Vay nóng Homecredit

Truyện:Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng - Chương 073

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng
Trọn bộ 114 chương
Chương 073
0.00
(0 votes)


Chương (1-114)

Siêu sale Lazada


"Thật ra thì...... Thật ra thì cũng không có gì, là ta trong lúc đi tìm Như Mộng, đụng phải mấy lưu manh, đã đánh với chúng một trận." Tiểu Thiên trực tiếp bỏ qua chuyện người mang nàng đi Công Tước Sơn là các cô gai kia, nàng không muốn làm cho Hoàng Phủ Tấn lo lắng.

"Ngươi lại đi tìm Như Mộng?" Hoàng Phủ Tấn nghe Tiểu Thiên nói những lời này thì vẻ mặt chùng xuống.

Nhưng hắn đột nhiên sắc mặt lại trầm xuống Tiểu Thiên không để ý tới, nàng tiếp tục nói: "Hoàng thượng, chuyện này rất quan trọng, nhưng liên quan đến ngươi..."

"Ngươi còn muốn để cho trẫm lập nàng làm phi?" Hoàng Phủ Tấn nói ra những lời nay trông thực bình tĩnh, nhưng nghe được, trong lời nói của hắn mang theo ẩn nhẫn tức giận, điểm này Tiểu Thiên cũng nghe ra, nàng vội vàng muốn giải thích.

"Không phải vậy, hoàng thượng......"

"Niếp Tiểu Thiên!" Mắt Hoàng Phủ Tấn đỏ lên cắt đứt lời nói của Tiểu Thiên... , "Tại sao đến bây giờ ngươi vẫn còn muốn đem nữ nhân khác cứng rắn kín đáo đưa cho trẫm?"

"Không phải vậy......"

"Ngươi đã cảm thấy không muốn trẫm yêu ngươi, vậy thì trả lại cho trẫm, tại sao ngươi cứ muốn đem trẫm giao cho nữ nhân khác!" Giận đến mức đem cánh tay Tiểu Thiên đang níu lấy mình hất ra ngoài, hắn tức đến mù quáng, xoay người đi ra ngoài, không nghĩ tới, cho đến tận bây giờ, tên ngu ngốc này vẫn còn nghĩ tới muốn đem nữ nhân khác kín đáo đưa cho hắn.

"Hoàng thượng, ngươi hãy nghe ta nói a, ta......" Tiểu Thiên nóng nảy, liên tục không ngừng kéo Hoàng Phủ Tấn lại, muốn giải thích, nhưng lại vẫn bị Hoàng Phủ Tấn cắt đứt.

Hắn cười khổ xoay người nhìn về phía Tiểu Thiên, trong mắt mang theo vài phần khổ sở, "Ngươi không cần làm khó, trẫm buông tay!"

"Hoàng...... Hoàng thượng." Tiểu Thiên bởi vì những lời này của Hoàng Phủ Tấn mà ngây ngẩn cả người, hắn mới vừa nói gì? Hắn buông tay? Hắn nói buông tay là có ý gì?

"Niếp Tiểu Thiên, ngươi không muốn yêu trẫm, thì vẫn có nữ nhân muốn, ngươi không cần làm khó, trẫm buông tay!" Hoàng Phủ Tấn khổ sở cười một tiếng, đẩy bàn tay nhỏ bé của Tiểu Thiên đang níu lấy tay hắn, quyết tuyệt xoay người rời đi.

"Buông...... Buông tay! A ~" Sau khi Hoàng Phủ Tấn đi, Tiểu Thiên chán nản ngồi vào bên cạnh trên ghế, khổ sở cười một tiếng, "Hắn...... Hắn nói buông tay?" Tiểu Thiên mang nụ cười cứng ngắc trên mặt, nước mắt lại không nén được đã ra khỏi hốc mắt.

*****

"Hắn...... Hắn nói buông tay?" Nước mắt Tiểu Thiên đã rơi đầy trên mặt, cả người ngơ ngác ngồi ở trên ghế tự nói, đôi môi mang theo run rẩy khe khẽ.

"Tiểu thư......" Đóa Nhi đi tới bên cạnh Tiểu Thiên, nhìn bộ dạng này của nàng, trong lòng Đóa Nhi cũng không chịu nổi, giữa hoàng thượng cùng tiểu thư tại sao lại không thể thuận lợi một chút nhỉ, mới vừa xem bọn hắn có chút tiến triển, sao lập tức lại, lại thành bộ dáng này.

"Hu hu hu hắn nói buông tay, hắn nói buông tay......" Tiểu Thiên khổ sở ôm Đóa Nhi lên tiếng khóc lớn lên, giống như là muốn phát tiết hết ra ngoài, nàng khóc so với lúc nãy còn lợi hại hơn chút.

Hắn tại sao có thể như vậy, không nghe nàng nói xong đã như vậy bỏ lại nàng, tại sao có thể cứ như vậy dễ dàng nói với nàng buông tay, hắn tại sao không cho nàng một cơ hội giải thích. Mới vừa còn nói về sau chỉ thích một mình nàng, tại sao mới biết như vậy, tất cả liền thay đổi, chẳng lẽ yêu có thể nói dễ dàng như vậy, nói yêu liền yêu, nói không thương liền không yêu nữa sao?

"Tiểu thư, người chớ nghĩ nhiều quá, hoàng thượng chỉ tức giận mà nói vậy thôi, tiểu thư đừng khóc có được hay không?" Đóa Nhi thanh âm cũng mang theo vài phần nghẹn ngào, ai tiểu thư cũng thật là đáng thương, từ nhỏ đã thích hoàng thượng, chờ thật vất vả mới được gả cho hoàng thượng, lại bị hoàng thượng vô duyên vô cớ đánh ba mươi đại bản ném vào lãnh cung, khiến nàng mất trí nhớ, tất cả liền thay đổi theo nhưng rồi lại lần nữa yêu hoàng thượng, những tưởng hoàng thượng yêu nàng, nhưng lại bị hoàng thượng vô tình bỏ lại, tại sao con đường tình cảm của tiểu thư lại gian nan như vậy? có phải vì đối tượng là một quân vương hay không?

"Đóa Nhi, ta yêu hắn, thật sự thương hắn, ta không bỏ được hắn, hắn tại sao có thể nói buông tay liền buông tay." Tiểu Thiên ôm Đóa Nhi, khóc đến đau đớn tâm can, nàng vẫn biết yêu một người sẽ rất đau khổ, nhất là yêu một đế vương, cho nên đối với hắn là lần nữa trốn tránh, nhưng đợi đến khi nàng không thể buông tay nữa, nàng lại bị đả thương, bị hiểu lầm mà không giải thích được, thậm chí ngay cả một cơ hội để giải thích cũng không có.

"Tiểu thư......" Đóa Nhi nhíu mày, nàng còn có thể nói được cái gì, không tính việc nàng chỉ là một người làm, chuyện của chủ nhân nàng không được xen vào, huống chi, người đem tiểu thư nhà nàng bỏ lại lại là một đế vương, nàng còn có thể nói gì, trách thì trách tiểu thư nàng số mệnh không tốt đi.

*****

Đôi lông mày trầm mặc, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Đoạn Ngự, mở miệng nói: "Đem bút trả lại cho trẫm!"

"Tấn......"

"Trẫm nói đem bút trả lại cho trẫm!" Giống như là vì quyết định tựa như, Hoàng Phủ Tấn đối với Đoạn Ngự rống lên.

Nhìn bộ dạng hắn thế này đoán chừng nói cũng không thông, cuối cùng, hắn không thể làm gì khác hơn là đem bút đưa trả lại cho Hoàng Phủ Tấn, giống như là chưa từ bỏ ý định mở miệng nói: "Tấn, ngươi nếu đã viết ra, cũng đừng hối hận." Đoạn Ngự nhìn thẳng vào mắt Hoàng Phủ Tấn, hắn rõ ràng nhìn ra được Hoàng Phủ Tấn sẽ không đổi ý.

"Trẫm tuyệt không hối hận!" Đoạt lấy bút trong tay Đoạn Ngự, Hoàng Phủ Tấn nhấc tay chuẩn bị viết lên thánh chỉ, cũng đang lúc này, hắn cau mày lộ vẻ do dự, trong đầu thoáng qua nụ cười thường ngày vẫn nở trên môi Tiểu Thiên, còn có thời điểm hắn bất lực nhất, thống khổ nhất nàng vẫn ở bên cạnh hắn, hắn thật cứ như vậy phế bỏ nàng sao?

*****

"Người nào lại chọc tới hắn?" Đoạn Ngự tựa vào cửa ngự thư phòng, hai tay vòng ngực nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn, hỏi Phúc Quý.

"Tướng gia, hoàng thượng như vậy, trừ Hoàng hậu nương nương ra, còn có thể là ai chứ?" Nói đến đây, Phúc Quý lại một lần nữa bất đắc dĩ thở dài, hoàng thượng tối hôm qua sau khi từ nơi của Hoàng hậu nương nương trở về, liền cả đêm không có ngủ, mặt tối sầm, ở ngự thư phòng từ tối hôm qua đến tận bây giờ Ai

Hoàng hậu nương nương này, trước kia đem hoàng thượng chọc giận đến phát điên còn chưa đủ, hiện tại đợi đến khi động tâm hoàng thượng, sao nàng lại vẫn còn chọc tức hoàng thượng đến thành như thế này? Chẳng lẽ nàng không biết hoàng thượng rất quan tâm nàng sao?

"Hoàng hậu?" Đoạn Ngự nhướng mày lên, mang trên mặt một chút nghi ngờ, gần đây tình cảm hai vợ chồng này rất tốt a, làm sao lại......

Đưa tay để xuống, hắn đứng thẳng người, đối với Phúc Quý ngoắc ngoắc tay, "Ngươi đi cầm kim sang dược tới đây." Vừa nói, vừa đi về hướng Hoàng Phủ Tấn.

"Hoàng hậu lại làm gì ngươi vậy?" Đoạn Ngự đi tới trước mặt Hoàng Phủ Tấn, khóe miệng mơ hồ mang theo nụ cười.

Câu hỏi của Đoạn Ngự làm cho thân thể Hoàng Phủ Tấn cứng đờ, ánh mắt càng thêm lạnh, hắn nhứơng mắt nhìn về phía Đoạn Ngự, mở miệng nói: "Nàng không làm gì trẫm, chẳng qua là hoàng hậu của trẫm hào phóng đến mức luôn đem nữ nhân khác kín đáo đưa cho trẫm!" Nói đến đây, khóe mắt của Hoàng Phủ Tấn rõ ràng có cảm xúc mất mác thoáng qua.

Đoạn Ngự nhìn, nụ cười trên mặt thu lại hoàn toàn, trên mặt hoàn toàn ít đi vẻ mặt nhìn có chút hả hê mới vừa rồi, nhìn ra được, trong lòng Tấn cũng không hơn gì.

"Tấn......" Hắn đang muốn mở miệng, lại bị Hoàng Phủ Tấn bị câu nói khổ sở sau đó của hắn cắt đứt.

"A!" Hoàng Phủ Tấn cười khổ một tiếng, "Như vậy cũng tốt, nếu trẫm yêu nàng không cần, trẫm cũng có nữ nhân muốn."

"Tấn, ngươi không phải nói thật chứ?" Tiểu tử này đã bị chọc tức đến hồ đồ rồi, rõ ràng quan tâm hoàng hậu, lại nói ra lời như vậy.

"Ngự, là nàng không cần, không phải là trẫm không cho!" Hoàng Phủ Tấn kích động từ long y đứng bật dậy mắt trong nháy mắt đỏ ửng, "Nàng lại dám đi tìm Như Mộng, muốn trẫm lập Như Mộng làm phi, nàng lần nữa đem tấm lòng của trẫm ném ra ngoài cửa cửa, nếu nàng hào phóng như vậy, trẫm sẽ thành toàn cho nàng!"

"Như Mộng?" Đoạn Ngự bởi vì lời này của Hoàng Phủ Tấn hơi sửng sờ, trên mặt bỗng nhiên xuất hiện mặt mê hoặc.

*****

"Tấn, ngươi bình tĩnh một chút, ta ngày hôm qua ở cửa cung đụng phải hoàng hậu, là nghe nàng nói đi tìm Như Mộng có việc gấp, còn nói là liên quan đến đại sự của ngươi, có thể hay không giữa hai người có cái gì hiểu lầm?" Đoạn Ngự cố gắng muốn cho Hoàng Phủ Tấn tỉnh táo lại.

"Hiểu lầm?" Hoàng Phủ Tấn cười khổ một tiếng, "Nàng đi tìm Như Mộng, theo lời trẫm về đại sự trừ muốn trẫm lập Như Mộng làm phi, ngoài ra còn có cái gì là đại sự nữa?"

"Này......" Đoạn Ngự trong lúc nhất thời cũng không biết trả lời như thế nào, tóm lại chuyện này sẽ không đơn giản như vậy, lần đầu tiên hắn nhìn thấy Như Mộng đã cảm thấy rất quen thuộc, nhưng là nhất thời không nghĩ ra, "Tấn, ngươi trước hết đừng tức giận, hãy tìm hoàng hậu hỏi rõ ràng một chút đi."

"Không cần, trẫm để nàng tự do!" Hoàng Phủ Tấn mi mắt rũ xuống, khóe mắt thoáng qua một tia đau đớn, đi tới bàn đọc sách bên cạnh, cầm bút lông lên, nghĩ tại trên thánh chỉ viết chữ.

Thấy thế, Đoạn Ngự mau bước thêm một bước đem bút trên tay hắn đoạt lại, "Tấn, ngươi làm gì?"

"Đem bút trả lại cho trẫm!" Hoàng Phủ Tấn khẩu khí rất bình thản, giương mắt nhìn về phía Đoạn Ngự, lãnh đạm mở miệng nói.

"Tấn, phế hậu chính là việc đại sự, ngươi rõ ràng yêu nàng, tại sao muốn phế như vậy? Ngươi biết, ngươi một khi phế nàng, ngươi nhất định sẽ hối hận!"

Lời của Đoạn Ngự nói trúng tim đen Hoàng Phủ Tấn, trên mặt của hắn xuất hiện một tia do dự, cau mày trầm mặc, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Đoạn Ngự, mở miệng nói: "Đem bút trả lại cho trẫm!"

"Tấn......"

"Trẫm nói đem bút trả lại cho trẫm!" Giống như là vì quyết định tựa như, Hoàng Phủ Tấn đối với Đoạn Ngự rống lên.

Nhìn bộ dạng hắn thế này đoán chừng nói cũng không thông, cuối cùng, hắn không thể làm gì khác hơn là đem bút đưa trả lại cho Hoàng Phủ Tấn, giống như là chưa từ bỏ ý định mở miệng nói: "Tấn, ngươi nếu đã viết ra, cũng đừng hối hận." Đoạn Ngự nhìn thẳng vào mắt Hoàng Phủ Tấn, hắn rõ ràng nhìn ra được Hoàng Phủ Tấn sẽ không đổi ý.

"Trẫm tuyệt không hối hận!" Đoạt lấy bút trong tay Đoạn Ngự, Hoàng Phủ Tấn nhấc tay chuẩn bị viết lên thánh chỉ, cũng đang lúc này, hắn cau mày lộ vẻ do dự, trong đầu thoáng qua nụ cười thường ngày vẫn nở trên môi Tiểu Thiên, còn có thời điểm hắn bất lực nhất, thống khổ nhất nàng vẫn ở bên cạnh hắn, hắn thật cứ như vậy phế bỏ nàng sao?


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-114)