← Ch.056 | Ch.058 → |
Nhớ tới ngày đó Hoàng Phủ Tấn đối với Hoàng Hậu liều mạng hô lên câu kia: "Ngươi đã có người trong lòng của ngươi, cần gì phải gả cho trẫm", ngày đó, Hoàng Phủ Tấn thế nhưng bởi vì một ca khúc kia của hoàng hậu mà giận đến hoàn toàn không để ý tới việc mình đã bị bại lộ thân phận, có thể nghĩ, Hoàng Phủ Tấn có rất nhiều quan tâm đến vị hoàng hậu kia.
Như vậy cũng tốt, để cho nàng càng thêm đắc ý trong lòng, Hoàng Phủ Tấn không quan tâm nhưng Hoàng Hậu nương nương tựa hồ đối với danh kỹ thanh lâu nàng lại có hứng thú đặc biệt. Cho dù hoàng đế giận dữ đến mức ra thánh chỉ bắt nàng, nàng ta còn chưa biết sống chết thế nào lại lần nữa tìm đến nàng, ngay cả nàng cũng hoài nghi vị hoàng hậu kia có thể có đồng tính chi thích hay không. (muốn bảo Tiểu Thiên nhà ta là ô môi a. ta ghét con nhỏ này)
"Mạn Yên, ngươi nghĩ đến việc lợi dụng hoàng hậu?" Lan mụ mụ nhìn về phía Mạn Yên, mở miệng hỏi.
"Đối tượng tốt như vậy, không hảo hảo lợi dụng một chút, không phải là rất lãng phí sao?" mắt Mạn Yên lóe lên, "Hơn nữa, ta nghe nói, vị trí Hoàng Hậu an bài trong cung cho ta tựa hồ cũng không tệ lắm."
Khóe môi Mạn Yên nhếch lên thành nụ cười lạnh, nhưng đằng sau nụ cười này, lại ẩn theo rõ ràng đau thương, đau thương này chỉ có nàng biết, Lan mụ mụ còn không hiểu.
"Nhưng, Mạn Yên, vị hoàng hậu kia là một người tốt, ngươi thật nhẫn tâm lợi dụng nàng sao?"
"Chuyện này......" Mạn Yên bị câu hỏi này của Lan mụ mụ làm khó rồi, nói thật, nàng thật không muốn lợi dụng vị hoàng hậu đơn thuần này. Nhưng =ngày đó nàng trong lúc vô tình nhìn thấy khối tơ vàng huyết ngọc "Như trẫm đích thân tới" trên người nàng kia thì nàng liền suy đoán người trước mắt này không tầm thường. Cho đến khi thánh chỉ Hoàng Phủ Tấn tới đây, nàng mới lớn mật suy đoán nàng ta là nữ nhân của Hoàng Phủ Tấn. Chẳng qua là nàng không nghĩ tới, nàng ấy không chỉ là nữ nhân của Hoàng Phủ Tấn, thậm chí còn là hoàng hậu của một nước.
Một hoàng hậu lại đi dạo kỹ viện? Đây là cơ hội hiếm có đến bực nào. Không phải là nàng muốn lợi dụng nàng ta, mà là chính nàng ta đưa tới cửa. Nếu đã đưa tới cửa, tại sao nàng có thể lãng phí đây.
Huống chi, điểm quan trọng nhất là, Hoàng Phủ Tấn rất quan tâm vị Hoàng Hậu này của hắn, tin tức này là từ chính người bên cạnh Hoàng Hậu nói cho nàng biết, hẳn là tin tức xác thực.
Đây mới là lí do trọng điểm nàng muốn lợi dụng vị Hoàng Hậu kia.
Thật xin lỗi, Hoàng Hậu nương nương, ta không muốn lợi dụng ngươi, chẳng qua là —— ta không có cách nào khác.
Trong lòng Mạn Yên lộ ra bất đắc dĩ khó nén, mi mắt bởi vì đau thương trong lòng mà rũ xuống.
"Nhũ nương, vị Hoàng Hậu này là hy vọng duy nhất chúng ta có thể đến gần Hoàng Phủ Tấn."
*****
"Như Mộng, Như Mộng." Đúng lúc này, bên ngoài Mộng Yên Các vang lên âm thanh của Tiểu Thiên.
Mà âm thanh này khiến cho khóe miệng Mạn Yên đắc ý nâng lên, "Ngươi xem, vừa nói đến nàng ta, nàng ta đã tới rồi."
Đi đến cửa, nàng mở ra, điều khiến nàng kinh ngạc chính là, Tiểu Thiên hôm nay không nữ giả nam trang, mà là trực tiếp mặc một bộ nữ trang mà tiến vào.
Hơi ngẩn ra, Mạn Yên ngay sau đó mở miệng nói: "Ngài là......" Nàng cố ra vẻ nghi ngờ hỏi.
"Như Mộng, ta đổi cách ăn mặc một tí ngươi đã không biết nha." Tiểu Thiên đứng ở trước mặt Mạn Yên, trừng mắt nhìn.
"Ngươi là...... Hoàng Hậu nương nương?" Nàng cố làm ra vẻ mặt hoảng sợ vội che miệng.
"Ha ha, là ta, là ta." Tiểu Thiên cười khan mấy tiếng, vốn là lúc ra cửa, nàng tính toán giả trang thành nam nhân tới. Nhưng là đột nhiên nhớ tới ngày đó Hoàng Phủ Tấn ở trong phòng Như Mộng cuối cùng hô lên câu nói kia. Nàng đoán chừng, bằng thông minh của Như Mộng, cũng có thể suy đoán ra thân phận của nàng rồi. Khuê danh Hoàng Hậu mặc dù không phải là tất cả mọi người ai cũng biết, nhưng vừa ở bên hoàng đế, vừa họ Niếp, hơi dùng đầu óc suy xét một chút, cũng đoán được nàng chính là Hoàng Hậu.
Nghĩ như vậy, nàng liền cứ ăn mặc như vậy tới, dù sao lần này nàng tới tìm Như Mộng, cũng không phải là tới "chơi gái", bất quá, lúc nàng mặc nữ trang tiến vào, thật ra khiến tất cả nam nhân trợn tròn mắt. Nguyên nhân nha, đoán chừng lại cho là Tầm Hoan Lâu lại xuất hiện tân "Hoa khôi", Tiểu Thiên như vậy giải thích, ai ai kêu dáng dấp của nàng nếu không khuynh quốc, thì cũng khuynh thành chứ.
"Dân nữ Như Mộng ra mắt Hoàng Hậu nương nương." Mạn Yên cố làm ra vẻ hoảng sợ quỳ xuống ở trước mặt Tiểu Thiên.
"Ai nha, đã nói rồi, ở chỗ này không cần lễ gì a." Tiểu Thiên đưa tay đem Mạn Yên đỡ lên, nhìn Lan mụ mụ bên cạnh mở miệng nói: "Lan mụ mụ, ngươi ra ngoài đi trước đi, ta có việc tìm Như Mộng thương lượng."
"Dạ, Hoàng Hậu nương nương, lão thân xin cáo lui." Lan mụ mụ lại một lần nữa khôi phục thành bộ dạng lão bản ngày thường, cười vô cùng chân chó lui đi ra ngoài.
Đợi sau khi Lan mụ mụ đi, Mạn Yên nghiêng đầu về hướng Tiểu Thiên, mặt mờ mịt mở miệng hỏi: "Nương nương tìm Như Mộng có chuyện gì?"
Vấn đề Như Mộng vừa nói ra, chỉ thấy Tiểu Thiên vẻ mặt thần bí đem Như Mộng kéo thẳng đến một bên, thần thần bí bí mở miệng nói: "Như Mộng, ngươi muốn tiến cung không?"
*****
"Tiến cung?" Hai chữ này khiến cho Mạn Yên khẩn trương một trận trong lòng, lòng bàn tay cũng toát ra mồ hôi lạnh.
"Đúng vậy, vào cung đó." Tiểu Thiên cấp cho Mạn Yên một ánh mắt khẳng định, "Ngươi xem, Lan mụ mụ này ngày ngày bắt ngươi làm công cụ kiếm tiền, phải phục vụ nhiều nam nhân như vậy, ngươi a, suy nghĩ một chút là thấy vào cung tốt hơn nhiều, ngươi xem đi, hôn quân kia tính khí là thúi một chút xíu, nhưng người ta cũng là có tiền có thế, hơn nữa dáng dấp cũng không phải tầm thường, phải không?"
"Ý của nương nương là.... ." Mạn Yên mặc dù là ngoài mặt còn rất bình tĩnh, nhưng trong lòng đã sớm khẩn trương vô cùng.
Vì sao hết thảy nàng đều thuận lợi như vậy. Lần này, vị Hoàng Hậu này lại vẫn ngây thơ muốn nàng vào cung, đây là cơ hội mà nàng nằm mộng cũng muốn có được a, tiếp xúc Hoàng Phủ Tấn với khoảng cách gần như vậy, không phải là có thể dễ dàng đạt tới mục đích sao.
"Chính là để cho ngươi làm phi tử của hoàng thượng a."
"Hoàng...... Hoàng Thượng ngài ấy đồng ý sao?" Mạn Yên làm ra vẻ không dám tin. Vẻ mặt Hoàng Phủ Tấn ngày đó nàng cũng không phải là không nhìn thấy, Hoàng Phủ Tấn quan tâm vị hoàng hậu này bao nhiêu, người sáng suốt tất nhiên sẽ nhìn thấy, hắn không thể nào đồng ý.
"Hắn nha......" Điểm này, thật ra khiến cho Tiểu Thiên nhíu mày, hôn quân ngày đó hình như là không có nói đồng ý, nhưng hắn cũng không có nói không đồng ý nha. Như Mộng là cô gái xinh đẹp như vậy, là nam nhân ai cũng sẽ thích đi, hôn quân nhất định sẽ đồng ý.
"Ừ, hoàng thượng đồng ý." Tiểu Thiên gật đầu một cái, tự tiện quyết định thay cho Hoàng Phủ Tấn.
Đáp án của Tiểu Thiên làm cho Như Sương kinh ngạc không nhỏ, Hoàng Phủ Tấn làm sao có thể đồng ý chứ, chẳng lẽ ngày đó Đoạn Ngự đã nhận ra nàng, mới có thể cố ý tương kế tựu kế sao?
Nếu là như vậy, nếu như nàng đáp ứng vị hoàng hậu này vào cung, không phải là đưa mình vào miệng cọp sao.
Nhưng, đây là một cơ hội hiếm có, làm sao nàng có thể cứ như vậy bỏ qua?
Trầm mặt một lúc lâu, chân mày nàng ta cau thật chặt, giống như đang quyết định một việc gì khó khăn lắm, một lúc lâu sau, nàng khẽ cắn răng nhìn về phía Tiểu Thiên, lòng bàn tay đã sớm tiết ra mồ hôi lạnh: "Vậy.... Vậy Như Mộng cám ơn hoàng hậu trước."
"Không cần khách khí thế, dù sao giúp ngươi chính là ta giúp chính mình, chỉ cần ngươi vào cung, đoán chừng hôn quân cũng sẽ quấn quýt lấy ngươi, đến lúc đó muốn ta làm cái gì thì làm cái đó, ha ha
" Nghĩ tới cuộc sống tự do về sau, Tiểu Thiên cao hứng cười.
*****
Nhìn Tiểu Thiên có bộ dạng cười đến hưng phấn, ngược lại nàng lại bắt đầu đồng tình với Hoàng Phủ Tấn, vị Hoàng Hậu này thật không biết là quá đơn thuần hay quá ngu ngốc, đối với ý định của nàng, Hoàng Phủ Tấn làm sao lại không nhìn ra được chứ.
Thật đúng là vị Hoàng Hậu đơn thuần khả ái, nàng cho rằng chỉ cần Như Mộng tiến cung, Hoàng Phủ Tấn sẽ chuyển dời sự chú ý ra khỏi nàng chăng? Tiểu hoàng hậu này suy nghĩ cũng quá đơn giản đi, hoặc là nói, nàng xem mị lực của Như Mộng nàng đây quá lớn rồi!
Ngự Thư Phòng ——
Hoàng Phủ Tấn đang duyệt tấu chương được một nửa thì động tác trên tay ngừng lại.
"Phúc Quý, bảo Ngự Thiện Phòng nấu tô mì đem tới đây."
"Dạ, Hoàng Thượng!"
Nhận được khẩu dụ của Hoàng Phủ Tấn, Phúc Quý lập tức lui xuống.
Không bao lâu sau, Phúc Quý liền bưng một chén mì ngự trù chế biến tỉ mỉ trở lại Ngự Thư Phòng.
"Hoàng Thượng, đã nấu xong."
"Ừ." Hoàng Phủ Tấn nhàn nhạt đáp một tiếng, thả ra bút lông trong tay, từ long ỷ đứng lên, đi tới bên cạnh bàn.
Thật ra thì hắn cũng không đói, nhưng lại đột nhiên muốn ăn.
Cầm chiếc đũa, gắp lên ăn một miếng, động tác trên tay hắn bỗng ngừng lại.
Trong đầu đột nhiên thoáng qua tình cảnh ở Thái Y Viện mấy ngày trước, tiểu nữ nhân kia mang theo nụ cười đắc ý đứng trước mặt hắn. Chỉ bởi vì một câu khích lệ của hắn liền cao hứng cười đến cong cả lông mày, nhưng nữ nhân ngu ngốc kia lại khinh thường y phục của hắn như thế, nàng đối với hắn lại khinh thường như thế, nghĩ tới đây, mi mắt Hoàng Phủ Tấn rũ xuống.
Kể từ sau hôm hắn đem long bào xé, hắn cũng chưa từng đi tìm nàng, hắn không muốn lại bị nữ nhân kia chọc tức thêm lần nữa. Mà nữ nhân kia cũng không xuất hiện ở trước mặt hắn lần nào nữa, thật ra hắn cho tới bây giờ cũng không trông cậy vào việc nữ nhân này sẽ đích thân đến tìm hắn, trừ phi hắn lại đem thị nữ của nàng hạ lệnh đánh.
Mấy ngày nay không biết nàng ở trong Vũ Phượng Cung làm gì nhỉ.
Thả chiếc đũa trong tay xuống, Hoàng Phủ Tấn đưa mắt nhìn về phía Phúc Quý, mở miệng nói: "Hoàng hậu mấy ngày nay ở Vũ Phượng Cung đã làm những gì?"
"Hồi Hoàng Thượng, nô tài nghe nói mấy ngày nay nương nương vẫn ở trong khuê phòng làm cái gì đó rất quan trọng."
"Đối với nàng mà nói thì có chuyện gì quan trọng chứ?" Hoàng Phủ Tấn trầm tư nhíu mày, còn có chuyện gì có thể nói là chuyện rất quan trọng với nàng nhỉ.
*****
"Đúng vậy, Hoàng Thượng. Nô tài nghe bọn hạ nhân ở Vũ Phượng Cung kia nói nương nương ở trong phòng cả ngày, sau đó lại sẽ truyền ra những tiếng kêu thê lương thảm thiết của nương nương, nhưng Đóa Nhi cũng nói bọn họ không nên quấy rầy nương nương, cho nên, nô tài cũng không biết nương nương làm gì ở trong phòng."
"Tiếng kêu thê lương thảm thiết?" Chân mày Hoàng Phủ Tấn nhíu càng thêm chặt một chút, nữ nhân ngu ngốc kia lại đang giở trò quỷ gì đây.
Trầm mặc thật lâu sau, Hoàng Phủ Tấn nhìn Phúc Quý mở miệng nói: "Đến Vũ Phượng Cung truyền Hoàng Hậu tới đây."
"Dạ, Hoàng Thượng!" trong mắt Phúc Quý thoáng qua một tia kinh ngạc, Hoàng Thượng mấy ngày nay một mực ở Ngự Thư Phòng cùng Vân Tiêu Cung qua lại, ngay cả nơi ở của những nương nương khác không hề đến, xem chừng có thể nguyên nhân đều là vì Hoàng Hậu nương nương này a.
Xem ra, hoàng thượng đối với Hoàng Hậu nương nương đúng là đã động lòng rồi.
Phúc Quý lui xuống, Hoàng Phủ Tấn lại nhíu mày, lẩm bẩm: "Trẫm không bị sao chứ, kêu nàng đến làm gì?"
Chẳng qua là, trong tiềm thức của hắn lại vô cùng vô cùng muốn gặp nàng. Chỉ là mấy ngày không gặp, hắn lại có cảm giác tựa như mình đã thật nhiều năm chưa nhìn thấy nữ nhân ngu ngốc kia.
Cũng không biết hắn sửng sốt bao lâu. Đến thời điểm thấy bước chân của Phúc Quý trù trừ ngoài cửa, hắn mới phục hồi lại tinh thần.
"Hoàng Thượng, nương nương ngài.... ." Phúc quý khó khăn nhíu mày, vị Hoàng Hậu nương nương cũng đủ xui xẻo, toàn chọn đúng thời điểm Hoàng Thượng tìm nàng lại đi chạy đến Tầm Hoan Lâu.
Nhìn vẻ mặt Phúc Quý, Hoàng Phủ Tấn dĩ nhiên là đã nhìn ra, còn nữa, phía sau hắn không thấy xuất hiện thân ảnh của nữ nhân kia, Hoàng Phủ Tấn cũng đoán được chuyện gì.
"Nàng lại chạy đến Tầm Hoan Lâu?" Có thể nghe thấy được trong lời nói của Hoàng Phủ Tấn mang theo ẩn nhẫn tức giận.
"Này......" Cuối cùng Phúc Quý cũng gật đầu một cái, Hoàng Hậu nương nương a, ngài nên tự cầu nhiều phúc đi.
"Niếp Tiểu Thiên!" Hoàng Phủ Tấn cuối cùng vẫn không nhịn được lửa giận, từ trên ghế hắn tức giận đứng bật dậy, "Nữ nhân chết tiệt này, lại đi đến Tầm Hoan Lâu!"
Đột nhiên nghĩ đến nữ nhân này ngày đó ở trong Vũ Phượng Cung đã nói, nàng nói muốn hắn lập Như Mộng làm phi, ngay cả vị trí Hoàng Hậu cũng không tiếc mà nhường lại. Lần này nàng đến tìm Tầm Hoan Lâu thì ra là vì nguyên nhân như vậy!
Nghĩ tới đây, cơn giận của hắn càng lớn, "Phúc Quý, bảo Kinh Điềm Doãn đóng cửa Tầm Hoan Lâu! Để trẫm xem nàng còn có thể đi đâu được!"
← Ch. 056 | Ch. 058 → |