Vay nóng Homecredit

Truyện:Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng - Chương 028

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng
Trọn bộ 114 chương
Chương 028
0.00
(0 votes)


Chương (1-114)

Siêu sale Lazada


Hoàng Phủ Tấn kinh ngạc nhìn nhìn Tiểu Thiên một lúc lâu, chẳng lẽ cái chân bị thương khiến nàng rất khó chịu hay sao?

Hoàng Phủ Tấn nhìn về phía Tiểu Thiên khẽ nhíu chân mày, hắn dĩ nhiên cho là như vậy.

"Có phải tay chân còn rất đau hay không?" Cuối cùng Hoàng Phủ Tấn không nhịn được mở miệng nói, thanh âm cũng không biết vì sao lại mềm xuống.

"Hả?" Không hề nghĩ đến Hoàng Phủ Tấn sẽ hỏi như thế, Tiểu Thiên hơi sững sờ, ngay sau đó cười cười, "Ha ha, cũng không đau lắm."

"Vậy thì nằm xuống đi, trẫm đi!"

"Vâng, cung tiễn hoàng thượng!" Tiểu Thiên khẽ gật đầu, tối nay nàng càng ngày càng không thể nắm bắt được trái tim mình, thấy Hoàng Phủ Tấn dùng đôi mắt chán ghét nhìn nàng..., nàng vẫn buồn bã đến bây giờ.

Kỳ quái, hôn quân này vốn là rất ghét nàng, tại sao nàng lại phải cảm thấy khổ sở chứ.

Hoàng Phủ Tấn nhìn Tiểu Thiên một cái, xoay người đi vài bước, nhưng vừa tới cửa phòng ngủ, không nhịn được quay trở lại.

"Hoàng thượng, ngài còn có việc sao?" Thấy Hoàng Phủ Tấn quay trở lại một lần nữa, trên mặt Tiểu Thiên mang một tia nghi ngờ.

"Không có gì, chẳng qua là nhắc nhở ngươi đừng lộn xộn, trẫm cũng không muốn vì ngươi mà hoàng tổ mẫu sẽ trách cứ ta không chiếu cố tốt ngươi." Những lời này của Hoàng Phủ Tấn có chút mùi vị khẩu thị tâm phi (nghĩ một đằng nói một nẻo).

"À." Không khỏi cảm thấy có chút mất mác, Tiểu Thiên gật đầu một cái không nói thêm gì nữa.

"Ừ!" Lạnh lùng đáp một tiếng, Hoàng Phủ Tấn xoay người rời đi, nhưng trong lòng lại như cảm thấy có gì đó đang đè nặng, khiến cho hắn luôn không an tâm.

Sau khi Hoàng Phủ Tấn rời đi, Tiểu Thiên nhìn phòng ngủ không có một bóng người này, trong lòng lại bắt đầu hiện lên một tia khẩn trương.

Nàng mới vừa rồi kéo Hoàng Phủ Tấn, chẳng qua là sợ ở một mình chỗ này, nhớ khi còn bé ba mẹ không ở nhà, một mình ở nhà xem phim kinh dị, thì đột nhiên cảm thấy xung quanh mình có rất nhiều bóng ma, bởi vậy mà nàng luôn sợ một mình đợi chờ trong bóng tối.

Tuy nàng đã 24 tuổi, mỗi ngày trước khi đi ngủ còn cần mẹ ở bên dỗ dành cho đến khi nàng ngủ thiếp đi mới thôi, cha thường lấy chuyện này cười nhạo nàng, sau khi đến nơi này, mỗi đêm đều có Đóa Nhi bồi ở bên người, nhưng bây giờ, cả tòa Vũ Phượng Cung này chỉ có mình nàng, vốn là muốn gọi Hoàng Phủ Tấn ở lại chờ nàng ngủ rồi hãy thong thả đi, nhưng, nàng dùng đầu gối suy nghĩ một chút cũng biết hôn quân kia sẽ không thể nào lương tâm đại phát tình nguyện ở lại chỗ này bồi nàng.

Nha Nha, thật muốn mạng nàng mà!

Hơn nữa, nếu như để cho hôn quân biết nàng đã từng này tuổi mà không dám ngủ một mình, còn không sợ bị hắn cười nhạo sao?

"Thiên đại bí mật" này, ngoài bố mẹ của nàng cũng chỉ có thể cho Đóa Nhi biết.

Cho nên, cuối cùng, nàng cũng để cho hôn quân đi, dù cho nàng có mở miệng cầu xin hắn, hắn cũng sẽ không nguyện ý lưu lại.

Nghĩ như vậy, trong lòng Tiểu Thiên rất buồn bực.

Nhìn chằm chằm trần nhà, nàng nắm chăn, vừa nhắm mắt lại, trong đầu liền hiện lên những cảnh tượng kinh khủng, doạ người, dọa cho đến khi khắp người nàng đều là mồ hôi lạnh.

Nha Nha, đã lớn như này rồi, vẫn bị bộ phim kinh dị từ khi còn bé doạ cho đến như vậy, nói ra thật mất mặt.

Không được, nhất định phải vượt qua mới được!

Quyết định nhắm hai mắt lại, bộ phim kinh dị khi còn bé lại một lần nữa như chiếu lại trước mắt nàng, thật chậm, thật chậm, cho đến khi trán nàng đổ mồ hôi lạnh một lần nữa.

Không được, nhịn được, nhất định phải nhịn được! Tiểu Thiên ở trong lòng tự khích lệ bản thân.

Trên trán mồ hôi lạnh tiếp tục túa ra, ướt đẫm toàn thân nàng, nhưng nàng thủy chung quật cường không chịu mở mắt ra.

Nàng nhất định phải thoát khỏi bóng ma này mới được!

Mà ở một nơi khác, sau khi từ Vũ Phượng Cung ra ngoài, Hoàng Phủ Tấn trong lòng luôn không khỏi bất an, đi chưa được mấy bước, liền hướng Vũ Phượng Cung nhìn lại mấy lần.

Để cho nữ nhân kia một mình ở lại nơi đó đợi, được không?

"Phúc Quý!" thật lâu sau, hắn kêu Phúc Quý đang đứng bên cạnh.

"Có nô tài!"

"Ngày mai an bài một số người hầu hạ Vũ Phượng Cung!"

"Dạ, hoàng thượng!"

"Tốt lắm, ngươi lui ra đi, trẫm đến vấn an Thái Hoàng Thái Hậu!" Hoàng Phủ Tấn khoát tay áo, tầm mắt lại một lần nữa liếc về hướng Vũ Phượng Cung, quay đầu lại, hướng Thanh Âm cung mà đi.

Thanh Âm cung ——

"Thái Hoàng Thái Hậu!" Từ khi Tiểu Thiên lao ra khỏi cung nữ phòng, Đóa Nhi cũng không yên tâm, chỉ sợ tiểu thư nhà nàng không quản được miệng lại đắc tội với hoàng thượng, đến lúc đó, thật đúng là mấy đầu cũng không đủ chém nha. Cuối cùng, Đóa Nhi cũng không để ý vết thương trên người, từ trong cung nữ phòng chạy tới trước mặt Thái Hoàng Thái Hậu, hiện tại chỉ có lão nhân gia là có thể cứu được tiểu thư nhà nàng.

*****

"Đóa Nhi, thương thế của ngươi cũng chưa tốt lên, tại sao lại chạy loạn tới đây." Thái Hoàng Thái Hậu tiến lên đỡ nàng dậy.

"Thái Hoàng Thái Hậu, tiểu thư đã chạy đi tìm hoàng thượng thay nô tỳ hả giận, lúc này khẳng định lại đắc tội với hoàng thượng, lão nhân gia người đi cứu cứu tiểu thư đi, nô tỳ van xin người." Đóa Nhi càng nói càng sợ, trước đó hoàng thượng đã giận đến thiếu chút nữa đem nàng chém đầu, lần này hung hăng đi tìm hoàng thượng, mạng nhỏ thật khó bảo vệ.

555 tiểu thư nha, ngài thật quá manh động rồi.

"Đóa Nhi, thương thế của ngươi chưa tốt, trước chớ quỳ, ngươi yên tâm đi, ai gia đã để cho Vũ Lạc Thuỷ cùng đi tới đó rồi, ngươi yên tâm, hoàng thượng nếu là thật muốn giết Thiên Thiên, Vũ Lạc Thuỷ nhất định sẽ ngăn cản." Thái Hoàng Thái Hậu đem Đóa Nhi đỡ lên.

Ai, Thiên Thiên nha đầu này vận khí thật đúng là không tệ, có một nha hoàn quan tâm tới nàng như vậy.

Đang lúc này, phụng mệnh Thái Hoàng Thái Hậu đi xem tình hình, Vũ Lạc Thuỷ từ bên ngoài trở lại, khi nàng buớc vào trong điện, sắc mặt nhìn thực không tốt, đầu khẽ buông xuống.

"Lạc Thuỷ, hoàng thượng sao rồi?" Thấy Vũ Lạc Thuỷ trở lại, Thái Hoàng Thái Hậu mở miệng hỏi.

Vũ Lạc Thuỷ vẫn lo lắng không nói gì, trong đầu hiện lên hình ảnh hoàng thượng ôm hoàng hậu trong Ngự hoa viên cùng nhau đùa giỡn, nàng chưa có từng nghĩ tới hoàng thượng sẽ vì một hoàng hậu luôn làm hắn tức chết mà càng ngày càng trở nên không giống bản thân mình.

"Lạc Thuỷ?" Thấy Vũ Lạc Thuỷ ngây ngẩn cả người, Thái Hoàng Thái Hậu lại một lần nữa nhẹ giọng hỏi, kỳ quái, nha đầu này mấy ngày nay không hiểu đã có chuyện gì xảy ra mà lúc nào cũng mang bộ dáng lo lắng, đầy tâm trạng.

"Ừ?" Vũ Lạc Thuỷ phục hồi lại tinh thần, trong mắt thoáng qua một tia mất tự nhiên, "Thái Hoàng Thái Hậu, người gọi ta?"

"Ngươi làm sao vậy, tại sao động một chút là ngẩn người?"

"Không có, không có gì." Vũ Lạc Thuỷ cười cười, trả lời.

"Ngươi nha đầu này mấy ngày nay thật là kỳ quái." Thái Hoàng Thái Hậu cũng không hề hoài nghi gì, đột nhiên nghĩ đến chuyện mấu chốt nhất, "Đúng rồi, Lạc Thuỷ, Ai gia bảo ngươi đi xem Thiên Thiên một chút, thế nào rồi?"

Lời của Thái Hoàng Thái Hậu mộ lần nữa chạm đến chỗ đau của Vũ Lạc Thuỷ, sắc mặt nàng khẽ mỉm cười, nhưng cũng không kéo dài bao lâu, lần nữa khôi phục lại bộ dạng thuờng ngày, "Khởi bẩm Thái Hoàng Thái Hậu, Hoàng hậu nương nương té tay chân bị thương, hoàng thượng đã ôm nàng trở về Vũ Phượng Cung rồi."

"Cái gì? Tiểu thư bị thương?" Đóa Nhi kinh hô.

Mà bên người nàng, Thái Hoàng Thái Hậu lại đối với một lời nói của Vũ Lạc Thuỷ nổi lên hứng thú.

*****

"Ngươi nói Tấn nhi ôm Thiên Thiên trở về Vũ Phượng Cung?" Nụ cười trong mắt Thái Hoàng Thái Hậu khiến cho lòng Vũ Lạc Thuỷ nổi lên từng trận co rút.

"Đúng vậy, Thái Hoàng Thái Hậu, đích thân hoàng thượng đã ôm nương nương hồi cung." Những lời này nói ra thực khó khăn đốí với Vũ Lạc Thuỷ.

"Tấn nhi như vậy chẳng phải là cũng đã động lòng rồi hay sao." Trong mắt Thái Hoàng Thái Hậu mang theo vài phần giảo hoạt.

Trong khi Thái Hoàng Thái Hậu nhẹ tính toán trong đầu, Hoàng Phủ Tấn đi vào.

"Hoàng tổ mẫu!" Hắn khẽ gọi một tiếng, thấy trong mắt Thái Hoàng Thái Hậu mang theo nụ cười, hắn cảm thấy có chút không được tự nhiên.

"Di, Tấn nhi, không phải con đang ở Vũ Phượng Cung sao?" Thái Hoàng Thái Hậu cười nhẹ.

Khiến cho Hoàng Phủ Tấn không khỏi nhíu mày, tại sao hắn lại có cảm giác trong lời nói của Hoàng tổ mẫu như là có chủ ý gì đó.

Lão nhân gia làm sao biết hắn đến Vũ Phượng Cung?

Hắn liếc mắt nhìn Vũ Lạc Thuỷ đang đứng bên cạnh, chỉ thấy trong mắt nàng mang theo vài phần chột dạ.

"Tôn nhi không ở lại." Hoàng Phủ Tấn nhàn nhạt mở miệng nói, làm cho người ta nghe không ra tâm tình gì.

"Con không ở lại? Chẳng phải Thiên Thiên sẽ phải ở đó một mình sao" Trong mắt Thái Hoàng Thái Hậu mang theo vài phần trách cứ, Vũ Phượng Cung đã không có người ở lâu như vậy, mặc dù bà đã sai người đi dọn dẹp cẩn thận nhưng chưa có an bài cung nữ đến đó.

Lời của Thái Hoàng Thái Hậu không khỏi khiến Hoàng Phủ Tấn mỉm cười trong lòng, nhưng ngay sau đó mở miệng nói: "Đó là chuyện của nàng ấy, chẳng lẽ ngủ còn cần người dỗ nàng ấy hay sao?"

"Tấn nhi......"

"Thái Hoàng Thái Hậu, nô tỳ phải đi xem tiểu thư, có thể không?" Ỏ bên cạnh Thái Hoàng Thái Hậu mở miệng hết sức, Đóa Nhi nhẹ nói, khẩu khí mang theo vài phần lo lắng.

"Đóa Nhi, thương thế của ngươi nghiêm trọng như thế, ngay cả mình cũng lo không tốt, như thế nào chiếu cố Thiên Thiên?" Thái Hoàng Thái Hậu trong lời nói mang theo vài phần trách cứ.

"Nhưng...... Nhưng là tiểu thư...... một mình tiểu thư vào ban đêm sẽ không dám ngủ." Thanh âm Đóa Nhi rất thấp, nhưng khiến cho tất cả mọi người ở đây tất cả đều nghe đựoc, bao gồm vẫn mặt lạnh Hoàng Phủ Tấn.

"Một mình buổi tối không dám ngủ?" Người trước tiên mở miệng chính là Hoàng Phủ Tấn, nhìn ra được, trong mắt của hắn ánh lên tia cười khó nén.

Khi hắn muốn rời khỏi Vũ Phượng Cung, nữ nhân kia kéo hắn, chẳng nhẽ là muốn hắn bồi ở bên cạnh nàng?

*****

Đã lớn như vậy, lại không dám ngủ một mình buổi tối?

Nhớ tới bộ dáng muốn giữ hắn của nàng nhưng không dám nói kia, Hoàng Phủ Tấn chợt cảm thấy buồn cười, nàng cuối cùng vẫn không mở miệng, là lo lắng hắn sẽ không để ý tới nàng hay sợ hắn sẽ cười nhạo nàng?

Chẳng qua là, bây giờ nghĩ lại, nếu như nàng lúc ấy thật lên tiếng, hắn sẽ nguyện ý ở lại nơi đó bồi nàng sao?

Nụ cười trong mắt Hoàng Phủ Tấn rơi vào tầm nhìn của Vũ Lạc Thuỷ cùng Thái Hoàng Thái Hậu, chẳng qua là lòng của hai người có hai tâm trạng khác nhau mà thôi.

Thái Hoàng Thái Hậu trong mắt nụ cười sâu hơn.

"Đúng vậy, hoàng thượng, tiểu thư không dám ngủ một mình buổi tối bao giờ, vẫn luôn là nô tỳ bồi ở bên cạnh tiểu thư đợi tiểu thư ngủ mới thôi, nhưng, nhưng bây giờ tiểu thư đang ở Vũ Phượng cung một mình, hơn nữa còn bị thương, khẳng định đang rất sợ hãi......" Thanh âm Đóa Nhi càng nói càng thấp, bởi vì nàng thấy được sắcmặt của Hoàng Phủ Tấn càng ngày càng trầm xuống.

Hoàng Phủ Tấn bởi vì lời nói của Đóa Nhi..., Cả trái tim không khỏi treo ngược, thế nào cũng không bỏ được.

Lần này, ai cũng không nói gì, bao gồm Thái Hoàng Thái Hậu trong mắt vẫn mang theo ý cười, bà vẫn cứ tĩnh lặng như vậy, yên lặng chờ đứa cháu nội ngoan đang đứng trước mắt này tiếp theo sẽ làm cái gì.

"Hoàng tổ mẫu." Một lúc sau, Hoàng Phủ Tấn cũng không nhịn được lên tiếng.

"Ừ?" Thái Hoàng Thái Hậu giảo hoạt khẽ nhếch lông mày, chờ những lời tiếp theo của Hoàng Phủ Tấn.

"Khuya lắm rồi, Tôn nhi không quấy rầy người nghỉ ngơi, Tôn nhi cáo lui!" Hoàng Phủ Tấn khẽ gật đầu, trong đầu luôn hiện ra vẻ mắt đáng thương của Niếp Tiểu Thiên, nữ nhân ngu ngốc kia.

"Được rồi, được rồi, Ai gia đang muốn nghỉ ngơi, Tấn nhi con lui xuống trước đi." Trong lòng Thái Hoàng Thái Hậu hồi hộp.

"Dạ, Tôn nhi cáo lui." Lui về phía sau mấy bước, Hoàng Phủ Tấn xoay người đi ra ngoài.

Không chút nào thấy nụ cười ý vị thâm trường trên mặt của Thái Hoàng Thái Hậu.

"Thái Hoàng Thái Hậu, để cho nô tỳ đến Vũ Phượng Cung bồi tiểu thư đi." Đóa Nhi nhìn Thái Hoàng Thái Hậu, trong mắt mang theo vài phần thỉnh cầu.

"Đóa Nhi, ngươi trước hết đi dưõng thương cho thật khoẻ đi, Vũ Phượng Cung cũng không cần đi, hoàng thượng sẽ đi."

"Cái...... Cái gì? Hoàng thượng sẽ đi?" Đóa Nhi mặt không dám tin nhìn Thái Hoàng Thái Hậu, chẳng nhẽ lão nhân gia già nên hồ đồ rồi, bà cũng không phải không biết hoàng thượng ghét tiểu thư nhà nàng biết bao nhiêu nữa, làm sao có thể đi Vũ Phượng Cung bồi tiểu thư nha.

*****

"Ừ, không phải hoàng thượng đã đi rồi sao?" Thái Hoàng Thái Hậu bình thản cười một tiếng.

"Người làm sao mà biết hoàng thượng muốn đến Vũ Phượng Cung a?" Không hiểu gì hết, Đóa Nhi khờ dại hỏi.

"Đoán." Thái Hoàng Thái Hậu trả lời rất đơn giản, chẳng qua là trong mắt để lộ ra tới nụ cười khiến cho Đóa Nhi cảm thấy dị thường nghi ngờ, mà vừa rồi Vũ Lạc Thuỷ trong lòng càng thêm trầm muộn, cái cảm giác tâm hồn dưòng như bị hút hết linh khí lúc này lại càng thêm mãnh liệt hơn.

Vũ Phượng Cung ——

"A ——" Cuối cùng, Tiểu Thiên vẫn bị bóng ma kinh khủng trong đầu kinh khủng kia đánh bại, nàng chợt mở mắt ra ngồi dậy, cả người đã sớm bị mồ hôi lạnh ướt đẫm, môi của nàng vào lúc này thoạt nhìn có vẻ đặc biệt tái nhợt, còn mang theo cả sự run rẩy.

"555

Đóa Nhi, ngươi mau trở lại đi, ta không dám ngủ." Tiểu Thiên sắp khóc, trên tay liền truyền tới đau nhức, nàng nắm chăn, vùi đầu vào trong gối, thanh âm bị đè ở trong chăn, mơ hồ phát ra một chút xíu trầm muộn.

"Hoàng Phủ Tấn đáng chết, quỷ hẹp hòi, phái mấy cung nữ cho ta sẽ chết a, ngươi nhất định sẽ đoản mệnh, 555

" Mặc dù còn rất sợ, nhưng nàng đem hết thảy tức giận trút hết lên người Hoàng Phủ Tấn, trong lòng sợ hãi xen lẫn tức giận, khiến nàng đem Hoàng Phủ Tấn mắng tới mấy lần.

"Niếp Tiểu Thiên, ngươi còn dám nguyền rủa trẫm, trẫm sẽ để cho ngươi biết thế nào là đoản mệnh!" Thanh âm Hoàng Phủ Tấn lạnh như băng vang lên ở trên đầu nàng, dọa cho nàng sợ đến độ không dám ngẩng mặt lên.

Thấy Hoàng Phủ Tấn xuất hiện, trong mắt của nàng dần hiện ra tia vui mừng khó nén. Ánh sáng lấp lánh trong mắt vừa loé kia khiến cho Hoàng Phủ Tấn trong lúc nhất thời không biết nên nói những gì.

Chẳng qua là trên mặt nàng còn vương những giọt nước mắt, khiến cho tim của hắn không khỏi nhói đau.

"Hoàng Phủ...... Hoàng thượng, người lại tới!" Tiểu Thiên cao hứng bật thốt lên, nàng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ giống như giờ phút này cao hứng như vậy khi gặp hôn quân này.

Mà chữ "Lại" nàng nói ra làm cho hắn cảm thấy không vui. Đáng chết, tại sao mỗi lời nói nữ nhân này nói ra luôn làm cho hắn cảm thây không lọt tai.

"Đúng vậy, trẫm lại tới!" Hoàng Phủ Tấn tức giận mở miệng nói, thuận tiện ngồi xuống ở bên cạnh nàng, "Trẫm tới thăm ngươi một chút xem xem chân có còn dùng được hay không, nếu không ta cũng chẳng có biện pháp nào đối phó với Hoàng tổ mẫu!" Hoàng Phủ Tấn cố ý giải thích một phen.

"Ngươi hôn quân này, không nguyền rủa ta trong lòng không thoải mái có phải hay không?" Thanh âm Tiểu Thiên vẫn như cũ mang theo vài phần nghẹn ngào.

"Những điều này Trẫm đều là học từ ngươi!" Hoàng Phủ Tấn liếc nàng một cái, tay không ý thức đem chiếc chăn nàng vừa kéo xuống đắp lên người nàng, động tác nhỏ này của hắn khiến ặt Tiểu Thiên phiếm hiện một tia đỏ ửng.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-114)