← Ch.032 | Ch.034 → |
"Tấn nhi, sao con lại làm thế? Thiên Thiên cũng bị thương, con còn nhẫn tâm la hét con bé như vậy?" Trên mặt Thái Hoàng Thái Hậu tràn ngập cảm xúc bất mãn.
"Hoàng tổ mẫu, nàng......"
"Hoàng thượng, Thiên Thiên biết ngài không thích Thiên Thiên, Thiên Thiên cũng không muốn quấn ngài, chẳng qua là, cái chân này thật rất không thuận tiện mà!" Vừa nói, còn đang nắm long bào của Hoàng Phủ Tấn mãnh liệt lau mặt của mình.
"Niếp Tiểu Thiên, ngươi dám cầm y phục của trẫm lau nước mắt!" Hoàng Phủ Tấn thật sự giận đến mức muốn đem nữ nhân chết tiệt này thật xa khỏi tầm mắt của mình, nhắm mắt làm ngơ!
"Hừ hừ! Có bản lãnh ngươi ở ngay trước mặt hoàng tổ mẫu, đem ta ném ra đi, nếu như ngươi thực sự muốn làm cho lão nhân gia tức chết!" Tiểu Thiên đắc ý nâng khóe miệng lên, dùng thanh âm chỉ có hai người bọn họ nghe được hướng về phía bên tai của Hoàng Phủ Tấn nói.
"Niếp Tiểu Thiên, ngươi đừng cho là trẫm không dám!"
"Tốt, ngươi dám, ngươi dám, ngươi ném đi, dù sao ta đã gãy một cái tay, một chân rồi, ta cũng vậy không quan tâm hai món còn lại có gãy tiếp nữa hay không." Tiểu Thiên nói xong, bộ dáng làm ra vẻ không hề sợ hãi, nàng mới không tin hôn quân này thực có can đảm ngay trước mặt lão thái thái, nỡ xuống tay đem nàng ném ra ngoài.
"Tốt, trẫm sẽ để cho ngươi thử một chút cảm giác bị tàn phế!" Vừa dứt lời, Hoàng Phủ Tấn cúi người xuống, bế bổng Tiểu Thiên lên.
"A —— Hôn quân, ngươi làm thật sao?" Lần này, Tiểu Thiên luống cuống, không thể nào nha, lão thái thái vẫn rất có lực uy hiếp, tại sao hôm nay hôn quân này thật sự dám xuống tay với nàng cơ chứ?
"Trẫm không tâm tình đùa giỡn với ngươi!" Mặt Hoàng Phủ Tấn vẫn đen, nữ nhân đáng chết này, lần nào cũng ỷ vào hoàng tổ mẫu, không hề sợ hãi uy hiếp hắn như vậy, nàng thật cho là hoàng đế này như hắn dễ dàng chịu uất ức sao?
"Nhưng...... Nhưng hoàng thượng, ta, ta chỉ nói đùa mà!" Tiểu Thiên nghẹn miệng, lão thái thái dĩ nhiên cũng đứng giả ngu không để ý tới nàng, đoán chừng cũng là bị khí thế này của hôn quân dọa sợ.
"Phải không?" Hoàng Phủ Tấn cười lạnh một tiếng, "Niếp Tiểu Thiên, lúc mới vừa uy hiếp trẫm, ngươi không phải rất đắc ý sao?"
"Nhưng bây giờ không thể đắc ý, nghĩ đi nghĩ lại, ai lại muốn mình tàn phế chứ!" Cúi đầu, Tiểu Thiên lập tức trở nên đàng hoàng.
Thật là lạ, lão thái thái tại sao vẫn chưa lên tiếng chứ, chẳng lẽ bà thật sự hy vọng đứa cháu lòng dạ hiểm độc này của bà, đem cháu dâu như nàng ném đến tàn phế sao.
*****
Tiểu Thiên trả lời làm cho Hoàng Phủ Tấn vừa bực mình vừa buồn cười, hắn phát hiện mình hoàn toàn không có biện pháp gì với nữ nhân này, đôi khi bị một vài lời nói ngây thơ của nàng làm cho không có một chút tính khí.
Thái Hoàng Thái Hậu vẫn không nói gì, cặp mắt vẫn vây quanh vẻ mặt đứa cháu nội yêu quý của mình đang biến chuyển, Tấn nhi lại cười rồi? A, vui thật đó!
Thật ra thì bà hoàn toàn biết nha đầu Thiên Thiên kia đang giả bộ khóc, bất quá nha đầu này nước mắt thật đúng là nói đến là đến. Con bé này thật sự cho rằng hoàng tổ mẫu như bà đã già nên hồ đồ rồi không nhìn ra nó đang giả vờ hay sao? Chẳng qua bà chỉ muốn nhìn đứa cháu yêu quý của mình đùa giỡn cùng cháu dâu mà thôi.
Nhìn đứa nhỏ Tấn nhi này, bị Thiên Thiên làm cho tính khí lúc lên lúc xuống, phát hiện trò chơi này —— Càng ngày càng vui nhộn.
Trong mắt Thái Hoàng Thái Hậu lộ ra mấy phần mong đợi.
"Ngươi ngược lại nên biết phận mình!" Hoàng Phủ Tấn liếc nàng một cái, lạnh lùng mở miệng nói.
"Vậy...... Hoàng thượng, ngài...... Có thể cho ta xuống đất hay không?" Nàng e dè nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn, sợ đến mức nuốt một ngụm nước bọt, nàng cũng không hy vọng tay chân còn lại của mình cũng bị gãy luôn, đến lúc đó thật đúng là kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay.
"Trẫm......"
"Không được!" Hoàng Phủ Tấn đang không biết nên nói gì, lại bị Thái Hoàng Thái Hậu vượt lên trước một bước,
"Một hoàng hậu lại dám uy hiếp hoàng thượng, không thêm một chút trừng phạt làm sao được?"
"Không phải đâu, hoàng tổ mẫu, ngài......"
Không chỉ là Tiểu Thiên, mà ngay cả Hoàng Phủ Tấn cũng bởi vì lời nói của Thái Hoàng Thái Hậu hơi ngẩn ra, đây hoàn toàn vượt ra ngoài dự liệu của hắn. Theo lý thuyết, hoàng tổ mẫu yêu thương nữ nhân này còn không kịp, làm sao có thể lên tiếng muốn trừng phạt nàng chứ.
"Thiên Thiên, ngươi ỷ vào Ai gia sủng ái, ba phen mấy bận chọc giận hoàng thượng, hôm nay lại còn cầm long bào để lau nước mắt, đúng là đại nghịch bất đạo, Tấn nhi, Ai gia không cần biết, con muốn xử trí con bé này thế nào là tùy con, hoàng tổ mẫu tuyệt không nói một câu!" Thái Hoàng Thái Hậu nghiêm mặt, trịnh trọng một cách lạ thường.
"Hoàng tổ mẫu, trẫm......" Nhìn dáng vẻ cương quyết như thế của Thái Hoàng Thái Hậu, nhưng Hoàng Phủ Tấn không biết nên làm như thế nào, liếc mắt nhìn Tiểu Thiên mếu máo đáng thương trong ngực đang nhìn mình, lại nhìn vẻ mặt cương quyết không tha của Thái Hoàng Thái Hậu, hắn khó xử nhíu mày.
*****
Nếu là trước đây, hắn nhất định không chút nào suy tính, liền đem nữ nhân này ném ra bên ngoài phạt đánh, nhưng bây giờ...... Hắn lại phát hiện mình hoàn toàn không thể xuống tay, nhất là thấy bộ dạng đáng thương bị gãy tay gãy chân như thế này của nàng.
Hôm nay Hoàng tổ mẫu làm sao vậy? Ngài không phải luôn luôn bao che cho nữ nhân này hay sao? Hiện tại làm cho hắn có chút khó xử, cỡi hổ khó xuống.
"Thế nào? Tấn nhi? Không phải con rất muốn dạy dỗ nha đầu chết tiệt kia sao? Hôm nay hoàng tổ mẫu tuyệt đối không cản con, con muốn xử trí như thế nào cũng được." Thái Hoàng Thái Hậu nhân lúc lửa cháy đổ thêm dầu lần nữa tăng thêm một câu.
"Trẫm......" Lại nhìn Tiểu Thiên trong ngực mình một lần nữa, đáng chết, thế mà hắn lại không nỡ xuống tay! Trên mặt Hoàng Phủ Tấn tràn đầy ảo nảo.
"Hoàng thượng, ngài phải tĩnh táo." Tiểu Thiên ngẩng đầu lên, nhìn Hoàng Phủ Tấn, e dè nhắc nhở.
"Câm miệng!" Hoàng Phủ Tấn lạnh lùng trợn mắt nhìn nàng, nữ nhân này không an phận một chút nào sao, nàng còn dám nói nhiều!
"A
" Mặc dù rất không tình nguyện, nhưng nàng rất nghiêm túc cúi đầu.
Hiện tại ngay cả bùa hộ mạng như lão thái thái cũng mất đi, nàng chỉ có thể dựa vào mình, nói thế nào cũng phải đợi đến ngày tay chân mình lành lặn rồi hãy tính tiếp.
"Tấn nhi?" Thái Hoàng Thái Hậu lại một lần nữa mở miệng, trong lòng đã sớm hồi hộp, quả nhiên là cháu ngoan của bà, bà cũng biết tiểu tử này đối với nha đầu đang ôm siết trong ngực kia không thể nào xuống tay được, nếu không bà thực sự cũng sẽ không nói những lời kích thích hắn như thế.
"Hoàng thượng......" Mím miệng, Tiểu Thiên lại một lần nữa đáng thương nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn, âm thầm cầu nguyện trong lòng: Ngàn vạn lần đừng đem ta ném ra ngoài nha.
"Hoàng thượng, Tướng gia ở Ngự thư phòng cầu kiến!" Đang lúc này, Phúc Quý chợt xuất hiện ở cửa, để cho trong mắt Hoàng Phủ Tấn chợt sáng lên.
"Ừ, biết rồi, trẫm sẽ đi ngay bây giờ!" Cảm giác được mình giống như được thả lỏng một hơi, Hoàng Phủ Tấn lạnh lùng liếc mắt nhìn Tiểu Thiên trong ngực, mở miệng nói: "Trẫm tạm thời bỏ qua cho ngươi, ngoan ngoãn ở đây đợi trẫm!!" Nói xong, đem Tiểu Thiên để xuống, thậm chí là bỏ vào trên ghế ở bên cạnh, điểm này làm cho nụ cười trong mắt Thái Hoàng Thái Hậu càng thêm sâu.
"Hoàng tổ mẫu, Tôn nhi cáo lui trước."
"Được rồi, con trước đi đi, công sự quan trọng hơn!" Thái Hoàng Thái Hậu cũng không tiếp tục nữa, dù sao nếu đã biết tiểu tử này đối với nha đầu Thiên Thiên này vẫn có chút đau lòng, như vậy thời gian còn dài mà, không cần phải quá vội vã.
*****
"Tôn nhi cáo lui!"
Sau khi Hoàng Phủ Tấn rời đi, trái tim đang treo ngược của Tiểu Thiên rốt cục để xuống, "Nguy hiểm thật nguy hiểm thật, thật đúng là quá sợ tên hôn quân này ném mình đến tàn phế mất!"
"Thiên Thiên, làm rất tốt!" Thái Hoàng Thái Hậu đắc ý hướng Tiểu Thiên giơ ngón tay cái lên.
"Cái...... Cái gì?" Trong mắt Tiểu Thiên mang theo nghi ngờ rõ ràng, lão thái thái này làm sao vậy, một hồi một mặt, đầu tiên hận không thể thay cháu của bà đem mình ném ra bên ngoài, hiện tại lại trở nên có chút mùi vị tà tà?
"Không có gì." Thái Hoàng Thái Hậu cười có chút thần bí, nhưng cũng không nói trắng ra, chuyện của những người trẻ tuổi này, thì nên để bọn họ tự đến với nhau, lão nhân gia như bà cũng không cần nhiều chuyện.
"Hoàng tổ mẫu, ngài hôm nay thật kỳ quái." Mặt Tiểu Thiên đầy phòng bị nhìn Thái Hoàng Thái Hậu, nàng có cảm giác, cảm thấy lão thái thái này giống như là đang âm mưu gì đó với nàng.
"Không có, không có, không kỳ quái, tâm tình Ai gia hôm nay đặc biệt tốt." Trong mắt Thái Hoàng Thái Hậu mang theo nụ cười khó nén.
Tiểu Thiên nhìn nụ cười trên mặt của Thái Hoàng Thái Hậu, Tiểu Thiên luôn luôn cảm thấy có điểm lạ, nhưng không thể xác định nguyên nhân.
Ai, tính, tính, không muốn, hiện tại mấu chốt là đem tay chân bị thương này của mình dưỡng cho thật tốt, hiện tại hôn quân là dao thớt, nàng là thịt cá, nếu không dưỡng thương cho thật tốt, nói không chừng về sau thật sự bị hôn quân băm thành thịt nát cũng không có một chút lực sức nào để đánh trả. Hơn nữa, nàng phải về thế kỷ21, hai dụng cụ dùng để đi lại ăn uống này cũng không thể để bị tàn phế được.
"Thiên Thiên." Chỉ nghe Thái Hoàng Thái Hậu tiếp tục nói, "Vết thương của nha đầu Đóa Nhi vẫn chưa được tốt lắm, nên để lại chỗ của Ai gia dưỡng thương đi, ta để cho Lạc Thủy tới chăm sóc cho con."
"Để cho Lạc Thủy tới chăm sóc cho con, vậy Hoàng tổ mẫu thì làm sao bây giờ nha?" Nói thế, nàng cảm giác, cảm thấy dường như khi Lạc Thủy nhìn nàng rất không thoải mái, nhất định là cảm thấy nàng là một dâm phụ, nên Lạc Thủy khinh thường cùng nàng nói chuyện.
"Thân thể của Ai gia đã tốt lắm, Lạc Thủy đứa bé kia tương đối tỉ mỉ, để cho nàng tới chăm sóc cho con, Ai gia mới yên tâm một chút."
"A, vậy cũng được, cám ơn hoàng tổ mẫu!" Tiểu Thiên không từ chối nữa, nếu không để cho Lạc Thủy biết, còn tưởng rằng nàng chèn ép nàng ấy.
"Tạ cũng không cần rồi, chỉ cần ngươi nhanh chóng sinh cho hoàng tổ mẫu một đứa cháu để ẳm bồng là được." Vẻ mặt Thái Hoàng Thái Hậu cười đến mập mờ.
*****
Mà lời của lão nhân gia lại làm cho Tiểu Thiên bị giật nảy mình, thiếu chút nữa đã nhảy nhỏm từ trên ghế: "Không phải đâu, hoàng tổ mẫu, ngài muốn cho con chịu chết sao, con đã cắm sừng cho hắn, hắn hận con đến mức ngày nào cũng mong lôi con ra ngoài để chém đầu, làm sao con còn dám cùng nam nhân khác sinh con gì chứ, không sợ hắn sẽ bảy gãy cổ con sao." Tiểu Thiên hoảng sợ nhìn chằm chằm vào bà.
Má ơi, lão thái thái này tám phần là già nua si ngốc nói đây mà.
"Nha đầu này, nghĩ bậy gì thế!" Thái Hoàng Thái Hậu tức giận vỗ đầu của nàng một cái, "Ai gia lúc nào thì bảo con sinh con cùng nam nhân khác chứ, nếu thực sự con có ý nghĩ đó, không cần chờ hoàng thượng chặt đầu của con Ai gia trực tiếp bẻ gãy cổ của con, con giói quá nhỉ, dám nghĩ đến chuyện sinh con cùng nam nhân khác!"
"Không phải là ngài nói muốn con sinh cháu cho bà ẳm bồng sao." Xoa xoa đầu bị vỗ đau nhói, Tiểu Thiên rất vô tội mở miệng nói.
Chứng si ngốc do tuổi già của bà quả nhiên rất nghiêm trọng, bà vừa bảo mình sinh một đứa cháu cho bà ôm, quay ngoắt lại uy hiếp mình dám hồng hạnh xuất tường sẽ bẽ gãy cổ của mình.
Ai ~~ làm nữ nhân đã khó khăn, làm nữ nhân của hoàng gia càng khó hơn, còn lại là nữ nhân hoàng gia mà hoàng đế ghét nhất!
Tiểu Thiên ở trong lòng thở dài rất lớn.
"Ai gia bảo con sinh cháu cho ta, đương nhiên là bảo con cùng Tấn nhi sinh, thật không biết trong đầu nha đầu như con nghĩ lộn xộn cái gì, cháu của Si gia làm sao có thể là do người khác chứ?" Nói xong, Thái Hoàng Thái Hậu còn chưa hết tức liếc nàng một cái.
"Cùng...... cùng hôn quân sinh?" Tiểu Thiên cả kinh há to miệng, gần như có thể dập đầu xuống đất, để cho nàng cùng hôn quân sinh đứa trẻ, còn không bằng trực tiếp gọi nàng đi tìm chết thì dễ dàng hơn nhiều.
Oaaaaaa, khoan đã, khoan đã, bệnh si ngốc do tuổi già của Thái Hoàng Thái Hậu không phải là nghiêm trọng bình thường rồi, đã đạt đến trình độ bất trị, để cho nàng cùng hôn quân sanh con? Nàng đâu phải bị đần độn chứ?
(Ngay chỗ này ta muốn giải thích cho rõ, hai người vẫn chưa yêu nhau nhá, chỉ mới thầm mến nhau, nhưng ai nấy đều có cái tự ái to đùng, nên ko ai nghĩ sẽ thân cận với đối phương nên chị này mới nghĩ quàng xiên =. =!)
Đừng nói nàng chết cũng không nguyện ý, coi như nàng nguyện ý, hôn quân cũng không nguyện ý, từ ban đầu hôn quân đã bảo nàng rằng, đừng mong dùng thân thể bẩn thỉu của nàng leo lên giường của hắn, nói không chừng khi nàng vừa leo lên giường của hắn, đã hôn quân một cước đạp xuống giường rồi, đến lúc đó thật mất mặt nha. Đến lúc đó, cũng không phải là vấn đề gãy tay gãy chân nữa, đó đã là vấn đề uy hiếp đến tính mạng của nàng rồi nha.
← Ch. 032 | Ch. 034 → |