Vay nóng Tima

Truyện:Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng - Chương 051

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng
Trọn bộ 114 chương
Chương 051
0.00
(0 votes)


Chương (1-114)

Siêu sale Lazada


Đưa tay kéo chăn đắp cho nàng, Hoàng Phủ Tấn ngồi ở bên người nàng, lẳng lặng ngắm nhìn nàng.

Cho tới bây giờ hắn cũng chưa bao giờ nghiêm túc ngắm nhìn hoàng hậu của hắn, thời gian trước kia cùng nàng chạm mặt, không phải dùng để gây gổ, thì chính là bị nàng làm cho hắn tức giận muốn giết nàng, hôm nay, mới phát hiện vị hoàng hậu này thật đúng là một tiểu mỹ nhân, lông mày nhỏ nhắn cong cong lá liễu, làn da trắng nõn làm cho người ta không nhịn được muốn đưa tay bẹo một cái, tiếu bì chóp mũi vào lúc này hơi nhíu, còn cái miệng nhỏ nhắn như quả anh đào, bị nàng cắn khẽ có hơi sưng hồng, làm cho người ta không nhịn được muốn hôn một cái.

Khó trách nữ nhân nàylại thích đến Tầm Hoan lâu, lại luôn nói mình không khuynh thành, thì cũng khuynh quốc, còn quả thật có điểm vẻ thùy mị.

Hoàng Phủ Tấn nhịn không được bật cười, nữ nhân ngu ngốc này còn dám nói hắn sẽ thú tính đại phát, đối với nàng làm ra chuyện gì.

"Mắt Trẫm có kém như vậy sao?" Hắn hướng về phía Tiểu Thiên còn đang hôn mê nhẹ giọng mở miệng nói, trong mắt đều là ôn nhu.

Nàng vẫn như cũ cau mày ngủ mê man, Hoàng Phủ Tấn nhìn nàng, trong lúc nhất thời thất thần.

Hắn hiểu, tại sao kể từ sau khi cưới nữ nhân ngốc nghếch này, tâm tình của mình luôn bị nàng làm ảnh hưởng, loại cảm giác này tới quá nhanh, khiến hắn có chút khó có thể tiếp nhận.

Nó làm cho hắn tức giận đến nỗi muốn giết nàng, còn nàng vẫn ương ngạnh đến bây giờ còn chưa bị hắn chém, nàng ăn vạ hắn ỷ thế hiếp người, nhiều lần còn dám đánh hắn, hắn thật đúng là chưa từng thấy qua nữ nhân có lá gan lớn đến như vậy.

Nàng còn dám cầm cái ghế đập hắn! Dưới gầm trời này đoán chừng chỉ có nàng mới có thể làm ra những việc người bình thường không dám làm.

Hắn kìm lòng không được, cúi xuống, khuôn mặt Tiểu Thiên đôi môi khẽ sưng đỏ khiến hắn không cách nào kháng cự.

Hôn nhẹ lên môi nàng, động tác của hắn liền ngừng lại, trong đôi mắt thoáng qua một tia nhàn nhạt mất mát, "Niếp Tiểu Thiên, trong lòng của ngươi có phải vẫn muốn ở bêntên gian phu đó?" Hắn nhìn Tiểu Thiên hôn mê, thấp giọng hỏi.

Hắn có thể lựa chọn không ngại sao? Hắn là một người đàn ông, người thống trị của một quốc gia, sao hắn có thể cho phép trong lòng nữ nhân của hắn có nam nhân khác chứ.

Lúc này, hắn thừa nhận, hắn rất để ý tên gian phu đó, vô cùng, vô cùng để ý.

*****

Rời môi của nàng, Hoàng Phủ Tấn ngồi thẳng người, trong mắt thoáng qua một tia ảo não.

Ở trước mặt nữ nhân này, hắn một chút tự chủ cũng không có.

"Ách......" Vang lên bên tai tiếng kêu rên của Tiểu Thiên, Hoàng Phủ Tấn cả kinh nghiêng đầu, chỉ thấy Tiểu Thiên ánh mắt hơi mở ra.

Khi nàng thấy Hoàng Phủ Tấn thì trong mắt của nàng thoáng qua một tia kinh ngạc.

"Hoàng thượng?" Tại sao hôn quân lại ngồi ở bên cạnh nàng? Liếc mắt nhìn chung quanh, nàng thấy vô cùng xa lạ, đây không phải là Vũ Phượng Cung, càng không phải là Vân Tiêu cung, kia...... Nơi này là nơi nào

"Ngươi đã tỉnh?" Hoàng Phủ Tấn thanh âm mang theo chút cứng rắn, chẳng qua là trong lòng khi nhìn thấy nàng tỉnh lai, hắn mới có thể thở phào một cái.

"Nơi này là nơi nào?" Đây mới là chuyện nàng muốn biết, nàng nhớ mình đau bụng không chịu nổi, cuối cùng đang ở trong ngực hôn quân hôn mê, chuyện sau đó......

"Thái Y Viện." Hoàng Phủ Tấn trả lời rất đơn giản, Tiểu Thiên nghe xong, tựa hồ không nhịn được.

"Ừm" Gật đầu một cái, nàng không nói gì thêm, tối nay xảy ra quá nhiều chuyện, mới có một đêm thôi, nàng lại cảm giác như đã trải qua rất nhiều, còn cả cảm giác sanh ly tử biệt, bên cạnh hôn quân, nhu tình của hắn, hắn cưng chìu, hắn thô bạo nàng nhưng mang theo vài phần đau đớn, mỗi một mặt nàng thấy qua, hiện tại nàng không rõ rốt cuộc ai mới chính là Hoàng Phủ Tấn.

Thấy Tiểu Thiên ngây ngẩn cả người, hoàn toàn không giống như bình thường hắn vẫn thấy, những lúc trước ở Vũ Phượng Cung đã trải qua đau đớn như vậy, thái y đã làm cho nàng đỡ đau, có thể tỉnh lại, nhưng bây giờ, nàng lại trầm mặc, trầm mặc không giống như Niếp Tiểu Thiên hắn vẫn biết, hắn không thích thấy bộ dạng nàng trầm mặc, không thích nhìn bộ dạng không vui của nàng.

Đột nhiên nghĩ đến thái y trước khi đi nói, Hoàng Phủ Tấn đưa tay đỡ nàng dậy, nghẹ giọng hỏi: "Dạ dày còn đau không?"

"A?" Tiểu Thiên bởi vì Hoàng Phủ Tấn cử động như vậy sửng sốt một chút, ngay sau đó lắc đầu một cái, "Không đau."

Nha, hãy kết thúc đi, nàng lập tức đi tự sát, đau dài không bằng đau ngắn. Hắn muốn mạng người, nếu trải qua nhiều lần đau đớn thế này, đoán chừng ngay cả linh hồn nàng cũng bị mất.

*****

"Có đói bụng không?"; Lắc đầu một cái, nàng vốn muốn nói là không đói bụng, nhưng ngay sau đó nghĩ đến, không làm sao xua được cơn đau dạ dày đang hành hạ, cái mạng nhỏ này của nàng làm sao có thể chịu nổi.

Nghĩ tới đây, nàng lại liều mạng gật gật đầu, "Đói, đói, ta rất đói!"

"Đươc, vậy ngươi chờ một chút, trẫm sẽ cho người mang đồ lên cho ngươi ăn." Hoàng Phủ Tấn ở bên cạnh nàng đứng lên, đi ra ngoài cửa, lại bị Tiểu Thiên kéo lại.

"Không cần, hoàng thượng!"

"Ngươi không phải đói bụng sao?" Hoàng Phủ Tấn không vui nhíu mày, nữ nhân này nếu dám nói một đằng làm một nẻo, hắn hiện tại liền đem nàng đi chém.

"Ừh." Gật đầu một cái, nàng tiếp tục nói: "Nhưng đã trễ thế này, gọi bọn hạ nhân rời giường nấu đồ cho ta ăn, giống như không được tốt."

Hoàng Phủ Tấn bởi những lời này của Tiểu Thiên hơi ngẩn ra, hắn cho tới nay chưa bao giờ lo lắng những chuyện như thế này, khi hắn - ý thức được, bọn hạ nhân làm những chuyện này vốn là chuyện đương nhiên, cần gì phải lo lắng.

"Đừng nói nhảm nữa, trẫm đi gọi bọn họ." Nói xong, liền hất tay Tiểu Thiên, lại một lần nữa làm bộ rời đi.

"Uy, uy, hoàng thượng!" Biết mình kéo không được hắn, nàng không thể làm gì khác hơn là cả người từ trên giường nhảy xuống, đứng ở bên cạnh Hoàng Phủ Tấn, trách hắn: "Ngươi người này thật ngang ngạnh, tất cả nói đánh thức người ta không xong."

"Niếp Tiểu Thiên, ngươi rốt cuộc muốn không ăn!" thanh âm Hoàng Phủ Tấn vang lên.

"Muốn, muốn!" Liên tục không ngừng gật gật đầu, nhưng nàng ko muốn làm khó bọn họ, "Nhưng hoàng thượng, lúc này gọi bọn họ lên thật không tốt, người ta cũng là buồn ngủ nha, có phải hay không?"

"Trẫm kêu bọn họ, ai dám không lên!"

Những lời này của Hoàng Phủ Tấn khiến Tiểu Thiên lộ vẻ bất đắc dĩ. Hôn quân này thật chẳng biết điều chút nào cả.

"Hoàng thượng, ta không thể ích kỷ như vậy, biết không? Tại sao khi ta muốn ăn cơm, các nàng lại phải rời giường lúc trời lạnh để nấu đồ cho ta, ngươi suy nghĩ một chút đi, nếu là ngươi, nửa đêm canh ba, khí trời lạnh như vậy bị người đánh thức, ngươi trong lòng thoải mái không?"

Hoàng Phủ Tấn nhìn Tiểu Thiên không nói gì, hắn thế nào cũng không hiểu cái tiểu nữ nhân này trong đầu rốt cuộc đang nghĩ gì? Nàng là hoàng hậu, gọi người làm rời giường nấu đồ cho nàng ăn có cái gì không đúng, nàng còn đặt mình vào hoàn cảnh người khác thay bọn họ nghĩ.

Nói là nàng quá thiện lương chẳng phải sao?

*****

Về điểm này, hắn ngược lại một chút cũng không nhìn ra được.

Chẳng qua là, hắn chưa từng nghĩ tới, nàng, một hoàng hậu thế nhưng vì bọn hạ nhân mà suy nghĩ, chẳng qua là, nàng hiện tại nghiêm túc như vậy như vậy, tựa hồ thật không muốn hắn đi gọi bọn hạ nhân rời giường nấu cơm.

"Không gọi các nàng rời giường, ai nấu đồ cho ngươi ăn?" Cuối cùng, hắn từ trong miệng lạnh lùng nói. *Ngươi nhìn gì chẳng lẽ lại là ta*

"Ách......" Điểm này nàng ngược lại không nghĩ qua, dù sao nàng nghĩ, mọi người đều bình đẳng, mặc dù nàng cũng rất muốn những hạ nhân kia rời giường nấu ít đồ cho nàng đỡ đau dạ dày, dù sao mạng nhỏ vẫn quan trọng hơn a, nhưng, nàng không có lý do gì gọi người ta nửa đêm canh ba vì nàng mà họ không ngủ được, mặc dù địa vị bây giờ của nàng là Hoàng hậu nương nương cao cao tại thượng, nhưng nàng không có thói quen được người khác hầu hạ như vậy.

Nhưng cái dạ dày này.... . Không nhét ít đồ ăn vào, thật sự khiến nàng không chịu nổi.

Do dự một lúc lâu, cuối cùng nàng khẽ cắn răng, lắc đầu một cái, " hoàng thượng, ta không ăn, dù sao trời cũng sắp sáng, đợi các nàng rời giường rồi hãy nấu đi."

Nàng nghĩ, dù sao cũng chỉ mấy canh giờ nữa thôi, đoán chừng cái dạ dày sẽ không vô nhân đạo hành hạ nàng, lại cho nàng đau đớn không thôi chứ!

"Niếp Tiểu Thiên, ngươi nói cái gì?" Mặt Hoàng Phủ Tấn bởi những lời này của nàng mà tối đen, đáng chết, nữ nhân này, bởi vì không muốn đánh thức những cung nữ kia, liền lấy cái mạng nhỏ của mình ra nói giỡn, nàng thấy những đau đớn này còn không đủ hay sao?

"Ta...... Ta nói, ta trễ...... Ăn trễ một chút thôi mà!" Hôn quân này, mới kiên trì không lâu bản tính cũ lại xuất hiện.

Xem ra vẫn là bị bệnh thì tốt hơn, ngã bệnh thật còn có thể được sự đồng tình, ngay cả hôn quân loại cực kỳ tàn ác này bạo quân cũng sẽ vào lúc nàng ngã bệnh cũng có tâm đồng tình, ôn nhu hơn một chút, một khi nàng trở về bình thường, hôn quân cũng khôi phục bình thường, nói cách khác hắn lại khôi phục vẻ mặt tàn bạo vốn có của bạo quân!

"Ai cho phép ngươi ăn trễ một chút hả!" Hoàng Phủ Tấn rống lớn, nha đầu chết tiệt này, lại lấy chính mạng nhỏ của mình ra nói giỡn, "Trẫm đi gọi các nàng rời giường!"

"Ta không muốn ăn nữa!" Tiểu Thiên nắm chặt lấy tay Hoàng Phủ Tấn, thậm chí còn dùng chân quấn chặt người hắn.

*****

Tư thế lúc này của nàng làm cho người ta không biết nên khóc hay cười, tựa như một con gấu túi, cả tay chân quấn bên người Hoàng Phủ Tấn, để cho cả người hắn đều không thể nhúc nhích.

Điều này làm cho người nào đó dở khóc dở cười, trong mắt Hoàng Phủ Tấn thoáng qua một nụ cười.

"Niếp Tiểu Thiên, ngươi xuống ngay cho trẫm!" Hắn cố ý trợn mắt lên mở miệng nói, nữ nhân này thật là, tự nhiên lại nhảy lên người hắn.

"Vậy...... Vậy ngươi đừng đi gọi các nàng rời giường!" Tiểu Thiên đáng thương nhìn Hoàng Phủ Tấn, chớp cặp đen nhánh, tay chân lại càng dây dưa chặt, chỉ sợ Hoàng Phủ Tấn đem một chưởng đẩy nàng xuống.

Hoàng Phủ Tấn nghiêng đầu nhìn nàng, phát hiện mình quả thật không có biện pháp nào, nhìn dáng vẻ bây giờ, nữ nhân này cố ý không để cho hắn đi gọi những cung nữ kia rời giường.

Nhưng dạ dày nàng nếu không ăn, sẽ lại đau một lần nữa. Hắn không muốn phải nhìn nàng bị đau bụng hành hạ nữa rồi lại một lần nữa bất tỉnh đi.

Cuối cùng, hắn bất đắc dĩ nhìn nàng một cái, mở miệng nói: "Ngươi xuống mau, trẫm không đi là được chứ gì."

"Thật sao?"

"Ừ, thật, nhanh lên, trẫm đi nấu cho ngươi ăn!" Hoàng Phủ Tấn chưa từng nghĩ tới, mình sẽ nói câu này, tùy như vậy ý, ngay cả chính hắn đều chưa từng chú ý tới những lời này của hắn khiến Tiểu Thiên vô cùng chấn động.

Tiểu Thiên nghe Hoàng Phủ Tấn nói những lời này, cả người ngây ngẩn, có thể nói, nàng thấy giờ xuất hiện một tên người ngoài hành tinh còn ko khiến nàng kinh hãi như bây giờ.

Có.... . Có phải hay không nàng nghe lầm? Nàng nhất định bị đau khiến cho thần kinh thất thường rồi, nhất định là, hôn quân nói nấu cho nàng ăn? Xong rồi, xong rồi, lỗ tai xảy ra vấn đề, bên tai bị dạ dày làm cho nghe lầm rồi.

Một cái tay gãi gãi lỗ tai, nàng không dám tin lại một lần nữa nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn, lạnh run mở miệng nói: "Hoàng...... Hoàng thượng, ta...... Ta mới vừa không nghe rõ ràng, ngươi nói cái gì?"

"Trẫm nói trẫm đi nấu cho ngươi ăn!" Tức giận liếc nàng một cái, nàng trong mắt xuất hiện bất trí tin là chuyện gì xảy ra?

Trời! Nàng không có nghe lầm, lần này tuyệt đối không có nghe lầm! Hôn quân thật sự đã nói sẽ nấu cho nàng ăn!

Má ơi, trời sập nữa, đất sụt nữa, ngày tận thế lại tới nữa


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-114)