← Ch.031 | Ch.033 → |
Nghĩ đến Niếp Tiểu Thiên nữ nhân chết tiệt kia, hắn liền hận đến cắn răng nghiến lợi!
"Hoàng tổ mẫu đã ngủ?" Liếc nhìn Vũ Lạc Thuỷ đang đứng trước mắt một cái, Hoàng Phủ Tấn bình thản mở miệng nói. Mặc dù hắn đối với Vũ Lạc Thuỷ cũng không đến nỗi chán ghét, nhưng hắn đối với những nữ nhân mình không có hứng thú sẽ không bao giờ nhìn quá lâu. Trên thực tế, Vũ Lạc Thuỷ đang đứng trước mắt đây rất biết nghe lời, vừa là nhất đẳng mỹ nhân, so với nữ nhân lúc nào cũng có thể làm cho hắn tức chết đang ở Vũ Phượng Cung kia thì nàng tốt hơn rất nhiều. Chỉ tiếc —— Hắn đối với Vũ Lạc Thủy một chút hứng thú cũng không có.
"Vâng, Thái Hoàng Thái Hậu đã ngủ." Vũ Lạc Thuỷ cung kính hồi đáp, thấy vẻ lạnh nhạt trên mặt của Hoàng Phủ Tấn, trong mắt Vũ Lạc Thuỷ mang theo nhàn nhạt mất mác.
Thật ra thì nàng có lúc rất hâm mộ Hoàng hậu nương nương. Mặc dù nàng luôn làm hoàng thượng tức giận, nhưng nàng lại có thể dễ dàng khơi mào tính khí của hoàng thượng. Nàng rất ít khi thấy được hoàng thượng ngoài vẻ mặt lạnh như băng thì còn có biểu tình gì khác. Có lúc, nàng thật hy vọng mình có thể giống như Hoàng hậu nương nương có thể làm cho hoàng thượng tức giận tới mức như vậy, sau đó để cho hoàng thượng hung hăng mắng một bữa, ngay cả đánh một trận cũng đều được. Chỉ tiếc, nàng không thể giống như Hoàng hậu nương nương vô pháp vô thiên, huống chi hoàng thượng cũng không chắc chắn sẽ nhịn nàng giống như đã nhịn Hoàng hậu nương nương.
"Ừ, ngươi cũng sớm đi nghỉ một chút đi, trong ngự hoa viên rất lạnh, ngươi một thân nữ nhi, cẩn thận cảm lạnh!" Hoàng Phủ Tấn lãnh đạm mở miệng nói, trên mặt cũng không có một chút biểu tình nào, hắn cũng chỉ là thuận miệng nói một chút mà thôi!
Dù sao tiểu nha đầu này cũng ở bên Hoàng tổ mẫu hầu hạ nhiều năm như vậy, cũng coi như khiến cho hắn hài lòng.
Mà câu nói vô tâm này của hắn lại khiến cho Vũ Lạc Thuỷ kích động quang mang.
"Vâng, hoàng thượng, Lạc Thuỷ tuân chỉ, đa tạ hoàng thượng nhắc nhở!" Vũ Lạc Thuỷ không ngừng hướng Hoàng Phủ Tấn thi lễ, biết hoàng thượng mười năm, nàng chưa từng hưng phấn như ngày hôm nay, những lời mà hoàng thượng vừa nói chẳng phải là đang lo lắng cho nàng sao?
"Ừ!" Vẫn dáng vẻ như cũ lạnh lùng, Hoàng Phủ Tấn vòng qua bên cạnh Vũ Lạc Thuỷ, đi về hướng Vân Tiêu cung.
Tối nay, tất cả hăng hái của hắn cũng đều bị nữ nhân kia phá hư hết.
Vũ Lạc Thuỷ xoay người, nhìn bóng lưng cao ngạo của Hoàng Phủ Tấn, khóe miệng của nàng nâng lên một nụ cười rực rỡ, những đè nén tối nay hết thảy đều đã được giải toả.
*****
Hôm sau ——
"Thái Hoàng Thái Hậu, tinh thần người hôm nay nhìn đặc biệt tốt!" Lúc Vũ Lạc Thuỷ giúp Thái Hoàng Thái Hậu thay quần áo, khóe miệng nàng luôn không ngừng cười.
"Đúng vậy, tâm tình gia tâm hôm nay thực rất tốt, tinh thần cũng đặc biệt tốt." Thái Hoàng Thái Hậu cười ha hả, tâm tình thoạt nhìn rất tốt. Tối hôm qua biểu hiện của Tấn nhi thực nằm ngoài dự liệu của bà, nhưng bà cũng đã dự tính cả rồi, bọn chúng hai người vợ chồng son, dù ai cũng xem ai không vừa mắt nhưng ở lâu tất có nhiều chuyện để nói.
"Ha ha, đúng vậy ạ, gặp chuyện tốt, đương nhiên tinh thần cũng sẽ tốt!" Trên mặt Vũ Lạc Thuỷ từ đầu đến giờ luôn luôn cười thật tươi.
Rất ít khi thấy Vũ Lạc Thuỷ nói nhiều như thế, Thái Hoàng Thái Hậu nghiêng đầu nhìn nàng một cái, khẽ nhướng lông mày cười nói: " Lạc Thuỷ, tinh thần của con hôm nay cũng đặc biệt tâm rất tốt nha."
"Đúng vậy ạ, ha ha ~~" Vũ Lạc Thuỷ vừa giúp Thái Hoàng Thái Hậu mang đồ trang sức, hồi đáp. Những gì tối hôm qua hoàng thượng nói với nàng luôn quanh quẩn bên tai, khiến cho nàng cao hứng mất một đêm không ngủ.
"Nha đầu này cũng sẽ không bởi vì cảm thấy hoàng thượng cùng nha đầu Thiên Thiên bên nhau thật hấp dẫn, cho nên mới cao hứng như thế chứ." Thái Hoàng Thái Hậu mở miệng nói.
"Dạ?" Vũ Lạc Thuỷ hơi sững sờ, nụ cười cứng ở trên mặt, nhưng cũng không có kéo dài bao lâu, liền từ khóe miệng nặn ra một nụ cười, "Đúng vậy, hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương nếu thật sự hòa hảo rồi, Thái Hoàng Thái Hậu người nhất định rất vui vẻ, chỉ cần người vui vẻ, Lạc Thuỷ liền vui vẻ." Vũ Lạc Thuỷ cười đến có chút miễn cưỡng.
Mà Thái Hoàng Thái Hậu không có chú ý tới sắc mặt của Vũ Lạc Thuỷ, nghe nàng nói như vậy, bà càng thêm cao hứng, mặt mày hớn hở " Nha đầu ngươi càng ngày càng làm cho Ai gia thích. Vừa khéo léo, lại biết nghe lời, còn là một nhất đẳng mỹ nhân, sau này, Ai gia nhất định phải tìm cho ngươi một phu quân tướng mạo đoan chính, văn võ song toàn, mới có thể xứng với Lạc Thuỷ nhà chúng ta!"
Lời của Thái Hoàng Thái Hậu khiến cho tâm Vũ Lạc Thuỷ giống như bị ngàn đao đâm, không cách nào tiếp tục cười nói.
"Thái...... Thái Hoàng Thái Hậu, Lạc Thuỷ không lấy chồng!" Nàng khó khăn mở miệng nói.
"Nha đầu này, tại sao lại nói không lấy chồng." Thái Hoàng Thái Hậu cũng không nghe thấy điều gì không ổn, tiếp tục mở miệng nói: "Ngươi yên tâm đi, Ai gia nhất định tìm cho ngươi một vị hôn phu hoàn toàn xứng với ngươi, ai gia sẽ không đem ngươi tùy tiện gả cho bất kì ai."
*****
"Con không lấy chồng, con không lấy chồng!" Vũ Lạc Thuỷ kích động khóc lên,
"Thái Hoàng Thái Hậu, tại sao lão nhân gia người không hiểu tâm tình của ta, ta không muốn gả, ai ta cũng không muốn gả!"
Nước mắt theo hốc mắt đi ra, nàng cũng không để ý tới vẻ kinh ngạc trên mặt Thái Hoàng Thái Hậu, vừa khóc vừa chạy ra khỏi Thanh Âm cung.
Nhìn bóng lưng Vũ Lạc THuỷ, Thái Hoàng Thái Hậu hơi sững sờ, lẩm bẩm: "Nha đầu này tại sao lại như vậy, không lấy chồng thì không gả, tại sao lại kích động đến như vậy? Chẳng lẽ nha đầu này...... Có người trong lòng rồi?"
Đang lúc Thái Hoàng Thái Hậu sững sờ lẩm bẩm miệng, Hoàng Phủ Tấn từ bên ngoài đi vào, "Hoàng tổ mẫu!"
"A, Tấn nhi, con đến rồi?" Thái Hoàng Thái Hậu phục hồi lại tinh thần, chẳng qua là trong lòng còn mang theo một chút lo lắng.
"Đúng vậy, hoàng tổ mẫu." Hoàng Phủ Tấn đi lên phía trước, đỡ Thái Hoàng Thái Hậu ngồi xuống, "Hoàng tổ mẫu, thân thể người khá hơn chưa?"
"Ừ, tốt hơn nhiều, nội thương cũng không tái phát nữa." Thái Hoàng Thái Hậu nâng lên khóe miệng, "Nói thật đúng là phải chịu thua cái đầu tinh quái của nha đầu Thiên Thiên kia, cũng không biết trong đầu con bé đó còn chứa những cái gì, ngay cả thái y cũng chịu bó tay với nội thương của ta, nàng lại có thể chữa lành." Trong mắt Nói đến Tiểu Thiên, Thái Hoàng Thái Hậu tràn đầy vẻ trìu mến, không biết những chuyện đã xảy ra đêm qua, bà liền hào hứng nói về Tiểu Thiên.
Vừa nghe đến Thái Hoàng Thái Hậu nhắc tới Tiểu Thiên, Hoàng Phủ Tấn sắc mặt liền trầm xuống. Nhớ tới bộ dáng hời hợt của nàng tối hôm qua, lửa giận không biết từ đâu ùn ùn kéo tới.
"Nàng chẳng qua là mèo mù vớ được chuộc chết mà thôi!" Lạnh lùng mở miệng, hắn cũng không biết trong lời nói của mình chứa biết bao nhiêu là sự ngây thơ.
"Phải không?" Thái Hoàng Thái Hậu nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn, giảo hoạt cười một tiếng, trong nhiều năm qua đây là nàng nhiều lần đầu tiên bà nhìn thấy vẻ mặt ngây thơ trên mặt của đứa cháu bảo bối của bà.
Cười nhạt, nàng tiếp tục mở miệng nói: "Tấn nhi, ý của con là nói hoàng tổ mẫu là chuột chết?"
Lời của Thái Hoàng Thái Hậu khiến cho Hoàng Phủ Tấn ngẩng đầu lên, thấy nụ cười trong mắt Thái Hoàng Thái Hậu, Hoàng Phủ Tấn đột nhiên cảm thấy cả người không được tự nhiên, nụ cười của hoàng tổ mẫu nụ khiến cho hắn cảm giác có chút mùi vị tính toán.
Hắn vô cùng không tình nguyện mở miệng nói: "Ý của tôn nhi không phải là như vậy."
*****
"Bất quá cũng không sao, dù sao con chuột chết như Ai gia cũng bị con mèo mù Thiên Thiên cứu sống, ha ha
" Thái Hoàng Thái Hậu cười đến mặt rực rỡ, càng như vậy, sắc mặt Hoàng Phủ Tấn lại càng sụ xuống, tại sao, hắn cảm thấy hoàng tổ mẫu cũng bị nữ nhân Niếp Tiểu Thiên kia làm hư mất rồi!
"Bất quá...... Thiên Thiên tối hôm qua bị té thảm như vậy, tối hôm qua chắc cũng sẽ không dễ chịu lắm." Chỉ nghe Thái Hoàng Thái Hậu tiếp tục mở miệng nói, trong mắt hiển thị lo lắng rõ ràng.
Mà những lời này của bà lại làm cho Hoàng Phủ Tấn đổi sắc mặt, tâm không khỏi chìm xuống.
Tối hôm qua, hắn bỏ lại nàng đi, nàng một mình ở đó có sao không?
"Không cần để ý đến nàng, dù sao cũng không chết được." Hắn khẩu thị tâm phi mở miệng nói.
Thái Hoàng Thái Hậu liếc Hoàng Phủ Tấn bên cạnh một cái, nhìn ra, cháu trai này của bà, trên mặt đã vẽ đầy lo lắng, nhưng cái miệng nó lại vô cùng cứng rắn thật đúng là để cho lão nhân gia như bà thật sự bất đắc dĩ.
"Tấn nhi, đỡ Ai gia đến Vũ Phượng Cung nhìn con bé ấy một chút!" Thái Hoàng Thái Hậu mở miệng nói.
"Hoàng tổ mẫu, nữ nhân kia tại sao phải làm phiền đến người đi thăm một vãn bối như thế chứ?" Hoàng Phủ Tấn nóng nảy, Niếp Tiểu Thiên, nữ nhân chết tiệt đó rốt cuộc có ma lực gì để cho hoàng tổ mẫu thích nàng ta như vậy.
"Do con bé bị thương mà." Thái Hoàng Thái Hậu trả lời rất bình thản, "Tấn nhi, đỡ hoàng tổ mẫu đến đó đi!"
"Tôn nhi không đi!" Hoàng Phủ Tấn cự tuyệt không suy nghĩ chút nào, hắn hiện tại nghĩ đến nữ nhân kia, đã muốn lấy đầu nàng rồi, hiện tại tốt nhất đừng để cho hắn gặp được nàng, nói không chừng cái đó nữ nhân đáng chết thừa dịp có mặt hoàng tổ mẫu, sẽ nhân cơ hội đó để chọc tức hắn.
"Tấn nhi, chẳng lẽ con muốn cho Ai gia qua đó một mình sao?"
"Gọi Lạc Thủy đỡ ngài qua đó!"
"Lạc Thủy đi ra ngoài, Ai gia muốn con đi cùng ta!" Thái Hoàng Thái Hậu nói một cách cương quyết.
"Hoàng tổ mẫu!" Hoàng Phủ Tấn bị làm cho không còn cách nào khác, trước mắt là Hoàng Tổ Mẫu hắn tôn kính yêu mến, từ nhỏ đã thương yêu nuôi dưỡng hắn đến giờ, hắn làm sao dám nhẫn tâm làm trái lại ý chỉ của bà.
"Đỡ Ai gia đến đó!" Lúc này Thái Hoàng Thái Hậu hoàn toàn giống như một người không biết lí lẽ, nhưng Hoàng Phủ Tấn không có cách nào.
Cuối cùng, hắn thỏa hiệp, không tình nguyện gật đầu, hắn tiến lên đỡ Thái Hoàng Thái Hậu dậy, "Dạ, Tôn nhi sẽ đi cùng người!"
"Ừ, đây mới là cháu nội ngoan của Ai gia chứ!" Trong mắt Thái Hoàng Thái Hậu thoáng qua một ý nụ cười vì gian kế đã thực hiện được.
*****
Vũ Phượng Cung bên này, Tiểu Thiên cả đêm không hề ngủ, trời vừa mới sáng, đã không ngồi yên được nữa, từ trên giường bò dậy, kéo cánh tay cùng chân bị trật khớp kia, tựa vào thành giường lần dò bước ra đến cửa.
"Hoàng Phủ Tấn, ngươi là hôn quân, quỷ hẹp hòi, đừng tưởng rằng không an bài cung nữ cho ta, ta sẽ không có cách để sống, hừ! Bác sĩ vĩ đại họ Niếp như ta không lẽ bị tên hoàng đế cổ lổ sĩ như ngươi ức hiếp mãi sao?"
Dựa vào vách tường, nàng chân thấp chân cao đi về hướng đại sảnh.
"Thiên Thiên, sao con lại đi ra đây một mình?" Vừa vặn, Thái Hoàng Thái Hậu vừa mới bước chân vào, thấy bộ dạng khó khăn này của Tiểu Thiên, bà tỏ ra đau lòng.
Tiểu Thiên ngẩng đầu, thấy vẻ đau lòng trên mặt Thái Hoàng Thái Hậu, nhìn lại vẻ âm trầm trên mặt Hoàng Phủ Tấn, khóe miệng nàng khẽ nhếch, trong mắt thoáng qua một tia ánh sáng lạnh.
"Hoàng tổ mẫu, Vũ Phượng Cung này chỉ có một mình Thiên Thiên, đương nhiên con phải đi một mình, nếu không người nghĩ người đâu ra để đỡ Thiên Thiên chứ, hoàng thượng ngài nói đúng không?" Vừa nói, vừa cao ngạo nhấc chân, khiêu khích nhìn Hoàng Phủ Tấn.
Hoàng Phủ Tấn dĩ nhiên là hiểu câu nói này của Tiểu Thiên là cố ý nói cho hoàng tổ mẫu nghe, Xú nha đầu đáng chết này lại muốn mượn hoàng tổ mẫu dạy dỗ hắn.
"Trẫm thấy một mình ngươi cũng có thể chiếu cố tốt mình, không cần ai tới!" Cắn răng, Hoàng Phủ Tấn đè ép lửa giận trong lòng, mở miệng nói.
"Nhưng...... nhưng người ta bị thương, làm việc thật rất không dễ dàng chứ sao." Chớp chớp cặp mắt, nước mắt lại một lần nữa bừng lên, đôi mắt đẫm lệ nhìn Thái Hoàng Thái Hậu, dáng vẻ vừa thương tâm vừa ủy khuất như thế của nàng làm cho Thái Hoàng Thái Hậu càng thêm đau lòng.
"Niếp Tiểu Thiên, ngươi giả bộ!" Hoàng Phủ Tấn nổi đóa, nữ nhân này đang giả vờ trước mặt của hoàng tổ mẫu đúng không? hắn hoài nghi, mắt của nàng rốt cuộc làm bằng gì, nước mắt thật đúng là nói đến là đến.
"555
Hoàng thượng khi dễ người khác, ngày thường khi dễ Thiên Thiên thì cũng không sao, hiện tại Thiên Thiên trở nên thảm như vậy, ngươi còn khi dễ ta, người ta nào có giả bộ nha, 555
" Nàng khóc, còn ngoài ý muốn nhào tới trong ngực Hoàng Phủ Tấn, cử động này không chỉ làm cho Hoàng Phủ Tấn kinh hoàng, ngay cả Thái Hoàng Thái Hậu cũng hoảng hốt.
"Niếp Tiểu Thiên, chớ quấn ở trên người trẫm!" Hoàng Phủ Tấn không vui rống lên.
"555
Hoàng thượng, ngài nhẫn tâm như vậy sao!" Nàng nằm ở trên người Hoàng Phủ Tấn, sớm cười đến thiếu chút nữa tắt thở, thân thể nhỏ nhắn run rẩy trong mắt của Thái Hoàng Thái Hậu xem ra, cũng là khóc đến rất đau đớn tâm.
← Ch. 031 | Ch. 033 → |