Vay nóng Tinvay

Truyện:Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng - Chương 020

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng
Trọn bộ 114 chương
Chương 020
0.00
(0 votes)


Chương (1-114)

Siêu sale Shopee


"Ta biết mà!" Tiểu Thiên kích động hét lên, "Tên hôn quân kia, hậu cung ba nghìn còn chưa đủ, còn muốn đi thanh lâu tìm vui, vậy mà trong thánh chỉ còn nói ta lưu luyến thanh lâu, bại hoại mặt mũi hoàng gia?"

Càng nghĩ lại càng khó chịu, cẩu hoàng đế này nghĩ đến pháp luật là hắn định ra, nhà tù là hắn làm ra, làm quan thì quản lý, hình pháp do hắn nắm giữ thì đã rất rất giỏi có phải hay không?

Cái gì gọi là chỉ cho phép châu quan phóng hỏa, dân chúng không được đốt đèn, nàng cuối cùng là kiến thức rồi.

"Ai nha, nương nương, gần đến cửa cung, ngài nhỏ giọng lại đi, nếu như bị Hoàng Thượng nghe được, ngài ấy lại nổi giận bây giờ."

"Cái gì, ngươi nói xem, Hoàng Phủ Tấn tên kia hắn ăn cái gì để lớn, tính tình nóng nảy như vậy chứ?" Càng nghĩ lại càng cảm thấy được không thoải mái.

"Ai nha, nương nương của ta, ngài ngàn vạn lần đừng nên nói Hoàng Thượng xấu như vậy, ngài chỉ có một cái đầu mà thôi nên cẩn thận đi."

Nhắc tới cái đầu, Tiểu Thiên cảm thấy sự thật đúng là như vậy, tiểu thái giám này ngươi nói rất đúng, đầu chỉ có một cái, cũng không thể giống trong tủ quần áo giống nhau, từ bỏ liền có thể đổi một cái khác. Hơn nữa, bộ dạng hoàng hậu hiện tại thực thật đúng là rất tốt, nếu thực đem đầu chặt xuống, cũng thật đáng tiếc.

Nghĩ như vậy, Tiểu Thiên liền trở nên nghiêm túc hẳn. Được rồi, dù sao nàng đã đùa coi tiền như rác 2 vạn lượng bạc, coi như ngoan ngoãn chịu hắn mắng thì được rồi, dù sao hắn mắng nàng cũng không phải lần đầu tiên.

Không biết đi được bao lâu, Phúc Quý mang theo nàng tới ngự thư phòng, lúc này, ở trong ngự thư phòng ngoài Hoàng Phủ Tấn ngồi nghiêm mặt không nói được lời nào thì không có bất luận kẻ nào, Đoạn Ngự sau khi Phúc Quý đi Tầm Hoan lâu tuyên chỉ, cũng đã đi vào lúc đó, hắn biết, một lts nữa ở tại nơi này, ngự thư phòng sẽ có một trận vợ chồng đại chiến hắn chỉ là một người ngoài không nên đi vào can thiệp. Kết quả là, hắn vẫn là thức thời vào thời điểm này đi khỏi đây là tốt nhất.

Tiểu Thiên mới vừa mở cửa tiến vào ngự thư phòng, liền cảm giác được rõ ràng một loại sát khí, làm cho nàng không tự chủ được rụt lui cổ, nơm nớp lo sợ đi về hướng Hoàng Phủ Tấn.

Không nói gì, chỉ là cúi đầu thành thật đứng ở nơi đó, lúc này đây, nàng học cách ngoan ngoãn, chỉ cần lão thái thái không ở đây, nàng tuyệt không nên mạo hiểm cái đầu của mình.

Vẫn là thành thật một chút chờ ai đó mắng đi.

Hoàng Phủ Tấn nhìn thấy Tiểu Thiên, lần đầu tiên thấy nàng ở trước mặt mình trở nên thành thật như thế, hắn trong lúc nhất thời không quen đứng lên, trầm mặc một hồi lâu, hắn mới lạnh lùng mở miệng nói: "Đi nơi nào?"

*****

"Biết rõ còn hỏi." Tiểu Thiên khó chịu thấp giọng lẩm bẩm nói.

"Trả lời trẫm!" Thanh âm của Hoàng Phủ Tấn ở trên đầu nàng rống lên, chết tiệt nữ nhân này, đã biết nàng sẽ không an phận được lâu mà.

"Tầm...... Tầm Hoan lâu." Nuốt nuốt nước miếng, Tiểu Thiên thành thật trra lời, thì ra lão thái thái không có ở đây vào thời điểm này, nàng cùng tên hôn quân này mặt đối mặt đúng thật là đáng sợ, tim nàng đập nhanh quá.

"Tầm Hoan lâu? Hừm?" Hai mắt Hoàng Phủ Tấn nhướng cao, "Lấy tiền của trẫm đi chơi với hoa khôi, trẫm cưới ngươi, cũng nên muốn thay ngươi bao tất cả mọi thứ chi tiêu vặt vãnh gì đó đúng không?" Nhớ tới ở kỹ viện, những lời nữ nhân này ói thật bình thản bộ dáng đương nhiên, Hoàng Phủ Tấn tức giận đến nghiến răng.

"Vốn chính là vậy nha." Tiểu Thiên vô tội ngẩng đầu lên, nhìn Hoàng Phủ Tấn, "Ngươi đã không có phế bỏ ta, ta đây chính là thê tử của ngươi nha, nếu là thê tử ngươi, ngươi không phải nên dưỡng ta sao?"

Vô tội? Nàng còn dám giả vờ vô tội!

Hoàng Phủ Tấn phát hiện, chính mình nếu ở cùng nhiều nữ nhân như nàng một thời gian, tuổi thọ của hắn sẽ bị nàng chọc cho tức giận giảm bớt vài năm cũng đúng lắm.

"Niếp Tiểu Thiên, ngươi có tư cách gì làm thê tử của trẫm?"

"Nói không thể nói như vậy, có tư cách là một chuyện hay không, có phải hay không lại là một chuyện khác à nha." Lại một lần nữa vô tội chớp chớp hai mắt, "Tuy rằng ta biết trong lòng ngươi thập phần không thừa nhận ta là thê tử, nhưng ngươi đã cưới ta, ta chính là thê tử của ngươi."

"Ngươi......" Hoàng Phủ Tấn lại một lần nữa chán nản. Nữ nhân này, chỉ cần nàng đối hắn tái mạo phạm một lần, hắn đã có thể có lý do chém đầu của nàng, như hiện tại, nàng thế nhưng ngoan ngoãn đứng đó, nhẹ giọng nói chuyện còn làm bộ vô tội?

Nhưng, những lời này của nàng nói đúng, cho dù hắn không thừa nhận như thế nào, nàng vẫn là hoàng hậu hắn đích thân phong nàng làm.

Tức giận, ánh mắt Hoàng Phủ Tấn chợt lóe lên, trong mắt tức giận bị một loại biểu tình tính kế khác thay thế vào, nhìn thấy ở trong mắt Tiểu Thiên lại làm cho nàng càng thêm cảm thấy khủng bố hẳn lên.

Hôn...... Hôn quân này vì sao lại đột nhiên xuất hiện biểu tình như vậy? Vì sao biểu tình này làm cho nàng cảm giác được một loại nguy hiểm vô cùng mạnh mẽ?

"Niếp Tiểu Thiên, ngươi đã thừa nhận là thê tử của trẫm, có phải nên thực hiện nghĩa vụ làm thê tử của mình hay không?"

"Nghĩa vụ làm thê tử?" Trong mắt Tiểu Thiên hiện lên một tia nghi hoặc.

*****

Giúp hắn giặt quần áo nấu cơm? Hắn là hoàng đế a, trong cung nhất định có hạ nhân sai phái, không cần nàng đi giặt cái gì quần áo, cái gì cơm?

Nhưng nghĩa vụ ngoài những thứ này, còn có thể làm gì?

"Vậy...... Ta phải làm cái gì?" Tiểu Thiên thật cẩn thận hỏi Hoàng Phủ Tấn.

Câu hỏi của nàng làm cho Hoàng Phủ Tấn nao nao, dâm phụ này, không lẽ đang ở trước mặt hắn giả vờ ngây thơ sao.

"Ngươi nói thử xem." Ánh mắt Hoàng Phủ Tấn lạnh lùng, bàn tay to thon dài nhẹ nhàng lướt qua chiếc cằm mềm mại của Tiểu Thiên, Tiểu Thiên sợ tới mức theo bản năng lui ra phía sau vài bước.

Hôn quân này muốn gì? Đùa giỡn nàng ư?

Nàng còn chưa hoàn toàn kịp phản ứng, cũng đã bị Hoàng Phủ Tấn kéo nàng vào trong lòng, nhưng lời nói lạnh như băng không mang theo chút cảm tình: "Lí Tầm Hoan phải không? Trẫm thật ra muốn nhìn thử xem ngươi muốn tìm vui như thế nào?" (tầm hoan: tìm vui. )

Nói xong, cúi xuống nhìn nàng, cúi xuống hôn lên môi nàng, vừa mới chạm đến, làm cho Tiểu Thiên ngây ngẩn cả người.

Ngay cả bản thân Hoàng Phủ Tấn đều bị nụ hôn của hắn với nàng làm cho bàng hoàng.

Hắn thế nhưng lại hôn nàng, nữ nhân dơ bẩn có lẽ chạm qua không ít nam nhân này, thế nhưng lại làm hắn có xúc động muốn hôn nàng, hắn thậm chí cứ như vậy mà hôn nàng? Thật sự là bị nữ nhân này làm cho hắn điên mất rồi!

Mới vừa thất thần như vậy, Hoàng Phủ Tấn cảm giác được khóe miệng truyền đến một trận đau nhức, làm cho hắn tức giận nhíu mày quát.

"Niếp Tiểu Thiên, ngươi dám cắn trẫm!"

"Ai cho ngươi dùng cái miệng của ngươi hôn qua rất nhiều nữ nhân khác để hôn môi của ta?" Tiểu Thiên đối với Hoàng Phủ Tấn lớn tiếng hét lên, nàng hét lên cũng để che dấu đi tâm tư của mình vào thời điểm hắn hôn nàng tim nàng đập rất nhanh.

Gặp quỷ, thế nhưng bị nụ hôn cường bạo của tên cẩu hoàng đế này làm khẩn trương như vậy, chẳng lẽ nguyên nhân bởi đây là nụ hôn đầu tiên của nàng sao?

Đúng vậy, đúng, nhất định là như vây. Ở trong lòng Tiểu Thiên an ủi chính mình như vậy.

"Như thế nào? Nữ nhân xấu xa như ngươi còn dám ngại trẫm bẩn hay không sao?" Tay Hoàng Phủ Tấn lại một lần nữa nâng chiếc cằm mềm mại củaTiểu Thiên lên, lực đạo theo tức giận trong mắt mà dần dần gia tăng.

Không hiểu sao, khi Hoàng Phủ Tấn nói những lời này lần đầu tiên làm đau đớn tâm hồn của Tiểu Thiên.

Tuy rằng đã không phải là lần đầu tiên Hoàng Phủ Tấn không ngừng mắng nàng là dâm phụ, mắng nàng dơ bẩn, nhưng không hiểu sao, lúc này đây, Hoàng Phủ Tấn lại nói những lời này lại làm cho tâm Tiểu Thiên gắt gao co rút một chút, mang theo đau đớn không hiểu nổi.

*****

Cho dù cằm bị Hoàng Phủ Tấn bóp chặt gây ra đau đớn, Tiểu Thiên lúc này cũng không phản kháng gì, chỉ lộ ra nụ cười chua sót, tầm mắt nhìn thẳng vào Hoàng Phủ Tấn, "Nếu ta dơ bẩn như vậy, vì sao ngươi còn muốn hôn ta, ngươi không sợ ta dơ bẩn làm bẩn môi ngươi sao?"

Đây là lần đầu tiên, Hoàng Phủ Tấn thấy được đau đớn trong mắt ở Tiểu Thiên, thấy được tự giễu, đó là một loại cảm giác làm cho hắn lo lắng.

Tay không tự giác bớt dùng sức lại một chút, Hoàng Phủ Tấn nhìn Tiểu Thiên, ngây ngẩn cả người, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.

Cảm giác được cằm của mình được phóng thích, Tiểu Thiên vội không ngừng từ trước mặt Hoàng Phủ Tấn lui ra phía sau vài bước, lại một lần nữa biểu hiện không giống ngày thường, cười lạnh một tiếng, nghiêng thân thi lễ, "Hoàng Thượng cũng đừng quên, ngài cùng nô tì nói qua, đời này cũng đừng bao giờ nghĩ dùng thân thể dơ bẩn của ta leo lên long sàng của ngài Đây chính miệng của Hoàng Thượng ngài nói với nô tì, ngài —— không quên chứ."

Nàng thấy Hoàng Phủ Tấn bởi vì những lời này của nàng mà giật mình, đắc ý nhếch miệng, trong mắt của nàng hiện lên một tia cười lạnh.

"Nếu như vậy, nô tì cho dù có muốn thực hiện nghĩa vụ làm thê tử, chỉ sợ cũng không có lá gan, nếu không không phải thành kháng chỉ sao? Hoàng Thượng ngài nói đúng không?"

"Ngươi......" Hoàng Phủ Tấn bị Tiểu Thiên những lời này làm cho hoàn toàn không trả lời được.

Đúng vậy, chính hắn từng nói qua, dâm phụ này không có tư cách bò lên giường của hắn. Chẳng qua, hắn đã bị nàng chọc giận đến phát điên, thiếu chút nữa đã phá đi Kim khẩu dụ của hắn đã ban ra càng tức giận chính là, hắn thế nhưng vào một khắc khi hắn hôn lên đôi môi hoa phấn nộn của nàng, lại xuất hiện cảm giác tim đập thình thịch như nổi trống.

Thấy Hoàng Phủ Tấn ngây ngẩn cả người, bộ dáng khi thì nhíu mày, khi thì không dám tin làm cho Tiểu Thiên cảm thấy nghi hoặc.

Hai người trong lúc đó cứ trầm mặc, lại làm cho Tiểu Thiên cảm thấy cả người không được tự nhiên, từ sau khi nàng cùng hôn quân này biết nhau cho đến giờ, chưa lần nào giống như thế này. Hai người bất chợt muốn cử động phá vỡ không khí xấu hổ hiện tại.

"Được rồi, ngươi bảo ta trở về làm gì?" Tiểu Thiên không kiên nhẫn mở miệng nói, "Thị tẩm, ngươi cảm thấy ta không xứng, nhìn đến ta, ngươi lại cảm thấy chán ghét, thực sự không hiểu ngươi phí lớn tâm tư riêng hạ thánh chỉ đến Tầm Hoan lâu gọi ta trở về làm cái gì."

Hôn quân này là ăn no rảnh rỗi không có chuyện gì làm, nên kiễm nàng phiền toái có phải hay không? Nàng trốn hắn đến kỹ viện, hắn còn muốn như thế nào nữa?

*****

Lời nói của Tiểu Thiên làm cho Hoàng Phủ Tấn lại một lần nữa ngây ngẩn cả người, giờ khắc này, hắn mới phát hiện cảm xúc của mình đã hoàn toàn bị nữ nhân này chi phối như vậy. Khi hạ thành chỉ hắn vẫn chưa phát hiện, nhưng khi nàng nhắc đến, hắn mới nghĩ tới, mình không có việc gì đi hạ loại thánh chỉ nhàm chán này làm cái gì?

Nàng muốn hai vạn lượng, hắn đưa cho nàng là được rồi, cho dù nàng muốn ở Tầm Hoan Lâu cả đời, cũng không liên quan gì đến hắn, hắn vốn không muốn nhìn đến nàng, nhưng...... Hắn rốt cuộc hạ thánh chỉ đem nàng gọi trở về làm cái gì?

Hoàng Phủ Tấn cau mày chặt lại, trong mắt mang theo vài phần ảo não.

Hôn quân sao lại thế này a, tại sao lại không nói lời nào, luôn cau mày.

Tiểu Thiên không tình nguyện đứng ở tại chỗ, kỳ thật nàng hiện tại thật sự rất không muốn ở lại đây để chịu đựng cùng hôn quân này, nhưng lại cũng không dám lập tức rời khỏi, nhìn khuôn mặt hắn âm tình bất định như thế này, nói không chừng hắn mất hứng sẽ chém đầu của nàng cũng nên.

Một hồi lâu, Tiểu Thiên không còn kiềm chế được nữa nhẹ giọng mở miệng nói: "Hoàng Thượng?"

Bị Thanh âm của Tiểu Thiên làm cho hồi hồn, trên mặt Hoàng Phủ Tấn hiện lên một tia mất tự nhiên thật nhỏ, "Chuyện gì?"

Hắn lạnh lùng mở miệng nói.

Ông nội ngươi á, còn hỏi nàng chuyện gì? Là nàng nên hỏi hắn mới đúng. Thật sự không hiểu nổi người nầy, người gì mà kì lạ!

"Ta...... Ta có thể đi được không?" Tiểu Thiên thật cẩn thận mở miệng hỏi.

Nàng vẫn còn hai vạn lượng bạc ở Tầm Hoan lâu a, tuy rằng này tiền không phải của nàng, bất quá hiện tại hôn quân đã biết, nói cách khác, nàng hiện tại nếu không quay về Tầm Hoan lâu không phải uổng phí quá sao?

"Như thế nào? Còn muốn đến Tầm Hoan lâu sao?" Tựa hồ nhìn ra tâm tư của Tiểu Thiên, Hoàng Phủ Tấn lạnh lùng lên tiếng hỏi.

"Khụ khụ......" Tiểu Thiên bị lời nói của Hoàng Phủ Tấn làm sặc, hoàng đế này đích thực đủ khủng bố, ngay cả trong lòng người khác nghĩ cái gì hắn đều rõ như vậy ràng.

"Phải" Tiểu Thiên thành thật nhẹ gật đầu, cùng lúc đó, nàng nhìn thấy sắc mặt Hoàng Phủ Tấn trầm xuống lần thứ hai.

"Dù...... Dù sao nói như thế nào ta cũng đã bỏ ra hai vạn lượng bạc, ta chỉ không muốn lãng phí thôi." Thấy sắc mặt Hoàng Phủ Tấn trầm xuống, Tiểu Thiên không tình nguyện mở miệng nói.

Mà lời của nàng lại làm cho cơn tức giận của Hoàng Phủ Tấn lại một lần nữa tăng lên, nữ nhân chết tiệt này không nhắc tới thì thôi, nàng còn dám nhắc đến hai vạn lượng bạc đó sao.

"Niếp Tiểu Thiên, đó là tiền của trẫm!" Khẩu khí của Hoàng Phủ Tấn lạnh như băng mở miệng nói.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-114)