← Ch.025 | Ch.027 → |
Một lúc lâu, nàng mới phục hồi tinh thần lại, phát hiện mình cứ ngây ngốc đứng tại chỗ như vậy, cái chân bị bó lại cố định bởi những cái nẹp giống như bánh chưng, chỉ cần hơi động một chút, cũng làm cho nàng đau đến nhíu mày.
"Cẩu hoàng đế, dám đem ta bỏ lại như vậy." Bất mãn bỉu môi, thu thập xong vài thứ mà tốn hết sức lực nàng đưa tay, kéo cái ghế bên tay trái ngồi xuống.
Trên tay bởi vì sử dụng lực mà lần nữa truyền đến đau nhức.
Nhìn Vũ Phượng Cung lớn như thế này, chỉ có một mình nàng, Đóa Nhi lại nằm ở Thanh Âm cung, thương thế nặng như vậy, mình lại thành nhân sĩ xui xẻo tàn tật.
Trong lòng Tiểu Thiên không khỏi ảm đạm xuống. Nói thế nào mình cũng là một bác sĩ khoa ngoại, lại đến nơi cổ đại chim không thèm đẻ trứng như thế này, vậy mà một chút tác dụng cũng không có, liên tiếp gặp chuyện không may.
"Đáng chết." Nàng không vui mắng một tiếng, cắn răng, đưa tay phải ra, cắn búi tóc trên tay, choàng qua cổ tay trái đã bị trật khớp, mạnh mẽ kéo mạnh một cái.
"Ách ~~" Nhịn đau kêu rên một tiếng, sắc mặt của nàng trong nháy mắt trở nên tái nhợt, mồ hôi lạnh trên trán từng giọt từng giọt nhỏ xuống, cũng may mình từng có học qua một chút khoa chỉnh hình, cổ tay bị trật khớp đã trở về đụng vị trí.
Nhìn cổ tay hơi phát sưng, nàng đột nhiên cảm thấy thật sự bi thảm, từ lúc xuyên đến cổ đại này, những chuyện tốt như trong tiểu thuyết xuyên không nàng lại không có cơ hội gặp, nhưng vận xấu cứ luôn xoay vần bên nàng.
Nói thế nào cũng xuyên thành một hoàng hậu, vốn tưởng rằng không phải nổi tiếng thì ít ra cũng được ăn to nói lớn một chút, không nghĩ tới bị hoàng đế xem là một dâm phụ lăng loan trắc nết, mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ đầu mình sẽ bị chuyển chỗ, cho là bị cẩu hoàng đế phế, có thể trở về Nhà mẹ" tìm chỗ an thân, không nghĩ tới, lão thượng thư đó lại là con quỷ háo sắc bị Nhị nương xoay vần, lại bị tên hôn quân này kéo về trong cung một lần nữa, chẳng qua là vì muốn đòi lại công đạo cho nha hoàn nhà mình, công đạo đòi không được, lại đem bản thân té thành bán thân bất toại", Nha Nha, xui xẻo cũng sẽ không giống nàng như vậy chứ.
"Hu hu~~ ba mẹ, Thiên Thiên rất nhớ các người nha." Cúi đầu, nàng khóc rấm rứt, nàng cảm thấy thực sự cô độc, không ai để nàng có thể bày tỏ tâm sự. Đến lúc nào thì nàng mới có thể trở lại thế kỷ21, trở lại thế giới chân chính thuộc về nàng?
*****
Cúi thấp đầu, nàng không biết mình đã khóc bao lâu, cổ tay và yết hầu đau đớn làm nàng càng tức tưởi hơn, mãi đến khi một giọng nói lạnh như băng vàng lên trên đầu của nàng.
"Khóc xong chư?" Là giong nói lạnh như băng lại mang theo tức giận của Hoàng Phủ Tấn, làm cho Tiểu Thiên chợt ngẩng đầu lên, trong mắt thoáng qua một tia vui mừng.
Không nghĩ tới lúc này, hôn quân xuất hiện sẽ làm nàng cảm thấy mừng rỡ như thế, ngay cả có thể dùng từ mừng rỡ như điên để hình dung tâm tình của nàng lúc này.
"Sao ngươi lại đến đây" Nói ra khỏi miệng, cũng là khẩu khí làm cho người ta nghe cực kỳ không vui, quả nhiên, làm ặt Hoàng Phủ Tấn trầm xuống.
Đang muốn mở miệng mắng nàng, lại bị nàng vượt lên trước một bước, "Được rồi, được rồi, ngươi đừng giận nữa, ta đã sai rồi, được không Dù sao nàng hiện tại cũng là nửa" nhân sĩ Tàn tật ", nàng hiện tại không chọc nổi hôn quân này.
Mặc dù nghe được giọng nói đầy vẻ không tình nguyện từ miệng của nàng, nhưng nữ nhân chết tiệt này đã chủ động mở miệng nhận lỗi, vả lại khi hắn vừa bước qua khỏi cửa thấy nữ nhân này đang gục đầu khóc rấm rứt, không hiểu sao tim hắn lại nhói đau.
Nữ nhân này có thể dễ dàng ở trước mặt hắn nhận sai như thế, có lẽ là lo lắng cho bản thân té thành như vậy, không chọc nổi hắn đi.
Nàng thật là thức thời nhỉ! Hoàng Phủ Tấn tức giận liếc nàng một cái, nhưng hoàn toàn không mở miệng trách mắng nàng một chút nào.
"Đem tay cho trẫm xem một chút." Ngữ khí của hắn vẫn lạnh như băng phải không có một tia ấm áp như cũ.
"Làm...... Làm gì?" Tiểu Thiên lập tức thu tay về, mặt đầy cảnh giác nhìn Hoàng Phủ Tấn, hôn quân này lại tính toán làm chuyện xấu gì đây?
"Niếp Tiểu Thiên, trẫm khinh thường lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn!" Nhìn thấu ý nghĩ trong lòng Tiểu Thiên, thanh âm của Hoàng Phủ Tấn vang lên, nữ nhân không biết điều này, lại dám bày ra vẻ mặt đề phòng hắn giống như đề phòng cướp vậy, hắn làm nàng bất an đến như vậy sao!
"Ngươi khinh thường lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, ngươi cũng trực tiếp làm." Vừa há miệng, nàng vẫn chưa kịp suy nghĩ đã thốt thành lời. Lúc trước, là ai muốn đem nàng ném vào hồ sen, nàng đương nhiên nhớ rõ hơn bất cứ ai nha!
"Niếp Tiểu Thiên, có phải ngươi muốn cho trẫm đem ngươi ném ra ngoài hay không?" Nữ nhân đáng chết này, rốt cuộc lúc nào thì mới có thể không chọc tức hắn đây.
Cũng không biết mình là chuyện gì xảy ra, rõ ràng đã đi, nhưng vừa đến Vân Tiêu cung, trong đầu vẫn luôn luôn hiện lên dáng vẻ bất lực của nàng, còn có cái chân không thể nhúc nhích đó, đầy bụng lo lắng nàng rốt cuộc có thể trở lại tẩm cung hay không.
*****
Còn có tay trái bị trật khớp mà không chịu cho Thái Y chữa trị nữa, không biết đã đau đến mức nào, chỉ nghĩ đến chuyện này, bước chân của hắn không tự chủ được lại lần nữa quay lại Vũ Phượng Cung. Gần đây hắn càng ngày càng không giải thích được, ngay cả chính hắn cũng không biết là nguyên nhân gì. Đáng chết, hắn lại còn lo lắng cho nàng, cắn răng, chân mày hắn bởi vì không vui mà nhăn rất chặc.
"Không muốn đâu." Tiểu Thiên phủ định hoàn toàn lời nói của Hoàng Phủ Tấn..., Cùng lúc đó, thanh âm của nàng cũng đem suy nghĩ của Hoàng Phủ Tấn kéo trở lại.
Thật là buồn cười! Hôn quân này nếu đem vứt nàng đi ra ngoài lần nữa, nàng có thể từ" Nhân sĩ nửa tàn tật " trực tiếp nhảy đến"Nhân sĩ tàn tật".
Không được, tính khí tên hôn quân này vốn đã âm tình bất định, nếu ở mãi chỗ này một năm hay nửa năm gì đó, nhất định cái mạng nhỏ của mình không bị hắn lấy thì cũng bị hắn hù chết. Đúng, phải đi về, nhất định phải tìm cách trở lại thế kỷ 21, tiếp tục làm bác sĩ Niếp vạn người kính ngưỡng, Niếp hoa khôi!
"Không muốn thì ngậm miệng cho trẫm!" Hoàng Phủ Tấn liếc nàng một cái, nhìn trong mắt nàng bất chợt hoảng sợ, bất chợt lại chuyển thành quyết tâm mạnh mẽ hắn không biết trong lòng nàng đang suy nghĩ gì, chẳng qua là dáng vẻ vô tội bên ngoài của nàng, lại lần nữa thành công để hắn nén tức giận ngược trở về.
"A
" Cúi đầu, nàng rất không tình nguyện đáp một tiếng.
"Đưa tay cho trẫm!" Như cũ là thanh âm lạnh như băng giống như đá.
"A
" Còn lại là khẩu khí rất không tình nguyện này, nhưng nàng vẫn đàng hoàng đem tay phải đưa ra ngoài, trong lòng cứ mãi bồn chồn không yên, nàng cũng không biết hôn quân này muốn tay của nàng làm gì, hắn nhưng ngàn vạn lần đừng mất nhân tính để cho tay phải của nàng cũng phế đi.
Mới vừa nghĩ như vậy, thanh âm của Hoàng Phủ Tấn lại rống lên một lần nữa, "Cái tay kia! Ngu ngốc!"
Một tiếng hô như tiếng sấm này dọa cho nàng sợ đến mức tay vừa mới vươn ra, thình lình thu ngược trở lại"Nói gì thì nói, lớn tiếng như vậy làm gì?" Tuy là nói như vậy, nhưng nàng vẫn đưa cánh tay còn lại của mình đưa cho hắn, trong miệng còn không nhịn được dặn dò: "Ừ, ngươi phải cẩn thận một chút, tay này mới vừa chuyển trở về, còn không kiên cố, ngươi cũng đừng làm cho nó tiếp tục dọn nhà."
"Ngươi có thể đem miệng ngậm lại không?" Hoàng Phủ Tấn tức giận liếc nàng một cái, nữ nhân này tại sao lại nhiều lời như vậy.
*****
"Vậy ta không phải lo lắng tay của ta...... Tay sao?" Tiếp thu được hơi thở nguy hiểm trong mắt của Hoàng Phủ Tấn, nàng thành thật rút cổ về.
Ai ai ai
Niếp đại tiểu thư nàng sống 24 năm nay, vẫn chưa từng ngoan ngoãn như thế, không nghĩ tới sau khi xuyên qua thành Hoàng Hậu, chức vị cao nhất vinh hạnh nhất lại so ra thua kém với lão bà bình thường dân chúng gấp trăm ngàn lần, đã bị hôn quân này bức hiếp chèn ép đến mức thành như thế này.
"A ——" Nàng đang buồn bực một mình, lại bởi vì đau nhức từ trên cổ tay truyền tới làm thu hồi thần trí, trong mắt nàng bốc lửa nhìn chằm chằm Hoàng Phủ Tấn, giận đến nghiến răng, "Hoàng Phủ Tấn! Ngươi ám toán ta!"
TNND (Con mẹ nó), nàng cũng biết hôn quân này luôn chán ghét nàng, tiểu tử này thế nhưng thừa dịp lúc nàng thất thần muốn vặn gảy tay của nàng.
Nàng cũng không nên ngây ngốc nghe lời đưa tay cho hắn, nói không chừng tay này của nàng sẽ bị phế bỏ như vậy.
Tay này nếu bị tàn phế, nàng muốn cho hôn quân này phụ trách nàng cả đời.
A phi phi phi! Lời trẻ con không nên tính, lời nói trẻ con không nên tính, muốn cho để cho hôn quân này phụ trách nàng cả đời, nàng không phải là tự tìm đường chết sao.
"Niếp Tiểu Thiên, ngươi không phải nói đã đem tay sửa lại rồi sao? Tại sao trẫm thấy nó chuyển qua những chỗ khác rồi?" Thanh âm tức giận của Hoàng Phủ Tấn truyền vào trong tai nàng, để cho hồn nàng mới vừa lạc vào cõi thần tiên bị triệu hồi trở về.
"Cái...... Cái gì?" Lời của Hoàng Phủ Tấn làm cho Tiểu Thiên hơi sửng sờ, "Ta không sửa đúng sao?"
Ô oa
Sẽ không tà môn như vậy chứ? Nói thế nào nàng cũng là một bác sĩ a, vậy mà ngay cả tay của mình bị trật khớp cũng không sửa được, khó trách tay của mình còn vẫn mơ hồ đau, mới vừa rồi bị hôn quân sửa lại, cảm giác tốt hơn nhiều.
Hôn...... Hôn quân này mới vừa rồi là đang giúp nàng sao?
Tiểu Thiên chớp chớp cặp mắt, nhìn Hoàng Phủ Tấn trước mắt sắc mặt không được tốt lắm, nàng cảm thấy càng phát ra kỳ quái.
Hôn quân này không phải là vô cùng thống hận nàng sao? Ít nhất hắn cũng vô cùng thống hận hoàng hậu trước kia đã cắm sừng cho hắn, hắn không phải là bị nàng chọc tức giận bỏ đi sao? Tại sao còn trở lại?
Chẳng lẽ...... Cẩu hoàng đế này thầm mến nàng? Lo lắng nàng không ai chăm sóc mới trở lại đây một lần nữa?
Ha ha
Thật tốt quá, thật tốt quá, nếu cẩu hoàng đế thầm mến nàng, có phải đại biểu mạng nhỏ của nàng về sau được bảo đảm hay không?
Tốt, Tốt vô cùng tốt......
*****
"Niếp Tiểu Thiên, trong não heo của ngươi đang có ý gì!" Thanh âm tức giận của Hoàng Phủ Tấn lại truyền vào trong tai nàng một lần nữa, thấy trong mắt nàng lóe ra nụ cười, hắn liền cảm thấy dị thường chướng mắt, và có...... Có một chút gì đó làm cho hắn cảm thấy mất tự nhiên
"Khụ khụ......" Bị nước miếng của mình làm sặc, Tiểu Thiên lập tức thu lại nụ cười.
Mẹ kiếp, quá đắc ý quên hình tượng rồi, thế nhưng biểu hiện ra rõ ràng như vậy, đã bị cẩu hoàng đế nhìn ra.
Thật ra thì, nàng cũng không dám ảo tưởng đến chuyện động trời này đâu, chỉ cần bạo quân này không ngày ngày kêu chém nàng đầu đã là phước đức ông bà nàng để lại rồi, nàng còn trông cậy vào bạo quân thầm mến nàng? Trừ phi nàng giống như Phượng tỷ(La Ngọc Phượng: biết trước kia là ai, trăm độ biết được. ), bị chứng bệnh vọng tưởng.
Cảm giác được tay của mình không đau giống như lúc trước, Tiểu Thiên len lén nhìn Hoàng Phủ Tấn một cái, vô tội mở miệng nói: "Thật ra thì...... Ta cũng không có ý gì, thật mà! Là thật sự đó!" Nàng đặc biệt nhấn mạnh chỗ này, chỉ sợ Hoàng Phủ Tấn thật sự đãnhìn ra cái gì, nếu để cho hôn quân biết trong lòng nàng nghĩ tới hắn thầm mến nàng, không bị hắn vụng trộm châm chọc chết mới là lạ, nói không chừng còn toát ra một câu gì"Trẫm thầm mến ai cũng không thể nào thầm mến dâm phụ như ngươi"... Lời nói đó làm mất mặt nàng thì không tính đi, nếu để hôn quân phát hiện nàng nghĩ như thế, vậy chẳng khác nào nàng tự nhận mình là dâm phụ sao?
Mà Tiểu Thiên càng trịnh trọng giải thích như vậy, càng như giấu đầu hở đuôi, Hoàng Phủ Tấn lại càng thấy tiểu nữ nhân trước mắt dường như thực sự đang có chủ ý gì đó, hơn nữa chủ ý này còn không nhỏ.
Chẳng qua là, hắn vẫn chưa biết, trong não heo này của nàng rốt cuộc đang có những ý nghĩ quỷ quái gì nữa đây.
Không nhiều lời dây dưa vào đề tài này nữa,
Hoàng Phủ Tấn hướng về phía Phúc Quý đang hầu ở ngoài cửa mở miệng nói: "Đem Tử kim phấn đến đây."
"Dạ, hoàng thượng!" Phúc Quý khẽ thi lễ, bước vào cửa, trong mắt từ đầu đến cuối tràn đầy kinh ngạc.
Mới vừa rồi ở Vân Tiêu cung, hoàng thượng bảo hắn mang theo Tử Kim phấn đến Vũ Phượng Cung, làm hắn cả kinh nói không ra lời.
Tử kim phấn là một loại thảo dược cực kỳ quý giá, quý đến mức có thể sánh ngang tầm với quốc bảo, là do Bát Vương gia Xích Thiên quốc lúc đến Kim Lăng làm khách đã tặng cho hoàng thượng, nếu như không phải là bởi vì hai nước giao hảo, Bát Vương gia cũng sẽ không đành lòng mang thứ quý giá thế này đem ra đâu.
← Ch. 025 | Ch. 027 → |