Trừng trị
← Ch.059 | Ch.061 → |
'Trích lời Gia Mộc: Không giống suy nghĩ của đa số người. Trong các vụ li hôn vì ngoại tình, đại bộ phận là người vợ đã không muốn nhẫn nhịn nữa chứ không phải người chồng không cần gia đình đó nữa. Đàn ông kì thực là loại sinh vật sợ hãi thay đổi'
Chương Thành ngồi ngoài ban công nhà mình đốt hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác. Ông ta đã cai thuốc được hai năm, dạo này vì những chuyện phiền lòng trong nhà mà lại bắt đầu cầm đến điếu thuốc. Đến bây giờ ông ta vẫn nghĩ không rõ, vốn là một chuyện phong lưu bắt đầu ở đâu kết thúc ở đó, tại sao lại trở thành ngòi nổ của cuộc chiến gia đình? Bây giờ vợ và con gái hận ông ta, xa lánh ông ta. Bố mẹ nói ông ta bất hiếu, ngay cả em gái cũng nói ông ta là đồ ngốc. Lúc liên lạc với ông ta, Tạng Tuyết Khiết nói rất hào phóng, không ngờ lần này đến gặp ông nội lại gây ra bao nhiêu là chuyện. Ngay cả Chương Tuệ bắt Lượng Lượng đi, Tạng Tuyết Khiết cũng chỉ tức giận hai ngày rồi lại đổi giọng. Nhưng mục đích của người phụ nữ này là gì? Chương Thành vẫn không xác định được.
Haizz... Sớm biết như thế thì mấy năm trước đừng có dây vào Tạng Tuyết Khiết cho xong, bây giờ cũng không phải phiền phức. Nhưng vừa nghĩ nếu không lăng nhăng với Tạng Tuyết Khiết thì cũng không có đứa con trai đáng yêu như Lượng Lượng, Chương Thành lại không biết cảm giác trong lòng là gì.
Tình một đêm là tình một đêm, cho dù ông ta và Tạng Tuyết Khiết không chỉ ngủ với nhau một đêm cũng vậy. Vốn chỉ là chuyện gió thổi qua là tan, nhưng khi có con thì tình hình đã khác. Lúc Tuệ Tuệ được sinh ra, ông ta còn trẻ, công việc bận rộn nên không có bao nhiêu thời gian chăm sóc con gái. Con gái được ông bà nội ngoại và vợ nuôi lớn. Sau khi Lượng Lượng ra đời, mặc dù không ở một thành phố, nhưng ông ta cũng coi như là nhìn con trai mình lớn lên trên mạng nên có một cảm giác khác biệt. Vốn ông ta cho rằng mình đã già, nhưng nhìn thấy con trai còn nhỏ như vậy lại cảm thấy mình trẻ ra không ít, còn phải phấn đấu thêm mấy năm nữa...
Ông ta vò đầu, thật sự hi vọng mình là một người đàn ông cổ đại, một thê một thiếp vẫn có thể sống yên bình.
Quý Hồng đi hấp lại tóc, mua thêm mấy bộ quần áo. Vốn bà ta luôn muốn tiết kiệm làm của hồi môn cho con gái, bây giờ nghĩ lại thì tiết kiệm cũng có ích lợi gì? Cuối cùng còn chưa biết là của ai, vì vậy khi tiêu tiền cũng không còn tiết kiệm như trước nữa. Bà ta đứng ở cửa, nhìn chính mình đã trở nên hoàn toàn mới trong gương, đột nhiên có thêm lòng tin với kế hoạch của mình.
"Ông Chương! Ông Chương!"
Chương Thành dập thuốc, mở cửa ban công: "Bà về rồi à?"
Sau khi đã quen với ánh sáng trong nhà, đột nhiên ông ta sững sờ trước tạo hình mới của vợ. Mái tóc ngắn thẳng đuột đã được hấp có độ cong mềm mại, chiếc váy đầm hai màu đen đỏ giao nhau để lộ rõ thân hình, da hình như cũng đã trắng hơn rất nhiều: "Bà mua quần áo mới à?"
"Đúng vậy, phụ nữ mà, phải tàn nhẫn với chính mình một chút". Quý Hồng nói đầy ẩn ý.
"Khụ khụ..." Chương Thành đỡ mấy chiếc túi mua đồ vợ đang xách trên tay: "Tôi không có ý khác, ý tôi là bà mua quần áo thì tôi chỉ..."
"Đương nhiên là ông chi rồi, ông là ông chủ lớn mà... Từ tháng này trở đi, tiền sinh hoạt nhà mình cũng phải tăng thêm".
Chương Thành không sợ vợ đưa ra yêu sách, chỉ sợ vợ lạnh nhạt, không thèm để ý đến ông ta như trước kia: "Được, tăng thêm, , đương nhiên phải tăng thêm, bà chờ chút".
Ông ta lấy một tập tiền một trăm tệ trong chiếc cặp để trong phòng ngủ ra đưa cho vợ: "Không đủ thì bà cứ bảo tôi đưa thêm".
"Ờ". Quý Hồng thậm chí hơi hưởng thụ hình thức bồi thường này của chồng. Chương Thành chịu bồi thường cho thấy ông ta nói không muốn ly hôn là thật tình: "Chương Thành, chúng ta nói chuyện đi".
Chương Thành gật đầu: "Được, chúng ta nói chuyện".
Ông ta cất ví tiền đi, ân cần vào bếp lấy phích nước nóng ra rót nước cho vợ.
"Từ khi xảy ra chuyện này, tôi luôn cãi nhau với ông, chưa bao giờ nghe ông nói rõ về chuyện này. Chúng ta nói chuyện quan trọng nhất trước, ông và Tạng Lượng đã làm xét nghiệm DNA chưa?"
"Đã làm từ lúc nó vừa mới sinh ra rồi". Ông ta lăn lộn trên thương trường rất nhiều năm, có người nào chưa từng gặp, có chuyện gì chưa từng nghe? Đặc biệt là loại phụ nữ có thể chơi đùa tùy ý như Tạng Tuyết Khiết, bế một đứa con đến nói là con ông ta, không có bằng chứng rõ ràng thì làm sao ông ta chịu tin.
"Chuyện thứ hai, rốt cuộc ông có cần cái nhà này nữa không, có cần tôi và con gái không?"
Chương Thành xưa nay chưa bao giờ do dự trong chuyện này. Mặc dù ông ta đã chuẩn bị ít nhiều để ly hôn nhưng đó cũng là bởi vì Quý Hồng làm um lên, ông ta không thể không đề phòng: "Tôi cần, đương nhiên cần".
"Không giấu ông, tôi đã suy nghĩ kỹ càng về việc này, cũng đến gặp luật sư tư vấn. Ly hôn... cả tôi và ông đều bị tổn thương. Mấy năm nay ông làm ăn vất vả, mấy năm nay tôi lo liệu cho cái nhà này cũng không dễ dàng, cứ thế phá tan cái nhà này thì tôi cũng không đành lòng, hơn nữa còn có Tuệ Tuệ...".
"Đúng, đúng đúng..." Đây là lần đầu tiên Chương Thành nghe nói Quý Hồng đã đến gặp luật sư để tư vấn. Ông ta không kìm được nghĩ, lẽ nào một số chuyện mình làm, Quý Hồng cũng đã biết?
"Quý Hồng... chuyện..."
"Ông đừng giải thích với tôi, khi đó tôi muốn ly hôn, ông có phòng bị cũng là bình thường". Quý Hồng không hổ là giáo viên, Lâm Gia Mộc chỉ gợi ý một chút là sức chiến đấu đã tăng gấp mấy lần. Những lời này là hai người đã cân nhắc tỉ mỉ, cũng là phần quan trọng nhất trong buổi nói chuyện. Phải cho Chương Thành biết, cái giá phải trả cho việc ly hôn sẽ lớn hơn trong tưởng tượng của ông ta. Quý Hồng hài lòng nhìn Chương Thành dịch mông rất mất tự nhiên. Hai người làm vợ chồng hai mươi mấy năm, bà ta đã quá hiểu ông ta: "Ông cất tiền vào két sắt ngân hàng thì tôi không có ý kiến, nhưng chuyển nhiều tiền tới chỗ bố mẹ và em gái ông như vậy... Ông bà nội thì tôi tin được, ông thật sự tin em gái ông như vậy à?"
Mặt Chương Thành lập tức trắng bệch: "Tôi... Bà nghe tôi giải thích... Là Chương Trân nó vay tiền tôi để làm ăn... Tôi không nói với bà là vì sợ bà hiểu lầm..."
"Ông đừng giải thích, tôi nói rồi, hôm nay tôi chỉ muốn bình tĩnh nói chuyện với ông một lần. Nếu ông quyết tâm phải ly hôn..."
"Không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi không muốn ly hôn! Tôi đã ngần này tuổi rồi, ly hôn thì có gì tốt?"
"Ha ha, ông có nhiều tiền như vậy, dù chia cho tôi một nửa thì ông vẫn có thể lấy vợ mới hai mươi tuổi như thường..."
"Bà đừng nói đùa nữa. Phụ nữ hai mươi tuổi có thể một lòng sống với tôi như bà sao? Mấy năm nay tôi đã thấy nhiều, như chuyện của bác Thôi..."
"Ông đừng giải thích với tôi nhiều như vậy, tôi vẫn hiểu bản chất của ông. Bản chất của ông là tốt, nếu không tôi đã không sống với ông nhiều năm đến thế... Đối với tôi, đối với cái nhà này của chúng ta, ông đều có tình cảm. Ông cũng có tình cảm với Tuệ Tuệ, tiếc nuối duy nhất của ông chính là không có con trai..."
"Không phải, thật sự không phải thế. Đó là ông bà nội..."
"Không cần biết là ông hay là ông bà nội. Tôi chỉ hỏi ông một câu thật lòng, ông nói không ly hôn, còn muốn tiếp tục sống với tôi, câu này có phải thật tình không?"
"Thật tình! Hoàn toàn thật tình! Đánh kẻ chạy đi chứ ai đánh người chạy lại, bà xã, bà tha thứ cho tôi một lần! Lần sau tôi không dám nữa".
"Ha ha". Quý Hồng cười. Đàn ông bao giờ đều coi mình là trẻ con, thật sự cho rằng xin lỗi có thể giải quyết mọi vấn đề: "Ông có thể cắt đứt với Tạng Tuyết Khiết không?"
"Tôi và cô ta vốn vẫn không có quan hệ gì trừ lần có con đó. Nhưng bây giờ đã có con..." Chương Thành nói dối rất thành thạo nhưng lại không hề cao minh. Những lần đi thăm con trai, ông ta đều tiện thể ngủ lại. Quý Hồng không vạch trần ông ta.
"Con cũng không nhất định phải ở với mẹ. Chẳng phải nó còn có bố sao?".
"Ý bà là..."
"Con là cô ta giấu ông sinh ra, vốn chúng ta có thể làm bộ không biết. Nhưng bây giờ chuyện đã lớn như vậy, không thể làm như không biết được nữa. Tôi đã gặp thằng bé Lượng Lượng đó mấy lần, rất xinh trai, tính tình cũng ngoan ngoãn, quan trọng nhất là ít tuổi, mới hơn ba tuổi một chút... Có thể để nó làm quen với gia đình mới... Tuệ Tuệ đã sắp lên đại học rồi, nó còn nói với tôi là nó muốn du học, đã đi là cách trăm núi ngàn sông..."
"Ý bà là..."
"Tôi đã xin luật sư tư vấn. Mặc dù Lượng Lượng còn nhỏ, nhưng ông đâm đơn kiện với thân phận bố đẻ để yêu cầu thay đổi người giám hộ thì cũng không phải không có cơ thắng..."
"Bà sẵn sàng chấp nhận Lượng Lượng?"
"Dù sao nó cũng là con ông, đón về đây thì tôi không muốn chăm sóc nó, nhưng đưa đến nhà ông bà nội rồi thuê một bảo mẫu chăm sóc thì được. Nó cũng có thể danh chính ngôn thuận nhận tổ quy tông. Đối với bên ngoài, chúng ta cứ nói nó là con của ông và tôi lúc đã đứng tuổi, để tránh vi phạm luật kế hoạch hoá gia đình nên đã gửi về nhà ông bà ngoại, ông bà ngoại nuôi đến bây giờ mới đón về. Như vậy nó cũng không bị người khác nói là con hoang không có bố".
"Thế nếu kiện... chẳng phải ai cũng biết à? Tạng Tuyết Khiết có thể buông tay không?" Bây giờ Chương Thành bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này. Vốn ông ta vẫn dây dưa là vì đứa con, bây giờ Quý Hồng nói sẵn sàng chấp nhận con riêng của ông ta, thậm chí cho nó một xuất thân quang minh chính đại, chẳng khác nào đã gãi đúng chỗ ngứa của ông ta, khiến ông ta lập tức thay đổi hoàn toàn lập trường, chuyển sang đối đầu với Tạng Tuyết Khiết.
"Nơi sinh của Tạng Lượng là thành phố D, hộ khẩu cũng ở đó. Chúng ta cần khởi tố cũng phải đến thành phố D khởi tố. Tôi đã tìm được cả luật sư rồi, đang thu thập tư liệu, chỉ cần chứng minh Tạng Tuyết Khiết không thích hợp làm người giám hộ của Lương Lượng là chúng ta đã thắng một nửa. Chỉ cần chúng ta không nói ra thì ai biết Lượng Lượng từ đâu ra?"
Chương Thành gật đầu: "Tốt, ý kiến hay... Luật sư bà tìm là ai? Tôi có thể gặp hay không?"
"Đương nhiên là có. Hôm nay tôi xin nghỉ một ngày. Nếu lát nữa ông không có việc khác thì bây giờ chúng ta đi gặp luật sư, sau khi thương lượng với luật sư xong sẽ đến gặp ông bà nội".
"Được, được! Đương nhiên là được".
Chương Thành vốn cảm thấy cuộc sống vô vọng, giống hệt con chuột chui vào hòm kín, tiến lùi đều không có đường ra. Đến văn phòng tư vấn Gia Mộc, nhìn thấy những tài liệu và cả đơn khởi tố đã chuẩn bị xong, ông ta lập tức có thêm không ít sức mạnh, ngay cả lúc đến bệnh viện gặp ông bà nội cũng vui vẻ hơn bình thường nhiều.
Ông cụ Chương bị đột quỵ lần thứ hai ở bệnh viện, nhờ cấp cứu kịp thời nên không để lại di chứng gì. Bà Chương tăng huyết áp là bệnh cũ, hơn nữa Tạng Lượng trở về bình an, cũng không có chuyện gì, hai ông bà già mặc dù tâm tình thay đổi liên tục nhưng cũng không đến nỗi nào. Nhìn thấy con trai và con dâu vốn cãi nhau, không ai thèm để ý đến ai nay cùng đến, hai ông bà dù có nhiều ý kiến với con dâu nhưng vẫn không muốn con trai và con dâu ly hôn. Dù hai người bọn họ thích cháu trai nhưng lại không có ấn tượng tốt với Tạng Tuyết Khiết không chồng mà có con.
Đến lúc Chương Thành ngồi xuống nói chuyện với họ, hai ông bà lập tức mừng rỡ, nói:
"Thật không?" Bà cụ Chương tròn mắt: "Có thể khởi kiện mang Lượng Lượng về thật không?"
"Thật". Chương Thành nói: "Luật sư nói họ đã tìm được bằng chứng sơ bộ, cũng đã phái người đến thành phố D điều tra thực địa, hy vọng thắng kiện rất lớn".
Bà Chương lại nói với ông Chương lần nữa, ông Chương ậm ờ gì đó, bà Chương lập tức cười: "Bố con nói rồi, đón được nó về thì bố mẹ không làm phiền các con, bố mẹ sẽ nuôi. Bố mẹ có ăn thì nó sẽ không bao giờ bị đói".
Nói xong bà cụ nhìn con dâu: "Mẹ đã nói rồi, sống yên ấm là quan trọng nhất".
Quý Hồng giả vờ cười, nhìn ba người bọn họ tươi cười, mà trong lòng không thể vui vẻ được. Nhưng vừa nghĩ đến vẻ mặt của Tạng Tuyết Khiết khi nhận được trát của tòa án, tâm tình của Quý Hồng lại trở nên phấn chấn. Bà ta cũng là mẹ, đương nhiên biết con quan trọng thế nào đối với mẹ, càng không cần phải nói Tạng Tuyết Khiết kiêu ngạo như vậy hoàn toàn là nhờ có cây át chủ bài là đứa con trai. Bây giờ Quý Hồng dùng chiêu rút củi đáy nồi này chắc chắn sẽ làm Tạng Tuyết Khiết hoảng hốt hoang mang. Hừ, cảm giác bị người khác chia rẽ cốt nhục không dễ chịu đúng không? Tao đau khổ thế nào thì sẽ phải cho mày đau khổ thế ấy!
← Ch. 059 | Ch. 061 → |