← Ch.039 | Ch.041 → |
"Vâng, tại hạ Đoạn Ngự!" Nhắm mắt, Đoạn Ngự mở miệng nói.
"Oa, thì ra là Đoàn Dự mê người như vậy, đẹp mắt như vậy, ngươi so với Đoàn Dự trong truyền thuyết đẹp mắt hơn nhiều." Tiểu Thiên đưa tay khoác lên vai Đoạn Ngự, làm cho trong long Đoàn Dự âm thầm kêu khổ, Hoàng hậu nương nương này cũng thật quá tùy tiện đi? Nàng thật không thấy hoàng đế lão Đại đang đứng ở đây sao? Nếu nàng muốn phạm tội háo sắc cũng phải tìm thời gian thích hợp a, ngay trước mặt hoàng đế lão Đại liền đối với hắn "Làm loạn", lần này, chẳng những nàng chết, hắn cũng sẽ chôn theo cùng luôn. Tấn, ngươi nên nhìn cho rõ nha, không phải là ta chủ động, là vị hoàng hậu nương nương này quá chủ động.
Dĩ nhiên, nàng hành động như vậy đã làm cho trong bụng Hoàng Phủ Tấn vốn là đang nổi giận càng thêm giận dữ hơn, nhìn dáng vẻ, cơn lửa giận này lúc nào cũng sẽ làm cho cả tòa Mộng Yên Các tan thành mây khói.
Hoàng Phủ Tấn một bụng lửa giận không chỗ phát tiết, nữ nhân đáng chết này, sao lại không biết xấu hổ, ngay trước mặt của hắn cùng nam nhân khác thân mật như vậy!
Nàng...... Nàng còn dám khoác lên trên vai Ngự! Nữ nhân đáng chết này, còn không mau buông tay!
Hoàng Phủ Tấn giận đến hận không thể đem Tiểu Thiên trực tiếp ném ra từ cửa sổ, nhưng hắn hiện tại không thể tùy tiện bại lộ thân phận.
Được, hắn nhịn! Trở về mới hảo hảo thu phục nữ nhân này!
Đoạn Ngự lại liếc Hoàng Phủ Tấn một lần nữa, lúc này trong mắt hoàng đế lão Đại có cái cổ lửa thật đã có thể đốt trọi cả Tầm Hoan Lâu.
Khóe mắt của hắn thoáng qua một nụ cười giảo hoạt.
Hắn cũng không lấy tay Tiểu Thiên đang khoác trên vai hắn ra, chẳng qua là người này cũng có chút quá nhỏ bé, hắn nghiêng bả vai cho nàng đặt tay lên, cũng thật sự cực khổ.
Giảo hoạt cười một tiếng, hắn đổi tư thế, mà chính hắn cũng biết động tác tiếp theo của mình nhất định sẽ làm người kia đang giận sẽ càng giận dữ hơn, nhưng lại không thể phát tiết.
Đem tay Tiểu Thiên từ trên vai mình dời đi, hắn ngược lại đưa một tay nắm ở bả vai Tiểu Thiên, ừ, tư thế như vậy thoải mái hơn, nhưng là trong lòng người kia cũng không thư thái, ở trong lòng Đoạn Ngự nghĩ tới, khóe miệng lại khẽ nâng lên.
"Lý vương gia quá khen." Đoạn Ngự cười, Hoàng Phủ Tấn hỏa khí lại càng lúc càng lớn.
Nắm chặc hai quả đấm, hắn hận không thể tiến thêm một bước nữa để đánh tên Đoạn Ngự này, cái tên tiểu tử đáng chết này, lại dám can đảm ở trước mặt hắn đặt tay lên bả vai nữ nhân Niếp Tiểu Thiên kia!
"Di? Bạch đại ca, làm sao ngươi thoạt nhìn giống như rất tức giận vậy." Thấy trên mặt Hoàng Phủ Tấn mang bộ dạng hận không được đem hắn hung hăng đánh một trận này, trong lòng Đoạn Ngự sớm sung sướng ngất trời.
*****
Bạch đại ca?
Tiểu tử này không gọi hắn ngược lại đã sắp quên, cái nữ nhận chết tiệt Niếp Tiểu Thiên này rốt cuộc lấy cho hắn cái tên gì thế này, còn có thể thành như vậy.
Bạch Thập Nhị? Nàng ngược lại hạ bút thành văn.
Còn có, tên tiểu tử này hỏi như vậy là có ý gì? Nụ cười trong mắt của hắn như vậy là có ý gì? Tiểu tử này là tự tìm cái chết có phải không?
Hoàng Phủ Tấn tức điên rồi, bình thường bị nữ nhân Niếp Tiểu Thiên này chọc tức, hắn đã đủ tức giận, hiện tại ngay cả tên Ngự tiểu tử này cũng ở đây chọc tức hắn.
Tiểu tử này tuyệt đối là cố ý.
Nghe Đoạn Ngự nói như vậy, Tiểu Thiên cũng len lén liếc Hoàng Phủ Tấn một cái.
Oa không nghĩ được! Quả nhiên hôn quân này thật sự rất tức giận, Nha Nha, khuôn mặt đen thành như vậy.
Hôn quân này, tám phần là thấy nàng lấy tiền của hắn vào kỹ viện, trong lòng khó chịu, chưa từng thấy qua người nào hẹp hòi như vậy, lão Đại một quốc gia, vì tiền mà hắn tức thành như vậy, quả nhiên là gà càng mập càng không thể lấy lông gà ra.
Như Mộng mấy người nhìn trước mắt, khóe miệng của nàng luôn cong lên giống như đang cười.
Thấy không khí không đúng, nàng nâng rượu mở miệng nói: "Ba vị công tử hay là ngồi xuống nói chuyện."
"Cũng tốt." Mày Đoạn Ngự giương lên, nhìn Như Mộng một cái, trong lòng thoáng qua một tia kinh ngạc.
Nữ nhân này rất quen thuộc, giống như đã gặp qua ở đâu. Ở trong lòng Đoạn Ngự đặt câu hỏi.
Nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, chẳng qua là theo bản năng nhìn Như Mộng nhiều hơn một chút.
Nghi ngờ trên mặt Đoạn Ngự Như Mộng cũng chú ý tới, nàng hơi chột dạ cúi đầu, không dám nhìn Đoạn Ngự một cái.
Liên tục rót trà cho ba người bọn họ, ánh mắt Đoạn Ngự dừng lại ở trên người nàng khiến cho nàng cảm thấy rất khẩn trương, nàng cảm giác tim đập rất nhanh.
"Chư vị công tử xin mời dùng trà." Như Mộng khẩn trương mở miệng nói.
Suy nghĩ của Đoạn Ngự bị thanh âm của Như Mộng kéo trở lại, trên mặt thoáng qua một tia mất tự nhiên.
Hắn làm sao lại nhìn chằm chằm một nữ nhân lâu như vậy, mỹ nữ thiên hạ không phải là đều một dạng sao, giống như đã từng quen biết thì có gì kỳ quái chứ.
"Cám ơn!" Nhận lấy trà trong tay Như Mộng bưng lên uống một hớp, che dấu sự chột dạ của mình.
Tiểu Thiên nhìn Hoàng Phủ Tấn, mặc dù đầy bụng hỏa khí, nhưng hiện tại nàng cũng không dám phát tác, nếu tùy tiện khiêu khích hôn quân, hắn sẽ trực tiếp ở kỹ viện giết chết nàng cũng nói không chừng, như vậy nàng không phải là bị giết rất oan sao.
*****
Nhưng...... Sau khi hồi cung, hôn quân này có hay không lại gây phiền toái cho nàng. Huhu đồng dạng là người, người ta thì đang hưởng thụ cuộc sống, tại sao nàng xuyên qua lại làm hoàng hậu, cả ngày luôn nghĩ biện pháp phòng ngừa hôn quân ám toán nàng.
Tính, tính, vẫn là nên thức thời một chút, thừa dịp bây giờ hôn quân vẫn chưa phát tác, trước nên lấy lòng hắn.
Nghĩ như vậy, từ khóe miệng nàng nặn ra một nụ cười, bưng trà qua đưa tới trước mặt Hoàng Phủ Tấn: "Hắc hắc
Bạch đại ca, ngươi uống trà đi!"
Động tác của Tiểu Thiên khiến cho Hoàng Phủ Tấn hơi ngẩn ra, nữ nhân này lại đang giở trò quỷ gì?
Giương mắt nhìn nàng một cái, nhìn nụ cười lấy lòng trên khuôn mặt nàng, Hoàng Phủ Tấn gần như nhìn ra điều gì.
Nữ nhân này không phải là lo lắng sau khi hồi cung, hắn sẽ chỉnh nàng chứ?
Hừ! Ngược lại mình lại sợ nàng chỉnh mình mới đúng.
Hoàng Phủ Tấn trợn mắt nhìn nàng một cái, nhận chén trà từ trong tay nàng, nghiêm mặt mở miệng nói: "Đa tạ, Lý vương gia."
"Không cần khách khí, phục vụ Bạch đại ca ngài là chuyện nên làm nha, ha ha
" Tiểu Thiên cười nịnh nọt. Hôn quân ngươi, nếu không phải là sợ móng vuốt cẩu của ngươi cắt đầu của ta xinh đẹp, ai sợ ai, ngươi cố ý muốn bày ra bộ dạng dáng vẻ hoàn hảo chết tiệt này cho lão nương nhìn.
"Lý vương gia giống như không phục lắm." Nhìn thấy trên vẻ mặt Tiểu Thiên khó chịu cực kỳ, Hoàng Phủ Tấn lạnh lùng mở miệng nói.
"Không có, không có, làm gì có chứ." Nghe Hoàng Phủ Tấn nói như vậy, Tiểu Thiên lập tức bày ra nụ cười so với khóc còn khó coi hơn: "Chúng ta đều là người cùng chung chí hướng, nên kính trọng lẫn nhau nha, có đúng hay không, ha ha
~" Ôi ôi, tại sao mỗi lần nhìn về phía hôn quân này, nàng laị cười không nổi vậy.
"Cùng chung chí hướng? Ai cùng chung chí hướng với ngươi?" Hoàng Phủ Tấn vẫn luôn nghiêm mặt, nữ nhân này cũng quá nâng ình.
Không đỡ được! Không đỡ được! Không đỡ được! Vẻ mặt như thế là sao! Thế nhưng lại đối với nàng bày ra bộ dạng khinh thường này.
Đáng giận, hắn thật cho rằng nàng muốn cùng với hắn cùng chung chí hướng, còn không phải là lo lắng hắn vô sỉ đem ngôi vị hoàng đế ra nghiền ép nàng sao, nên nàng mới ở lấy lòng hắn sao? Là lấy lòng, không phải là thật! Hắn lại còn tưởng là thật.
Cúi thấp đầu, nàng khó chịu quắt quắt miệng, lại một lần nữa ngẩng đầu lên, nụ cười vẫn như cũ: "Chúng ta đều là đi kỹ viện chơi, chẳng lẽ không phải cùng chung chí hướng sao?"
*****
Tức chết ngươi tên hôn quân! Nàng chỉ tới đi dạo kỹ viện mà thôi, hắn còn đuổi giết tới kỹ viện, tới thì tới, còn bày ra mặt thối cho nàng thấy.
Cái tên vô sỉ lưu manh này, mình cũng đi tới kỹ viện chơi, có tư cách gì nói nàng.
"Phốc ——"
Lời nói của Tiểu Thiên khiến cho Đoạn Ngự cuối cùng vẫn là không nhịn được mà bật cười, thậm chí còn không sợ chết chen lời vào: "Đúng, Vương gia nói đúng, chúng ta đều là người cùng chung chí hướng!"
"Người nào cùng chung chí hướng với nàng!" Hoàng Phủ Tấn nổi giận rống lên, nữ nhân đáng chết này, lại đem việc đến dạo kỹ viện đáng chết nói thẳng ra như vậy.
"Ngươi nha!"
"Ngươi nha!"
Tiểu Thiên cùng Đoạn Ngự đồng thời mở miệng, làm ặt Hoàng Phủ Tấn càng thêm tối.
Không phải chứ!
Tiểu Thiên cùng Đoạn Ngự len lén vỗ vỗ tay, bất quá không dám cho hoàng đế lão Đại nhìn thấy, nếu không bọn họ thật là sẽ anh niên tảo thệ. (Chết sớm)
"Hai người các ngươi......" Hai người Tiểu Thiên cùng Đoạn Ngự mờ ám hắn là không nhìn thấy, chẳng qua là nhìn hai người bọn họ phối hợp rõ ràng như vậy lại còn bày ra một dảng vẻ vô tội nhìn mình, Hoàng Phủ Tấn hỏa khí thế nào cũng không nén xuống được.
Hắn liền muốn ngay tại chỗ đem đầu hai người dáng vẻ vô tội này lấy xuống.
Đúng, hắn tức giận, hắn quả thật rất tức giận, hai người này thật đáng chết, mới gặp mặt lần đầu tiên, thế nhưng lại thân mật đến loại này!
Hoàng Phủ Tấn cắn răng, lại không thể phát tác.
Chẳng qua là —
Sắc mặt của hắn trong nháy mắt chìm xuống, chân mày khẽ nhíu, hai người bọn họ thân mật mắc mớ gì tới hắn? So hắn lại tức giận, lúc nãy tại sao phải tức giận như vậy. Hắn vốn là rất ghét cái nữ nhân đáng chết Niếp Tiểu Thiên này, nếu như vậy, nàng thân mật với ai, cùng nam nhân nào thân mật là quyền của nàng? Hắn có lý do gì để tức giận? Hoàng Phủ Tấn tự hỏi mình như vậy.
Chân mày vẫn nhíu chặt, hắn vẫn là không tìm được bất kỳ lý do gì để tức giận!
Đáng chết! Trong lòng Hoàng Phủ Tấn thầm mắng một tiếng.
Không sai, nguyên nhân hắn tức giận, chỉ là bởi vì Niếp Tiểu Thiên là hoàng hậu của hắn, nếu là hoàng hậu của hắn, nên giữ bổn phận, coi như là hắn không muốn nữ nhân này, hắn cũng không cho phép nữ nhân của hắn cùng nam nhân khác thân mật như vậy!
Đúng, đúng, đây chính là lý do khiền hắn tức giận! Trừ cái này, không có nguyên nhân khác. Hoàng Phủ Tấn vì việc mình sinh khí rốt cuộc cũng tìm được một cái lý do rất tốt, nhưng ngay cả là lý do này chính hắn cũng không tin nổi.
*****
Như Mộng nhìn hiện trường đang "Khói lửa tràn ngập", nàng nhắm mắt chen vào, "Hiếm khi các vị công tử ở chung một chỗ, hay là để Như Mộng bêu xấu, vì mấy vị khảy một khúc nhạc được không?."
Những lời này là Như Mộng nói với ba người họ, nhưng lại không dám nhìn về phía Đoạn Ngự.
Tiểu Thiên nghe được Như Mộng nói vậy, như tìm được cớ thoát thân, nếu cứ tiếp tục trừng mắt nhìn tên hôn quân này không phải sẽ bị ánh mắt của hắn giết chết sao. Đề nghị này của Như Mộng thật tốt! Tiểu Thiên ở trong lòng hăng hái khen một câu.
Nghĩ như vậy nàng liền vòng qua người Đoạn Ngự ra ngoài, "Tốt tốt, đề nghị của Như Mộng không tệ, nói đến đánh đàn, ta cũng có chút hiểu biết, không bằng để ta đàn ấy vị nghe một bản, như thế nào? Hiếm khi thấy được Bạch đại ca ngài ở đây, haha
"
Khuôn mặt tươi cười của Tiểu Thiên mang theo sự nịnh hót, tốt nhất là nàng hát, hát đến khi nào mặt tên hôn quân này chuyển biến tốt lên một chút, tươi tắn lên một chút.
Ai ~ ~ Nhưng nàng cũng thật khờ, đáng ra nên để cho Đóa nhi cầm thêm nhiều tiền một chút, sau đó biến mất vô ảnh vô tung để cho tên hoàng đế này muốn cũng không tìm được nàng, bây giờ còn phải lo lắng hôn quân tìm nàng phiền toái sao? Giờ đây nghĩ lại thật sự trách mình quá ngu ngốc.
Nghĩ tới đây, Tiểu Thiên ảo não lắc đầu một cái. Hoàng Phủ Tấn thấy bộ dạng này của nàng, sắc mặt của hắn trở nên tốt hơn rất nhiều.
"Ngươi lại muốn hát?".
Nhớ tới lúc nữ nhân này còn ở trong lãnh cung, tiếng hát của nàng giống như bị sét đánh trúng lay động không ngừng, hoặc bài hát "Trăng sáng đại biểu lòng ta" gì đó có vấn đề, nữ nhân này khi nào thì có thể hát ra những ca khúc bình thường.
Thật không thể chịu nổi! Vẻ mặt kia là sao vậy?
Thấy Hoàng Phủ Tấn chẳng thèm nhìn đến bộ dạng của nàng, nàng nhìn cũng biết, hôn quân này lại xem thường nàng.
Cái gì gọi là nàng lại muốn hát? Chẳng lẽ nàng hát rất khó nghe sao? Thật đúng là không biết thưởng thức nghệ thuật.
Vô tội chớp chớp cặp mắt, lửa giận trong đôi mắt tạm thời lui xuống, khóe môi khẽ nở nụ cười vô cùng cứng ngắc
"Ngài không cảm thấy tiếc sao?"
← Ch. 039 | Ch. 041 → |