Vay nóng Tima

Truyện:Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng - Chương 014

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng
Trọn bộ 114 chương
Chương 014
0.00
(0 votes)


Chương (1-114)

Siêu sale Lazada


Chỉ thấy khoé miệng Tiểu Thiên khẽ câu lên, ngọc thủ (tay ngọc) đặt trên cánh tay Hoàng Phủ Tấn, cười duyên nói: "Hoàng Thượng, muội muội này của ta chính là chúng ta kinh thành đệ nhất mĩ nhân đó."

Hoàng Phủ Tấn đương nhiên biết Tiểu Thiên có ý tứ gì. Vốn muốn tuỳ tiện nói một vài câu rồi nhanh chóng kéo nàng hồi cung gặp Hoàng tổ mẫu, nhưng nữ nhân này thực gian xảo.

Vốn định mở miệng, lại bị Niếp Tiểu San giành trước một bước.

Nàng nghe Tiểu Thiên giới thiệu như vậy về mình, sớm đã rất cao hứng, tuy rằng vị trí hoàng hậu sớm đã bị xú nha đầu Niếp Tiểu Thiên này chiếm mất, không sao quý phi hay cái gì đó cũng không được, chỉ cần có thể giành được sự củng ái của Hoàng Thượng, cho dù không phải chính thất thì sao chứ, đại nương không phải cũng là chính thất sao, nhưng cha xem cũng chỉ là liếc mắt một cái.

Nghĩ như vậy, nàng liền tiếp lời Tiểu Thiên mở miệng nói: "Tỷ tỷ thực đã khích lệ muội muội rồi, muội muội nào có được tốt như tỷ tỷ nói vậy đâu, chính là đôi xinh đẹp cũng khiến cho người ta thật phiền não, hôm nay khi muội muội hồi gia, liền có hai nam nhân vi muội muội mà đánh nhau, thật sự không biết nên làm thế nào cho phải." Nói xong, Niếp Tiểu San còn ra vẻ bất đắc dĩ địa lắc lắc đầu, nhưng đôi mắt vẫn không quên hướng Hoàng Phủ Tấn nhìn trộm, như là muốn nhìn thấy điểm gì từ trên khuôn mặt của hắn, chỉ tiếc là Hoàng Thượng đại nhân của chúng ta một chút cũng không có phản ứng, mà một bên Hoàng hậu nương nương vẻ mặt lại càng thêm đắc ý.

Thật sự là một nữ nhân vừa hung ác lại vừa ngốc nghếch! Tiểu Thiên ở trong lòng âm thầm bỏ thêm một câu, lập tức khóe miệng giương lên, ra vẻ một bộ sùng bái, hai tay đặt ở ngực, mở miệng nói: "Wase (sao)

Có hai nam nhân vì muội muội mà đánh nhau."

"Đúng vậy." Niếp Tiểu San đắc ý trừng mắt nhìn, khóe miệng mang theo một bộ khinh miệt nhìn bộ dáng của Tiểu Thiên, căn bản nhìn không ra bộ dáng sùng bái này của Tiểu Thiên có bao nhiêu phần là giả.

Quả nhiên là một nữ nhân vừa hung ác lại vừa ngu ngốc! Hoàng Phủ Tấn nhìn Niếp Tiểu San liếc mắt một cái, cũng nhịn không được ở trong lòng bỏ thêm câu. Niếp Vân Hạc này tại sao sinh nữ nhân nào cũng làm cho người khác chán ghét như vậy, nghĩ vậy, hắn lại nhìn Tiểu Thiên liếc mắt một cái, mày hơi hơi nhướng lên cao cao.

"Vậy hai vị ca ca của ngươi có đánh nhau đánh đến xương cốt gãy hết hay không?" khi nghe Tiểu Thiên đột nhiên toát ra những lời này, bộ dáng của nàng vừa vô tội lại vừa như thể đang học hỏi, thật khiến cho người ta không nhịn được cười.

Những lời này của nàng làm cho Niếp Vân Hạc cùng Niếp Tiểu San đều hơi hơi sửng sốt, mà Hoàng Phủ Tấn lại bởi vì những lời này của nàng mà thiếu chút nữa cười ra tiếng, hắn che miệng, ho nhẹ vài tiếng, Niếp Tiểu Thiên này miệng thối thật đúng là không buông tha một ai.

*****

"Thiên Thiên, ngươi ở đó nói bậy bạ gì vậy?" Niếp Vân Hạc khéo léo mở miệng, dù sao hoàng đế cũng đang ở đây, hơn nữa thoạt nhìn vị Hoàng Thượng này tựa hồ còn thực sự thương nữ nhi của lão ta.

Nhưng nha đầu chết tiệt này lại không cho cha lấy một chút thể diện, lão không dám nói một cái gì, cũng không tránh khỏi được việc tự tôn mất điểm.

"Sao?" Tiểu Thiên vô tội mà nhìn Niếp Vân Hạc liếc mắt một cái, "Cha tại sao lại nói như vậy chứ, là muội muội nói có hai nam nhân vì nàng mà đánh nhau, nếu không phải ca ca cùng cha, sao nàng có thể phiền não như vậy chứ? Muội muội thật sự là không ngoan a, lớn như vậy mà còn muốn để cho ca ca cùng cha bận tâm, còn vì nàng mà xuống tay, bất quá hoàn hảo, nhìn thân thể của cha tốt như vậy, ca ca phỏng chừng không có làm gì người a." Nói xong, còn thực vô tội mà chớp chớp hai mắt.

Phiên giải thích này của nàng làm cho Niếp Vân Hạc cùng Niếp Tiểu San hoàn toàn không thể phản đối.

Nhất là Niếp Tiểu San, vốn định dung những lời này để làm hoàng đế chú ý tơi mình, không nghĩ tới bị Tiểu Thiên vặn vẹo thành như vậy, lần này, nàng thật sự là câm điếc ăn hoàng liên, có khổ mà không thể nói nên lời

Nhìn hai cha con Niếp Vân Hạc sớm đã bị chọc cho đến tức giận, lại liếc mắt sang bên cạnh nhìn bộ dang đắc ý của Tiểu Thiên, khoé miệng Hoàng Phủ Tấn hơi run rẩy.

"Thiên Thiên, cùng trẫm hồi cung đi." Trầm mặc trong chốc lát, Hoàng Phủ Tấn mở miệng nói, bộ dáng vẫn ôn nhu như trước.

"Dạ, Hoàng Thượng." Ra vẻ thiếp thân nghe lời, Tiểu Thiên mở miệng nói.

Trong lòng sớm đã vui mừng đến nở hoa!

Yes! Cùng nhị nượng đấu đệ nhị hiệp, toàn thắng trở về!

"Đi thôi!" Miễn cưỡng nhìn Tiểu Thiên liếc mắt một cái, Hoàng Phủ Tấn thẳng xoay người sang chỗ khác, nếu cứ tiếp tục cùng nữ nhân chết tiệt này diễn trò ân ái, hắn sợ chính mình không nhịn được đem đầu của nàng hái xuống mất.

"Phải" Đi đằng sau Hoàng Phủ Tấn được vài bước, Tiểu Thiên như là nghĩ đến cái gì, đột nhiên dừng cước bộ, quay đầu hướng Niếp Vân Hạc vẫn trầm mặc không nói cùng mấy người mở miệng nói: "Đúng rồi, ta cũng không hy vọng có người thừa dịp ta không ở nhà liền khi dễ nương của ta, bằng không ta...... Bằng không Hoàng Thượng sẽ tức giận." Cẩn thận ngẫm lại, vẫn là uy hiếp của hoàng đế lớn hơn, Tiểu Thiên lập tức thay đổi cách nói, chỉ vào Hoàng Phủ Tấn đang đứng bên người.

Nói xong, còn không quên kéo nhẹ góc áo của hắn, hướng Hoàng Phủ Tấn nói: "Ngươi nếu không cùng ta phối hớp, ta tuyệt đối sẽ không hồi cung cùng ngươi!"

"Ngươi......" Hoàng Phủ Tấn lại một lần nữa chán nản, nữ nhân chết tiệt này, lại uy hiếp hắn.

Trong mắt như bị lửa giận thiêu đốt thiêu đốt, Hoàng Phủ Tấn thật sự là khó có thể nhẫn nại, đang muốn phát tác, lại nhìn thấy Tiểu Thiên một lần nữa dùng thần ngữ hướng hắn nói"Hoàng tổ mẫu" ba chữ, làm cho cơn giận của hắn lại một lần nữa bị đè ép.

*****

Tầm mắt quét về phía mọi người đang đứng ở trong phòng, Hoàng Phủ Tấn khẩu khí lạnh như băng mở miệng nói: "Ừm, sau khi Thiên Thiên cùng trẫm hồi cung, nếu ai dám khi dễ Niếp phu nhân, sẽ tịch thu hết gia sản, trị tội cả nhà!"

"Thần không dám!" Niếp Vân Hạc lập tức quỳ xuống, vài người khác ở đây cũng sợ tới mức đồng loạt quỳ xuống.

"Hoàng Thượng ngươi thực sự tuyệt vời!" Đắc ý, Tiểu Thiên thừa dịp những người khác không chú ý, tiến đến bên tai Hoàng Phủ Tấn, thấp giọng nói một câu.

"Niếp Tiểu Thiên, uy hiếp trẫm này trẫm sẽ tính sổ với ngươi sau!" Cắn răng, Hoàng Phủ Tấn trầm giọng mở miệng nói.

"Được rồi, về sau sẽ tiếp tục tính, sau này người muốn như thế nào ta đều nghe theo như vậy!" Tiểu Thiên vội không ngừng mà tiếp lời Hoàng Phủ Tấn, dù sao sau này nàng cũng sẽ bỏ đi, cùng hắn hồi cung cũng chỉ là kế hoãn binh mà thôi, hắn con có thể tính sổ với nàng sao? Vậy chờ hắn có bản lĩnh tìm được nàng rồi nói sau nhé.

"Đi thôi!" nhìn nàng liếc mắt một cái, Hoàng Phủ Tấn kéo tay nàng đi ra khỏi cửa.

"Hoàng Thượng!" Phía sau vang lên thanh âm của Niếp Tiểu San.

Tiểu Thiên khóe miệng khẽ nhếch lên, xem ra nha đầu này thực sự là luyến tiếc Hoàng Thượng.

"Chuyện gì?" Hoàng Phủ Tấn quay đầu lại, trên mặt không có biểu tình gì.

"Ngài...... Ngài không thể ở đây thêm chút nữa sao?" Niếp Tiểu San chưa từ bỏ ý định mở miệng hỏi.

Không ít nam nhân đã phải quỳ gối dưới váy của nàng, vì sao vị quân vương tuấn mỹ tựa Phan An này lại đối với nàng thờ ơ như vậy, ngược lại đối với Niếp Tiểu Thiên xú nha đầu tốt như vậy, nàng không phục, nàng cũng nuốt không được cục tức này.

"Không cần, trẫm còn có việc." Lạnh lùng mở miệng nói một tiếng, Hoàng Phủ Tấn kéo tay Tiểu Thiên, đi ra khỏi phủ Thượng Thư.

Dọc theo đường đi, khoé mắt Tiểu Thiên thủy chung mang theo một mạt đắc ý tươi cười.

Ha ha nữ nhi kia còn muốn câu dẫn hôn quân mặt lạnh sao? Người ta hậu cung dưỡng ba nghìn giai nhân đâu phải để ngồi không, người ta sẽ chọn một nữ nhân do thị thiếp sinh ra sao

Tiểu Thiên khinh thường mà trề trề môi, nhìn Hoàng Phủ Tấn đang đi bên cạnh vẫn không nói gì, liếc mắt một cái.

Nhịn không được thở dài, một nam nhân tuấn mỹ như vậy vì sao luôn bày ra một bộ dáng khiến mọi người phải sợ hãi chứ? Hắn nếu giống như lúc ở thượng thư phủ, lộ ra ánh mắt ôn nhu có thể cướp được trái tim của hàng nghìn cô gái kia, nhất định tất cả nữ nhân đều sẽ phải quỳ gối trước hắn, cảnh tượng đó thật đáng mong chờ a.

Thực đáng tiếc, một khuôn mặt như vậy lại có thể có tính tình thối đến không chịu được như thế, thật là khiến cho người ta có cảm giác khó hiểu a.

Nghĩ vậy, Tiểu Thiên vẫn là nhịn không được thở dài.

*****

"Niếp Tiểu Thiên, đem ánh mắt ngươi nhìn trẫm nãy giờ thu hồi đi!" nhìn sơ qua, Hoàng Phủ Tấn lạnh lùng mở miệng nói, cùng lúc trước ở trong phủ thượng thư là hình tượng đối lập với bây giờ.

"Để làm chi, xem ngươi một chút cũng sẽ không mất đi tí thịt nào cả, chưa thấy qua nam nhân nào nhỏ mọn giống ngươi như vậy."

"Trẫm cho tất cả nữ nhân xem, cũng sẽ không cho ngươi xem!" Hoàng Phủ Tấn nghiêng đầu, trừng mắt nhìn Tiểu Thiên liếc mắt một cái

"Nga

~ nguyên lai ngươi thực cuồng khoe khoang!" Tiểu Thiên chỉ vào Hoàng Phủ Tấn, lớn tiếng kêu lên, thành công làm cho ánh mắt người qua đường chung quanh đều nhìn vào Hoàng Phủ Tấn.

Lần này, Hoàng Phủ Tấn hận không thể đem Tiểu Thiên ném tới ven đường trên dòng sông kia.

"Niếp Tiểu Thiên! Ngươi mà nói bậy trẫm liền đem đầu lưỡi ngươi cắt bỏ!" Cắn răng, Hoàng Phủ Tấn kiềm chế cỗ lửa giận nén trong lòng kia, đối Tiểu Thiên thấp giọng quát.

"Là ngươi nói sẽ cho tất cả nữ nhân xem đó thôi." Tiểu Thiên trả lời giọng điệu thực vô tội, tuy rằng nàng trong lòng cũng hiểu được, nhưng những lời này nàng nói ra đều mang theo nhiều hàm ý.

"Ngươi......" Hoàng Phủ Tấn lại một lần nữa tức giận đến không thể phản bác, nữ nhân đáng chết, đã nói câu nói như vậy còn biểu hiện như mình vô tội.

"Được rồi, được rồi, xem ở ngươi mới vừa rồi ở thượng thư phủ giúp ta lấy lại danh dự, ta không chọc tức ngươi là được." Xem Hoàng Phủ Tấn hắc nghiêm mặt, Tiểu Thiên không tình nguyện địa mở miệng nói.

"Ý tứ của ngươi, như là đang nói, ngươi không cho trẫm tức giận, vẫn là có lựa chọn tình huống như vậy à?" Hoàng Phủ Tấn tức giận đến nheo lại hai mắt, hắn thật sự là quá ngu ngốc, không có việc gì cố ý lại đây tìm nữ nhân đáng chết này, lại bị nàng chọc giận.

"Ngươi đừng hiểu ý nghĩa sâu xa của câu nói được không?"

"Trẫm là học từ ngươi mà!" Hoàng Phủ Tấn phản kích nói.

"Tốt không học, thói xấu học rất nhanh!" Từ từ nhìn Hoàng Phủ Tấn liếc mắt một cái, Tiểu Thiên thốt ra, ngay lập tức, lại cảm giác được đã biết nói như vậy chính là sai lầm.

Nói hoàng đế tốt không học, thói xấu thực ra học rất nhanh? Kia...... Đó không phải là nói chính cô ta đem thói xấu của mình làm tấm gương giúp hắn học đó sao!

NND, đắc ý vênh váo! 555

~Xem vẻ mặt cùng dáng vẻ ảo não Tiểu Thiên, Hoàng Phủ Tấn trong mắt hiện lên một tia lãnh đạm cười.

"Đó cũng là ngươi đem thói xấu làm tấm gương giáo huấn cho trẫm!" Hoàng Phủ Tấn nhịn không được mở miệng nói, hắn thậm chí không biết chính mình khi nào thì nguyện ý cùng nữ nhân này tranh cãi.

"Đó cũng là ngươi có năng lực tiềm ẩn để học thói xấu mà thôi" Tiểu Thiên nghiêng đầu, khó chịu mở miệng nói, lần đầu tiên có cảm giác thất bại.

*****

"Niếp Tiểu Thiên, ngươi dường như đã quên, trẫm là hoàng đế!"

"Ta nhớ rõ, ta còn nhớ rõ ta là thê tử vừa qua khỏi cửa cùng ngươi, cũng chính là hoàng hậu!"

"Trẫm sẽ không thừa nhận một phụ nữ dâm đãng là hoàng hậu." Lộ ra vẻ mặt bình tĩnh, Hoàng Phủ Tấn lạnh lùng mở miệng nói.

"Ngươi không thể như vậy, ta thừa nhận ngươi đầu ngựa đực này là phu quân của ta." Tiểu Thiên nói với dáng vẻ thực vô tội, "Dâm phụ với ngựa đực không phải xứng đôi với nhau hay sao?" Nói xong, nàng còn giảo hoạt chớp chớp hai mắt.

"Niếp Tiểu Thiên!" Hoàng Phủ Tấn nắm chặt nắm tay, nữ nhân chết tiệt này, nàng nhưng thật ra thừa nhận chính mình là dâm phụ thừa nhận một cách sảng khoái, thế nhưng còn nói hắn là danh hiệu quan thượng ngựa đực, nàng thực nghĩ đến hắn sẽ không lấy đầu của nàng sao?

"Di, cửa cung tới rồi." Mắt thấy cửa cung trong thóang chốc đã ở trước mặt mình, Tiểu Thiên vội không ngừng dời đề tài, nếu tiếp tục cùng hôn quân tranh cãi, làm cho hắn tức giận, không nghe trong lời nói lão thái thái, sẽ đem đầu của nàng mà chặt thì sao, như vậy thỉ rất mệt.

Bỏ lại Hoàng Phủ Tấn phía sau, Tiểu Thiên hướng cửa cung đi vào

Hoàng Phủ Tấn bình tĩnh, đi theo phía sau nàng.

Thanh âm cung ——

"Không biết Tấn Nhi có đi đón Tiểu Thiên về hay không nữa." Thái Hoàng Thái Hậu ngồi trước bàn trang điểm, đối với Vũ Lạc Thủy trầm mặc phía sau mở miệng nói.

Gặp Vũ Lạc Thủy không có trả lời, Thái Hoàng Thái Hậu mở miệng hỏi nói: "Lạc Thủy, ngươi làm sao vậy? Ai gia thấy ngươi trầm tư làm sao vậy có gì không?"

"Ân? A? Nga, không có việc gì đâu, Thái Hoàng Thái Hậu." Vũ Lạc Thủy miễn cưỡng nở nụ cười tươi trên mặt để Thái Hậu không lo lắng.

"Có phải ngươi nhớ cha ngươi hay không?"

"Dạ, cũng nhớ, Lạc Thủy đã lâu không có gặp cha." Nghe Thái Hoàng Thái Hậu nói như vậy, Vũ Lạc Thủy liền theo lời của thái hậu nói theo

"Cũng phải, đã lâu như vậy không có thấy cha ngươi, ngươi nhớ hắn cũng không có gì kỳ lạ cả." Thái Hoàng Thái Hậu gật gật đầu, "Như vậy đi, ai gia sẽ nói Hoàng Thượng triệu cha ngươi ngoài biên thành hồi kinh được không?

"Không cần, Thái Hoàng Thái Hậu, Lạc Thủy không muốn làm phiền Hoàng Thượng."

"Chính là......"

"Thái Hoàng Thái Hậu, thật sự không cần, Lạc Thủy chính là ngẫu nhiên nhớ cha mà thôi, không cần làm phiền người khác như vậy." Vũ Lạc Thủy ở trong lòng thở dài, lão nhân gia một chút cũng không hiểu nàng.

"Như vậy đi, vậy ngươi về sau muốn đi thăm cha ngươi, thì nói với ai gia, ai gia phái người đưa ngươi đi."


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-114)