← Ch.058 | Ch.060 → |
"Ngươi cười cái gì, ta đây vốn là nói rất nghiêm túc đó." Thấy Đoạn Ngự không nể mặt mà bật cười, Tiểu Thiên trừng mắt liếc hắn một cái.
"Dạ, dạ, thần biết sai rồi, thần cảm thấy những lời nương nương nói quả thật rất nghiêm túc!" Đoạn Ngự lập tức thức thời gật đầu, cố gắng không để ình cười thật to, hắn rất mong đợi tiếp theo nàng có thể nói ra cái gì để cho hắn cười đây.
Không như Đoạn Ngự, Hoàng Phủ Tấn có vẻ lãnh đạm hơn rất nhiều. Mặc dù chính hắn cũng vì những lời này của Tiểu Thiên mà không nhịn được nâng khóe miệng lên.
Che miệng ho nhẹ mấy tiếng, Hoàng Phủ Tấn khôi phục lại bộ dạng bình thường, mở miệng nói: "Trẫm đóng cửa kỹ viện thì cùng những nam nhân....... Cưỡng gian (QJ) có quan hệ gì?" Hoàng Phủ Tấn nói xong hai chữ "Cưỡng gian (QJ)" cũng cảm thấy không được tự nhiên, tại sao nữ nhân này lại nói thoải mái như vậy.
"Đương nhiên là có quan hệ, quan hệ cũng rất lớn a!" Nghe thấy Hoàng Phủ Tấn hỏi như thế, Tiểu Thiên càng thêm nghiêm túc, vẻ mặt giống như xảy ra đại sự vậy.
"Ngươi tránh ra." Nàng tiến lên, đẩy Đoạn Ngự đang đứng cạnh Hoàng Phủ Tấn ra, ngồi xuống ở bên cạnh Hoàng Phủ Tấn, động tác rất tự nhiên, không chú ý đến có gì đó không đúng.
Lần này nàng nhất định phải nói cho hôn quân này hiểu, để cho hắn chớ đem kỹ viện mà ngừng hoạt động.
"Hoàng thượng, cái kỹ viện này là có quan hệ đến quốc gia đại sự a, ngài biết không?" Tiểu Thiên nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn, vẻ mặt rất nghiêm túc!
"Quốc gia đại sự?" Hoàng Phủ Tấn bởi vì những lời này của nàng mà nhíu mày, nữ nhân chết tiệt này, thật đúng là chuyện gì cũng thích gắn với quốc gia đại sự.
"Đúng vậy a." Gật đầu một cái, nàng lấy hơi, tiếp tục nói: "Hoàng thượng, ngài a, ngài mà đem kỹ viện đóng cửa, bao nhiêu dục vọng của nam nhân không có chỗ phát tiết a. Bọn họ đi dạo kỹ viện, nhất định là bởi vì thê tử bọn họ không thỏa mãn được bọn họ nha. Nhà người có tiền còn dễ nói, bọn họ còn có tiểu thiếp, phải không? Về phần ngài, thì càng thêm không cần lo lắng, hơn ba ngàn nữ nhân để giải quyết. Nhưng ngài phải suy nghĩ một chút về những nam tử có cuộc sống bình thường bên ngoài a, bọn họ không cưới nổi tiểu thiếp, mà thời điểm dục vọng không có nơi để phát tiết, dĩ nhiên chỉ có thể đi kỹ viện. Ngươi thật tốt, câu nói đầu tiên là đóng cửa kỹ viện. Ngươi suy nghĩ một chút đi, không phải là ngươi buộc bọn họ đi cưỡng gian (QJ) thì là cái gì?"
Lúc Tiểu Thiên nói tới chỗ này, Đoạn Ngự đã vì nén cười mà sắp tắt thở đến nơi. Hắn hối hận, hắn thật không nên ở lại chỗ này. Hiện tại thì tốt rồi, buồn cười lại không dám cười, nhưng mà không cười, hắn thật sự sẽ chết mất.
*****
Mặt Hoàng Phủ Tấn bởi vì câu nói này của nàng mà càng ngày càng đen. Cái gì gọi là loại nam nhân có dục vọng mà không chỗ phát tiết? Nàng ngược lại rất hiểu a.
Còn nữa, cái gì mà hắn cũng không cần lo lắng, hậu cung hơn ba ngàn nữ nhân để hắn giải quyết? Nàng xem hắn là cái gì? Hắn trong miệng nàng nói chính là loại nam nhân lạm chuyện giao hoan sao? Vừa nghĩ tới nữ nhân này nói hắn như vậy, hắn liền nổi giận trong bụng.
Thấy Hoàng Phủ Tấn chỉ là mặt đen lại nhưng lại không có phản ứng, Tiểu Thiên tiếp tục nói: "Hoàng thượng, ngươi nghĩ a, nếu bọn họ đi cưỡng gian (QJ) rồi, trị an liền rối loạn a. Trị an rối loạn, lòng dân liền sợ hãi. Xã hội sẽ rung chuyển bất an. Làm một hoàng đế, lòng của dân là trời. Nếu ngay cả lòng dân cũng mất đi, vị hoàng đế là ngài còn có tác dụng gì sao? Hoàng thượng, nước có thể nâng thuyền nhưng cũng có thể lật thuyền. Ngài có lẽ phải hiểu rõ ràng đây chính là vấn đề rất quan trọng đó, đây mới thật là liên quan đến thiên hạ đại sự."
"Ha ha ha
~~" Đoạn Ngự cuối cùng vẫn là không nhịn được mà bật cười. Hắn đang ôm bụng cười, không có chút hình tượng nào, đưa tay lên chỉ Tiểu Thiên, mở miệng nói: "Đúng...... Thật xin lỗi a, Hoàng hậu nương nương, thần...... Thần không phải cố ý muốn ngắt...... Ngắt đứt lời của người. Thật sự là...... Khụ......" Nhận được ánh mắt cảnh cáo của Hoàng Phủ Tấn, Đoạn Ngự lập tức ngậm miệng, vẻ mặt cười thật to cũng bị hắn thu ngay về.
"Khụ......" Che miệng ho nhẹ mấy tiếng, Đoạn Ngự giơ ngón tay cái với Tiểu Thiên, "Nương nương, ngài phân tích rất có đạo lý. Nếu đem kỹ viện đóng cửa, quả thật xã hội sẽ có biến cố lớn. Hoàng thượng, ngài phải suy nghĩ kỹ càng!"
"Được, trẫm sẽ đem biểu muội gả cho ngươi." Hoàng Phủ Tấn đột nhiên thốt ra những lời này, khiến cho nụ cười trên mặt Đoạn Ngự lập tức thu về, trong mắt rõ ràng mang theo hoảng sợ, chợt lắc đầu một cái.
Hoàng Phủ Tấn lạnh lùng liếc hắn một cái, quay đầu lại nhìn Tiểu Thiên, bình thản mở miệng nói: "Niếp Tiểu Thiên, phân tích không tệ."
"Đúng vậy." Không nghe được trong lời nói của Hoàng Phủ Tấn có ẩn nhẫn tức giận. Thấy Hoàng Phủ Tấn "khen" nàng như vậy, nàng càng thêm hưng phấn, "Vậy hoàng thượng, về chuyện đóng cửa kỹ viện......"
"Ngươi đừng mơ!" Hoàng Phủ Tấn lạnh lùng cắt đứt nàng, "Tầm Hoan Lâu suốt đời này cũng đừng nghĩ có thể khai trương một lần nữa!"
Xem ra là không thương lượng được rồi!
"Ngươi, ngươi, ngươi...... Cẩu hoàng đế!" Tiểu Thiên giận đến trợn mắt, hôn quân này đã nói như vậy mà sao lại không hiểu chút nào vậy.
Câu "Cẩu hoàng đế" này khiến cho Đoạn Ngự đang đứng bên cạnh lập tức toát ra mồ hôi lạnh, Hoàng hậu này thật đúng là lớn mật a.
Bất quá, khiến hắn kinh ngạc chính là, Hoàng Phủ Tấn thế nhưng không hề nổi giận, cứ chỉ là một vẻ mặt lạnh như băng như vậy, "Trẫm ngược lại rất muốn biết, trẫm đóng cửa một kỹ viện, làm thế nào lại khiến cho xã hội rung chuyển bất an, thế nào khiến trẫm mất đi lòng dân!"
Nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền? So sánh này của nàng cũng có chút hợp lí! Nữ nhân này, mặc dù có thời điểm thoạt nhìn thật ngây ngốc, nhưng ngược lại mấy lời nói xong cũng có chút đạo lý.
"Nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền"? Trong mắt Hoàng Phủ Tấn thoáng qua một tia cười yếu ớt.
Thấy lời của mình không thay đổi được chút nào ý của Hoàng Phủ Tấn, Tiểu Thiên cảm thấy bất đắc dĩ. Cuối cùng, nàng còn chưa hết hi vọng hỏi: "Hoàng thượng, chúng ta thương lượng một chút đi được không, về cái này......"
"Không thương lượng!" Trong mắt Hoàng Phủ Tấn không có một nụ cười, lạnh lùng ngắt lời nàng. Nữ nhân này còn muốn thương lượng?
"Hoàng thượng
" nàng nằm ở ngực Hoàng Phủ Tấn, thanh âm nũng nịu khiến người ta không nhịn được mà lạnh run lên.
"Khụ......" Thanh âm của Đoạn Ngự lần nữa lại vang lên, trên trán của hắn cũng đã toát ra mồ hôi lạnh. Vị hoàng hậu này thậm chí ngay cả làm nũng cũng đều đem ra hết, nàng thế mà lại đi làm nũng với nam nhân lạnh như băng này?
Hắn ho khan lại bị Tiểu Thiên ột cái nhìn xem thường. Công nhận chính nàng cũng cảm thấy mình rất ghê tởm, sao lại đi làm nũng với tên hôn quân không khác gì núi băng này.
Mặt Hoàng Phủ Tấn vẫn lạnh nhạt như cũ, mặc dù vào thời điểm Tiểu Thiên làm nũng với hắn, hắn cũng có một chút xúc động muốn cười.
"Được rồi. Chuyện của Tầm Hoan Lâu cũng không cần ngươi nghĩ tới!" Nụ cười trong mắt biến mất, Hoàng Phủ Tấn trở lại dáng vẻ lạnh lùng mở miệng nói.
"A
" Ngay cả tuyệt chiêu làm nũng cũng không đối phó được với hôn quân này, Tiểu Thiên cuối cùng không còn cách nào khác đành tạm thời chấp nhận.
Hoàng Phủ Tấn đứng lên, nàng không tình nguyện mở miệng nói: "Vậy các ngươi cứ làm việc tiếp, ta đi đây!"
"Cứ đi như vậy?" Những lời này của Hoàng Phủ Tấn bật thốt lên, ngay cả chính hắn cũng không chú ý tới khẩu khí của hắn thủy chung lại mang theo một chút luyến tiếc.
"Nếu không thì ở đây làm gì?" Tiểu Thiên xoay đầu lại, vẻ mặt đầy nghi vấn, nàng không đi, chẳng lẽ còn lưu lại bồi chuyện bọn hắn a.
*****
Ở lại làm gì? Hoàng Phủ Tấn nhướng mí mắt, nhìn về phía Tiểu Thiên, trong lúc nhất thời cũng không biết trả lời thế nào.
Thật ra thì hắn cũng không hề nghĩ chính mình sẽ dễ dàng bật thốt lên câu nói ấy như vậy.
"Thật đúng là hai vợ chồng ngốc!"
Đoạn Ngự ở trong lòng âm thầm tặng thêm một câu. Hai người kia, một người không hiểu lòng mình, một người không biết người ta đối với mình có lòng, cứ tiếp tục như vậy, hai người bọn họ tới lúc nào mới có thể tiến triển đây.
Đoạn Ngự bất đắc dĩ lắc đầu một cái.
Hoàng Phủ Tấn đang sững sờ, Vũ Lạc Thủy từ cửa ngự thư phòng tiến vào sắc mặt mang theo chút nghiêm trọng. Khi nàng đi vào, thấy bên trong có mấy người nữa đang đứng thì hơi ngẩn ra, ngay sau đó đi lên phía trước.
"Hoàng thượng!" Vũ Lạc Thủy kêu lên một tiếng, bộ dạng muốn nói lại thôi.
"Hoàng tổ mẫu thế nào?" Hoàng Phủ Tấn giương mắt, nhìn thấy trên mặt Vũ Lạc Thủy chau mày ủ dột liền thấy lo lắng.
"Hoàng thượng, Thái Hoàng Thái Hậu không sao." Thấy thần sắc Hoàng Phủ Tấn khẩn trương, Vũ Lạc Thủy lập tức lắc đầu giải thích. Thực ra nàng tới là muốn truyền lại lời nói của Hoàng Thái Hậu mà... với nàng là rất khó a, nàng làm sao mà nói cho Hoàng thượng đây?
"Vậy ngươi tới đây có chuyện gì?" Nghe thấy Thái Hoàng Thái Hậu không có làm sao, trong lòng Hoàng Phủ Tấn thoáng buông lỏng chút. Chẳng qua, Vũ Lạc Thủy vẫn làm hắn cảm thấy tựa như có chuyện gì phát sinh.
"Hoàng thượng, chuyện này......" Vũ Lạc Thủy cắn môi dưới, không biết nên mở miệng thế nào, nàng biết nàng mà nói ra nhất định sẽ làm hoàng thượng khiếp sợ, sau đó cực độ tức giận, sau nữa thì......
"Hoàng thượng, Thái Hoàng Thái Hậu nàng xin ngài bỏ qua quá khứ!" Cuối cùng, Vũ Lạc Thủy đành đổi loại phương thức biểu đạt.
Nhưng bộ dạng và vẻ mặt nàng vẫn làm Hoàng Phủ Tấn cảm thấy nàng giống như đang che giấu điều gì.
"Lạc Thủy, rốt cuộc là có chuyện gì?" Thanh âm Hoàng Phủ Tấn chìm xuống.
"Hoàng thượng, cái đó......" Vũ Lạc Thủy nhíu mày càng chặt, nàng thật không biết nên nói thế nào mới có thể để cho hoàng thượng nghe lọt tai một chút.
"Lạc Thủy!" Thanh âm của Hoàng Phủ Tấn lần này to hơn, nhận ra được sự không thoải mái rõ ràng trên mặt hắn, cũng hơi lộ ra mấy phần lửa giận.
"Hoàng thượng......" Đầu Vũ Lạc Thủy cúi xuống càng thêm thấp.
Tiểu Thiên nhìn vẻ mặt Vũ Lạc Thủy, nàng cũng rơi vào trầm tư, Lạc Thủy làm sao vậy, nói còn ấp a ấp úng? Chẳng lẽ...... Nàng chuẩn bị thổ lộ cùng hôn quân?
Ha ha
Lạc Thủy a, rốt cuộc ngươi cũng quyết định, kiên cường dũng cảm nói ra nhanh một chút a!
*****
"Lạc Thủy?" Sự nhẫn nại của Hoàng Phủ Tấn đã đến cực hạn, về điểm này, Vũ Lạc Thủy cũng nghe ra.
"Đúng vậy a, Lạc Thủy, có chuyện gì nói mau đi, đừng ấp a ấp úng như vậy." Tiểu Thiên không ngừng thúc giục, còn tựa như cố gắng chọc tức Vũ Lạc Thủy, nàng đang cho là Vũ Lạc Thủy tới để tỏ tình với Hoàng Phủ Tấn.
Đoạn Ngự hình như cũng nhận thấy Vũ Lạc Thủy có cái gì đó không đúng, "Lạc Thủy, rốt cuộc có chuyện gì, nếu ngươi không nói, hoàng thượng sẽ nổi giận đó."
Vũ Lạc Thủy nhìn ba người ba vẻ mặt bất đồng, Hoàng Phủ Tấn không bình tĩnh, Tiểu Thiên hưng phấn, Đoạn Ngự mờ mịt.
Cuối cùng, nàng khẽ cắn răng, rũ mắt xuống mở miệng nói: "Hoàng thượng, Thái hậu cùng Quốc vương nước Hạo Nguyệt tới, hiện bọn họ đang ở Thanh Âm Cung, Thái Hoàng Thái Hậu xin ngài hãy bỏ qua quá khứ."
Vũ Lạc Thủy không biết mình lấy đâu ra dũng khí để truyền đạt hết đoạn văn này, nàng chỉ biết là tin tức như thế đối với hoàng thượng mà nói, là đả kích tương đối lớn.
Quả nhiên ——
Hiện trường mấy người, trừ Tiểu Thiên ra, thì những người còn lại, Hoàng Phủ Tấn, Đoạn Ngự, ngay cả Phúc Quý, vẻ mặt nhất thời đều cứng lại. Nhất là Hoàng Phủ Tấn, sau khi nghe thấy Vũ Lạc Thủy truyền lại lời xong, trong ánh mắt của hắn lạnh như băng, khiến cho Tiểu Thiên cùng với tất cả mọi người rùng mình một cái. Bao gồm cả Đoạn Ngự luôn cà lơ phất phơ, vào lúc này khóe mắt cũng cụp xuống.
"Tấn......" Đoạn Ngự mở miệng định nói, nhưng không biết nên nói cái gì.
"Ai cho phép bọn họ tới quấy rầy Hoàng tổ mẫu?" Vào thời khắc này thanh âm lạnh như băng của Hoàng Phủ Tấn vang lên, không có chút nhiệt độ nào. Cả trong ngự thư phòng vốn rất ấm áp, lúc này cũng lạnh giống như một tòa hầm băng.
"Phúc Quý, phái người đuổi bọn họ đi!" Thanh âm vang lên Hoàng Phủ Tấn lần nữa, thủy chung lạnh như băng khiến ngườita phải run rẩy.
"Hoàng thượng, chuyện này......"
"Sao?" Ánh mắt Hoàng Phủ Tấn rất kinh khủng.
"Tấn, ngươi đừng như vậy, nói thế nào, bọn họ cũng coi là khách của Thái Hoàng Thái Hậu." Đoạn Ngự không nhịn được mở miệng nói, thật ra thì hắn rất hiểu tâm tình của Hoàng Phủ Tấn.
"Khách? Bọn họ xứng sao?" Khóe miệng Hoàng Phủ Tấn lạnh lùng nói một câu, "Phúc Quý, còn không mau đi!"
"Hoàng thượng!"
"Tấn!"
Đoạn Ngự đưa tay kéo Hoàng Phủ Tấn.
"Các ngươi làm cái gì vậy? Phúc Quý, ngươi có phải muốn kháng chỉ hay không?" Hoàng Phủ Tấn xanh mặt, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Phúc Quý, "Được, ngươi không đi phải không? Trẫm tự đi!"
Nói xong, hất tay Đoạn Ngự, sải bước nhanh ra khỏi ngự thư phòng!
*****
"Tấn!" Không biết Hoàng Phủ Tấn sẽ làm ra chuyện gì đối với đôi mẫu tử kia, Đoạn Ngự quýnh lên, cũng không kịp nhiều lời, liền đi theo Hoàng Phủ Tấn chạy đi ra ngoài.
Ngay sau đó, Vũ Lạc Thủy cũng đi theo bọn họ chạy đi.
"Kỳ quái, mấy người này sao lại như thế này a, làm sao mà đều kỳ lạ như vậy." Tiểu Thiên gãi đầu, nhìn về phía cửa Ngự thư phòng không một bóng người, tự đứng lên nói.
Thái hậu cùng Quốc vương Hạo Nguyệt quốc này chẳng lẽ cùng hôn quân kia có cừu oán sao? Hắn làm gì mà thống hận bọn họ như vậy, giống như người ta là kẻ thù giết cha hắn không bằng.
Còn nữa, cái tên Nguyệt Khê kia rất quen tai nha, dường như đã nghe qua ở đâu.
Tiểu Thiên giơ tay, đặt lên cằm mình, cố gắng hồi tưởng lại mình đã ở nơi nào nghe thấy cái tên này.
Nguyệt Khê? Hạo Nguyệt quốc? Thật sự rất quen thuộc a.
Chờ...... một chút? Nguyệt...... Nguyệt Khê!!!!
Trong mắt Tiểu Thiên hiện lên tia hoảng sợ không thua gì lúc nàng xem phim kịnh dị.
Nguyệt Khê, nàng không phải là vị Hoàng hậu mà trong miệng lão thái thái nhắc tới, là mẫu thân của hôn quân, người mà đã đi theo nam nhân khác sao?
Oa, sao lại như vậy! Nguyệt Khê Hoàng Hậu này thật đúng là tên cướp a, chẳng những đi theo nam nhân khác, bây giờ còn dám mang theo đứa con của tên nam nhân kia tới nơi này tìm con. Bà ta thật sự là nữ nhân không biết thẹn. Tiểu Thiên bắt đầu cảm thấy bội phục khi bà ta đến đây, nữ nhân như vậy, quả nhiên quá mạnh mẽ.
Khó trách khi hôn quân nghe thấy tên của bà ta, ánh mắt liền trở nên lạnh băng như vậy. Giống như là gặp kẻ thù giết cha, thì ra vị Nguyệt Khê Thái hậu này đúng là kẻ thù giết cha mà, gián tiếp giết cha hắn!
"Không biết hôn quân sẽ làm ra loại sự tình gì đối với bọn họ đây." Nghĩ như vậy, nàng cũng chạy theo ra khỏi ngự thư phòng.
Thật ra, nàng vẫn lo lắng cho Hoàng Phủ Tấn hơn. Ở trong cung hiện tại chính là mẫu thân thân sinh mà hắn hận mười năm nay. Ít nhất vào hiện tại, ngoài Thái Hoàng Thái Hậu ra, người mẫu thân kia chính là thân nhân duy nhất của hắn. Nhưng lòng hắn lại rất thống hận bà ta, có thể trong lòng bà ta cũng hiểu được. Kỳ thật Hoàng Phủ Tấn là một người rất yếu ớt, nhất là về mặt tình cảm. Cho dù biểu hiện của hắn lãnh đạm ra sao, tuyệt tình cỡ nào, cũng vẫn là có tia đau đớn lộ ra trong ánh mắt bán đứng hắn.
Nghĩ vậy, trong lòng Tiểu Thiên mang theo một chút đau xót, vì Hoàng Phủ Tấn mà đau lòng.
← Ch. 058 | Ch. 060 → |