu trước, cứ như chính là nỗi lòng của nàng vậy.
"Thiên...... Thiên Thiên, đêm...... Đêm đó người kia là nàng!" Trong mắt Hoàng Phủ Tấn mang theo áy náy cùng không dám tin, cũng có một phần lửa giận, hắn đang giận chính hắn!
Từng từ, từng tiếng đối với Thiên Thiên làm nhục, một câu lại them một câu dâm phụ, bởi vì "Gian phu" trong truyền thuyết kia, hắn ở đêm tân hôn đầu tiên liền nhẫn tâm đem bỏ nàng lại trên giường, vì ép nàng nói ra gian phu là ai, hắn không chút nào suy tính để cho nàng vô tội bị đánh ba mươi đại bản, quay đầu lại, mới biết, gian phu mà hắn vẫn để ý lại là chính hắn.
Hắn nhớ tới mình hôm đó, say rượu khi tỉnh lại từ Vũ Phượng Cung, trời đã sáng choang, áo khoác bị cởi hết vứt toán loạn, phía trên mang theo nhàn nhạt vết bẩn, áo trong đã cởi ra mang theo chút xốc xếch, máu đỏ ánh vào trong mắt hắn cũng làm cho hắn hiểu được, một đêm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
*****
Chẳng qua là, hắn không có nghĩ nhiều, nữ nhân cùng hoàng đế lên giường quá nhiều, hắn không cần thiết cố ý đi tìm cái gì, cũng không có đuổi theo để điều tra cái gì, hơn nhất là, hắn đã mười năm không có bước vào Vũ Phượng Cung, khiến cho hắn cảm thấy dị thường ghê tởm, càng gần sát nơi này, lại càng để cho hắn có cảm giác hận ý khó ức chế.
Không có suy nghĩ nhiều, hắn phủ thêm áo khoác liền sãi bước rời khỏi Vũ Phượng Cung!
Từ đó, khúc nhạc đệm của đêm hoan ái tận tình đó trong trí nhớ của hắn vĩnh viễn sẽ không tái xuất hiện!
Nghĩ đến nữ nhân ngày đó là "Tiểu Thiên", hối tiếc cùng áy náy trong mắt Hoàng Phủ Tấn càng ngày càng đậm hơn, hắn mơ hồ nhớ đến lúc ấy hắn là thô lỗ đến cỡ nào, mỗi một cái động tác cũng không có một tia thương hoa tiếc ngọc, hắn nhớ tới nàng ghé vào lỗ tai hắn không ngừng cầu xin, nhưng hắn lại làm như không thấy, còn tàn nhẫn chiếm đoạt thân thể của nàng.
Hắn thật là một tên khốn kiếp! Không những thế còn là đại khốn khiếp!
Hoàng Phủ Tấn ở trong lòng chửi mình như vậy.
Đưa tay vuốt qua vết sẹo đã không còn rõ trên trán Tiểu Thiên, trong mắt Hoàng Phủ Tấn mang theo rõ ràng áy náy, "Thật xin lỗi, Thiên Thiên, thật xin lỗi, đều là ta không tốt, ta......"
"Tấn!" Tiểu Thiên đưa tay, che miệng Hoàng Phủ Tấn, cắt đứt lời nói của hắn, nàng nhìn hắn khẽ nâng lên khóe miệng, trong mắt không có bất kỳ trách cứ, lắc đầu một cái, "Không sao, thật sự không sao."
Những lời này, nàng là đang giúp hoàng hậu trước trả lời, nàng biết, ngay lúc đó Niếp Tiểu Thiên là cam tâm tình nguyện đem mình giao cho người nam nhân trước mắt này, cho dù hành động như vậy đối với một khuê nữ như nàng mà nói, là làm một việc vô liêm sỉ cỡ nào, nhưng nàng vẫn dứt khoát nhận tiếng xấu muôn đời kia, cam tâm tình nguyện giao cho hắn.
Hiện tại, nàng không cần biết rốt cuộc nàng là hoàng hậu trước hay hoàng hậu bây giờ, cũng không cần biết nàng là Niếp Tiểu Thiên nào, trí nhớ trong óc của nàng phải có đầy đủ mọi thứ hay không, đối với nàng mà nói, chỉ cần hiểu, bất kể là Niếp Tiểu Thiên nào, trong lòng của các nàng chỉ yêu một mình người nam nhân trước mắt này, vậy là đủ rồi, không phải sao?
"Thiên Thiên......" Tiểu Thiên càng nói như vậy, trong lòng Hoàng Phủ Tấn càng thêm đau lòng.
"Tấn, nếu như chàng muốn xin lỗi ta, vậy sau này thật yêu ta là tốt rồi, hảo hảo bồi bổ lại ta đi." Tiểu Thiên thản nhiên cười, môi mỏng mím chặt chủ động để sát vào Hoàng Phủ Tấn, cho hắn câu trả lời chân thật nhất.
Nàng muốn nói cho hắn biết, nàng thật không trách hắn, một chút cũng không trách!
"Ừ, về sau ta chỉ yêu một mình Thiên Thiên, ta muốn để cho Thiên Thiên trở thành thê tử của Hoàng Phủ Tấn ta cả đời, thê tử duy nhất ta yêu!" Trong mắt Hoàng Phủ Tấn mang theo cảm kích, mang theo thâm tình, cúi người, hắn đem Tiểu Thiên ôm vào trong ngực, nụ hôn hoàn mĩ khẽ nhẹ nhàng rơi xuống, soạn ra một đoạn nhạc mang theo tình yêu say đắm động lòng người.
*****
Trong khoảng thời gian này, có lẽ là khoảng thời gian trong mười năm trôi qua mà Hoàng Phủ Tấn cảm thấy hạnh phúc nhất. Có thê ở bên cạnh người mình yêu, tin chiến thắng của các chiến sự liên tiếp báo về, Tịch Huyễn quân đánh vào nước Hạo Nguyệt đã rút ra khỏi địa giới Hạo Nguyệt, tổn thất nghiêm trọng, vừa giúp Hạo Nguyệt, vừa báo được mối thù của mũi tên ngày đó.
"Tấn, ta phát hiện chàng cười lên so với thời điểm không cười càng thêm đẹp trai."
Hai người ngồi ở trước bàn đá trong ngự hoa viên, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống, hai người lẳng lặng thưởng thức trà, cuộc sống ở lúc này thoạt nhìn tốt đẹp vô cùng.
Tiểu Thiên nằm ở trước mặt Hoàng Phủ Tấn, nhìn hắn xem tấu chương, nụ cười nơi khóe miệng lại tràn đầy gió xuân, nàng không nhịn được mở miệng nói. Vẫn còn nhớ mình lần đầu tiên gặp hắn, người này lại hướng cái mặt đen về phía nàng, khen hắn có bộ dáng đẹp trai nhưng hắn lại bày ra bộ dáng hận ý muốn đem nàng một cước giết chết, bây giờ nghĩ lại vẫn khiến cho lòng nàng sợ hãi.
Những lời này của Tiểu Thiên khiến cho Hoàng Phủ Tấn nở nụ cười, bỏ tấu chương xuống, đưa tay đem nàng kéo lại bên cạnh mình, ngồi vào trên đùi của mình, mở miệng nói: "Vậy về sau ta phải cười thật nhiều, như vậy về sau hoàng nhi của chúng ta sinh ra, sẽ giống như cha hắn, vừa đẹp trai lại mê người."
"Chàng thật là một hoàng đế không biết e thẹn, tự khen mình như vậy!" Tiểu Thiên tức giận liếc Hoàng Phủ Tấn một cái, bật cười.
"Thiên Thiên, dáng dấp của hoàng nhi của chúng ta phải nói là rất tuấn tú... , sẽ có thể cưới được một cô gái giống như mẫu hậu hắn không khuynh quốc vậy cũng khuynh thành." Hoàng Phủ Tấn cười đến mặt rực rỡ, trải qua cuộc sống như thế khiến cho hắn thật không muốn làm hoàng đế.
Mà câu khích lệ này của hắn để cho Tiểu Thiên cười cong cả mắt, mặt mày tươi như gió xuân, "Nể tình chàng khen như thế ta, ta sẽ thưởng cho chàng, chàng nói đi, muốn phần thưởng gì nào?"
"Ta muốn......" Hoàng Phủ Tấn tay hướng ngực Tiểu Thiên tìm kiếm, hôn vào môi Tiểu Thiên một cái, cười xấu xa nói: "Như vậy thì thế nào?"
"Ai nha, chàng đừng không đứng đắn nữa, nơi này là ngự hoa viên!" Tiểu Thiên tức giận đánh rớt tay Hoàng Phủ Tấn, nhìn liếc chung quanh, đỏ bừng mặt.
"Vậy chúng ta có thể trở về Vân Tiêu cung đi!" Hoàng Phủ Tấn không chịu buông tha.
"Chàng đừng không đứng đắn nữa, nhanh lên một chút làm hoàng thượng tốt, đem tấu chương xem xong đi." Tiểu Thiên từ trên đùi Hoàng Phủ Tấn đứng lên, ngồi vào một bên trên ghế, đem tấu chương đưa tới trước mặt Hoàng Phủ Tấn.
*****
"Được rồi, vậy ta nhanh lên một chút xem xong, rồi chúng ta tiếp tục cố gắng đem hoàng nhi tạo thành." Hoàng Phủ Tấn giảo hoạt khiến Tiểu Thiên trừng mắt nhìn.
"Lại nữa, gã lưu manh này!" Tiểu Thiên tức giận trợn mắt nhìn Hoàng Phủ Tấn một cái, nếu tiểu tử này đến thế kỷ 21, không biết có thể đem bao nhiêu thiếu nữ lừa gạt lên giường.
"Ta biết Thiên Thiên yêu thích ta lưu manh đùa bỡn!" Hoàng Phủ Tấn đột nhiên để sát vào bên tai Tiểu Thiên, vô lại nói ra những lời này, khiến Tiểu Thiên phải bật cười.
Người nầy......
Nhìn gò má Hoàng Phủ Tấn lúc này, vẻ mặt nghiêm túc xem tấu chương, nàng nhìn đến mức xuất thần.
Thật là một nam tử tuyệt sắc, một cực phẩm nam nhân như vậy thế nhưng sẽ là trượng phu của nàng.
Có tài có mạo, có quyền thế, tiền nhiều lại tài giỏi, nam nhân như vậy, một đế vương như vậy thế nhưng sẽ trở thành trượng phu của nàng.
Đột nhiên, nàng nghĩ đến một vấn đề nhỏ, dường như lúc nàng tới đây trước đã là 24"Tuổi" đi, mà thối hoàng đế không đứng đắn giống như trẻ mãi không già.
Oa a! Bây giờ mới biết cảm giác mình là trâu già gặm cỏ non.
Hơn nữa này cỏ non còn không phải là một loại cỏ non bình thường, mà còn là giống thực vật sinh trưởng cực hiếm nha. Hắc hắc
Bất quá, bất quá, dường như hoàng hậu trước đây chỉ mới 18 tuổi, căn cứ vào số tuổi của thân thể, nàng cũng không tính là ăn cỏ non nữa.
Oa ken két thế này nàng lời lớn nha, tự dưng được giảm liền sáu tuổi. Ừ! Ừ! Không tệ, thật không tệ!
Nghĩ tới đây, nàng không tự chủ được bật cười, khiến Hoàng Phủ Tấn đang xem tấu chương ngẩng đầu lên.
"Nghĩ đến cái chuyện vui gì mà cười như vậy?" Nhìn nụ cười rõ ràng trong mắt Tiểu Thiên, bộ dạng tựa hồ thật cao hứng, Hoàng Phủ Tấn mặt hứng thú dồi dào mở miệng hỏi.
"Không có, ta là cao hứng ah." Tiểu Thiên hướng về phía hắn le lưỡi một cái, tùy tiện tìm một đề tài chuyển hướng, "Hoàng thượng, xem tấu chương mệt chết đi, ta xoa bóp cho chàng!"
Vừa nói, nàng từ trên ghế đứng lên, định hướng ra sau lưng Hoàng Phủ Tấn, mới đi hai bước, nàng lại trước mắt đột nhiên tối sầm, cái gì cũng không nhìn thấy.
Nhắm mắt lại, nàng chống vào cái bàn một lúc lâu, tầm mắt mới từ từ sáng lên.
"Thiên Thiên, sao vậy?" Tiểu Thiên cử động có chút kì lạ, Hoàng Phủ Tấn cũng đã nhìn ra, trong mắt của hắn thoáng chút khẩn trương!
*****
Cảm giác khó chịu do bóng tối mang đến cũng mất dần, lúc này Tiểu Thiên đã khôi phục lại dáng vẻ bình thường như chưa có gì xảy ra, "Không có sao nữa, có thể là ngồi quá lâu, đột nhiên đứng lên có chút không thích ứng liền choáng váng đầu."
Nàng cũng không có cảm thấy có gì không ổn, đi tới sau lưng Hoàng Phủ Tấn, nhẹ nhàng nắm bờ vai của hắn.
Mặc dù Tiểu Thiên nói như vậy, Hoàng Phủ Tấn vẫn có chút không yên lòng, "Không được, ta để cho Phúc Quý truyền ngự y tới đây xem qua cho nàng!"
"Ai nha, không muốn đâu, như vậy mà cũng truyền ngự y, người ta còn tưởng rằng Hoàng hậu nương nương ta đây là người dễ bệnh đấy." Tiểu Thiên lập tức ngăn trở động tác của Hoàng Phủ Tấn.
"Nàng vốn là dễ bệnh, ở trong mắt ta, nàng là bảo bối vô giá!"
"Lại nữa, lại nữa, vậy bảo bối hiện tại cầu xin ngài xem tấu chương nhanh lên một chút nữa, có được hay không?" Tuy trong lời ngon tiếng ngọt cũng có chút phần giả dối, có lẽ trời sanh đây là "Nhược điểm" của nữ nhân, bất kể lời ngon tiếng ngọt mà nghe vào trong lỗ tai người nào, cũng sẽ để cho trong lòng người nghe thoải mái, mặc dù ngoài mặt không có biểu hiện gì quá lớn, nhưng khóe miệng Tiểu Thiên vẫn kìm lòng không đặng mà cong lên.
"Được rồi!" Không có kiên trì nữa, Hoàng Phủ Tấn gật đầu một cái, quả thật tấu chương này phải phê hết trước mới được, trong thời gian hắn hôn mê, đã có một đống tấu chương dày cộm chờ hắn xem, trung gian có vài phần đều là quan hệ đến chuyện sinh sống của dân chúng, hắn phải nhanh một chút giải quyết mới được.
Tiểu Thiên đứng ở sau lưng Hoàng Phủ Tấn nhẹ nhàng nắm bờ vai của hắn, khóe miệng luôn treo nụ cười như có như không.
Trước kia vẫn chưa chạm vào chuyện tình yêu như thế này, cảm giác, cảm thấy những tình nhân ngày ngày dính sát vào nhau, không hề chia cắt như thế cảm thấy bọn họ thực sự vô dụng, bọn họ không thể tách rời đối phương mỗi phút mỗi giây cũng dính vào cùng nhau cũng không thấy ngán, bây giờ nghĩ lại, nàng có thể hiểu được tâm tình của những người đó. Thì ra là đây chính là tương cứu trong lúc hoạn nạn, cảm giác như keo như sơn, thật rất tốt đẹp.
Đang nghĩ như vậy, trước mắt nàng lại tối sầm một lần nữa, tựa như vừa rồi, cái gì cũng không nhìn thấy, ánh sáng xuyên qua ánh mắt của nàng cũng chỉ mơ hồ.
Nhưng chính là tình huống này cũng không kéo dài thật lâu, không qua bao lâu, ánh sáng lại lần nữa khôi phục lại dáng vẻ bình thường.
Sao vậy?
Tiểu Thiên mơ hồ cảm giác được một tia bất an.
Chuyện tựa hồ cũng không đơn giản như nàng nói như vậy, tại sao tầm mắt của nàng lúc thì lại tối om om, cái gì cũng không nhìn thấy.
Mang theo cảm giác bất an, chân mày nàng khẽ cau.
← Ch. 086 | Ch. 088 → |