← Ch.007 | Ch.009 → |
Trích lời Gia Mộc: Bất cứ lúc nào đều không được từ bỏ sự nghiệp của mình. Sự nghiệp và tiền bạc vĩnh viễn sẽ không phản bội bạn, càng không bao giờ biết ngoại tình. Khi nói đến li hôn, một người có tiền, có sự nghiệp sẽ luôn tự tin hơn. Khi bàn luận đến chuyện li hôn của bạn, những người xung quanh cũng chỉ mắng kẻ còn lại là ngu ngốc.
Tần Du mở cửa nhà mình, cảm thấy tất cả đều không giống trước đây. Căn hộ này vốn là tổ ấm của cô và Trương Gia Kiệt, là nhà của cô. Bây giờ cô lại cảm thấy mình không muốn ở đây thêm một giây đồng hồ nào nữa.
"Dù cô không thích ở đây thì cũng phải giữ lại căn hộ này, đến lúc hoàn toàn sở hữu được nó thì muốn bán hay sữa chữa thế nào cũng được". Lâm Gia Mộc nói, cô vừa nói vừa tắt bóng đèn cửa vẫn bật từ lúc mọi người đến đồn công an.
Tần Du gật đầu, mở tủ quần áo, lấy va li và bắt đầu tìm quần áo của Trương Gia Kiệt. Cô vẫn gấp quần áo của Trương Gia Kiệt rất gọn gàng theo thói quen, đến lúc nhìn thấy chiếc giường bừa bộn, nước mắt cô không nhịn được chảy xuống. Cô lôi quần áo Trương Gia Kiệt vừa bỏ vào va li ra, ném xuống đất, liên tục dung chân giẫm lên.
Lâm Gia Mộc đi ra phòng khách, đóng cửa phòng ngủ lại. Cô ngồi trên sofa trong phòng khách chờ Tần Du bình tĩnh lại. Rất lâu sau Tần Du mới đi từ phòng ngủ ra, tay xách một chiếc va li. Lúc này Trịnh Đạc cũng xách máy tính đến.
"Tần Du, qua đây xem!" Anh ta bật máy tính lên: "Tôi đã biên tập lại hình ảnh tối qua thành một đoạn video độ nét cao, file gốc cũng đã lưu lại. Còn đây là ảnh chụp tối qua".
"Không phải anh đã trả thẻ nhớ cho Điền Kiều Kiều rồi à?" Từ nhà Tần Du đến đồn công an bọn họ đều đi cùng nhau, Tần Du biết Trịnh Đạc không có cơ hội thay thẻ nhớ khác vào máy ảnh. Vì hình ảnh trong thẻ nhớ quá quan trọng nên Điền Kiều Kiều có lẽ còn giám sát máy ảnh chặt hơn cả Tần Du.
"Ha ha, thẻ SD wifi, lưu đồng bộ hình ảnh được ghi lại lên nơi lưu trữ trên mạng". Trịnh Đạc gõ mật khẩu, tải tất cả ảnh chụp từ vùng lưu trữ đám mây xuống laptop. Hơn ba trăm bức ảnh từ nhiều góc độ với độ phân giải cao, không thiếu một bức nào: "Sáu trăm đồng, đáng giá từng đồng một". Trịnh Đạc nháy mắt với Lâm Gia Mộc.
Lâm Gia Mộc không quan tâm đến anh ta. Lúc anh ta đề nghị mua thẻ wifi SD, Lâm Gia Mộc không chịu phê chuẩn. Anh ta tự trả tiền mua hai chiếc thẻ trên amazon về dùng thử, Lâm Gia Mộc vừa dùng đã thích ngay, nhưng cũng vì vậy mà cô bị Trịnh Đạc trêu đùa đến tận bây giờ.
Nhìn những hình ảnh chướng mắt đó, Tần Du không biết là nên vui hay buồn: "Khi bình tĩnh lại, nhất định Trương Gia Kiệt sẽ quay lại làm phiền tôi. Tôi muốn chuyển đến nơi khác".
"Mang hết các thứ quan trọng đi, thay khóa khác, xuống gặp ban quản lí nói với họ cô và hắn đang chuẩn bị ra tòa li hôn, nếu ban quản lí tự ý để hắn vào nhà thì họ phải chịu trách nhiệm". Chỉ cần kế hoạch của họ thành công, cuối cùng quyền tài sản thuộc về Tần Du thì Trương Gia Kiệt có quay về cũng không làm được trò trống gì."Tôi thu dọn đồ đạc giúp cô".
Tần Du lắc đầu: "Không cần, tôi bảo chị họ và bố mẹ tôi đến giúp".
"Hay là gọi cho công ty chuyển nhà?"
"Tôi không muốn mang theo thứ gì ngoài quần áo cả". Tần Du đã quan sát toàn bộ quá trình ghi hình, trong căn nhà này gần như không còn thứ gì chưa bị Điền Kiều Kiều dây bẩn vào. Đây chính là nguyên nhân đám bồ nhí thích đến nhà người tình? Để cọ người khắp nơi tuyên bố quyền sở hữu như chó cái động đực?
"Thế thì bọn tôi đi về trước, còn có một số việc cần xử lí".
"Nếu hắn yêu cầu li hôn thì làm thế nào?"
"Cứ câu giờ đã, ít nhất phải kéo dài thời gian được một tuần. Một tuần sau hẹn gặp hắn để thương lượng. Đúng rồi, cô biết gì về ông chủ của Trương Gia Kiệt?"
Trương Gia Kiệt làm việc ở công ty quảng cáo, ông chủ hắn năm nay bốn mươi hai tuổi, trước làm mười năm ở công ty vốn nước ngoài sau đó mới tự thành lập công ty, là một người cực kì thành công trong lĩnh vực quảng cáo, có thể nói là có địa vị hết sức quan trọng trong lĩnh vực này.
"Tổng thể mà nói thì ông ta là một người không tồi, nhưng tư tưởng cũng tương đối thoáng, không phải một người sẽ đuổi việc cấp dưới vì cấp dưới ngoại tình lăng nhăng".
"Nếu cấp dưới lấy cắp ý tưởng quảng cáo của ông ta thì sao?" Từ khi Tần Du nói muốn Trương Gia Kiệt bị đánh về nguyên hình, Lâm Gia Mộc đã bắt đầu nghiên cứu thông tin về ông chủ hắn, cuối cùng cũng tìm được điểm yếu này của ông ta.
"Tổng giám đốc Hạ là người rất khó tính, có lúc còn trở mặt với cả khách hàng. Nếu ông ta phát hiện có người đánh cắp ý tưởng của ông ta thì..." Tần Du cười: "Nhưng Trương Gia Kiệt cũng là người có tài, hắn sẽ không..."
"Vì vậy chúng ta mới phải kéo dài thời gian một tuần, thậm chí là hai tuần. Cô không được gặp hắn, không được nghe điện thoại của hắn, nói với hắn cô phải bình tĩnh suy xét quan hệ giữa hai người, cũng cho hắn thời gian xử lí tốt quan hệ với Điền Kiều Kiều".
Nếu nói vậy thì cả Trương Gia Kiệt và bố mẹ hắn đều sẽ cho rằng Tần Du còn giận nhưng vẫn muốn nối lại với Trương Gia Kiệt. Cô làm to chuyện như vậy đơn giản là muốn ép Trương Gia Kiệt và Điền Kiều Kiều chia tay. Vì vậy tất cả áp lực sẽ đè lên trên người Trương Gia Kiệt và Điền Kiều Kiều.
Làm công việc cần sáng tạo như thiết kế quảng cáo, một khi tâm tình đã loạn thì sẽ rất khó có ý tưởng mới, hơn nữa với truyền thống vi phạm bản quyền ở Trung Quốc...
"Làm thế nào có thể bảo đảm hắn nhất định sẽ đánh cắp ý tưởng của Tổng giám đốc Hạ?"
"Việc này cứ để hai chúng tôi lo là được".
"Nhà họ Trương nằm trong một tiểu khu tương đối cũ ở trung tâm thành phố, không có sân, hành lang chật hẹp, hệ thống sưởi vào mùa đông cũng rất kém. Đây là khu chung cư cũ có vị trí không tồi nên luôn có tin đồn sẽ được giải tỏa để xây mới. Nhưng các nhà đầu tư đến xem khu này xong đa số đều lắc đầu bỏ đi vì mặc dù vị trí đẹp nhưng giá đền bù lại quá cao. Cũng vì như vậy nên giá căn hộ ở đây không rẻ, giá cho thuê cũng rất cao.
Nhà họ Trương cũng rất tự đắc vì có một căn hộ hai phòng ở đây. Bố mẹ chồng Tần Du không ít lần kể với cô rằng lúc đầu mình mua căn hộ này chỉ hết chưa đến một trăm ngàn tệ, vậy mà bây giờ đã tăng lên gấp mười lần. Tần Du chỉ cười không nói gì, giá nhà đắt hơn nữa thì có thể thế nào? Chẳng lẽ lúc cần tiền có thể bán bớt một phòng? Không bằng bỏ tiền hai ông bà dành dụm, cộng thêm tiền con trai con dâu tài trợ để mua một căn hộ mới ở khu vực xa trung tâm hơn một chút. Hai người bọn họ đều đã về hưu, một căn hộ có điều kiện sống tốt sẽ thích hợp hơn nhiều so với căn hộ cũ suốt ngày mất điện mất nước như vậy. Căn hộ này cũng không cần bán, riêng tiền cho thuê đã đủ để hai vợ chồng sinh hoạt và trả tiền mua nhà mới rồi.
Chuyện này vốn đã bàn bạc gần như xong xuôi, hai ông bà già đã nhiều lần tranh thủ thời gian rảnh đi xem nhà, không ngờ lại xảy ra một sự cố như vậy...
Bố Trương Gia Kiệt kéo một chiếc ghế nhỏ ra ban công ngồi hút thuốc lá, ông là người cổ hủ, cực lực phản đối chuyện con trai ngoại tình. Ông muốn dạy con trai một bài học tử tế, nhưng bị vợ ngăn cản, ông chỉ có thể ra ban công ngồi buồn bực hút thuốc, không muốn nhìn thằng con trai lấy một cái.
Mẹ Trương Gia Kiệt thì là gọt táo bên cạnh con trai, thấy trong phòng cũ của con trai không có động tĩnh gì nữa, bà ta mới nhỏ giọng hỏi con trai: "Con bé Điền Kiều Kiều này năm nay bao nhiêu tuổi? Bố mẹ nó làm gì? Nó làm gì?"
"Kiều Kiều năm nay hai mươi sáu, bố mẹ cô ấy đều là giáo viên, cô ấy là lễ tân công ty con".
"Lễ tân... Thế một tháng nó kiếm được bao nhiêu tiền?"
"Hơn ba ngàn".
Mẹ Trương Gia Kiệt nhếch miệng: "Tần Du bây giờ một tháng kiếm bao nhiêu tiền?"
"Con không biết, ít nhất cũng phải hơn hai mươi ngàn".
"Lần trước con còn nói riêng tiền thưởng của nó năm ngoái đã được ba trăm ngàn".
"Đó là vì năm ngoái cô ta làm được một dự án lớn nên cuối năm ông chủ mới thưởng dày".
Mẹ Trương Gia Kiệt nhắm mắt lại tính toán. Tần Du đâu chỉ là gà mái biết đẻ trứng mà quả thực chính là gà đẻ trứng vàng ấy chứ. Lại nghĩ đến tài sản của nhà họ Tần, bà ta càng nhìn cô ả Điền Kiều Kiều từ lúc vào nhà đến giờ vẫn chỉ biết khóc càng thấy không vừa mắt: "Sao ngốc thế hả con? Loại gái như thế con chơi đùa thì không sao, tự nhiên lại dẫn nó về nhà làm gì? Còn để Tần Du bắt quả tang nữa!" Bà ta véo con trai thật mạnh.
"Mẹ, mẹ đừng thực dụng như vậy được không? Bây giờ con cũng kiếm được không ít... Hơn nữa mẹ không biết trước đây sống với Tần Du con thảm thế nào đâu..."
"Thả cái gì mà thảm? Đã sống với nhau gần mười năm rồi còn kêu ca gì? Thế lúc đầu ai nói nhất định phải lấy nó?"
"Mẹ..." Từ buổi tối hôm qua đến giờ Trương Gia Kiệt chưa chợp mắt được phút nào, trong lòng cũng như tơ vò, chỉ muốn nằm xuống ngủ một lát mà mẹ hắn cứ cằn nhằn bên tai không dứt: "Mẹ, mẹ đừng nói nữa, đây là chuyện riêng của con!"
"Cái gì mà chuyện riêng của mày? Mày li hôn Tần Du, không nói chuyện Tần Du có thể kiếm tiền, cũng có thể không nói đến tài sản nhà nó, nhưng căn hộ đó thì làm thế nào? Bây giờ giá nhà cao như vậy, hai đứa mày vất vả lắm mới trả hết nợ ngân hàng được. Nếu phải bán đi mỗi đứa một nửa, Tần Du nó kiếm được nhiều tiền nó không sợ, mày cầm tiền bán nửa căn hộ đi mua nhà mới rồi lại bỏ tiền hoàn thiện nữa, mày có gánh hết được không? Mà Điền Kiều Kiều thì lại không giúp gì được mày cả".
"Mẹ, mẹ đừng thực tế quá được không?" Nếu Trương Gia Kiệt có thể nghĩ rõ những "thực tế" này thì chắc chắn hắn đã không ngoại tình trắng trợn như vậy. Nói cho cùng, hắn vẫn là một người sống rất "tình cảm".
"Hơn nữa... con và Tần Du cưới nhau bao nhiêu năm mà không có con, không phải bố mẹ vẫn muốn có cháu trai à? Con với Kiều Kiều lấy nhau, đảm bảo trong vòng một năm mẹ sẽ được bế cháu".
Nghe thấy hai chữ cháu trai, bố hắn đang ngồi ngoài ban công dừng hút thuốc, mẹ hắn ngồi bên cạnh cũng bớt gay gắt hơn một chút: "Con nói là Kiều Kiều có thai rồi à?"
"Còn chưa có".
Mặt mẹ hắn lại cau có: "Tần Du cũng không phải không sinh được".
"Con với cô ta lấy nhau bao nhiêu năm, nhưng thậm chí cô ta cũng không có thai ngoài ý muốn lần nào..." Đương nhiên điều này cũng do chế độ tránh thai kép của Tần Du. Chính cô thì uống thuốc tránh thai, Trương Gia Kiệt cũng phải dùng bao cao su. Sau khi quyết định chuẩn bị sinh con, cô đã dừng thuốc tránh thai nhưng Trương Gia Kiệt lại bị cô kiểm soát chặt chẽ hơn. Cô sợ mình có thai ngoài kế hoạch khi độc tố còn sót lại của thuốc tránh thai chưa tiêu hết, thân thể cô chưa đạt điều kiện tốt nhất. Nhưng Trương Gia Kiệt cố tình không nói đến những điều này.
Rốt cục là tiền quan trọng hay là cháu trai quan trọng? Bố mẹ Trương Gia Kiệt rơi vào trầm tư...
"Hơn nữa Điền Kiều Kiều là dòng dõi thư hương, cơ ngơi cũng không tệ. Mẹ nhìn quần áo cô ấy xem, có giống là sao nhà nghèo không?"
***
Điền Kiều Kiều nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, nằm xuống chiếc giường hơi ẩm ướt vì đã lâu không có người nằm. Gian phòng của Trương Gia Kiệt này rất giống gian phòng của cô ta trong ngôi nhà ở huyện lị, có điều phòng cô ta cũ hơn một chút, mà lúc rời khỏi nhà đi học đại học, cô ta đã thề nhất định không thể sống trong gian phòng đó nữa. Khi mẹ Trương Gia Kiệt nhắc tới chuyện tiền bạc, cô ta tưởng mình đã mất điểm nghiêm trọng. Tự hỏi lòng, cô ta phải công nhận mặt này mình thật sự thua kém Tần Du, mặc dù những người đàn ông đã chia tay cô ta đều đối xử với cô ta không tồi, nhưng cô ta tiêu tiền cũng rất nhanh nên trong tay không hề có khoản dành dụm nào cả. Cô ta cũng sớm đã quen với việc cặp với ai thì người đó bao ăn bao uống bao ở bao ngủ bao mặc, dựa vào đàn ông để bảo đảm cho cuộc sống sung túc của mình. Nhưng khi Trương Gia Kiệt nhắc tới con cái, cô ta thấy rõ mẹ Trương Gia Kiệt đã dao động. Còn khi Trương Gia Kiệt nói Điền Kiều Kiều không giống như là con nhà nghèo thì cô ta hoàn toàn coi như gió thoảng bên tai.
Trương Gia Kiệt có xe có nhà, lương trăm ngàn một năm, loại đàn ông này chính là dạng khá giả điển hình. Cô ta cưới Trương Gia Kiệt là đã đặt chân vững chắc tại thành phố A, sau này cuộc sống sẽ chỉ càng ngày càng khấm khá...
← Ch. 007 | Ch. 009 → |