Vay nóng Tinvay

Truyện:Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng - Chương 018

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng
Trọn bộ 114 chương
Chương 018
0.00
(0 votes)


Chương (1-114)

Siêu sale Shopee


Nga

Thì ra nàng chính là hoàng hậu trong truyền thuyết. Xem ra có việc vui rồi. Đoạn Ngự nghĩ như vậy, ý cười trong mắt càng sâu, hắn đang định gặp hoàng hậu, thật không ngờ vừa ra cung liền đụng phải, có ý tứ.

Đoạn Ngự khóe miệng hơi hơi nhếch lên, mang theo một tia giảo hoạt.

Tấn, thực xin lỗi, vốn muốn cho ngươi ra cung giải sầu, không nghĩ tới lại cho ngươi đụng tới hoàng hậu, chuyện này cũng không nên trách ta.

Thật vui a, chưa từng gặp được sự tình đùa tốt như vậy.

Tươi cười trong mắt Đoạn Ngự cùng lửa giận trong mắt Hoàng Phủ Tấn hình thành thế đối lập.

Hoàng Phủ Tấn nghiêm mặt, trừng mắt nhìn Tiểu Thiên cách đó không xa: Ăn uống mua sắm, là hắn bao toàn bộ? Thực sự tưởng bở!!!! Nữ nhân chết tiệt này, hắn cưới nàng, nàng lại cho hắn cắm sừng, nhưng khẩu khí lại nghe như là trách hắn cưới nàng, dường như hắn còn không xứng đáng cưới nàng, chẳng những cùng nam nhân thông đồng, nàng còn chạy tới kỹ viện bao hoa khôi?

Nàng thực nghĩ đến Hoàng tổ mẫu có thể bảo vệ được nàng sao?

"Tiểu thư......" Đoá nhi đang muốn nói, lại bị tú bà kia cắt ngang.

"Ai da, vị công tử này ra tay thực hào phóng, xem ra là không có mấy đại gia có thể ra giá như công tử, xin hỏi công tử ngài xưng hô như thế nào?" Tú bà đến bên người Tiểu Thiên, cao hứng cười toe tóe.

"Ách...... Tại hạ Lí Tầm Hoan!" Trong đầu Tiểu Thiên đột nhiên hiện lên tên này.

Ừm, không tồi, theo Tầm Hoan lâu tên còn rất xứng.

"Lí Tầm Hoan? Ha hả ~~ Tên rất hay, tên công tử thật hay." Tú bà dường như vươn ngón tay cái vuốt mông ngựa.

"Ha hả, đó là." Tiểu Thiên cây quạt phe phẩy trong tay, cười đến vẻ mặt cứng ngắc.

Tuy rằng vuốt mông ngựa không phạm pháp, nhưng cách tú bà này vỗ mông ngựa cũng thật là......

"Phốc ——" Đoạn Ngự cuối cùng vẫn là nhịn không được bật cười, liếc nhìn Hoàng Phủ Tấn một cái xem thường.

"Lí Tầm Hoan? Nàng gọi là Lì Tầm Hoan?" Đoạn Ngự chỉ vào Tiểu Thiên bật cười.

Trời ạ, hoàng hậu này rất khôi hài, ngay cả cái tên đều đặt tốt như vậy.

"Đừng cười!" Hoàng Phủ Tấn nghiêm mặt, tầm mắt hướng về của phương hướng Tiểu Thiên.

Lí Tầm Hoan? Tên nữ nhân chết tiệt này nghĩ ra, nhưng thật ra tiêu sái, dùng tiền hắn đến"Phiêu kĩ", còn lấy cái tên như vậy làm cho người ta ý nghĩ kỳ quái. Trong mắt Hoàng Phủ Tấn hiện lên ngay cả chính hắn cũng không chú ý tới – Tươi cười.

*****

Chỉ nghe tú bà tiếp tục nói: "Vị công tử này, Như Mộng của chúng tôi hôm nay sẽ thuộc về ngài, vậy tiền kia......"

"À, tiền phải không, ta sẽ bảo thư đồng của ta về nhà lấy." Tiểu Thiên đem Đóa nhi kéo sang một bên, ở nàng bên tai thấp giọng nói: "Ngươi vào trong cung, bẩm với Hoàng tổ mẫu giúp đỡ ta chút, nhớ nói, nhớ nói ta cần dùng gấp, khi trở về sẽ giải thích với bà."

"A? Nhưng tiểu...... Thiếu gia, nếu lão phu nhân không đồng ý......" Đoá nhi vô cùng đáng thương nhìn Tiểu Thiên, 555~~ Làm gì có chủ nhân nào kì lạ như thế a.

"Ngươi cứ nói, nếu bà không cho, ta sẽ không về nhà. Ngươi yên tâm đi, nãi nãi, bà nội nhất định sẽ à." Nói xong, còn không thương tiếc vỗ vỗ bả vai của Đóa nhi.

"Đúng, đúng, đúng, vị Tiểu ca này, đương tổ mẫu lúc nào cũng sẽ rất yêu thương cháu của mình, ngươi trở về nhà lấy đi." Tú bà vội không ngừng thúc đẩy thêm vào, lần này gặp phải một đại gia coi tiền như rác như vậy, bà nhất định không thể để vuột mất.

"Ừm, Lan mụ mụ nói rất đúng." Tiểu Thiên thanh thanh cổ họng mở miệng nói: "Vậy ngươi nên đến thông báo cùng Như Mộng cô nương, bổn thiếu gia đêm nay sẽ ngủ ở chổ này của nàng."

"A?"

"A?"

Tú bà cùng Đóa nhi đồng thời sửng sốt, chỉ nghe tú bà vẻ mặt khó xử nhìn Tiểu Thiên mở miệng nói: "Công tử, ngài muốn ngủ cùng Như Mộng?"

"Đúng vậy, bản công tử xuấ ra hai vạn lượng cũng không phải là vì chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái chứ."

Bằng không vị hoa khôi này buôn bán thật sự cũng quá lời đi, hai vạn lượng a, so với Minh tinh kiếm tiền còn nhiều hơn.

"Nhưng...... Nhưng công tử, Như Mộng nhà chúng tôi là bán nghệ không bán thân a." Tú bà vẻ mặt khó xử nhìn Tiểu Thiên.

Bán thân? Trong mắt Tiểu Thiên hiện lên một tia nghi hoặc, ai nói cho Như Mộng bán thân? Nàng chẳng qua là muốn ngủ ở nơi này mà thôi, tìm hai vạn lượng, ngủ một đêm không đủ sao? Cho dù khách sạn tầm cỡ lớn trên thế giới cũng chưa đắt đến như thế.

Bất quá, ngủ ở kỹ viện cả đêm, tựa hồ thật sự cùng phiêu kĩ là một chuyện nga.

Hắc hắc

Nếu đùa vui như vậy, dọa dọa tú bà này một chút cũng không tồi.

Nghĩ như vậy, Tiểu Thiên liền nhìn tú bà mở miệng nói: "Thật sự là bán nghệ không bán thân?"

"Vâng, đúng vậy, công tử, thỉnh ngài đừng làm khó dễ lão thân." Tú bà nghiêng mình thi lễ mở miệng nói.

"Ha hả ~~ Không khó xử, bổn thiếu gia tuyệt không khó xử mụ mụ ngươi." Tiểu Thiên cười đến vẻ mặt vô hại, không ai nhìn ra được trong vẻ tươi cười này của nàng mang theo tính nguy hiểm.

*****

"Cám ơn, cám ơn công tử." Nghe Tiểu Thiên nói như vậy, tú bà cao hứng đến mức thiếu chút dập đầu.

"Không cần khách khí, kỳ thật ta có một cách này sẽ giúp cho cả hai bên đều hài lòng, Như Mộng bán nghệ không bán thân đúng hay không? Tốt lắm a, đêm nay nàng theo hầu ta ngủ, ta không trả tiền, như vậy sẽ không tính là nàng bán thân a." Hơn nữa, cho dù Như Mộng cô nương người ta muốn bán mình, nàng cũng không có đủ tài cán hưởng cái phúc đó a.

Ha hả, tục ngữ nói như thế nào nhỉ? Nga, đúng, là lực bất tòng tâm a. Ha ha

Câu trả lời của Tiểu Thiên làm cho tú bà cả kinh ngây ngẩn cả người, má ơi, tuổi còn trẻ mà sao tính tình đã xấu đến như vậy.

Những lời này của Tiểu Thiên làm cho Đoạn Ngự lại một lần nữa cười ra tiếng, ngay cả Hoàng Phủ Tấn trước giờ vẫn giữ phong thái điềm tĩnh cũng không nhịn được co rúm khóe miệng.

Nữ nhân này, miệng lưỡi thật đúng là không phải lợi hại bình thường.

Đóa nhi đứng ở một bên nóng nảy, một lần nữa đem Tiểu Thiên kéo lại một bên, "Tiểu thư, người thực sự tính đêm nay ngủ tại đây sao."

"Đúng vậy, bằng không ta bỏ ra hai vạn lượng bạc để làm chi, sao có thể ra về tay trắng được?"

"Nhưng...... nếu như để cho Hoàng Thượng biết đêm nay người ở lại kĩ viện, chúng ta sẽ rất thảm a."

" Ta mặc kệ, nếu như phải trở về với hôn quân, ta thà rằng cả đời ở kỹ còn hơn!"

"Ai nha, tiểu thư......" Đoá nhi đã nóng ruột đến muốn chết, tiểu thư này tại sao lại luôn không đem hoàng thượng để trong mắt như vậy chứ.

"Ngươi yên tâm đi, ngày mai chúng ta lén hồi cung không phải được rồi sao, dù sao nói không chừng tên hôn quân kia cũng sẽ không đến Vũ Phượng Cung tìm ta đâu, vậy làm sao hắn có thể biết rằng ta không ở trong cung a." Tiểu Thiên nói với vẻ mặt yên tâm, mà xa xa Đoạn Ngự lại nghe thấy mùi thú vị, mà hoàng thượng đại nhân đứng bên cạnh trước giờ vẫn là vẻ mặt hoà nhã lại một lẫn nữa trầm mặt.

Nàng nói cái gì? Thà rằng ở kỹ viện cũng không muốn bên hắn? Hắn còn chưa ngại nàng dơ bẩn vậy mà nàng lại ngại hắn!

Trong mắt Hoàng Phủ Tấn khó nén lửa giận khiến cho không khí xung quanh vốn đang ấm áp đột nhiên hạ xuống.

Mùa đông sao? Như thế nào lại có thể lạnh như vậy? Không hiểu, Tiểu Thiên rùng mình một cái.

"Nhưng nếu Hoàng Thượng thực phát hiện thì làm sao bây giờ?" Đoá nhi vẫn chưa từ bỏ ý định mở miệng nói.

"Sao hắn có thể phát hiện chứ." Tiểu Thiên vẻ mặt không đồng ý, "Ngươi thử nghĩ xem, hậu cung ba nghìn trước hết không đề cập tới, ngươi làm sao có thể cam đoan hắn ở bên ngoài không cưới nữ nhân khác? Thê không bằng thiếp, thiếp không bằng kĩ, kĩ không bằng lén lút, ngươi đã nghe qua câu đó chưa? Tóm lại, nữ nhân có quan hệ cùng bạo quân kia, theo như ta nghĩ, bọn họ nếu nằm thẳng thì còn có thể phủ kín cả Vạn Lý Trường Thành! Ngươi nói, hắn có thể chú ý tới ta sao? Ngươi yên tâm đi, hôn quân kia nhất định sẽ không chú ý tới ta đâu." Tiểu Thiên thực thả lỏng tâm tư mà vỗ vỗ bả vai Đoá nhi.

*****

"Huống hồ, vạn nhất hôn quân kia thật muốn tìm ta, chạy đến Vũ Phượng Cung, sau đó thú tính nổi lên, muốn làm điều sằng bậy với ta, rồi mang nào là HIV a, hoa liễu a, toàn những bệnh kinh khủng đổ hết sang cho ta, ta đây không phải sẽ chết thực thảm thương sao? Hắn đã cùng với nhiều nữ nhân như vậy, lại tới tìm ta hoan ái, ta mới không có ngốc như vậy đâu. Hơn nữa, tiểu thư nhà ngươi bộ dạng không khuynh quốc, thì cũng khuynh thành, vì để ngăn chặn hôn quân kia tùy thời hướng nổi lên thú tính, ta nhất quyết sẽ không ở trong hoàng cung, mà cái địa phương, sự nguy hiểm nâng lên đến hàng luỹ thừa đích phòng ngủ kia ta lại càng không thể ở."

Sau khi Tiểu Thiên nói xong, sắc mặt Hoàng Phủ Tấn càng trở nên khó coi, dường như ngay lúc này ai chọc vào hắn nhất định sẽ không được toàn mạng, mà Đoạn Ngự đúng bên cạnh thì lại ngày càng vui vẻ, đôi khi, hắn thực muốn cười ra tiếng, nhưng vì còn ngại ngần ngưòi bên cạnh, hoàng đế lão đại lúc nào cũng có thể phát hoả, đành phải nghẹn lại trong họng, nhưng hoàng hậu này thật sự rất khôi hài, làm cho hắn nghẹn cười đến mức đau quá khổ a.

Nhìn Hoàng Phủ Tấn đang đứng bên người liếc mắt một cái, trong mắt Đoạn Ngự chợt hiện lên một chữ thảm, đêm nay không biết người nào đó còn có thể toàn mạng không. Đoạn Ngự nhìn về phía Tiểu Thiên, trong mắt mang theo vài phần vui sướng khi thấy người khác gặp họa.

HIV? Hoa liễu? Nữ nhân chết tiệt này lại nguyền rủa hắn? Tuy rằng hắn không biết HIV là cái gì, nhưng cũng chắc đến tám chín phần đó không phải là cái gì tốt đẹp, nàng muốn hắn bị HIV, hoa liễu? Muốn nguyền rủa hắn đoản mệnh? Nữ nhân chết tiệt này, hắn còn chưa lấy được đầu của nàng, tuyệt đối sẽ không đoản mệnh! Nàng nói chính mình không khuynh quốc cũng coi như khuynh thành, nói hắn sẽ vì nàng mà thú tính nổi lên? Nàng nghĩ ánh mắt hắn mù rồi sao? Sẽ đối với nàng, một dâm phụ nổi lên thú tính?

Tốt, hiện tại ở ngoài cung, hắn nhịn! Trở về hắn nhất định thu thập nữ nhân dám nguyền rủa hắn đây!

"Ai nha, tiểu thư, người không cần luôn nguyền rủa Hoàng Thượng như vậy, vạn nhất bị Hoàng Thượng nghe được, khẳng định sẽ bị chém đầu a." Đoá nhi thật cẩn thận nhắc nhở nàng.

"Ngươi thật sự là buồn lo vô cớ, chúng ta nói chuyện nhỏ giọng như vậy, những người chung quanh đây đều không nghe được, hôn quân hiện tại ở trong cung, làm sao hắn có thể nghe đựoc, tai hắn có thể thính như vậy sao? Cho dù có, cũng không thể đùng một cái đem ta đi xử tử a." Tiểu Thiên tức giận liếc Đoá nhi một cái.

Đoạn Ngự là thật sự đã không thể nhịn được, hắn đã sớm vì nhịn cười mà đau khổ rồi.

*****

Hoàng hậu a, ngươi thực nên nghe lời nha hoàn của ngươi, không nên nguyền rủa hoàng đế, những lời ngươi vừa nói đều đã bị hắn nghe thấy, mau trở về chờ bị phế đi.

Ngươi mau cầu nguyện Thái Hoàng Thái Hậu có thể che chở ngươi, bằng không, ngươi thật đúng là so với Tấn đoản mệnh hơn.

Đoạn Ngự đồng tình liếc mắt nhìn Tiểu Thiên một cái.

Hoàng hậu này của Tấn thật đúng là...... Làm cho người ta không thể không bội phục!

Thực sự nàng là Niếp đại tiểu thư khuê các văn tĩnh đó sao, đừng nói là đến kỹ viện, căn bản những lời này một tiểu thư con nhà gia giáo không thể nói ra.

Nghe đồn thực không thể tin, giống như hắn bây giờ, muốn cười cũng không thể cười.

Bởi vì ngưòi bên cạnh hắn thực sự đã muốn phát hoả từ lâu, lúc nào cũng có thể bùng nổ, hắn cũng không muốn mình bị tai bay vạ gió a.

"Ưm, tiểu thư ngưòi nói thật đúng." Cuối cùng, Đóa nhi đầu hàng, dù sao tiểu thư của nàng đây, ngay cả Hoàng Thượng cũng dám lấy ghế đập, còn cái gì mà nàng không thể làm a. Nàng cũng chỉ có thể cầu nguyện Hoàng Thượng thật sự sẽ không phát hiện tiểu thư ở kỹ viện.

"Ngươi thật là ngoan, nhanh lên quay về kêu Hoàng tổ mẫu cho ta chút ít tiền, ta muốn tìm Như Mộng." Nói xong, còn không quên đẩy nàng.

"Dạ, tiểu thư!" Bất đắc dĩ thở dài, Đoá nhi cúi đầu, đi khỏi Tầm Hoan lâu.

Sau khi đợi Đoá nhi rời đi, Tiểu Thiên xoay người lại, trong mắt mang theo ý tứ hàm xúc rục rịch.

Đệ nhất hoa khôi liền bị nàng mua rồi như vậy? Còn không có dùng tiền của nàng, chuyện tốt như vậy thật đúng là làm cho nàng cao hứng.

Ha ha!!!!

"Ma ma, mang bổn thiếu gia đi gặp Như Mộng đi." Trong mắt mang theo vài phần đắc ý, nàng khẽ phe phẩy cây quạt trong tay, nghênh ngang đi giữa ánh mắt thưởng thức của mọi người, không hề chú ý tới hai đạo ánh mắt đang chăm chú nhìn nàng ở phiá sau, thẳng cho đến khi nàng được tú bà dẫn lên lầu.

"Niếp Tiểu Thiên, nữ nhân chết tiệt!" Thu hồi tầm mắt đang dõi theo Tiểu Thiên, Hoàng Phủ Tấn thấp giọng mắng, liếc mắt một cái bên người bên cạnh đang vì nghẹn cười mà sắc mặt phiếm hồng, mặt hắn thực càng thêm đen.

"Tấn, thì ra hoàng hậu thực lo lắng cho ngươi a, còn sợ ngươi nổi lên thú tính với nàng?" Đoạn Ngự không sợ chết trêu chọc.

Đương nhiên, những lời này của hắn thực thành công trong việc chọc giận Hoàng Phủ Tấn.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-114)