← Ch.026 | Ch.028 → |
Nhưng hoàng thượng hôm nay thế nhưng dùng Tử Kim phấn cho Hoàng hậu nương nương chữa thương, ngược lại thật sự là vượt ngoài ý nghĩ của hắn rất xa, sắc mặt hoàng thượng cũng không hề tốt hơn, nhưng hôm nay hoàng thượng đối với nương nương mặc dù vẫn còn nghiêm nghị lạnh lẽo, nhưng cách hoàng thượng làm đã làm cho hắn ta phải chắc lưỡi hít hà, đầu tiên là bỏ lại Lan Phi nương nương, tự mình ôm Hoàng hậu nương nương trở về, sau đó bị nương nương chọc giận bỏ đi còn là mang theo Tử kim phấn đến giúp nương nương chữa thương.
Đây...... Đây là hoàng thượng sao?
Nhận lấy Phúc Quý đưa Tử Kim phấn tới, Hoàng Phủ Tấn kéo tay của nàng qua, nhẹ nhàng thoa lên đó, cảm nhận được một luồng mát lạnh thoải mái, Tiểu Thiên giương mắt, nhìn Hoàng Phủ Tấn một cái, chỉ thấy hắn nhận lấy Phúc Quý lần nữa đưa tới mảnh lụa trắng bằng tơ tằm quấn quanh cổ tay của nàng một cách nhẹ nhàng, động tác êm ái làm cho nàng thiếu chút nữa đã rớt cằm.
Đây...... Đây là bạo quân Hoàng Phủ Tấn đó sao? Hắn bị ai nhập vào thân à? Là do bị lương tâm cắn rứt, nên người cao cao tại thượng như hắn ta lại nhân nhượng trước người có địa vị thấp như mình, là một 'Dâm phụ' trong miệng hắn, nên mới băng bó ình?
Nhìn gò má tuấn mỹ của Hoàng Phủ Tấn, hắn lúc này đã giảm hẳn vẻ oai phong lạnh lẽo thường ngày, mày vẫn cau chăt như cũ, nhưng lại làm cho người ta không khỏi dao động, ánh trăng mờ ảo từ ngoài cửa soi rọi lên ngũ quan cương nghị của hắn, phá lệ tuấn mỹ mê hoặc lòng người.
Không thể phủ nhận, hắn tuyệt đối là một mỹ nam tử, một cực phẩm mỹ nam để cho nữ nhân bị động tâm.
Ai
Nếu như hắn có thể vẫn giữ vững cái bộ dáng này, thật là tốt biết bao a.
Tiểu Thiên bất đắc dĩ thở dài ở trong lòng.
Lại một lần nữa nhìn Hoàng Phủ Tấn bận rộn trên tay một cái, Tiểu Thiên thế nhưng cảm giác được nhịp tim của mình dường như tăng đột ngột, trên má thoáng nóng nóng, ngay cả tim cũng thêm một phần rung động.
Quái lạ, quái lạ! Hôm nay không chỉ có hôn quân trở nên kì quái, mà ngay cả nàng cũng không được bình thường rồi.
Sau khi băng bó xong, Hoàng Phủ Tấn ngẩng đầu lên, thấy Tiểu Thiên đang sững sờ nhìn mình, hắn không vui lại một lần nữa nhíu mày.
Nữ nhân này dùng loại ánh mắt này nhìn hắn làm cái gì?
"Niếp Tiểu Thiên!" Thanh âm của Hoàng Phủ Tấn vang lên, trong mắt thoáng qua một tia mất tự nhiên.
"A? Sao? Dạ, Có mặt!" Bị giọng nói của Hoàng Phủ Tấn này dọa cho sợ đến phục hồi tinh thần lại, trong lòng Tiểu Thiên thoáng qua tia chột dạ chưa bao giờ có.
*****
"Tay đã được băng bó cẩn thận rồi, nếu như ngươi không muốn nó bị phế..., tốt nhất nên an phận đi!"
Di? Hôn quân này là đang quan tâm nàng sao? Tại sao nàng lại nghe thấy trong lời nói của hắn mơ hồ một tia lo lắng vậy?
Oa nha nha
Tại sao từ khi bước vào Vũ Phượng cung này, những ý nghĩ kì quái lại cứ liên tiếp nảy nở a.
Trấn định! Trấn định! Nhất định là bị hành động này của hôn quân làm cho sợ choáng váng mới có thể nghĩ như vậy.
Đúng vậy, nhất định là như vậy!
Tiểu Thiên ở trong lòng tự an ủi chính mình.
Thấy Tiểu Thiên lại nhìn mình sửng sốt, Hoàng Phủ Tấn chân mày một lần nữa nhíu lại, "Niếp Tiểu Thiên, đừng nhìn chằm chằm trẫm như vậy! "
Oa oa đây mới là Hoàng Phủ Tấn tương đối bình thường, hôn quân này rốt cục cũng khôi phục bình thường.
Tiểu Thiên âm thầm thở dài ở trong lòng, lại phát hiện hình như mình cuồng bị người khác ngược đãi, hôn quân này đối với nàng không hung không được.
"Thật ra thì ta cũng đâu muốn nhìn chằm chằm ngươi, chẳng qua là tối nay lương tâm của ngươi đã vượt ra ngoài sức tưởng tượng của ta, ta là bị ngươi doạ cho sợ sững sờ." Nàng nhịn không được vì mình giải thích.
Chẳng qua là —— Lời của nàng lại làm cho sắc mặt Hoàng Phủ Tấn trầm xuống.
Nữ nhân này không đề cập tới thì không sao, nhắc tới, ngay cả chính hắn cũng cảm thấy không giải thích được, tối nay —— Hắn rốt cuộc là đúng theo như lời nữ nhân này nói, trong sâu thẳm tiềm thức của mình hắn phát hiện hắn thực sự không quên được nàng, thậm chí có chút...... Yêu thương nàng?
Đáng chết, hắn rốt cuộc đang làm nghĩ gì? Hắn tại sao có thể đối với một dâm phụ xuất hiện loại ý nghĩ này.
Nàng cùng nữ nhân kia là giống nhau, không biết xấu hổ, đều là những kẻ dâm loạn!
Trong mắt Hoàng Phủ Tấn lại một lần nữa xuất hiện cái nhìn lạnh như băng khiến cho người khác phải sợ hãi.
"Hoàng thượng? Hoàng thượng?" Lại một lần nữa liếc thấy Hoàng Phủ Tấn lạnh như băng, trong ánh mắt thoáng hiện một tia đau đớn, Tiểu Thiên không nhịn được mở miệng kêu, trong lòng nàng cũng suy đoán hôn quân này đại khái lại nghĩ tới chuyện mẫu thân cùng một nam nhân khác bỏ trốn để lại hắn cùng người phụ hoàng vì không chịu được đau khổ mà tự vẫn kia. Trong lòng của nàng không khỏi đau một cái.
Hoàng Phủ Tấn định thần lại, hắn lạnh lùng nhìn Tiểu Thiên một cái, trong giọng nói mang theo vài phần lạnh lẽo, "Hãy nhớ, trẫm coi như lương tâm đại phát cũng là vì nể mặt Hoàng tổ mẫu, ngươi đừng vọng si tâm vọng tưởng đến những thứ sẽ mãi không thể có được." Hoàng Phủ Tấn nhìn vào Tiểu Thiên nói, nhưng dường như là đang tự nói với chính mình. Đúng, hắn đối với nữ nhân này tốt như vậy, hoàn toàn là bởi vì hoàng tổ mẫu! Nhất định là như vậy.
Hoàng Phủ Tấn ở trong lòng tự vì mình mà thầm nhủ.
*****
"Sẽ không, sẽ không, nhất định sẽ không!" Tiểu Thiên không ngừng liên tục lắc đầu, "Ta biết hoàng thượng ngài nhất định sẽ không thể nào vô duyên vô cớ đối với ta động lòng từ bi. Ta một chút suy nghĩ lệch lạc cũng không có, ha ha vậy ta trước hết đi ngủ nha." Nói xong, quay đầu đi, nụ cười trong nháy mắt cũng thu xuống.
Nhớ, trẫm coi như lương tâm đại phát cũng là vì nể mặt Hoàng tổ mẫu, ngươi đừng vọng tưởng những thứ sẽ không bao giờ có được.
Thứ không bao giờ có được? Nàng dĩ nhiên hiểu trong lời nói của Hoàng Phủ Tấn hàm chứa cái gì. May mắn nàng thật đúng là không có bất kì vọng tưởng gì, nếu không hậu quả thật khó lường, thật ra thì trong lòng nàng cũng rất hiểu, nếu như có một chút ràng buộc không đáng có ở đây, nàng làm sao có thể trở lại thế kỉ 21 a, đó mới thực sự là nơi mà nàng thuộc về.
Nhưng là...... Tại sao những lời này của Hoàng Phủ Tấn lại làm cho nàng cảm thấy khó chịu như vậy.
Ai đoán chừng vì cái tính khí thất thường của tên hôn quân này mà ta bị bệnh tim rồi.
Tiểu Thiên khó khăn từ trên ghế đứng lên, nhưng không biết làm như thế nào đi vào phòng ngủ, cũng không biết đường đến phòng ngủ như thế nào đi, nhưng ngay tại thời điểm này, nàng lại giận dỗi không muốn nhờ sự giúp đỡ từ người bên cạnh này, hơn nữa, nàng cũng không trông cậy hôn quân này còn có thể giúp nàng.
Hoàng Phủ Tấn bởi vì một câu Tiểu Thiên "Ta một chút ý nghĩ lệch lạc cũng không có" kia mà không vui, vốn định vì vậy mà rời đi, nhưng nhìn đến bộ dáng khó khăn của nàng, hắn không nhịn được dừng bước.
Thấy Tiểu Thiên chỉ có thể dùng tay phải chống bên cạnh cái ghế, tay trái bởi vì bị trật mà không dám cử động mạnh, bộ dáng khó khăn của nàng in trong mắt hắn, khiến hắn không khỏi nhíu mày.
Đang muốn tiến lên, lại thấy Tiểu Thiên xoay đầu lại nhìn hắn, trù trừ mở miệng nói: "Cái đó...... Hoàng thượng, phòng ngủ đi như thế nào?"
Chớp chớp cặp mắt vô tội nhìn hắn, nàng còn là không có cốt khí hỏi hắn cửa ra. Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, nàng vẫn còn hiểu rất rõ ràng đạo lí này.
Vấn đề của nàng thực khiến cho Hoàng Phủ Tấn nhíu mày, nữ nhân này thậm chí vẫn không biết phòng ngủ đi như thế nào?
Cũng đúng!
Hoàng Phủ Tấn chợt nghĩ đến, nữ nhân này ngay buổi chiều đầu tiên khi tiến cung liên bị hắn tống đến lãnh cung, tiếp đến nàng về nhà ở, nói, Vũ Phượng Cung nàng một lần cũng chưa từng bứoc qua cửa, cũng khó trách nàng không biết phòng ngủ đi như thế nào.
*****
"Được rồi, được rồi, ngươi đừng cau mày, tự ta tìm là được." Nhìn Hoàng Phủ Tấn nhíu mày, Tiểu Thiên đoán chừng hôn quân này lại muốn bắt đầu nổi đoá, tối nay nàng không có nhiều tinh lực ứng phó hôn quân này như vậy, thay vì bị hắn mắng, còn không bằng mình tự tìm còn hơn.
Cũng không đợi Hoàng Phủ Tấn mở miệng, nàng dùng chân còn lại chưa có bị què mà đứng lên, nàng cũng không tin, với một cái chân này nàng còn nhảy không tới trong phòng ngủ.
Hừ! Lần này chết cũng không cầu xin cẩu hoàng đế! Chết cũng không cầu xin!
Nhìn Tiểu Thiên quật cường không lên tiếng nữa, nàng khó khăn đi lại khiến hắn không đành lòng, trong lòng đột nhiên nôỉ lên lòng trắc ẩn.
Nhảy không được mấy bước, cơn đau từ chân kia truyền đến, Tiểu Thiên không tự giác được mày nhíu lại.
Thật ra thì nàng cũng biết, mắt cá chân bị trật mặc dù trở về vị trí cũ rồi nhưng cũng không thể cử động quá mạnh, nếu không trong lúc huyết dịch lưu chuyển mang đến áp lực nhất định vừa tê dại lại dẫn chút đau đớn. Nhưng bây giờ nàng chỉ có một mình, lúc này thực sự nàng thực sự không có biện pháp để chân có thể hoạt động như cũ, nhanh chóng đi về phòng ngủ.
"Ai ~~" Nàng cúi thấp đầu thở dài, trong giọng nói lộ ra mấy phần vô lực.
Đang lúc này, nàng lại cảm giác được mình bị người từ phía sau bế bổng lên, khiến cho nàng không khỏi giật mình chợt quay đầu lại, nàng nhìn thấy trong mắt Hoàng Phủ Tấn ẩn hiện sự trách cứ.
"Ngươi lại muốn làm gì?" Nàng đề phòng nhìn Hoàng Phủ Tấn, hiện tại nơi nàng sắp đến là phòng ngủ có chỉ số nguy hiểm vô cùng cao a, hôn quân này chẳng lẽ muốn sau khi ôm nàng đi vào phòng ngủ, tại cái nơi vô cùng mập mờ kia đối với nàng......
"Niếp Tiểu Thiên, trẫm đối với ngươi không có hứng thú!" Đang tưởng tượng những chuyện tiếp theo sắp xảy ra thì thanh âm khó nén đựơc sự tức giận của Hoàng Phủ Tấn truyền vào tai nàng.
A ô
Nàng chỉ là mới suy nghĩ có chút thôi nha, hôn quân này như vậy cũng nhìn ra được?
Được rồi, được rồi, nàng im lặng, cái gì cũng không muốn, cái gì cũng không nói, tránh cho việc không cẩn thận lại đắc tội với hôn quân này.
Nhưng hắn là tên bạo quân ngay cả khối tơ vàng huyết ngọc "Thượng đánh hôn quân" kia đều không để ở trong mắt.
Hoàng Phủ Tấn liếc mắt nhìn Tiểu Thiên ở trong ngực đột nhiên trở nên đàng hoàng, trong mắt của hắn thoảng qua một tia cười yếu ớt.
*****
Nữ nhân này nhiều lần đều to gan lớn mật không chỉ châm chọc hắn, khiêu khích hắn, nếu không ỷ vào sự sủng ái của hoàng tổ mẫu, thì cũng là ỷ vào khối huyết ngọc kia, hiện tại trở nên thành thật như thế, đại khái chắc cũng đã nghĩ đến cái uy hoàng đế của hắn có thể tuỳ thời mà lấy cái mạng nhỏ của nàng.
Nàng hiện tại thực thức thời! bản lãnh lấy mạnh hiếp yếu, nàng so với bất kì ai đều hiểu hơn hết.
Âm thầm trợn mắt nhìn Tiểu Thiên một cái, hắn ôm nàng đi về hướng phòng ngủ.
Sau khi đem Tiểu Thiên đặt trên giường, Hoàng Phủ Tấn không hề nhìn lại nàng, chỉ đơn giản là lạnh lùng mở miệng nói: "Đừng có lộn xộn nữa, nếu như chân còn lại mà bị hỏng nữa..., mình ngươi ở đây tự sanh tự diệt cũng tốt lắm."
Cẩu hoàng đế, dám nguyền rủa nàng! Tiểu Thiên khó chịu bĩu bĩu môi, cũng không còn dám phản bác.
Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt! Quả đúng là chân lí không bao giờ sai.
Thấy Tiểu Thiên không nói lời nào, Hoàng Phủ Tấn ngược lại cảm thấy không quen, nữ nhân này bình thường nhưng này lại an phận đến một câu cũng không nói.
Nếu như vậy, hắn cũng không có ý định nói gì nữa, lạnh lùng liếc nàng một cái, Hoàng Phủ Tấn xoay người đi ra ngoài.
"Hoàng thượng!" Tiểu Thiên chợt đưa tay kéo hắn lại, trong mắt mang theo vài phần thỉnh cầu.
Bị đôi tay nhỏ bé mềm mại không xương của Tiểu Thiên lôi kéo, Hoàng Phủ Tấn cảm giác tim mình như đập nhanh thêm vài nhịp.
Nhưng vừa nghĩ tới nàng đối với gian phu cũng làm hành động như vậy, lửa giận trong hắn lại ùn ùn kéo tới.
Hất đôi tay của nàng, hắn mặt lạnh mở miệng nói: "Chuyện gì?"
Thấy mình bị Hoàng Phủ Tấn đẩy ra, trong mắt Tiểu Thiên thoáng qua một tia mất mát nhàn nhạt, thật ra sự chán ghét kia trong mắt Hoàng Phủ Tấn, khiến cho nàng thực lòng cảm thấy rất khó chịu.
Nàng biết, trong mắt Hoàng Phủ Tấn, nàng chỉ đơn giản một nguời đàn bà dâm loàn trắc nết dám cho hắn mang nón xanh mà lại không có bất kì sự hối hận nào.
Thấy Tiểu Thiên sửng sốt, mày Hoàng Phủ Tấn lại một lần nữa nhíu lại, "Niếp Tiểu Thiên, gọi trẫm rốt cuộc chuyện gì?" Thanh âm của hắn vang lên.
"Ta......" Nhìn Hoàng Phủ Tấn trên mặt không nhịn được, Tiểu Thiên nhíu mày một cái, vẫn không thể nói ra khỏi miệng, lắc đầu một cái, nàng nhàn nhạt mở miệng nói: "Không có gì, ngài đi thong thả!"
Hoàng Phủ Tấn có cảm giác, hôm nay Niếp Tiểu Thiên rất lạ, càng ngày càng không giống Niếp Tiểu Thiên – nữ nhân không bao giờ để hắn vào mắt kia.
Chẳng lẽ té một cái liền đem tính khí của nàng cũng té luôn sao?
← Ch. 026 | Ch. 028 → |