Vay nóng Tinvay

Truyện:Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng - Chương 048

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng
Trọn bộ 114 chương
Chương 048
0.00
(0 votes)


Chương (1-114)

Siêu sale Shopee


Nhìn Hoàng Phủ Tấn đồng ý, nàng lại sức lực dồi dào, dứt khoát trực tiếp ngồi vào bên cạnh, nắm lấy cánh tay hắn, mặt chân thành, mà nhìn động tác thân mật như vây lại của nàng làm cho Hoàng Phủ Tấn khẽ nhíu mày, dù sao ở trong lòng hắn vẫn rất để ý đến gút mắc trước kia. Hắn thừa nhận, hắn rất để ý đến tên gian phu truyền thuyết kia, hơn nữa hắn còn phát hiện mình càng ngày càng bắt đầu để ý nàng.

Mà Tiểu Thiên chủ động gần sát hắn như vậy làm hắn nghĩ nàng có thể đối với người đàn ông nào cũng sẽ thân mật, tùy tiện như vậy hay không. Hắn vốn nên tức giận, nhưng không được, Tiểu Thiên bắt lấy cánh tay hắn như vậy làm hắn thế nào cũng bài xích không được.

"Hoàng thượng." Tiểu Thiên lên tiếng, thấy Hoàng Phủ Tấn khẽ nhíu mày, nàng dường như cũng ý thức được cái gì, liếc mắt nhìn tay của mình, nàng thức thời đưa tay thu về, trên mặt thoáng qua vẻ lúng túng.

Mà Hoàng Phủ Tấn rõ ràng chú ý đến hành động của nàng, hắn nghiêng đầu nhìn hai mắt của nàng, trên mặt nàng thể hiện sự lúng túng làm trong lòng hắn thoáng qua một tia đau lòng, nhưng cũng không nói gì.

"Nói đi." Thanh âmHoàng Phủ Tấn mềm hẳn xuống.

Thu thập hết sự lúng túng bất chợt vừa rồi, nàng lại khôi phục bộ dạng thường ngày, "Hoàng thượng, là như vậy, về vấn đề chúng ta mới thảo luận vừa rồi, ta cuối cùng cũng rút ra một kết luận rất quan trọng, kết luận này ngươi nhất định phải nghe rõ, hơn nữa phải nhớ kỹ, biết không?"

"Được, ngươi nói xem."

"Hoàng thượng, bộ dạng đẹp trai không phải là lỗi của ngươi, điểm này ta thừa nhận, nhưng bộ dáng đẹp trai mà lại đi ra ngoài chơi bời sẽ là sai lầm của ngươi rồi, đúng không?"

"Niếp Tiểu Thiên! Trẫm đi ra ngoài chơi bời lúc nào?" Thanh âmHoàng Phủ Tấn vang lên.

"Không phải là hôm nay sao." Tức giận liếc hắn một cái, Tiểu Thiên bật thốt lên, trí nhớ hôn quân này sao thế, cũng không phải hôm nay là người nào đó đi dạo kỹ viện, còn mang theo một đương triều Tể tướng cùng đi, đi thì đi thôi, còn đem nàng bắt trở về. Nàng rốt cục phát hiện hôn quân một khuyết điểm —— chính là tuổi còn trẻ, trí nhớ lại bị thoái hóa nghiêm trọng!

"Hôm nay trẫm rất phiêu diêu sao?" Hoàng Phủ Tấn đen mặt lại, nếu không phải là nàng ngày ngày nghĩ đến chuyện đi kỹ viện, hắn sẽ đi kỹ viện đem nàng mang về sao?

*****

"Ngươi không nhận tội mình đã ra ngoài chơi bời? Ngươi không nhận tội mình chơi bời còn mang theo Tể tướng đi dạo kĩ viện!" Tiểu Thiên từ trên giường đứng lên, bộ dạng oai phong này đột nhiên làm nàng có cảm giác cao cao tại thượng, ngay cả không khí cũng trở nên mát mẻ."Ngươi cũng không xem đó là địa phương nào, đó là nơi nam nhân tập trung, nữ nhân kiếm tiền. Ngươi mà đứng ở đó, nam nhân nhìn chỉ muốn tự sát, nữ nhân nhìn lại muốn dùng thân báo đáp ngươi, cái đó ta không có ý kiến, dù sao hậu cung ba nghìn rồi có thêm các cô nương Tầm Hoan lâu cũng không sao, nhưng nơi đấy còn có nam nhân nha, ngươi đến nơi đó rủi xảy ra án mạng thì sao? Ngươi không giết người nhưng người lại vì ngươi mà chết...".

"Niếp Tiểu Thiên, ngươi nói có phải quá khoa trương không!" Hoàng Phủ Tấn tức giận liếc nàng, chuyện khoa trương như vậy nàng càng nói lại càng hăng, hắn hiện tại đang hoài nghi nữ nhân này rốt cuộc là đang khen hắn hay là đang chê hắn đây!

"Không hề khoa trương!" Tiểu Thiên lập tức phản bác lời Hoàng Phủ Tấn.."Dù sao về sau, bất kể thế nào ngươi cũng không được phép ra khỏi cung."

"Niếp Tiểu Thiên, đây mới là câu ngươi muốn nói?" Hoàng phủ Tấn nheo mắt. Nghe được những lời này của Tiểu Thiên, hắn đã hiểu, nữ nhân này nói từ nãy tới giờ mục đích chính là không muốn hắn ra khỏi cung bắt nàng về.

Hắn biết nữ nhân này một chút cũng không chịu an phận mà.

"Câu... gì?" Nuốt một ngụm nước bọt, Tiểu Thiên trong mắt thoáng qua tia chột dạ. Ô oa

Hôn quân này sao mới nói một câu mà đã nhìn ra mục đích của nàng rồi.

"Câu gì? Ngươi cứ nói đi!"

"Ngươi... Ngươi đừng nhìn ta như vậy chứ sao." Tiểu Thiên rụt cổ không dám nhìn Hoàng Phủ Tấn.

" Không tệ a, Niếp Tiểu Thiên!" Hoàng Phủ Tấn đưa tay ra túm lấy nàng vào ngực, "Lần này thông minh không nhỏ a?"

"Không phải là thay đổi, là vẫn luôn như vậy!" Nuốt một ngụm nước bọt, Tiểu Thiên chớp cặp mắt mở miệng nói.

"Câm miệng!"

"A!" Nàng lập tức che miệng lại.

Hoàng Phủ Tấn nghiêm mặt, mặc dù rất muốn cười nhưng hắn vẫn nhịn lại. Đối phó với nữ nhân này không thể quá hiền lành được, nói nàng thông mình nàng dám nói mình vẫn luôn như vậy, da mặt cũng thật quá dày đi.

*****

"Ngươi không muốn trẫm xuất cung, trẫm xuất cung sẽ cắt đứt chuyện tốt của ngươi là đến Tầm Hoan lâu đúng không?"

"Đúng vậy!" Nàng gật đầu một cái, nhưng ngay sau đó lại ý thức được mình lỡ miệng, nàng lại lập tức lắc đầu "Không phải vậy, hoàng thượng!"

"Không phải vậy?" Hoàng Phủ Tấn lật một cái, đem Tiểu Thiên đè ở phía dưới, hai tay chống hai bên, đem nàng giam cầm giữa hai tay mình, mắt nhìn xuống nàng.

"Không... Không phải thế." Tiểu Thiên nhìn tư thế hai người bây giờ, nàng khẩn trương nuốt nước miếng. Má ơi! bây giờ là như thế nào a? Hôn quân muốn làm gì?

Sẽ không, sẽ không. Tỉnh táo! Tỉnh táo! Hôn quân đối với nàng không có chút lay động hay hứng thú. Nàng cũng không thể như lần trước để hắn chiếm tiện nghi a!

Lần này, nàng nhất định phải chống lại ánh mắt đầy mị lực giết người của tên hôn quân này.

"Hoàng... Hoàng thượng, ngài đổi lại tư thế có được không?" Nàng hỏi một cách vô tội.

"Không thể!" Nữ nhân này, còn dám cùng hắn cò kè mặc cả! Hoang Phủ Tấn cúi đầu nhìn nhìn tư thế của mình một chút, quả thật có chút mờ ám quá.

"Vậy... Vậy ngài tiếp tục nằm như vậy đi, ta...Ta sẽ dời đi chỗ khác!" Vừa nói liền muốn động đậy thân từ phía dưới Hoàng Phủ Tấn ra ngoài.

"Không cho phép nhúc nhích!" Vừa mới dời đi chưa được mấy cái liền bị lời nói cứng rắn của Hoàng Phủ Tấn cắt đứt.

Mỹ nhân này thật không biết nghĩ cái gì, để cho hắn tiếp tục nằm, nàng dời ra ngoài? Đem hắn thành cái gì? Ngu ngốc sao?

"Cái đó... Hoàng thượng, ngài không cảm thấy chúng ta như vậy rất kì quái sao?" Liếc mắt nhìn tư thế hai người bây giờ, nàng vô cùng "hảo tâm" nhắc nhở hắn.

"Không kì quái!" Hoàng Phủ Tấn trả lời, nhìn cặp mắt nàng không an phận chuyển động khắp nơi, hắn biết nàng đang rất khẩn trương. Thật ra không chỉ mình nàng, hắn đã thân mật qua nhiều nữ nhân nhưng bây giờ, e hèm, hình như cũng cảm thấy rất khẩn trương.

Cho dù hắn hiện tại vẫn giả bộ rất trấn địnhtrước mặt nữ nhân phía dưới này.

"Hoàng... Hoàng thượng, ngài... Ngài có lời gì cứ nói." Tiểu Thiên đem tầm mắt chuyển dời đi nơi khác cũng không có gan nhìn Hoàng Phủ Tấn lấy một cái.

Má ơi như bây giờ còn "kích tình đùa giỡn" hơn màn ngày đó khiến nàng khẩn trương, trên lưng cũng toát mồ hôi.

*****

"Niếp Tiểu Thiên, nói một hơi dài, ý của ngươi là không muốn cho trẫm xuất cung có đúng không?" Hoàng Phủ Tấn nheo mắt, ánh mắt nguy hiểm khiến cho Tiểu Thiên rùng mình một cái.

"Thật ra ta là vì dân chúng của ngươi đó."

"Nói thật!" Hoàng Phủ Tấn thanh âm vang lên.

"Thực...... Lời nói thật chính là, chính là hoàng thượng ngài quá đẹp trai, vừa ra cung sẽ tạo thành khủng hoảng."

"Còn không nói thật!"

"Đây chính là lời nói thật nha." Lần này, nàng chết cũng không thừa nhận ở trước mặt hôn quân, nàng không ngu a, nếu thừa nhận, về sau còn có thể đến Tầm Hoan lâu lêu lỗng sao?

"Không tệ a, Niếp Tiểu Thiên, càng ngày càng thông minh rồi?"

"Cảm... Cám ơn hoàng thượng khích lệ!"

"Ai khen ngươi!"

"Ngươi a." Tiểu Thiên trả lời rất vô tội, chơi xỏ lá là sở trường của nàng, là sở trường mà không sử dụng thật tốt, không phải thành " Sở đoản đặc biệt " sao? Vóc người không đẹp, cũng không thể đem sở trường của mình để đó không sử dụng nha.

"Niếp Tiểu Thiên......" Trong mắt Hoàng Phủ Tấn chợt thoáng qua một tia cười quỷ dị, thanh âm êm ái khiến cho Tiểu Thiên không tự chủ được mà rùng mình một cái, mặt đầy vẻ phòng bị nhìn chằm chằm Hoàng Phủ Tấn.

Chỉ thấy hắn đưa tay qua, nghịch tóc nàng mềm mại, bóng loáng như tơ, mang theo vài phần trêu đùa.

"Hoàng...... Hoàng thượng, ngươi đừng...... Đừng động thủ động cước." Nha, hôn quân này định câu dẫn nàng!

"Sai rồi, Thiên Thiên, trẫm chỉ động thủ, vẫn chưa động cước." Khóe miệng Hoàng Phủ Tấn vẫn luôn treo nụ cười làm cho Tiểu Thiên cảm thấy nụ cười âm trầm vô cùng, nụ cười này để cho nàng cảm thấy so với hôn quân nổi giận lúc còn kinh khủng hơn gấp trăm lần.

"Nhưng..." Má ơi, hôn quân này tuyệt đối là cố ý trêu đùa nàng, NND, thì ra hôn quân này còn có loại bản lãnh này, nếu là cùng nàng đến thế kỷ 21 mở sòng bạc, hắn tuyệt đối có thể trở thành đại nguyên soái kiếm ra bó bạc lớn nha.

"Tầm Hoan lâu rốt cuộc có chỗ nào hay mà làm cho ngươi để ý như vậy??"

"Như Mộng a." Bị Hoàng Phủ Tấn làm cho cả thần kinh cũng treo ngược, Tiểu Thiên khẩn trương ngoan ngoãn nói ra ý nghĩ thật của mình.

"Niếp Tiểu Thiên, Như Mộng là một phụ nữ!" Tay Hoàng Phủ Tấn ngừng lại, tức giận nhìn chằm chằm Tiểu Thiên, hắn hiện tại thật hoài nghi, nữ nhân dưới người hắn có thể đúng như theo lời nói bị đồng tính hay không, thế nhưng nàng ta lại cảm thấy hứng thú đối với một nữ nhân như vậy!

*****

Hôn quân là thí sinh tốt nhất!

"Nhưng nàng là nữ nhân xinh đẹp a." Tiểu Thiên không nghe được ý tứ trong lời nói của Hoàng Phủ Tấn, nàng rất vô tội mở miệng nói. Nghĩ đến gương mặt xinh đẹp của Như Mộng đang bị chà đạp ở Tầm Hoan lâu, nàng liền đau lòng gay gắt!

Ai, nếu nàng là đàn ông thì đã sớm đã đem Như Mộng cưới về làm lão bà nha.

Đáng tiếc, lắc đầu một cái, nàng mặt ảo não, sao nàng lại không phải là nam nhân. Nếu không, lúc xuyên qua tới cho nàng là một nam nhân có tiền cũng được a, tựa như hôn quân này vậy.

Eh? Đợi đã? Hôn...... Hôn quân?

Tiểu Thiên lập tức đem tầm mắt chuyển sang Hoàng Phủ Tấn, trong mắt lộ ra những tia sáng lấp lánh, độ cong khóe miệng không ngừng khuếch đại.

Trong mắt nàng đột nhiên xuất hiện ánh sáng dĩ nhiên là bị Hoàng Phủ Tấn thu hết vào mắt, nữ nhân này mới vừa còn một bộ dạng ảo não, lại không biết như đi vào cõi thần tiên nơi nào, hiện tại bày ra bộ dạng này rõ ràng có thể coi là bộ dáng tính kế với hắn, cặp mắt Hoàng Phủ Tấn híp lại.

Nữ nhân này lại muốn giở trò quỷ gì.

"Hoàng thượng, hoàng thượng!" Tiểu Thiên kích động lắc lắc cánh tay Hoàng Phủ Tấn, cũng không còn để ý hiện tại mình đang nằm ở phía dưới Hoàng Phủ Tấn, nàng đang cao hứng chỉ thiếu điều nhảy lên thôi.

Đúng vậy, nàng không thể cưới Như Mộng, nhưng có người có thể cưới mà, người này vừa có quyền lại có thế, vóc người lại đẹp, dáng vóc càng thêm tuấn tú, cùng Như Mộng thật đúng là xứng đôi a, nam nhân trước mắt này tuyệt đối là thí sinh cưới Như Mộng tốt nhất.

Con mẹ nó, lúc trướcsao mình lại đem tên hôn quân tốt như thế này mà quên mất nhỉ?

"Làm gì?" Hoàng Phủ Tấn tức giận đáp một tiếng, tay từ trên mặt nàng dời ra, nữ nhân này chỉ cần bị một chuyện khác hấp dẫn, như vậy tay hắn đang trêu chọc nàng sẽ không thể thu hút sự chú ý của nàng nữa.

"Hoàng thượng, ngươi gần đây có nghĩ tới chuyện muốn lập phi tử hay không?" Tiểu Thiên cứ nằm ở phía dưới Hoàng Phủ Tấn như vậy, cùng Hoàng Phủ Tấn đối mặt nhìn nhau, bộ dạng cùng vẻ mặt đầy mong đợi làm cho Hoàng Phủ Tấn cảm thấy không vui.

"Ngươi hỏi chuyện này làm gì?" Hoàng Phủ Tấn nhìn về phía nàng, lạnh lùng mở miệng nói.

"Nhất định có, đúng không?" Tiểu Thiên cũng không có trả lời vấn đề của hắn, trực tiếp giúp Hoàng Phủ Tấn trả lời, "Hoàng thượng, ngươi không cảm thấy hậu cung nữ nhân quá ít sao, ngươi cần phải đi tìm a, cũng không cần quá nhiều, một là đủ rồi, hoàng thượng, ta giới thiệu cho ngươi một người có được hay không?"


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-114)