← Ch.079 | Ch.081 → |
"Hắn.... . Hắn bị thương?" Một lúc lâu sau, nàng mới miễn cưỡng nói ra được mấy chữ này, nước mắt đã tràn đầy gương mặt.
Nàng sao lại ngốc như vậy, rõ ràng nghe thấy hắn nói khó khăn như vậy thì phải biết hắn bị thương mới đúng. Đúng là hoàng đế ngốc, tại sao không nói cho nàng, tại sao luôn nghĩ cho nàng, không để ý đến tính mạng mình lại đi che chở bảo vệ cho nàng.
"Tấn! Tấn!" Thanh âm khủng hoảng của Đoạn Ngự không ngừng vang lên bên tai nàng, nhưng nàng cũng không dám đi đến gần hắn, nàng sợ, sợ dáng vẻ bị thương của Hoàng Phủ Tấn xuất hiện trước mắt nàng, hai chân nàng run rẩy không dám bước lên phía trước!
"Thiên.... . Thiên Thiên! Bảo vệ...... Bảo vệ Thiên Thiên!" Máu không ngừng tuôn ra trước ngưc của Hoàng Phủ Tấn, hướng về phía Đoạn Ngự nói, trong mắt mang theo một tia quyết định!
"Hoàng....... Hoàng thượng!"Lần này Tiểu Thiên không thể chịu đựng nổi, chạy tới bên người Hoàng Phủ Tấn, đẩy một ít người chung quanh ra, tựa như phát điên ôm lấy Hoàng Phủ Tấn, nước mắt lại trào ra như suối "Tấn, ngươi không thể có chuyện, ngươi nói ngươi muốn yêu ta, ngươi đã nói ngươi không bao giờ buông tay ta ra một lần nữa, ngươi không thể có chuyện, ngươi không thể.... ." Thanh âm Tiểu Thiên run rẩy cùng với nội tâm thống khổ.
Nhìn thấy bộ dạng đau lòng của Tiểu Thiên, tâm của Hoàng Phủ Tấn cũng nhói lên, cầm lấy tay của Tiểu Thiên, lúc này như có thêm một cỗ lực lượng, trong mắt của hắn mang theo một tia kiên định "Thiên.... . Thiên Thiên, nàng.... Nàng đừng sợ, trẫm đã từng nói phải yêu thương nàng nhiều hơn, trẫm không.... . Sẽ không để ình xảy ra chuyện gì."
"Ngươi.... Ngươi nhất định phải nhớ những lời này, quân vô hí ngôn, ngươi nhất định không thể có chuyện!" Đôi môi Tiểu Thiên run rẩy, chung quanh tiếng đánh nhau kéo dài không ngừng.
"Ừ, trẫm.... Trẫm bảo đảm!"Đoạn Ngự nhíu mày nhìn sắc mặt tái nhợt của Hoàng Phủ Tấn, hắn chưa từng nhìn thấy vị huynh đệ của mình đối với một nữ nhân động chân tình, càng không nghĩ đến, hắn sẽ yêu một nữ nhân mà ngay đến tính mạng mình cũng không cần, chẳng lẽ tình yêu có thể khiến cho con người ta vứt bỏ hết tất cả mọi thứ hay sao?
"Nương nương, hoàng thượng hiện tại rất nguy hiểm trước hết để cho ngự y xem một chút, tiếp tục như vậy nữa sợ rằng.... ."
"Được...... Được, thái y đâu rồi, thái y đâu!!"Thanh âm Tiểu Thiên nghẹn ngào mang theo một tia kích động khó có thể ức chế, hướng về phía chung quanh hét lên.
*****
"Thần...... Thần ở nơi này, xin nương nương cho thần xem vết thương của Hoàng thượng một chút!" Thái y xách theo hòm thuốc, căng thẳng đứng trước mặt Tiểu Thiên.
"Mau!"
"Dạ, .... ."
Thái y không ngừng xem xét vết thương trên người Hoàng Phủ Tấn, Tiểu Thiên theo dõi hắn, trong mắt mang theo một tia khủng hoảng cực độ, chân của nàng đã đứng không vững, lảo đảo vài bước.
"Thiên....... Thiên Thiên....... Nàng đừng....... Đừng sợ......." Vừa dứt lời trước mắt Hoàng Phủ Tấn tối sầm, ngất đi.
"Hoàng thượng!"
"Tấn!"
Tất cả mọi người đều lên tiếng kinh hô.
"Thái y, ngươi mau xem cho hoàng thượng đi, mau lên, ngươi mau lên, ngươi mau lên....... ." Tiểu Thiên kích động, không ngừng xô đẩy thái y, lòng bàn chân mềm nhũn, quỳ xuống trước mặt thái y "Ta van cầu ngươi, van cầu ngươi cứu hắn, van cầu ngươi......." Trong lòng Tiểu Thiên chưa từng tuyệt vọng đến vậy, nàng học y nhiều năm như vậy, mặc dù đối với Trung y chỉ biết chút xíu, nhưng cũng nhìn ra được Hoàng Phủ Tấn bị thương rất nghiêm trọng, bất cứ lúc nào cũng có thể chết.
Nàng sợ, chưa bao giờ sợ đến như vậy, nàng vẫn cho rằng mình rất sợ chết, nhưng bây giờ, nàng thà rằng người gặp chuyện không may chính là mình, mà không phải là Hoàng Phủ Tấn, trong giờ phút này nàng dường như đã giao trái tim của mình cho người nam nhân này.
"Nương...... Nương nương, người mau đứng dậy đi, người đừng làm vi thần sợ......."Cái quỳ của Tiểu Thiên dọa cho thái y sợ đến tay chân luống cuống, không biết làm như thế nào cho phải.
Ngược lại, Đoạn Ngự vào lúc này bình tĩnh lạ thường "Thái y, ngươi không cần quan tâm đến việc này, mau một chút xem vết thương của hoàng thượng đi."
"Tướng gia, vết thương của hoàng thượng đã được cầm máu, hiện tại chỉ có hồi cung, thần mới có thể làm bước trị liệu tiếp theo." Thấy Đoạn Ngự lên tiếng, thái y cũng không dám chậm trễ, thành thật trả lời.
"Được, ta lập tức an bài hoàng thượng hồi cung!" Bỏ lại những lời này, Đoạn Ngự xoay người, cùng một thị vệ thống lĩnh nói mấy câu, liền có một đám hộ vệ hộ tống Hoàng Phủ Tấn hồi cung!
Tiểu Thiên cùng Hoàng Phủ Tấn vừa mới rời đi, ánh mắt Đoạn Ngự trong nháy mắt xất hiện tia lạnh lẽo, hướng về phía tất cả thị vệ nói: "Đem tất cả mọi người ở đây bắt lại, nếu như có phản kháng, giết không tha!"
"Dạ, Tướng gia!"
*****
Trong lúc bọn thị vệ dọn dẹp lực lượng còn lại, Như Mộng tựa như phát điên từ nơi nào đó vọt ra, thoạt nhìn dường như mất đi một phần lý trí, Lan Di đi phía sau nàng muốn kéo nàng lại cũng không được.
"Không được, ta nhất định phải giết Hoàng Phủ Tấn, nhất định phải giết hắn mới được, Lan Di, ta van cầu ngươi đừng có kéo ta, Lan Di!" Như Mộng nổi điên nắm lấy cánh tay Lan Di, trong mắt mang theo nỗi tuyệt vọng.
"Mạn Yên, ngươi bình tĩnh một chút đi....... ."
"Lan Di, đây là cơ hội duy nhất để ta giết Hoàng Phủ Tấn, ta.... . Ta........." Có lẽ bị kích động quá độ, có lẽ cảm xúc đè nén trong lòng đã lâu nay được bộc lộ quá nhanh, nàng vẫn chưa nói hết lời, liền ở trước mặt Lan Di hôn mê bất tỉnh!
"Mạn Yên?" Đoạn Ngự hơi sững sờ, đột nhiên cảm thấy cái tên này hết sức quen thuộc, hắn nhìn Như Mộng ngất xỉu trong ngực Lan Di, trầm mặc một lúc lâu, tựa như đang nhớ lại cái gì, đột nhiên, hắn chợt ngẩng đầu lên, kinh hô một tiếng: "Mạn Yên! Nàng là Mạn Yên!"
"Lời nói vừa dứt, hắn vọt tới bên cạnh Lan di, ôm lấy Như Mộng từ tay nàng, đem Như Mộng bế lên, xoay người nói với Lam thống lĩnh: "Lam thống lĩnh, bên này giao cho ngươi!"
"Dạ, tướng gia!" Lam thống lĩnh thấy bộ dáng khẩn trương của Đoạn Ngự khi ôm Như Mộng, mặc dù cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không dám hỏi gì.
Sau khi thông báo xong, hắn liền ôm lấy Như Mộng, lật người nhảy lên lưng ngựa, phi như bay về hướng biên giới Kim Lăng.
Lan Di nhìn Đoạn Ngự cùng Như Mộng đang dần khuất khỏi tầm mắt của mình, trong mắt của bà ta xuất hiên một tia vui mừng, "Xem ra Đoạn Ngự cũng không hoàn toàn quên mất tiểu thư."
Nhìn bộ dáng khẩn trương của Đoạn Ngự đối với Như Mộng, trong mắt Lan Di lóe lên một tia thoải mái, rút chủy thủ ra, chuẩn bị hướng ngực đâm tới, lại bị Lam thống lĩnh bay tới đá rớt trên mặt đất, đang lúc bà ta kinh ngạc tột độ, Lam thống lĩnh đã xuất hiện trước mặt bà ta, bình thản nói: "Không có sự đồng ý của Tướng gia, chỉ sợ ngươi vẫn không thể chết! Đi theo chúng ta!"
Vân Tiêu cung—
"Nương nương xin yên tâm, hoàng thượng hồng phúc tề thiên, may nhờ mũi tên đi trệch trái tim mấy phân, hoàng thượng cũng không nguy hiểm đến tính mạng, chẳng qua vết thương của hoàng thượng rất nghiêm trọng nên thần không thể biết được hoàng thượng tỉnh lại lúc nào, cho nên......"
*****
"Ừ, ta đã biết." Nghe thái y nói Hoàng Phủ Tấn không có sao, tâm trạng Tiểu Thiên rốt cục cũng buông lỏng xuống, chỉ cần hắn không có sao, nàng đã cám ơn trời đất, nàng sao có thể hy vọng xa vời hắn có thể lập tức tỉnh lại đây.
Nhìn Hoàng Phủ Tấn nằm trên giường, trên mặt tái nhợt không có một tia huyết sắc, không khỏi làm tâm nàng nhói đau!
"Tên ngu ngốc này!" Tiểu Thiên thanh âm mang theo chút nghẹn ngào, nước mắt một lần nữa lấp đầy hốc mắt!
"Nương nương, thần đi xuống trước chuẩn bị thuốc cho hoàng thượng." Nhìn Tiểu Thiên khó có thể ức chế tâm tình, thái y mượn cớ chuẩn bị lui ra.
"Ừ, được...... Được!" Tiểu Thiên thanh âm nghẹn ngào gật đầu một cái.
Thái y lui xuống, Tiểu Thiên ngồi bên cạnh Hoàng Phủ Tấn, nước mắt vốn là nhẫn ở trong hốc mắt vẫn chưa có dũng khí chảy ra ngoài.
"Tấn, ngươi không sao, ngươi thật không sao, ngươi đối với ta không có nuốt lời, ngươi không có......" Tiểu Thiên nước mắt nhỏ xuống trên mặt Hoàng Phủ Tấn, nước mắt nóng rực làm người đau lòng.
Nằm ở trên giường Hoàng Phủ Tấn vào lúc này mày nhíu lại rất chặt, vẻ mặt thoạt nhìn rất thống khổ, dưới mí mắt rồi đóng chặt lại, con ngươi càng không ngừng chuyển động, nhìn ra được, hắn rất muốn tỉnh lại.
"Thiên Thiên, trẫm bảo vệ nàng, trẫm sẽ bảo vệ nàng, Thiên Thiên......" Trên giường Hoàng Phủ Tấn càng không ngừng nỉ non, mồ hôi lạnh một tầng lại một tầng từ trên trán tuôn ra, "Thiên Thiên, thật xin lỗi, trẫm không muốn thả nàng ra, trẫm không muốn, Thiên Thiên......"
"Tấn......" lỗ tai Thiên Tiểu vẫn nghe thanh âm Hoàng Phủ Tấn trên giường lẩm bẩm, tiếp tục đau lòng khổ sở, nước mắt theo cằm của nàng thấm ướt cả váy áo, nàng lúc này đã khóc thành tiếng.
Thanh Âm cung ——
"Thái Hoàng Thái Hậu, ngài đừng quá sợ hãi!" Vũ Lạc Thủy bưng một chén trà đưa tới trước mặt Thái Hoàng Thái Hậu, nàng trái tim để xuống, may nhờ Thái Hoàng Thái Hậu nàng không có sao, nếu không, nàng thật nên lấy cái chết tạ tội rồi, nàng thế nhưng để cho Thái Hoàng Thái Hậu bị Nguyệt Khê Thái hậu ở ngay trước mắt của nàng mang đi, nàng lại một chút cũng không có chú ý tới.
"Vũ Lạc Thủy, Ai gia không để ý chuyện đó, ngươi cũng đừng cảm thấy có lỗi." Thái Hoàng Thái Hậu thấy trong mắt Vũ Lạc Thủy rõ ràng cảm giác đau lòng, nàng cười an ủi nàng nói.
"Thái Hoàng Thái Hậu......"
"Được rồi, đừng cau mày nữa, hiện tại quan trọng nhất chính là thương thế Tấn nhi, may nhờ thái y nói hắn không có sao, nếu không......"
*****
Nói đến đây, Thái Hoàng Thái Hậu bất đắc dĩ thở dài, bà cũng không có nghĩ tới Tấn nhi hắn thật sự nguyện ý vì Thiên Thiên, ngay cả sinh mệnh cũng có thể không cần, nghe Thiên Thiên nói ở Công Tước Sơn Tấn nhi vẫn dùng thân thể bảo vệ nàng không để cho nàng bị một chút thương tổn, nhưng cuối cùng lại đem chính mình bị thương thành như vậy.
Bà thực không muốnTấn nhi có thể giống như hoàng gia gia của hắn, vì Thiên Thiên liền buông tay với ba nghìn mỹ nữ hậu cung, nhưng bây giờ, tất cả đều đã rất rõ ràng rồi, vì nha đầu Thiên Thiên kia, đừng nói là hậu cung ba nghìn, ngay cả chính sinh mệnh, hắn cũng có thể bỏ qua.
Trừ ngoài Thái Hoàng Thái Hậu, trong lòng Lạc Thủy càng thêm khó chịu gay gắt, mặc dù đã sớm hiểu hoàng thượng yêu Thiên Thiên, nhưng hắn là một hoàng đế thế nhưng nguyện ý vì Thiên Thiên không để ý tánh mạng, như vậy còn có thể để cho nàng ôm một ít hi vọng sao?
May nhờ nàng nghĩ thông suốt không muốn tranh, coi như nàng thật muốn cùng Thiên Thiên tranh hoàng thượng, nàng có thể tranh được hay sao?
"Đúng rồi, Nguyệt Khê nữ nhân kia đâu?" Thanh âm Thái Hoàng Thái Hậu lần nữa vang tới, nghe được, khẩu khí của bà hôm nay cùng trước đối với Nguyệt Khê Thái hậu thái độ đã hoàn toàn không giống nhau.
"Bà ấy......" Lạc Thủy đang muốn mở miệng, cửa đột nhiên xuất hiện thân ảnh Thái hậu Nguyệt Khê, chỉ thấy nàng trù trừ cước bộ đứng ở cửa, không biết nên làm sao bây giờ.
"Ngươi đã đến rồi?" Thái Hoàng Thái Hậu mặt lạnh lùng, nhìn Nguyệt Khê đứng ở cửa mở miệng nói.
Lúc ấy Đoạn Ngự mang binh chạy tới Công Tước Sơn cứu bà ra, ngay tiếp theo để cho thị vệ mang nàng theo Nguyệt Khê đi ra, dù sao địa giới nơi đó là nước Tịch Huyễn, để cho hai mẹ con bà ở lại nơi đó cũng không an toàn.
"Thái Hoàng Thái Hậu, con......" Nguyệt Khê nhấc chân lên muốn đi vào, lại bị tiếng hô không vui của Thái Hoàng Thái Hậu làm sựng lại.
"Đừng nghĩ dùng chân bẩn của ngươi bước vào trong điện Ai gia nửa bước!" Ánh mắt Thái Hoàng Thái Hậu lạnh lẽo, chân mày cau lại!
Thanh âm của bà làm cho đôi chân Nguyệt Khê cứng đờ lại, trên mặt mang theo chút lúng túng khó có thể che giấu, không dám tiến lên.
Lần này, bà ta cái gì cũng không dám nói, bất kể bà ta nói gì, bọn họ cũng sẽ không cách nào tha thứ, Tấn nhi hắn bởi vì lỗ mãng của bà ta hiện tại nằm ở Vân Tiêu cung sinh tử chưa biết, tất cả đều là bà ta làm hại, Thái Hoàng Thái Hậu nói đúng, bà ta thật không xứng làm mẫu hậu của Tấn nhi!
← Ch. 079 | Ch. 081 → |