← Ch.003 | Ch.005 → |
Hoàng Phủ Tấn bởi vì Niếp Tiểu Thiên nói, lại một lần nữa giận đến đen mặt, nữ nhân đáng chết này, từ sau khi hắn đem nàng ném tới ghế thượng kề bên bản tử, nàng mang bao nhiêu tức giận của hắn trở về, mỗi một câu nói cũng làm cho hắn hận không hái được đầu của nàng, nếu không có Hoàng tỗ mẫu xuất hiện, hắn cũng đã sớm tống nàng quay trở về " Lão gia" rồi.
" Niếp Tiểu Thiên, ngươi nghe rõ cho trẫm. Trẫm nếu hái không được đầu của ngươi, sau này nhất định mang cùng họ với ngươi."
" Hôn quân, ngươi cũng nghe rõ ràng cho ta, ta nếu để ngươi hái được đầu, đời này nhất định sẽ không đầu thai làm người."
Hai người cứ như thế tranh phong đối đáp, thái y sợ đến qùy rạp trên mặt đất, bọn họ không biết là nên đứng lên, hay là tiếp tục quỳ, nên là can ngăn họ, hay là an phận mà ngậm miệng.
" Tốt, vậy ngươi cứ đợi đấy mà làm cô hồn dã quỷ đi". Hoàng Phủ Tấn phất tay áo, mặt lại một lần nữa đen hơn phân nửa, đáng chết nữ nhân có dũng khí làm cho hắn bị cắm sừng, đã không biết xấu hổ làm ra loại chuyện này, còn có thể ở trước mặt hắn cây ngay không sợ chết đứng, bộ dáng này thoạt nhìn chân tướng dường như là hắn phải xin lỗi nàng " Ngươi, ngươi, ngươi, ...", Tiểu Thiên duỗi tay chỉ, chỉ thẳng vào Hoàng Phủ Tấn, hận không thể đào ra một cái động trên mặt của hắn, nàng chưa từng gặp qua nam nhân nào nhỏ mọn như vậy.
NND, cho dù nàng ở sau lưng hắn vụng trộm thì sao? Nàng nhiều lắm cũng sẽ tới một 2P nha, mà tên cẩu hoàng đế cũng chơi đùa 3000P rồi, bọn ta có thể hào phóng như vậy, hắn ngược lại không biết xấu hổ hở một chút là đòi chém đòi giết nàng?
" Trẫm như thế nào ", Cắn răng lạnh lùng mà nhìn Tiểu Thiên.
" Ngươi, ngươi, ngươi...Không biết xấu hổ! Không biết xấu hổ! không biết xấu hổ! Tiểu Thiên nhìn hắn rống lên.
Uh, rống như vậy thoải mái hơn nhiều, nếu cứ đè nén trong lòng nhất định bị nội thương.
" Không biết xấu hổ", Hoàng Phủ Tấn cắn răng, lạnh lùng mà phun ra này ba chữ, ánh măt nhìn thẳng vảo Tiểu Thiên đang tức giận đến đỏ ửng cả khuôn mặt, để sát vào nàng, hèn mọn mở miệng nói: " Niếp Tiểu Thiên, chưa người nào so với ngươi thích hợp hơn ba chữ này."
"Thật sao? Ngươi không phải người sao?". Tiểu Thiên khóe miệng nhếch lên, nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn, trong mắt mang theo tia giảo hoạt vẻ đắc ý.
" Ngươi, ...", Hoàng Phủ Tấn mặt lúc này đã xanh mét, biết mọi người nhất định đều tự hiểu, ngay tại tình huống như thế này, có thể giải tỏa được chút ít stress là thoải mái nhất, mà nàng hết lần này đến lần khác thích khiêu chiến, nhất là khiêu chiến uy nghiêm của hoàng đế, đủ khẩn trương, đủ kích thích.
Ha ha, cuộc sống như thế tốt đẹp.
*****
" Người đâu đem Niếp Tiểu Thiên kéo ra ngoài chém". Hoàng Phủ Tấn ra lệnh một tiếng, tay áo vung lên, hôm nay không hái được đầu của nữ nhân này, một hoàng đế như hắn làm sao có thể nuốt trôi được.
" Tấn nhi...", Bên giường truyền đến thanh âm suy yếu của thái hoàng thái hậu.
" Hoàng tổ mẫu", nghe thái hoàng thái hậu gọi hắn, Hoàng Phủ Tấn lập tức vọt lên, trong mắt thần sắc khẩn trương làm Niếp Tiểu Thiên miễn cưỡng đối với tên cẩu hoàng đế này thay đổi một chút, nhưng chỉ là một chút thôi. Dù sao cũng nể cái tên hôn quân hiếu thuận này một chút.
Mắt thấy thị vệ chấp hành mệnh lệnh đang hướng chính mình đi đến, Niếp Tiểu Thiên thần kinh dựng đứng cả lên.
Mẹ ơi, mắng hôn quân mê sảng rồi, thiếu chút nữa đã quên, hôn quân này có một đám thị vệ tùy hắn sai khiến, cho dù võ công nàng có tốt cũng không có khả năng qua được mấy vạn đại quân. Đừng nói mấy vạn, mấy trăm cũng chẳng thể qua được.
Miệng thì đã thoải mái, mạng nhỏ có lẽ cũng đã mất rồi.
Trong lúc nàng đang nát óc suy nghĩ tìm cách thoát thân, chỉ nghe thấy thanh âm thái hoàng thái hậu suy yếu lại một lần nữa vang lên.
" Thiên Thiên...".
Hả? Lão thái thái đang gọi nàng?.
Tiểu Thiên quay lại, thấy thái hoàng thái hậu đang được Hoàng Phủ Tấn nâng dậy, tầm mắt chuyển hướng chính mình, mà bộ dáng Hoàng Phủ Tấn còn lại là vẻ mặt hận không thể cắn chết nàng.
" Cứu...cứu tinh", Như thế nào lại đem vị lão thái thái, đại cứu tinh này quên đi, xem lão thái thái dường như rất mến nàng. Lần đầu gặp mặt còn gọi nàng là honey.
Tiểu Thiên khóe miệng bởi vì tìm được đại cứu tinh mà có chút vung lên, bộ dáng này trong mắt Hoàng Phủ Tấn thật rất chướng mà.
Nữ nhân đáng chết này, tại sao ngược lại không thể chết được. Hoàng Phủ Tấn cắn răng, nếu không sợ kích thích hoàng tỗ mẫu, hắn nhất định lấy mạng nhỏ của nàng.
" Grandma ngài bảo ta", Vọt tới trước mặt thái hoàng thái hậu, Niếp Tiểu Thiên một tay túm một tay ôm Thái hoàng thái hậu, Hoàng Phủ Tấn như thế nào lúc này chính mình lại ngồi ngay bên cạnh nàng, điểm này một lần nữa làm cho hắn tức giận đến nghiến răng.
" Thiên Thiên, nha đầu này, tai sao đêm nay lại luôn làm cho Tấn nhi tức giận vậy". Thái hoàng thái hậu giương mắt lên nhìn Tiểu Thiên liếc mắt một cái.
Nghe lão thái thái nói như vậy, Tiểu Thiên mặc dù trong lòng không tình nguyện, nhưng là xem ra người đang rất suy yếu, nàng cũng không thể lại làm cho người tức giận, không thể làm gì khác hơn là làm theo của người ý tứ, không tình nguyện mà cúi đầu: " Đúng vậy thái hoàng thái hậu, Thiên Thiên sai lầm rồi".
" Giả bộ vô tội. không phạm pháp đi".
Tiểu Thiên tại thái hoàng thái hậu trước mặt khinh địch như vậy mà thừa nhận sai lầm, làm cho Hoàng Phủ Tấn lúc này có cảm giác ngoài ý muốn nhưng nhiều hơn vẫn là cảm giác khinh thường.
Nàng đã biết sai lầm rồi? Trên mặt hắn lúc này không hiểu, vừa rồi bộ dáng rốt cục biểu đạt cái gì.
Nhưng mà nữ nhân nay không phải đã hết thuốc chữa, ít nhất nàng cũng biết không nên làm cho Hoàng tổ mẫu tức giận, nói cách khác nếu như nàng thực sự có ý định như vậy, hắn nhất định một chưởng bóp nát nàng.
" Tấn nhi"
Hoàng Phủ Tấn cảm thấy buồn bực, chỉ nghe thấy tiếng Thái hoàng thái hậu rất nhẹ gọi hắn.
" Hoàng tổ mẫu, tôn nhi ở đây, Hoàng Phủ Tấn đi tới bên giường, lại một lần nữa hung hăng trừng mắt, liếc Tiểu Thiên một cái.
Tiểu Thiên không nhìn, ánh mắt hướng sang nơi khác, ánh mắt loé ra, bây giờ không phải lúc theo hôn quân trước mặt xung đột.
" Tấn nhi, bảo thị vệ lui xuống đi"
" Hoàng tổ mẫu..."
" Ai gia không cho phép nguơi mang Tiểu Thiên chém", Thái hoàng thái hậu trong mắt tràn ngập kiên định, càng như vậy Tiểu Thiên lại càng cao hứng, dù sao nàng cũng đã sớm nhìn ra, cái tên bạo quân này rất hiếu thuận với grandma, khẳng định sẽ không làm trái lại ý định của người.
Vì trong đầu hoàn toàn không để ý tới sát ý của Hoàng Phủ Tấn, Tiểu Thiên bề bộn không ngừng mà xen miệng vào: " Ngưoi không thể bất hiếu như vậy, đi ngược lại ý tứ của Hoàng tổ mẫu".
Hoàng Phủ Tấn liếc Tiểu Thiên một cái, từ kẽ răng rít lên từng chữ: " Niếp Tiểu Thiên, ngươi ngậm miệng lại cho trẫm".
" Tấn nhi...", Thanh âm thái hoàng thái hậu bực mình vang lên.
"Ô..." khẽ trề môi, Tiểu Thiên hai mắt sưng đỏ có chút loé lệ quang nhìn Thái hoàng thái hậu: "Thái hoàng thái hậu Thiên Thiên biết sai lầm rồi, ngài xem hoàng thượng hắn đối với Thiên Thiên thục sự là hung ác".
Chớp chớp hai mắt đẫm lệ, Tỉểu Thiên bày ra bộ dạng đáng thương làm thái hoàng thái hậu bỗng sinh cảm gíac thương xót, trong mắt lại một lần nữa xuất hiện một luồng đau thương.
" Thiên Thiên thông minh đừng khóc, grandma nhất định không để hoàng thượng giết ngưoi". Nhà đầu kia gọi bà là grandma làm cho tâm lí bà thiệt là cao hứng, làm sao có tthể để đứa cháu tính tình hung hăng kia chém đầu nàng được.
Nghe thái hoàng thái hậu nói vậy, tâm lí Tiểu Thiên thật là cao hứng chỉ thiếu chút nữa là nhảy dựng lên, ha ha ~ Nàng muốn ở lão thái thái chính là những lời này.
Nước mắt đương nhiên là không chảy ra vô ích. Tiểu Thiên không kìm đựoc trong mắt mang theo tia đắc ý, mặc dù không rõ ràng, nhưng Hoàng Phủ Tấn lại thành công mà bắt đựoc.
Nữ nhân đáng chết này, lại dám trước mặt hoàng tỗ mẫu giả bộ đáng thương? Nước mắt thật đúng nói đến là đến!
Hoàng Phủ Tấn tức đến nghiến răng: " Hoàng tổ mẫu, nữ nhân đáng chết này là đang giả vờ khóc lóc lừa gạt người.
" Ta...Ta không có." Vô tội mà cúi đầu, Tiểu Thiên phóng ra thanh âm rất thấp, trong giọng nói ngược lại rõ ràng mang theo tia vô tội.
Nhưng thực ra là nàng chỉ cười khiến cho toàn thân run rẩy lại một lần nữa làm cho Hoàng Phủ Tấn chán nản.
Hoàng tỗ mẫu tại sao lại dễ dàng khinh địch như vậy.
Này đồ đáng chết ngựa đực, ngươi mới dâm đãng.
"Tấn nhi, con muốn làm hoàng tổ mẫu tức chết có phải không?" Thái hoàng thái hậu khẩu khí trở nên kích động hẳn lên.
" Tôn nhi không dám, xin hoàng tổ mẫu đừng nóng giận". Hoàng Phủ Tấn khẩu khí mềm xuống, không khó nghe ra, trong lời nói hắn mang theo rõ ràng vài tia không tình nguyện.
" Bất hiếu thuận như vậy, có cái gì không dám...", Cúi đầu Tiểu Thiên buông xuống một câu mà chỉ có chính mình có thể nghe thấy.
Những lời này đối với thái hoàng thái hậu vốn là không thể nghe thấy, nhưng đối với thính giác Hoàng Phủ Tấn hôm nay lại đột nhiên linh mẫn, những lời này đột nhên cứ thành công đi vào tai hắn như vậy.
" Niếp Tiểu Thiên", Hoàng Phủ Tấn cắn răng, lạnh lùng mở miệng nói, vì không muốn làm cho Thái hoàng thái hậu tức giận, hắn không thể làm gì khác hơn là tiếp tục ẩn nhẫn tuỳ thời bộc phát.
" Dạ, hoàng thượng, Thiên Thiên đây, ngài cứ nói", Thành thật mà cúi đầu, khoé miệng của nàng đã sớm cười đến sai lệch, cẩu hoàng đế có bản lĩnh trước mặt bà bà của ngươi phát hoả hả?. Ngươi làm cho lão nhân gia tức chết, nhất định cả đời lưng đeo cái danh bất hiếu. Lầm bầm hừ!
" Ngươi", thấy Tiểu Thiên giả bộ thành thật đến như vậy, Hoàng Phủ Tấn một bụng hoả không chỗ phát tiết.
" Tấn nhi, ngươi xem Thiên Thiên thông minh, nếu nàng biết sai lầm rồi, dù cho nàng đã lỡ làm cho con bị cắm sừng rồi, nhưng cũng đều là những chuyện trước khi gả cho con, sau này để nàng sửa sai, không đựoc sao. ?
Thái hoàng thái hậu nói những lời này thiếu chút nữa làm cho Tiểu Thiên từ trên giường lăn xuống đất, thì ra lão thái thái tư tưởng còn có thể thoáng như vậy?
Mặc dù những lời này nàng cũng đã muốn nói rồi, nhưng chỉ sợ bạo quân lấy đi mạng nhỏ của nàng, không nghĩ tới lão thái thái ở giữa nàng phân giải. Sau này ở trong hoàng cung vốn là không cần lo rồi, có những lời này của lão thái thái còn sợ cẩu hoàng đế động đến nàng sao?
Nàng cao hứng trở mình rồi, có ngưòi lại giận đến đen mặt, không cần nói cũng biết người này là ai rồi.
" Hoàng tổ mẫu, nàng ta dâm đãng như vậy, người sao lại có thể giúp nàng ta?"
" Ngươi mới dâm đãng...", Tiểu Thiên không sợ loạn mà bỏ thêm một câu, nhìn thấy ánh mắt giết người của Hoàng PHủ Tấn, nàng lại một lần nữa vô tội mà cúi đầu.
" Tất cả đều là những chuyện trước đây rồi ", Thái hoàng thái hậu bực mình mà nhìn Hoàng Phủ Tấn.
" Trước cũng không dâm đãng", Tiểu Thiên không nhịn được mà bỏ thêm một câu, vẻ mặt rất vô tội, rất vô tội.
Vị hoàng hậu thật sự kia nhiều lắm cũng chỉ là theo một người đàn ông có liên quan mà thôi, còn trước mắt này cẩu hoàng đế theo hơn ba nghìn phụ nữ chơi đùa NP mà nói, nàng cách tiếng dâm đãng còn rất xa đây.
" Niếp Tiểu Thiên, câm miệng của ngươi lại, có hiểu không?"
" Dạ, hoàng thượng, Thiên Thiên biết sai rồi", Đem bộ dáng vô tội của mình diễn tại trước mắt Thái hoàng thái hậu, Tiểu Thiên lại một lần nữa thành thật mà cúi đầu, khẳng định có người sẽ giúp nàng giáo huấn cái tên ngựa đực này.
*****
Quả nhiên vẻ mặt vô tội của Tiểu Thiên đã chạm tới rồi ánh mắt của thái hoàng thái hậu
" Tấn nhi, người nào không phạm phải sai lầm, sao con cứ để ý mãi như vậy mà không tha cho Thiên Thiên đi".
" Hoàng tổ mẫu, người biết trẫm hận nhất loại phụ nữ gian dâm mà". Nghe Thái hoàng thái hậu nói như vậy, Hoàng Phủ Tấn lúc này vẻ mặt bình tĩnh lại càng làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, trong mắt mang theo cái nhìn lạnh lẽo làm cho Tiểu Thiên lúc này đáy lòng khẽ run, chỉ là, nàng đột nhiên bắt gặp trong mắt Hoàng Phủ Tấn một tia đau đớn.
" Tấn nhi, này...", Thấy bộ dáng Hoàng Phủ Tấn, Thái hoàng thái hậu nói không ra lời, bà biết lời của bà làm cho đứa cháu thông minh nhớ tới từng chút sự tình, cũng chính bởi những sự kiện đó làm cho đứa cháu này từ một người vô cùng nhu thuận, thông minh hôm nay trở thành như vậy táo bạo lại có một chút vô thường.
Thái độ khó khăn của Thái hoàng thái hậu, Tiểu Thiên cũng chú ý tới rồi, trong lòng thầm nghĩ: Bạo quân này chẳng nhẽ cũng từng bị một người phụ nữ cắm sừng sao?
Vậy hắn cũng thật là thiếu may mắn, tại sao những người phụ nữ bên cạnh hắn tất cả đều cho hắn mang qua cái sừng to vậy, nhưng mà cũng thật là đáng đời hắn, ai bảo hắn dưỡng quá nhiều phụ nữ như vậy, ngẫu nhiên có mấy người cho hắn mang qua một cái sừng, có cái gì không thể. Nói không chừng hậu cung hơn ba nghìn phụ nữ đã có hơn một nửa từng cho hắn mang qua cái sừng kia.
Ý thức được chính mình thất thố, Hoàng Phủ Tấn trong mắt hiện lên một tia mất tự nhiên, nhìn bộ dáng Thái hoàng thái hậu như thê, khẩu khí của hắn mềm hẳn xuống: " Xin Hoàng tổ mẫu cứ yên tâm, Tôn nhi sẽ không giết nữ nhân này đâu".
" Thật sự!?", Từ bên thái hoàng thái hậu bước lên từng bước, Tiểu Thiên tiếp cận hướng Hoàng Phủ Tấn, tốc độ cực nhanh làm cho hắn lại một lần nữa nhíu mày.
" Ngươi tiếp cận trẫm gần như vậy làm cái gì?". Hoàng Phủ Tấn căm ghét mà nhìn Tiểu Thiên liếc mắt một cái, ngay cả tới gần hắn, hắn cũng cảm giác được ác tâm.
"Nói rất đúng dường như ta cũng không thích đến gần ngươi lắm." Trề môi, Tiểu Thiên liếc Hoàng Phủ Tấn trắng bệch không còn chút máu.
" Ngưoi...", Lại một lần nữa bị Tiểu Thiên làm cho tức giận đến nghiến răng, Hoàng Phủ Tấn trừng lớn hai mắt, cắn răng, rít lên từng chữ: " Trẫm không giết ngươi, không có nghĩa trẫm sẽ để cho ngươi có một cuộc sống yên ổn". Ánh mắt lạnh lẽo, hắn nhìn Tiểu Thiên, tiếp tục nói: " Con đường vào lãnh cung ngươi tự nhận thức đi, trẫm sẽ không truy xét quá khứ của ngươi.
" Vậy ngươi bảo người khác dẫn ta đến đó đi.", nghe Hoàng Phủ Tấn nói sẽ không giết mình, Tiểu Thiên sớm cao hứng mà nhảy đến tận trời rồi, trong lúc này nàng không quan tâm xem là mình bị tống đi lãnh cung hay hàn cung, thừa dịp bạo quân chưa thay đổi chủ ý nên nhanh lên một chút ở trước mặt hắn biến mất mới được.
*****
Xem trong mắt Tiểu Thiên một mạt hưng phấn tươi cười, tâm lí Hoàng Phủ Tấn lại càng trở nên phát hoả.
Cái nữ nhân đáng chết này, để cho nàng trụ lãnh cung cũng cao hứng như vậy, chẳng phải là khinh thường hoàng đế hắn sao. Phải chăng là muốn sau này cùng tên gian phu đáng chết kia song túc song tê một chỗ?.
Hoàng Phủ Tấn nắm chặt nắm tay, nếu không nể mặt Hoàng tổ mẫu, nữ nhân này ngay cả cơ hội trụ lãnh cung cũng ko có.
Thấy Hoàng Phủ Tấn lại một lần nữa đen mặt, Tiểu Thiên tưởng rằng hắn ngại nàng làm phiền, không thể làm gì khác hơn là lại một lần nữa vô tội mà mở miệng nói: " Ta đây thật sự không biết lãnh cung ở nơi nào mà, ngươi không mang ta đi, đương nhiên là phải tìm người khác mang ta đi rồi".
" Niếp Tiểu Thiên", cắn răng, Hoàng Phủ Tấn phát hiện mình một câu cũng không thể nói nàng.
" Được rồi, được rồi. Ta tự mình đi là được". Không tình nguyện mà trề trề môi, Tiểu Thiên từ trên giường đứng lên nhìn thái hoàng thái hậu liếc mắt một cái, trong mắt mang theo vài phần ko muốn: " Grandma Thiên Thiên đi, Thiên Thiên nhất định trở lại thăm ngưòi, nếu như hôn quân kia cho phép". Tiểu Thiên bỏ thêm một câu cuối cùng, dù sao nàng cũng biết bây giờ hôn quân tuyệt đối không dám tại trước mặt lão thái thái đánh nàng.
" Thiên Thiên thông minh, chờ grandma thân thể khá hơn nhất định đến lãnh cung thăm ngươi".
" Vậy Thiên Thiên đi". Tiểu Thiên xoay ngươì sang chỗ khác, khoé miệng thoáng cười.
Lúc này Thái hoàng thái hậu không ngăn cản cách làm của hoàng đế, dù sao cái sự kiện trước kia thực đã ảnh hưởng rất lớn tới hắn, khiến cho hắn lưu Thiên Thiên một mạng đã là tốt lắm rồi, chỉ có thể chờ đứa nhỏ này nguôi ngoai nhất định sẽ làm cho nàng rời khỏi lãnh cung.
Thái hoàng thái hậu nghĩ như vậy, chỉ nghe thấy Hoàng Phủ tấn trầm thấp tiếng nói vang lên: " Niếp Tiểu Thiên, ngươi nhớ kĩ cho trẫm, đời này đừng bao giờ nghĩ dùng thân thể dơ bẩn của ngươi bò lên giường của trẫm."
Hoàng Phủ Tấn nói làm cho Tiểu THiên dừng lại cước bộ, quay đầu lại, lại một lần nữa hướng Hoàng PHủ Tấn đi đến.
Không nói gì nàng chăm chú nhìn măt Hoàng Phủ Tấn một hồi lâu.
" Ngươi nhìn chằm chằm trẫm cái gì vậy", Hoàng Phủ Tấn lớn tiếng rống lên.
Chỉ thấy Tiểu Thiên miễn cưỡng gãi gãi cái lỗ tai, mở miệng nói: " Trên mặt không có gì quý giá, khó trách cứ muốn dát vàng lên mặt mình!!"
" Ngươi...".
" Ngươi không biết tại sao từ xưa đến nay làm hoàng đế đoản mạng như vậy sao? Hoàng Phủ Tấn đang chuẩn bị nói chuyện lại bị Tiểu Thiên một lần nữa cắt đứt." Bởi vì bọn họ với ngươi giống nhau, hậu cung dưỡng hơn ba ngàn phụ nữ, một ngày đổi lại một ngưòi, cũng có thể cung các ngươi sử dụng nhiều năm, làm cho bất hảo nào là bệnh AIDS, hoa liễu lây dính. Cho nên ngươi yên tâm đi, vì không muốn để cho ngươi làm ta đoản mạng bởi mấy cái bệnh kia, đừng nói ngươi không cho ta bò vào giường của ngươi, cho dù ngươi dùng đại kiệu tám ngưòi khiêng mời ta đến đây, ta đều phải lo lắng đến một vạn năm, một vạn năm, ngươi biết là có ý là gì không? Chính là ngươi kiếp sau, kiếp sau nữa, hạ kiếp sau nữa nữa, hạ hạ kiếp sau sau nữa cũng đừng nghĩ ta sẽ nằm trên giường của ngươi! Khụ Khụ...Còn có căn cứ tuổi thọ của một hoàng đế, một vạn năm còn ko chỉ hạ kiếp sau sau nữa, nhưng là nhiều lắm chữ hạ ta muốn nói đến thật lâu, quá mệt mỏi rồi, ta nhân tiện chỉ bình tĩnh nói được như vậy thôi."
Nói xong, khẽ nhíu mi mắt đắc ý, Tiểu Thiên xoay người sang chỗ khác, lưu lại Hoàng Phủ Tấn bộ mặt như muốn giết người.
*****
" Thị vệ đại ca, lãnh cung đi như thế nào?". Tiểu Thiên giương mắt, nhìn một bên thị vệ đã bị dọa đến ngốc mà mở miệng nói, vẻ mặt không che dấu được tia đắc ý.
" Nương...Nương nương". Lấy lại tinh thần, thị vệ nuốt nước miếng, Hoàng hậu nương nhất định là bị quỷ nhập rồi, dám nguyền rủa hoàng thượng bị hoa liễu lại còn nguyền rủa người đoản mạng.
" Lãnh cung đi như thế nào? ", Tiểu Thiên một lần nữa nhẫn nại hỏi.
" Nương nương...", Thị vệ cau mày, nhìn Tiểu Thiên liếc mắt một cái, lại đem tầm mắt chuyển hưóng Hoàng Phủ Tấn, bắt gặp ánh mắt lạnh như băng tràn đày sát khí của hắn, thị vệ lập tức thức thời mà thu hồi tầm mắt.
Chỉ nghe thấy Hoàng PHủ Tấn ngữ khí lạnh như băng mở miệng nói: " Mang nàng ta đi đi".
" Dạ, Hoàng thượng", nghe Hoàng Phủ Tấn nói chuyện, bọn thị vệ âm thầm thu hồi khẩu khí, chuyện quan trọng lúc này là phải ngay lập tức rời khỏi chỗ nguy hiểm này.
Đi ở phía trước thị vệ, Tiểu Thiên khóe miệng hiện lên một nụ cưòi yếu ớt nhưng không dấu được vẻ đắc ý,
Hừ, một tên hoàng đế đồ cổ muốn theo nàng đấu, cô nãi nãi tại thế kỉ 21 tiêu dao tự tại, hoàng đế đồ cỗ như ngươi cũng mấy trăm năm rồi, nói không chừng đầu khớp sương đều bị người ta móc ra nghiên cứu rồi.
Đắc ý giương lên mi, nàng bước ra cửa cung, nhưng vào lúc này lại đột nhiên dừng lại.
Quay đầu, không nhìn sắc mặt âm trầm của Hoàng Phủ Tấn, nàng vẫn mở miệng nói: " Hoàng tổ mẫu nội thương rất nghiêm trọng, nếu không nói...", nói đến đây, Tiểu Thiên sắc mặt trầm xuống: "Ngươi chờ làm đứa cháu bất hiếu đi". Nói xong, không chờ Hoàng Phủ Tấn mở miệng, nàng bước nhanh ra khỏi Vân Tiêu cung.
Đi bên cạnh thị vệ, Tiểu Thiên trên miệng nói không ngừng, khiến cho bọn thị vệ thật muốn đâm đầu mà chết, chưa từng phát hiện đem hậu phi tống vào lãnh cung lại khổ như vậy.
" Thị vệ đại ca, ngươi đã chịu xui xẻo trong cung bao lâu rồi? ".
" Hồi bẩm nương nương, đã năm năm rồi."
" Năm năm, oa ~ vậy đúng là khổ cho ngươi rồi, đối mặt với một bạo quân hỉ nộ vô thường quá nhiều năm."
" Nương nương, xin hãy cẩn trọng lời nói."
" Thị vệ đại ca, tại sao phải ở trong cung chịu khổ như vậy, ngươi xem cẩu hoàng đế kia nếu không vui nhất định sẽ lấy đầu của ngươi."
" Nương nương, xin hãy cẩn trọng lời nói."
" Thị vệ đại ca, bạo quân khi còn bé đầu có phải chịu qua kích thích gì hay không, tại sao hắn thấy người nào cũng như là họ đã giết cả nhà hắn vậy."
"Nương nương, xin hãy cẩn trọng lời nói!"
"Thị Vệ đại ca...
"Nương nương, xin hãy cẩn trọng lời nói!"
Thị vệ bên cạnh đúng là đã chịu không nổi lực sát thương của Tiểu Thiên rồi, nàng cứ nói như vậy, ngày mai tất cả thị vệ bọn họ phải chôn cùng nàng rồi.
Không cố ý mà le lưỡi, nhìn thấy bộ dáng bọn thị vệ hận không thể chết ngay, nàng bắt đầu thức thời mà ngậm miệng.
← Ch. 003 | Ch. 005 → |